Chương 2: Thế giới là một chiếc Volkswagen, và tiền là vô lăng của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẽ ra Kyousuke phải mất hàng giờ chỉ để đi bộ ra khỏi Osaka, nhưng ông đã tới vùng ngoại ô trong một phút. Sương mù tan vừa đủ để ông có thể nhìn thấy đám cỏ xanh ẩm ướt bên vệ đường. Ông đã ra khỏi đường cao tốc từ lúc nào.

Ông nhìn thấy sắc đỏ trước mắt, và nheo mắt để nhận ra những lan can sơn màu đỏ thẫm của cây cầu dành cho người đi bộ. Kyousuke biết nơi này. Mẹ của Kasumi thường đưa cô đến đó khi cô còn nhỏ và nói với cô rằng đó là đường cao tốc Osaka vì họ chưa bao giờ dành dụm đủ tiền để đi một chuyến lên thành phố.

Kyousuke bước tiếp. Khi ông bước lên cầu đi bộ, nước từ dòng sông bên dưới xối xả tràn qua lan can, đẩy ông loạng choạng rồi hất ông ngã sang một bên. Cứ khi nào ông cố gắng đứng dậy, nước sẽ ập qua người ông, xô ông xuống đất một lần nữa.

Kyousuke đứng dậy đầy khó khăn, cào cấu khuôn mặt ướt sũng của mình, nghiến răng. "Sao mọi thứ cứ phải khó khăn như vậy?" Ông đã trả qua điều này đủ thường xuyên để biết những gì đang xảy ra chỉ là sản phẩm của những mộng mị say xỉn của mình.

Ông bước tiếp. Dòng nước cứ xô, ông cứ đẩy ngược lại. Ông là phó phòng nhân sự ở tuổi ba mươi, ông là ngôi sao của cuộc đời mình. Ông không phải kẻ cứ đẩy là lăn đi.

Khi ông đặt bước chân đầu tiên xuống cầu, con lũ im bặt.

Ông dụi mắt và lấy tay áo lau mặt. Khi nhìn về phía trước, ông thấy một tia nắng duy nhất xuyên qua màn sương mù. Ông men theo con đường mà tia sáng chiếu vào.

Khi đang đi, Kyousuke nghe thấy một tiếng lộp cộp duy nhất, sau đó là tiếng sỏi va vào nhau, và ông ngờ rằng mình đang bị theo dõi.

Ông quay lại, nhưng không thấy gì ngoài sương mù. Ông tần ngần đứng một lúc, nhưng không có dấu hiệu nào của một kẻ theo đuôi. Không có dấu hiệu nào của sự sống.

Lếch thếch rời khỏi con đường, Kyousuke đi theo tia nắng cho đến khi đến tuyến đường sắt Tokaido Shinkansen. Không khí xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Gió không thổi, sương mù không cuộn, và những chiếc lá trên đầu treo bất động, như thể chúng đã bị đóng băng trong thời gian. Vẫn sũng nước, ông nhìn chằm chằm vào đường ray phía xa cho đến khi một ánh sáng vàng nhấp nháy, lóe lên, rồi bùng cháy trước mắt ông.

Ông lùi lại một bước. Con tàu chạy vụt qua ông, mang theo một mớ hỗn độn những âm thanh nhân tạo. Đám đông chen lấn và những kẻ làm công ăn lương thở dài, chuông reo và trẻ con khóc. Ông nghe thấy những tiếng vỗ phần phật, giống như hàng nghìn tờ lịch bị lật lên cùng một lúc. Ông nghe thấy tiếng cười khúc khích của một phụ nữ trẻ khi cô phá lên cười, hòa vào hơi thở gấp gáp và đôi môi chạm vào nhau. Ông nghe thấy giọng của một người đàn ông khi ông ta nói, "Giờ thì tôi có thể tìm hiểu kỹ hơn về em không? Tôi đã chờ đợi câu trả lời của em suốt nhiều tuần nay rồi." Giọng nói đó nghe như giọng của ông.

Tàu chạy vù vù, không gian lại tĩnh lặng, và ông nhận ra quần áo mình đã khô hoàn toàn.

Một mảnh giấy liệng ra khỏi cửa sổ tàu, và Kyousuke bắt lấy nó. Đó là vé tàu mã số N700, lên chuyến tàu khởi hành lúc chín giờ sáng thứ Bảy, điểm đến Nagoya. Ông nhìn chằm chằm vào số điện thoại được viết ngay ngắn trong góc. Số điện thoại cũ của Kasumi.

Kasumi đã nói với ông rằng nếu ông xuất hiện lúc chín giờ sáng vào một ngày trong tuần, cô sẽ cân nhắc hồi đáp những lời tán tỉnh của ông. Ông đã đủ nghiêm túc với mối quan hệ của họ để từ bỏ một ngày làm việc để đến gặp cô. Khi cô hỏi liệu ông có cảm thấy tệ không khi bỏ mất một ngày lương không, ông đã nói với cô rằng ông có thể kiếm lại số tiền đó sau một giờ nếu ông muốn. Cô đã mỉm cười.

Đó là sự khởi đầu của một mối quan hệ hoàn hảo đến mức khiến đồng nghiệp và người quen của ông phải ghen tị.

Và nếu ông tiếp tục mơ, ông có thể hồi tưởng lại mối quan hệ đó vô số lần. Những phân đoạn đẹp đẽ của nó. Phân đoạn mà ông sẽ lên chuyến tàu tiếp theo tới Nagoya và gặp người vợ tương lai của mình lần đầu tiên. Phân đoạn mà một Kasumi trẻ trung và đoan trang đỏ mặt dưới ánh trăng diễm lệ sau khi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Phân đoạn cô ngượng ngùng cởi tất trong căn hộ của ông, để lộ làn da trắng mịn như nhung.

Quãng thời gian mà ông chưa nhận ra cô ta cay nghiệt và quỷ quyệt như thế nào.

Trong khi Kyousuke đang chìm trong suy nghĩ, một con vật lông màu đồng nhảy lên và giật lấy tờ vé từ tay ông. Nó phóng đi bằng cả bốn chân, và cái đuôi căng phồng màu cam của nó cụp xuống đất khi nó chạy.

Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

"Này!" Kyousuke chạy theo nó. Sinh vật đó nhảy qua màn sương mù giống như một chú chó diễn xiếc nhảy qua các chướng ngại vật, để lại một dấu vết đủ rõ ràng để Kyousuke lần theo. Ông cố gắng bắt kịp nó, nhưng sinh vật này nhanh hơn và dẻo dai hơn. Một lúc sau, ông dừng lại, hai tay chống vào đùi, thở hổn hển.

Trả lại đây, Kyousuke không nói được thành lời nữa. Đây là giấc mơ của tao. Mày không thể tước nó từ tay tao.

Từ trong khóe mắt, ông phát hiện ra sinh vật mà ông tưởng đ cao chạy xa bay. Nó đang ngồi cạnh một cây tuyết tùng. Với chiếc vé tàu ngậm trong miệng, nó nhìn chằm chằm vào ông, bất động như thể chờ đợi, trước khi ngáp lớn một cái và thả tấm vé xuống đất.

Độc một tia sáng chiếu vào sinh vật đó.

Đó là một con cáo nhỏ màu đỏ, khá hiếm ở vùng này. Chỉ dựa vào độ bóng mượt của bộ lông của nó, Kyousuke suy luận rằng đây hẳn phải là một con thú cưng hiếm có khó tìm, có khả năng thuộc sở hữu của một cậu nhóc được nuông chiều mà chưa bao giờ phải làm việc một ngày nào trong đời. Nhưng cũng có khả năng nó là thú hoang dã, vì nó không đeo vòng cổ.

Ông tiến về phía con cáo, chăm chú quan sát nó. Con cáo không rời mắt khỏi ông, ngậm lại tấm vé vào miệng, nhưng không cố gắng chạy trốn.

Khi khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, Kyousuke đưa tay về phía trước và nói, "Mày có thể vui lòng trả lại nó không?" Ông chỉ vào tấm vé. "Cái đó. Làm ơn, trả lại nó đây."

Con cáo cắn chặt tấm vé, thách thức ông.

"Trả lại đây," Kyousuke gằn giọng.

Nó nghiêng đầu sang một bên. Kyousuke cố gắng tóm lấy con thú nhưng nhanh chóng nhận ra rằng nó quá nhanh nhẹn đối với ông. Nó nhảy phốc khỏi tay ông, nheo mắt lại và lườm anh với một ánh mắt mà ông chỉ có thể miêu tả là một nụ cười nhếch mép. Tại sao nó lại đùa cợt với ông? Ông không biết, và không có nhu cầu tìm hiểu. Sự kiên nhẫn của người đàn ông—điều mà ông đã rèn luyện trong suốt phần đời tỉnh táo của mình—đang vơi dần. Ông xông về phía con cáo.

Con thú càng lúc càng trở nên tự mãn, dò la xem nó có thể đến gần Kyousuke đến mức nào mà không để ông chạm được vào nó. Nó nhô hai chân trước lên vẫy đạp, rồi xoay mình chạy thành vòng, quay ông như chong chóng mỗi lần nó đột ngột đổi hướng—một vũ khúc dành cho hai người, một điệu waltz méo mó, lệch pha mà Kyousuke miễn cưỡng phải là một phần trong đó. Có những lúc ngón tay của ông chỉ cách con cáo đúng một đốt tay, nhưng rồi khoảng cách đó sớm trở thành ba, rồi mười đốt.

Có lẽ cũng bởi sự chủ quan lơ là của mình, con cáo để cho chiếc vé trượt ra khỏi miệng khi nó nhún hai chân sau nhảy lên.

Kyousuke chưa bao giờ là một người ham vận động. Nhưng vào khoảnh khắc đó, Seidai Myōjin dường như chiếm hữu thân xác ông, và anh ta xông về phía trước như một cây phi lao, tóm lấy mảnh giấy. Nhưng sau đó, ông cảm thấy một lực kéo ngược lại. Ông đang chơi kéo co với con cáo, một cuộc chiến mà dường như không ai có thể thắng. Cuối cùng, Kyousuke nhìn thấy một vết rách nhỏ ở giữa tờ vé. Ông hốt hoảng thả nó ra.

Ông biết, như với tất cả mọi thứ khác trên đời này: nếu mày kéo một cái gì đó quá mạnh, nó sẽ rách bươm.

Con cáo cụp đuôi lại và bỏ chạy với tấm vé trên miệng.

"Quay lại đây!" Kyousuke vừa gọi vừa đuổi theo nó.

Con cáo dẫn Kyousuke rời khỏi thế giới văn minh và tiến sâu vào khu rừng gần đó. Khi ông len lỏi qua từng lớp tán lá, một làn gió nhẹ mơn man khuôn mặt lởm chởm ria mép của ông, thứ gió mà báo hiệu sự chuyển mùa giữa hạ và thu. Những hạt bụi bay vào mắt ông và ông đứng lại dụi mắt, đôi chân nện xuống nền đất khô.

Khi đôi mắt ông mở ra, khung cảnh trước mặt ông đã cong vênh, biến đổi. Trước mặt ông là một khoảng đất trống, chỉ độc một ngôi nhà tranh nhỏ, một bên là cái ao lấp lánh, phản chiếu ánh nắng chất phác, bất chấp sương mù giăng phía trên nóc nhà. Ngôi nhà này nhỏ và tồi tàn hơn nhiều so với ngôi nhà hiện tại của ông. Những bức tường bên ngoài của nó đang trải qua quá trình mục ruỗng; những sắc tố sẫm màu kỳ lạ đang hình thành trên từng thớ gỗ, và mái rơm của nó đã bắt đầu sụp xuống. Một làn gió khác thổi qua, và Kyousuke thề rằng ông đã nghe thấy âm thanh khô khan và sắc bén của một chiếc chổi quét trên mái nhà. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những thiếu hụt, trong lòng ông vẫn sôi sục một cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy nơi này.

Ông đã từng muốn dành toàn bộ phần còn lại của cuộc đời mình ở đây.

Khi đó ông còn là học sinh tiểu học. Bà ông đã dắt ông đến cái ao kia, và ông nhớ rằng mình đã nói với bà rằng một ngày nào đó ông sẽ kiếm đủ tiền để mua cho mình một nơi như thế này, tránh xa những bộn bề của thế giới ngoài kia. Nhưng cha ông, người luôn đảm bảo rằng con trai mình không thể ngồi gần bàn ăn mỗi khi cậu không nằm trong tốp năm của lớp sau mỗi kỳ thi, bằng cách nào đó đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện đó. Họ chưa bao giờ thân thiết tới vậy—ông già của Kyousuke một nhà tư bản bận rộn và lỗi thời—nhưng ngày hôm đó, ông đã dành chút thời gian để chia sẻ với Kyousuke đôi điều. "Thế giới là một chiếc Volkswagen," ông nói. "Và tiền bạc là chiếc vô lăng của nó. Con luôn phải nhắm tới những đích đến xa hơn."

Cha ông là một người đàn ông với lý tưởng sống rõ ràng và Kyousuke không thể không ngưỡng mộ ông già vì điều đó. Bây giờ bản thân Kyousuke cũng đã trưởng thành, và ông phải thừa nhận giá trị của những lời nói đó.

Con cáo nằm trước thềm ngôi nhà tranh, mắt lim dim. Khi ông từ từ tiến lại gần, ông nhận thấy rằng chiếc vé đã được giấu gọn gàng dưới chân nó. Nhưng khi ông cố luồn tay xuống dưới để lấy vé, đôi mắt nó vụt mở và nó ngoắc nanh về phía ông. Kyousuke lùi lại.

"Mày có vấn đề gì với tao vậy?" Ông vừa hỏi vừa xoa chỗ có vết răng cáo trên tay.

Con cáo nhìn sang cái ao phía xa trước khi ngáp một cái, rồi lại cúi đầu xuống. Kyousuke nhìn về hướng mà nó nhìn rồi vỗ trán.

Mình đã quên mất nơi này. Làm thế nào mình lại quên chứ?

"Đợi ở đây," Kyousuke nói khi chạy vào trong ngôi nhà tranh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro