chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối thứ bảy, nó ngồi đúng cái bàn bên cửa sổ của quán café, nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn đường hiu hắc, cơn mưa nhỏ lại tí tách rơi, tiếng nhạc của quán nhẹ nhàng văng vẳng :
....Whatever you do, whatever you go.
I will be right here waiting fore you.
Whatever it takes, or how my heart breaks
I will be right here waiting fore you....
Nó từ từ nhắm mắt lại nhớ đến cô. Mới đó mà đã được một năm từ ngày cô ra đi. Hôm đó đúng ngày này, chị Tư gọi điện cho nó biết giờ và chuyến bay của cô. Nó đến sân bay cố tình đưa tiễn cô và muốn nhìn cô lần nữa. Nó đứng bên cây trụ xi măng nhìn gia đình cô đang từ từ vào trong làm thủ tục. Thằng bé nhìn thấy nó đưa tay vẫy vẫy, nó cũng vẫy tay chào lại. Nó đứng hẳn ra ngoài để nhìn thấy cô. Hình như thằng bé nói gì, tay chỉ về phía nó, cô quay lại ngơ ngác tìm, nó núp vào trong, không thấy người cần tìm ánh mắt cô đầy thất vọng quay đi. Khi cả gia đình cô đã khuất hẳn, nó lặng lẽ đi về, bước chân nặng trịch. Ngồi trên chiếc taxi nước mắt nó lăn dài trên má. Tiếng nhạc trong xe vang ra nho nhỏ bài hát buồn :
Thế là hết, nước trôi qua cầu
Đã chìm sâu những thánh ngày đắm mê
Thôi đành quên, những tiếng yêu đầu
Những lời yêu ấy nay đã quá xa.
Nhìn qua kính chiếu hậu, anh tài xế thấy nó khóc, anh tế nhị bật qua bài khác có giai điệu vui hơn. Làm nghề lái xe ở sân bay, cảnh người ta khóc khi chia tay anh thấy rất nhiều rồi, nhưng mà khóc kiểu đau lòng như nó thì ít gặp. Chắc lại vì tình nữa rồi đây. Anh thở dài.
Công ty nó thay giám đốc. Giám đốc mới là một phụ nữ còn trẻ khoảng hơn 30 tuổi. Nghe nói là một Việt kiều, có chồng một con trai. Dáng người cao ráo rất đẹp nhưng mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu căng rất khó gần. Nó không quan tâm lắm, nó nói với nhân viên phòng nó cứ làm tốt việc của mình đi. Mong rằng chị ta đừng gây khó khăn là được.
Ngày đầu đi làm, chị ta ra mắt các trưởng phó phòng trong công ty. Chị ta hầu như không nói gì, chỉ có anh trợ lý là nói huyên thuyên giới thiệu về chị ta. Cuối cuộc họp chị ta nói vài câu rồi đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn khắp mọi người và đặc biệt là dừng ngay tại nó. Nó khẽ rùng mình.
Các ngày sau đó chị ta đi khắp các phòng làm quen và kiểm tra. Đến phòng nó cũng vậy chỉ có anh trợ lý nói còn chị ta thì đang bận ...nhìn nó. Ánh mắt đó làm nó thấy ám ảnh.
Hình như chị ta là người thích họp thì phải. Công ty nó trước kia rất ít khi họp hành. Giờ nhìn cái thông báo lịch họp mà phát mệt: Mỗi tuần các bộ phận tự họp, giám đốc sẽ đến dự. Sáng thứ ba hàng tuần các trưởng phòng họp với giám đốc. Cứ nửa tháng giám đốc sẽ họp riêng với từng trưởng phòng. Mỗi cuối tháng họp toàn công ty.
- Trời, cái gì vậy trời, bà này bả rảnh quá nè, không thấy người ta làm bù đầu bù óc ha hay sao mà họp dữ vậy trời. Vừa đọc xong nó la làng lên.
- Ủa mà tính ra cuộc họp nào cũng có mặt nó. Nghĩ đến cái nhìn lạnh lạnh của chị ta nó nhăn mặt, lắc đầu, ớn quá.
Mai Linh là con nhỏ nhân viên thân với nó nhất nói: Kì này trưởng phòng trúng mánh nhen. Đi họp là có phong bì, về chia cho anh em với nhen chị.
- Công ty nước ngoài mà mày làm như cơ quan nhà nước. Đi họp có phong bì. Đợi đi em, đợi cho phong (gió) nó nhập vô bì (da) của mày rồi lên đây chị cạo gió cho.
Cả phòng cười vui vẻ.
Nhân viên Phòng thiết kế của nó đang thắc mắc là sao tuần nào giám đốc cũng vào dự họp hết. Các phòng khác chị ta đâu có dự. Mà khi họp chị ta cũng có nói gì đâu chỉ lo nhìn trưởng phòng thôi.
Lúc đầu nó còn bài bản cho ra đúng cuộc họp. Sau ghét quá nó nói đại 10 phút rồi đuổi khéo chị ta về. Chị ta cũng không nói gì, vẫn chỉ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Các cuộc họp khác cũng vậy, cuối cùng nó cũng không hiểu mục đích chị ta muốn họp để làm gì, toàn là thấy chị ta nhìn nó không à.
Cái gì cũng vậy, trước lạ sau quen. Bây giờ chị ta không những thích họp mà còn thích tiệc tùng nữa. Nhận được hợp đồng: Tiệc nhỏ với các trưởng phòng. Thanh lý họp đồng: Tiệc mở rông thêm các phó phòng và các chi nhánh. Lễ tết: Tiệc toàn công ty...
Nó dự tiệc mà phát ngán, nó cứ cảm giác là ở đâu ánh mắt của chị ta cũng theo dõi nó, vì vậy thường thì đến hơn nửa buổi là nó bỏ về.
Hôm nay lại tiệc, tiệc chia tay đối tác nước ngoài về nước, Không dự không được, nó miễm cưỡng đến. Sau khi ăn uống xong, mọi người kéo ra sàn nhảy. Nó chọn một bàn khuất bên trong ngồi nhìn thiên hạ khiêu vũ, định bụng chút nữa rồi đi về. Nó từ chối vài lời mời của mấy anh đồng nghiệp. Đang nhìn bân quơ thì thấy chị ta tiến đến bên nó. Chị ta mời nó nhảy. Nó cũng từ chối, chị ta cố kéo lôi nó ra sàn, mọi người vỗ tay làm nó ngại hết sức.
Khi mọi người đang say sưa với điệu nhảy mới, chị ta đẩy dần nó vào góc phòng rồi bất ngờ ghì chặt nó hôn lên môi nó. Nó hoảng hồn xô mạnh chị ta ra, chạy thật nhanh ra cửa. Tim vẫn còn đập mạnh vì sợ hãi. Nó lấy xe chạy thẳng đến quán cafe quen thuộc. Uống hết ly nước nó vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Bản nhạc du dương cất lên làm nó dần dần trở lại bình thường. Trong đầu hiện lên những câu hỏi nghi ngờ: Chị ta cố ý hay là vì say mà nhầm người. Cũng là hôn mà nụ hôn của cô ngọt ngào say đắm, còn của chị ta nó cảm thấy ghê ghê hết cả người. Nó lấy tay lên lau miệng mình như muốn xóa sạch vết dơ ở đó.

Thứ hai ở công ty. Vừa bước vô phòng, nó giật mình, chị ta đã ngồi đó tự lúc nào, cả phòng nín thở vì thái độ lạnh lùng của chị ta. Nó cố bình tĩnh họp như bình thường. Cuối cùng chị ta lên tiếng:
- Từ giờ tất cả giấy tờ, tài liệu, báo cáo do đích thân trưởng phòng trực tiếp mang lên cho tôi. Còn không thì tôi không nhận.
Đợi chị ta đi nó nói: Gì nữa vậy trời, hành vậy chưa đủ hay sao trời.
Giọng thằng Minh Hi nhảo nhẹt: Phòng mình có ai đắc tội với giám đốc không vậyyyy?
Nó tự biết là nó chứ ai.
Đến ngày họp riêng với chị ta, nó chuẩn bị tinh thần nhưng không biết chị ta lại giở trò gì ra đây. Nó vừa bước vào phòng, chị ta đóng cửa lại. Bên ngoài có thư kí ngồi nên nó cũng bớt lo.
- Tại sao lại bỏ về?
- Chuyện gì? Nó lên giọng hỏi.
Chị ta hạ giọng: chị nói là sao tối hôm trước em bỏ về?
- Chị cưỡng hôn người khác là mất lịch sự lắm, chị biết không?
- Chị thích em!
- Chị bị sao vậy, tự nhiên lại đi thích tôi. Tôi không thích chị, tôi có người yêu rồi.
Chị ta đi lại gần tán tỉnh nó: Tại em quá xinh đẹp. Rồi giơ tay lên định vuốt má nó. Nó tránh ra, đi ra cửa nói: "Chị điên quá, đừng có mơ". Rồi mở cửa đi về phòng.
Hôm sau nó đang bận việc, nhờ nhân viên mang hồ sơ lên cho giám đốc, thằng nhỏ ngập ngừng nói: Chị đi đi bữa trước giám đốc nói rồi.
Nó bực mình nói: Kệ chị ta, em nói là chị mệt không lên được.
10 phút sau thằng nhỏ mang hồ sơ xuống: Em nói rồi mà, giám đốc không nhận.
Nó tức giận đập mạnh tay xuống bàn: Thật là quá đáng mà.
Rồi nó hầm hầm mang hồ sơ đi. Cả phòng nó hồi hộp chờ kết quả.
Biết trước là nó sẽ lên, chị ta đứng sẵn chờ nó. Bước vào phòng nó cố kiềm chế nói:
- Chỉ là hồ sơ thôi chị có cần hành hạ nhân viên vậy không?
Chị ta đi ra đóng cửa lại nói: Em biết vì sao mà.
- Rút cuộc là chị muốn gì ở tôi. Nó lớn giọng.
- Làm người tình của chị đi, em muốn gì cũng được.
- Chị nghĩ đi đâu vậy. Tôi có người yêu rồi, không bao giờ có chuyện đó.
Chị ta tiến đến gần nó, nó nói lớn: Ở đây là công ty chị đừng làm bậy nhen.
- Chị đâu có bắt em bỏ người yêu đâu. Chỉ muốn em làm người tình của chị thôi.
Chị ta nhìn nó say đắm ánh mắt đầy dục vọng. Nó lùi lại chạy nhanh ra cửa nói:
- Thật là ghê tởm.
Chị ta cười nham hiểm: Là em "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt." Đừng trách chị nhen cưng.
Nó chạy về phòng mặt mày đỏ bừng vì tức giận. Nó lầm bầm: Thật là biến thái mà! Cả phòng nó biết chắc là có chuyện nên im re.
Nó hỏi lớn: Có ai rảnh tìm dùm tôi xem chị ta từ đâu chui ra không vậy?
Họ biết là nó đang nói đến ai. Thằng IT của phòng nói: Để em.
Sau một hồi tìm kiếm nó nói: Tin sốt dẻo nè, giám đốc trước kia là người mẫu, waaaa hèn gì đẹp lạnh. Đi du học sang Mỹ, lấy chồng giờ về làm giám đốc của mình.
Có tiếng: xiiiii, xàm quá cái đó biết rồi, có gì mới hơn không.
- Chà cái này hay à nhen, thằng it nói tiếp, trước khi đi du học chi ta là một lesbian.
waaaaa....có nhiều tiếng xì xào.
- Còn nữa nè, chị ta nổi tiếng là sát gái. Haa..ha..aaa.
- Hiểu vì sao mình bị hành rồi nhe. Hiểu rồi nhen. Có tiếng nói lớn.
Cả phòng từ từ ngước lên nhìn nó. Nó giơ hai tay lên trời la lên: Chết tui rồi có ai cứu với.
Cả phòng cười lớn: Thôi sếp chịu khó hy sinh thân mình vì đại nghĩa đi.
- Hy sinh gì mà hy sinh, tấm thân ngọc ngà này có chủ rồi nhen. Ai còn độc thân cứu chúa vơiii.( Ai cũng tưởng là nó và Duy Hùng sắp đám cưới vì màng cầu hôn nổi tiếng năm ngoái)
Thằng Minh Hi ỏng ẹo giơ tay: Tui tui.. còn trinh nè. Nhưng rất tiếc là tui chuẩn men không hợp khẩu vị chị ta.
- Uh trời ơi, ông mà chuẩn men chắc tui là phụ nữ quá. Anh hai của phòng lên tiếng.
Nó hỏi thằng It: Còn gì nữa không?
- Tin này hấp dẫn hơn nè: Chị ta từng làm cho một công ty thời trang ở bên đó nhưng bị sa thải vì quấy rối vợ của sếp chị ta, chị ta xém bị đi tù vì chuyện đó. Sau đó kết hôn với người bảo lãnh cho chị ta rồi im hơi lặng tiếng đến bây giờ. Trời ghê thật!
- Ở mình mà có tui cũng tống chị ta vô tù cho rồi. Một lần rồi mà sao chị ta không chừa ta. Đúng là biến thái mà!
Bây giờ thì cả phòng nó đều biết đối tượng nhắm đến của chị ta là nó! Mà cả phòng nó biết thì cả công ty biết, mà cả công ty biết không chừng cả ... thành phố đều biết. Hazzz rõ khổ!

Giám đốc công khai theo đuổi nó. Hình như chị ta không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày tìm cách làm khó nó. Một ngày chị ta tìm cách kêu nó lên phòng chị ta mấy lần. Thiết kế đã được duyệt, chị ta vẫn bắt phòng nó làm lại. Chị ta không những hành nó mà còn hành luôn cả nhân viên của nó. Bức xúc quá nó kể chuyện cho hai mẹ nó nghe, nhưng không nói lý do bị hành. Mẹ nó nói nếu căng quá thì nghỉ việc đi, về phụ mẹ Lan. Hai mẹ cũng sắp nghỉ hưu rồi. Nó còn muốn xem thử chị ta giở trò gì nữa.
Tháng này phòng nó được thông báo là bị cắt một nửa tiền thưởng. Mọi người la làng lên. Nó tức giận qua hỏi phòng tài vụ vì sao thì được trả lời là do chậm hợp đồng. Nó biết là chị ta giở trò mà.
Nó lên phòng giám đốc, không còn giữ được bình tĩnh nữa:
- Chị nhắm vào tôi sao lại hại họ, họ còn gia đình, còn cuộc sống riêng nữa. Sao chị ác quá vậy?
- Là em chứ không phải chị. Khi nào em còn chưa đồng ý thì còn...chị ta bỏ lửng rồi nhún vai.
- Thật là tức chết đi được! Nó gằn giọng rồi đi ra.
Chị ta mỉm cười: Em tức giận cũng đẹp nữa! Xem thử cưng còn cứng đầu đến bao giờ!
Trên đường về phòng, tin nhắn lương của nó đến, nó ngạc nhiên, tiền thưởng không những không bị trừ mà còn tăng lên gấp 10 lần. Nó nghĩ: "Lấy của làng làm ơn cho xã chứ gì, đừng có mơ."
Nó nói với mọi người: Tiền bị trừ của anh chị em tôi sẽ bù cho.
Mọi người nhao nhao: Thôi không được đâu, tụi em không lấy đâu. Ai lại làm vậy.
Nó: Là do tôi nên mọi người mới bị vậy. Nhận đi, cứ coi như là giúp tôi chống lại chị ta.
Mọi người không phản đối nữa, chắc là đồng ý.
Biết chuyện, đầu tiên chị ta tức giận sau đó cười nói: Em được lắm, khí khái lắm, điều đó càng làm cho ta thích em thêm.
Tháng lương sau, mọi người không bị trừ nhưng tiền thưởng của nó vẫn tăng lên gấp mười. Nó biết là chị ta làm nên không cần hỏi nữa chỉ nhắn tin: "Cảm ơn giám đốc nhen, tôi đang cần tiền làm đám cưới tự nhiên hưởng bổng lộc. Chị chờ nhận thiệp nhen." Lần này là chị ta tức điên lên.
Nó dương dương tự đắc là đã phá được các kế hoạch của chị ta. Đúng ra nó không nên chọc vào ổ kiến lửa. Con thú cùng đường thường hay cắn bậy.
Chiều thứ sáu, nó ở lại cố làm cho xong vài việc để hai ngày cuối tuần được nghỉ trọn vẹn. Chuẩn bị về thì chị ta xuất hiện, tay đang cầm ly rượu, người đầy mùi rượu, chị ta nhanh tay khóa cửa lại, giọng lè nhè: "Uống với chị một ly đi em!". Nó đề phòng đứng xa ra hỏi: Chị định làm gì?
Chị ta: Thì vẫn là ý đó thôi. Làm người tình của chị đi cưng. Chị đâu có thua kém ai mà sao hết lần này đến lần khác em từ chối chị vậy.
- Chị không hiểu hả: Tôi không thích chị!
- Một đêm thôi cũng được. Chị ta đắm đuối nhìn nó
- Chị vô lý quá, đừng có ép người nhen.
Chị ta tiến lại gần nó: "Em đúng là xinh đẹp mà!". Chị ta ôm lấy nó ép nó vào tường. Hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Nó hạ giọng năn nỉ: Bây giờ chị say rồi, đợi tỉnh lại rồi mình nói chuyện. Tôi còn ở đây mà, có chạy đi đâu mà chị vội.
Chị ta vuốt má nó miệng cười đắc ý: Vậy có phải ngoan không!
Nhân lúc chị ta không để ý, nó xô mạnh chị ta ra chạy đến gần cửa. Nó đập cửa ầm ầm nhưng không có ai nghe. Chị ta càng cười lớn giơ chìa khóa lên tiến lại chỗ nó, ánh mắt rực lửa. Nó hoảng sợ thật sự nhìn quanh, thấy cái bình bông trên kệ nó cầm lấy nói:
- Chị mà tới đây là tôi đập đầu tự tử đó.
Chị ta tiếp tục cười nói: Ừa em chết rồi chị cũng chết theo, được chết cùng với người đẹp rất vinh hạnh.
Chị ta điên rồi, nó giơ bình bông lên đập mạnh vào cánh cửa, may quá cửa phòng nó không phải kính cường lực, cả bình hoa và kính cùng bể rơi xuống kêu loảng xoảng. Chị ta giật mình dừng lại. Chú bảo vệ đang đi kiểm tra các phòng nghe thấy liền chạy đến kêu to: Ai đó, ai đó?
Nó mừng rỡ hét lên: Chú ơi, cứu con, cứu con.
Tim nó đập thình thịch, người nó run lẩy bẩy, nó hoảng sợ thật sự. Nghe tiếng nó, chú bảo vệ chạy lại mở khóa phòng. Nó lao ra còn kịp nói: "Chú dọn dùm con." Rồi chạy thật nhanh ra cổng.
Chị ta đứng chết trân, không ngờ nó liều như vậy. Chú ấy thấy chị ta liền sợ sệt hỏi:
- Giám đốc có sao không?
Chị ta nói giọng lạnh tanh: Không phải việc của anh đừng nhiều chuyên. Dọn chỗ này đi.
Nó không biết làm cách nào mà về được đến nhà, hồn vẫn chưa quay lại. Nó lao vào nhà đụng phải mẹ Lan đang đi ra, nó ôm lấy bà khóc nức nở. Mẹ nó đang nấu ăn bỏ chạy lại hỏi:
- Chuyện gì vậy con? Nhìn nét mặt tái mét của nó bà lo lắng hỏi: Ai làm gì con à?
Hai bà ôm nó lại ghế ngồi xuống. Sau một hồi bình tĩnh nó kể lại câu chuyện.
Mẹ nó la lên: Thật là bệnh hoạn hết sức, sao lại có cái hạng người như vậy được!
Mẹ Lan: Mẹ sẽ không tha cho cô ta đâu. Con nghỉ ngay chỗ đó đi, không dây dưa gì nữa.
Nó nói: Thứ hai con lên thu dọn, con sẽ nghỉ liền, thôi bỏ đi mẹ đừng làm gì chị ta hết. Con không muốn liên quan gì đến chị ta nữa đâu, phiền phức lắm.
Mẹ Lan: Cô ta đứng là ghê gớm thiệt, chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra để hại người khác. Theo tính cách của cô ta thì chưa đạt được mục đích cô ta chưa bỏ cuộc đâu. Mẹ sẽ thuê vệ sĩ cho con. Thôi con đừng đến đó nữa, để mẹ giải quýêt cho.
Nó: Không sao đâu, con lo được, với lại có đông người chị ta không dám làm gì đâu.
Sáng thứ hai, 9 giờ nó mới đến công ty. Đằng nào cũng nghỉ, việc gì phải vội. Điện thoại nó reo liên tục. Phần lớn là của chị ta.
Nó bước xuống xe cùng với vệ sĩ. Một số người thấy vậy xì xào. Chị ta đứng trên lầu từ sáng giờ cố ý chờ nó. Thấy nó, chị ta định chạy xuống nhưng khựng lại:" Có vệ sĩ, em đề phòng ta sao, lại đi xe sang nữa, xe này chỉ các nhà giàu mới đi". Chị ta nghĩ: "Em làm ta tò mò quá nhen."
Lúc xem CV của nó thấy gia cảnh cũng bình thường nên chị ta nghĩ, chỉ cần bỏ nhiều tiền và nhiều ưu đãi cho nó là được, không cần tìm hiểu thêm. "Nếu em là tiểu thư nhà giàu hoặc vợ sắp cưới của đại gia nào thì ta đắc tội với ai rồi." Chuyện năm xưa làm chị ta chùn bước trở về phòng của mình. Sau vụ scandal ở bên Mỹ, chị ta tự hứa là sẽ từ bỏ con người thứ hai của mình, sống bình thường bên chồng con. Làm việc trong ngành này, người đẹp gặp gỡ không ít, nhưng thời gian qua, chị ta không còn động lòng với bất cứ ai. Vậy mà không hiểu sao khi nhìn thấy nó, phần ngủ yên trong chị ta lại trỗi dậy. Lúc đầu chỉ là thích ngắm nhìn nó thôi, nhưng từ từ rồi không kiềm chế được nữa, nó càng từ chối chị ta càng điên cuồng có cho bằng được. Bây giờ thì có chút trở ngại, nhưng mà nói từ bỏ thì không được. "Em làm ta rất hứng thú, để từ từ tìm hiểu vậy, không đi đâu mà vội." (May cho nó và xui cho chị ta. chim trời cá nước mà, đúng là sai lầm)
Nó bước vào phòng, anh vệ sĩ đứng bên ngoài, mọi người ái ngại nhìn nó, nó hỏi:
- Chuyện gì?
Con bé Mai Linh nói: Giám đốc tìm chị không có nên nổi khùng làm ầm cả công ty kìa.
Nó cười nói: Chờ chút đi, phim sắp hết rồi. Vừa nói nó vừa thu dọn đồ.
Mọi người ngạc nhiên hỏi: Là sao?
Nhân vật chính nghỉ việc. Hết phim.
Có tiếng nói: Không có vui. Đóng tiếp đi chị.
- Ai rảnh thì đóng tiếp đi. Nhân vật chính đi lấy chồng rồi.
- Hả. Là thật hả chị. Nhớ gửi thiệp nhen chị.
Nó để đơn thôi việc lên bàn, dặn dò chị phó phòng. Chào cả phòng rồi đi ra. Ai nấy đều buồn hiu.
Ra đến phòng bảo vệ nó đưa cho chú phong bì nói: Cảm ơn chú chuyện hôm trước.
Chú bv nói: Tôi không lấy đâu. Giám đốc lo rồi.
- Chị ta làm thì chị ta lo thôi. Đây là con cảm ơn chú. Bữa đó không có chú con không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Chú bảo vệ cầm lấy, "Nhưng chuyện hôm đó khó hiểu thiệt!". Chú lắc lắc đầu, không phải chuyện mình cũng không nên biết.
Ngồi trong phòng chị ta không làm được gì hết, thật sự rất muốn gặp nó. Chị ta nhờ thư ký gọi nó lên. Thư ký nói nó về rồi, chị ta lấy điện thoại gọi, điện thoài ngoài vùng phủ sóng. Chị ta lồng lộn lên lao vào phòng nó. Ai nấy sợ hãi dồn về một chỗ. Thấy thư thôi việc của nó chị ta tức giận đập tay xuống bàn ầm ầm. Tình huống này chị ta chưa kịp nghĩ đến.
Địa vị như nó làm ở công ty này ưu đãi rất lớn, Thu nhập cũng không nhỏ, đâu phải nói nghỉ là nghỉ ngay được. Chị ta đã tính sai một bước cờ. Chị ta la hét hỏi có ai biết nhà của nó không? Bây giờ mọi người mới ngớ ra, làm viêc với nó mấy năm rồi nhưng Không ai biết hết. Mọi thông tin về nó bị cắt đứt. Chị ta thất vọng trở về phòng. Chị ta lục hồ sơ nó, CV của nó ngoài bằng cấp, trình bày năng lực, tên cha mẹ, thì chỉ còn địa chỉ nhà. Chị ta hy vọng sẽ tìm được nó. Chị ta đâu biết rằng đó là địa chỉ nhà cũ, nhà đó đã bán cho người khác rồi.
- Em là ai mà dám làm ta phải khổ sở thế này.
Chị ta nhận ra rằng hình như mình yêu nó! Chị ta khóc vì hối hận, phải chi đừng làm căng quá thì nó đâu bỏ đi. Đã quá muộn rồi, công ty mất đi một người tài, chị ta mất đi người mình yêu.Thêm một bài học nữa cho chị ta: Đâu phải cứ có tiền, có có quyền, có sắc thì muốn gì cũng được! Thật là quá khinh địch mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl