Chương 3: Duyên dáng, thiêng liêng, lăng loàn, rùng rợn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là tàn nhẫn sao, cái cách mà con người ta có thể tái tạo lại ký ức chân thực như vậy. Chào đón Kyousuke sau cánh cửa gỗ là một khung cảnh quen thuộc khác: một căn phòng ngủ chật hẹp, đơn sơ với những bức tường nhuốm màu nắng khói của những buổi chiều xưa cũ. Đúng như theo trí nhớ của ông. Nhưng Kyousuke không ở đây để hồi tưởng. Ông đang một chiếc cần câu. Rất có khả năng là ông đã để nó ở trong tủ quần áo, vậy nên ông bước tới đó và bắt đầu đào bới. Ông lục lọi qua mấy chiếc huy chương về nhì trong những cuộc thi toán học, chồng thư từ những bạn nữ mến mộ ông mà ông chỉ nhận vì phép lịch sự, và một bưu kiện trong đó có một ca-ta-lô Volkswagen, định nghĩa của ông già của ông về một tạp chí người lớn.


Câu cá chưa bao giờ là thứ mà Kyousuke thích. Việc phải đợi hàng giờ liên tục chỉ để có cơ hội câu được thứ gì đó vô giá trị chưa bao giờ hấp dẫn ông, nếu không muốn nói là thiếu hiệu quả và vô bổ. Nhưng ông sếp đầu tiên của ông—ông Nakamura—mê câu cá, nên ông cũng học cách thích nó. Dù sao thì Kyousuke cũng là một người sẵn sàng sửa chữa đống máy móc xung quanh văn phòng chỉ để gây ấn tượng với cấp trên của mình. Ông thậm chí còn mua một chiếc cần câu "Daiwa" cao cấp cho riêng mình.


Ông đào thêm một phút nữa trước khi tìm thấy nó: chiếc cần câu Daiwa, ẩn đằng sau chồng chất những món đồ lặt vặt.


Vác cần câu lên vai, Kyousuke tiến về phía cái ao. Mặc dù ông chưa từng tự mình đi câu cá bao giờ, nhưng trước lần đầu tiên đi câu, ông đã tham khảo rất nhiều tư liệu. Từ "Câu cá dành cho người mới bắt đầu" cho đến một cuộn giấy rách nát được đồn đại là do một vị vua đánh cá thời Edo viết, ông đã xem qua tất cả các tài liệu liên quan đến nghệ thuật câu cá mà ông có thể tiếp cận và biết tất cả về các kỹ thuật cần thiết, chẳng hạn như làm nơi giăng câu hoặc mồi để sử dụng nhằm tăng xác xuất xách chiến lợi phẩm về nhà. Kyousuke yêu thích những con số, đặc biệt là những con số có lợi cho ông.


"Việc này có thể khó tới mức nào chứ?" Ông cười khẩy và dán mắt xuống ao, chỉ để ngã ngửa ra sau trong sợ hãi. Trước mặt ông không còn là một cái ao nữa, mà là một vực nước sâu hoắm, sâu nhất mà ông từng thấy. Nó trải rộng gấp ba lần ngôi nhà tranh và vươn ra xa tới vô cùng tận. Vẫn ở dưới đáy của mình, Kyousuke lùi lại. Tay ông chạm phải một vật gì đó mềm mềm, và ông  hốt hoảng quăng nó xuống vực sâu. Ông nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe khi vật thể đó tiếp xúc với mặt nước, chìm xuống sâu thẳm tối tăm.


Hiếu kì, Kyousuke đứng dậy và bước tới rìa vực sâu, nhìn chằm chằm vào nó. Vật thể tròn kia chìm xuống, và chẳng bao lâu sau, nó chìm nghỉm trong bóng tối. Thứ duy nhất giúp ông biết rằng nó ở dưới kia là ánh sáng trắng ngần, yếu ớt mà nó phát ra. Đồng tử của ông mở rộng. Đối với ông, nhìn vào vật tròn đó giống như việc ngắm nhìn Mặt trăng ở Hokkaido nhiều năm về trước. Trong lúc dựng trại cho chuyến dã ngoại bắt buộc của trường, ông đã xui xẻo thay nhìn lên trên, và ông chạm mặt nó. Duyên dáng, thiêng liêng, lăng loàn, rùng rợn. Mặt trăng đó là tất cả những điều đó và hơn thế nữa. Lần đầu tiên ông biết yêu. Ngay cả bây giờ, ông vẫn không dám nhìn thẳng vào Mặt trăng, vì nỗi lo sợ trong lòng rằng nó sẽ khiến ông rơi vào trạng thái bị thôi miên và chiếm hữu. Mặt trăng đó đã luôn biến ông thành một thứ khác; một con thú không thể kiểm soát, một dã nhân khác với bản chất của ông. Ông muốn quay đi, nhưng thật khó để làm điều đó khi vực thẳm bên dưới dường như đang gọi tên ông, thúc giục ông hãy bước thêm bước nữa mà đi sang bờ bên kia mặt nước.


Kyousuke khước từ.


Ông rời mắt khỏi mặt nước và chuẩn bị cần câu của mình. Vật thể mà ông ném xuống ban nãy giờ đã thay đổi hình dạng thành một con cá thân phẳng với những chiếc vẩy làm từ lá bạc. Trước sự ngạc nhiên của ông, sinh vật này cực kỳ nhanh nhẹn, đã lao từ bên này sang bên kia của ao chỉ trong vài giây. Tuy nhiên, cá thì vẫn cứ chỉ là cá. Việc nhìn thấy "thức ăn"—mồi câu của Kyousuke—khiến nó mất hết trí khôn và lao vào như thiêu thân. Ngay khi nó cắn câu, ông vung cần và quắc nó vào. Một chiến thắng chớp nhoáng, và chẳng mấy chốc con cá nằm lăn lóc trên mặt đất. Ông đưa tay ra và nhìn chằm chằm vào con cáo, và nó thong thả đi tới, liếc nhìn ông vài lần trước khi chộp lấy con cá.


"Có ngon không?" Kyousuke nở một nụ cười mệt mỏi và vuốt ve con cáo trong khi nó đang ngấu nghiến thức ăn. Bộ lông của nó thực sự mềm mượt và tạo cảm giác khoan khoái khi chạm vào. Ông có lẽ đã ở lại đây và nô đùa với con thú đôi chút nếu ông đang không vội. Khẽ khàng nhất có thể, người đàn ông trung niên luồn tay về phía tấm vé dưới chân con cáo. "Mày thấy hài lòng, phải không? Giờ đã đến lúc chúng ta thỏa hiệp rồi; cho đi và nhận lại. Tao chỉ định..." nụ cười của ông rộng ra, trước khi bị biến dạng bởi cơn đau chạy dọc dây thần kinh ông. Con cáo vừa cắn ông.


"Con nhãi con! Tao cho mày ăn và mày trả ơn tao thế này à?" Ông hét lên, vùng tay khỏi nanh con thú. Khi ông ta chuẩn bị tóm lấy nó bằng tay kia, con cáo chộp lấy tấm vé, chui qua kẽ hở giữa hai chân ông và đến xông đến hồ nước. Vào thời điểm đó, có thứ gì đó đã xiềng xích cả tứ chi lẫn trái tim ông, và cơ thể ông trùng xuống, cầu xin con thú nhượng bộ. Vô ích. Mình sẽ không bao giờ thông minh được hơn thứ đó.


Đứng dậy đi, ông nghĩ. Bố mày không nuôi dạy một kẻ thất bại. Và đôi chân ông bắt đầu cử động.


Tới khi Kyousuke đến được chỗ con cáo, máu của chính ông đã nhỏ tong tỏng xuống đất, nhuộm đỏ tấm vé. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn ông sẽ tới muộn mất, và chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến ông rùng mình. Ông chẳng còn chút quan tâm nào cho người vợ hiện tại của mình, giờ chỉ còn là một cái xác biết đi, nhưng một Kasumi trẻ tuổi sẽ mắng nhiếc ông nếu ông trễ hẹn dù chỉ một phút. Nếu cô khó chịu với ông có nghĩa là ông sẽ khó chịu với chính mình.


"Mày còn muốn gì ở tao nữa?" Ông khuỵu chân và chống tay xuống đất. "Tao đã cho mày tất cả mọi thứ!". Nhưng rồi, điều bất ngờ đã xảy ra. Con cáo bắt đầu tiếp cận ông. Tốt, tốt rồi! Tới gần hơn đi! Ông nghĩ. Con cáo lúc này đã ở rất gần, đến nỗi ông có thể cảm nhận được hơi thở oi bức của nó trên da mình. Sau đó, người đàn ông đột nhiên cảm thấy da mình ẩm ướt, kèm theo đó là một sự hoán đổi liên tục giữa những cơn nhói và cảm giác dễ chịu. Ông ngẩng đầu lên thì thấy con thú đang liếm vết thương của mình. Rồi nó nhìn ông, đôi mắt hổ phách từ từ cụp xuống như thủ thỉ, "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..."


Ông không biết phải làm gì, phải nghĩ gì. Có phải con cáo đó vừa thể hiện một cảm xúc thương cảm chân thành với ông hay không? Sau tất cả những đau khổ mà nó đã khiến ông phải trải qua? Không! Tao sẽ không để mày lừa dối tao! Ông nghiến răng.


Không phải bây giờ. Không bao giờ.


Đôi mắt ngái ngủ của con cáo trừng mở khi bàn tay của Kyousuke ập về phía nó, tóm lấy cổ nó, đủ lỏng để không khí vẫn lọt qua được khí quản nó nhưng đủ chặt để nó cảm thấy đau. Con thú tuyệt vọng cào vào cổ tay ông, cố gắng thoát thân, nhưng sau ít lâu, nó không còn kháng cự nữa. Tấm vé rơi khỏi miệng nó. Ngay sau đó, một cơn gió ập xuống cả hai người, thổi mảnh giấy về phía hồ. Giật mình, Kyousuke buông con vật ra và lao ra mé nước. Mặc dù vết cắn trên cả hai tay ông còn chưa kịp ráo máu, nhưng ông không còn quan tâm gì tới điều đó nữa. Bằng mọi giá, ông phải cứu tấm vé. Anh vươn hai tay ra, và cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy ông khi bề mặt thô ráp của tờ giấy chạm lên da. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng tắt ngấm.


Ông lao đầu xuống vực nước.


"C-cứu..." Ông nhổm đầu dậy, hít lấy hơi, nhìn về phía con cáo để cầu xin giúp đỡ, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt hổ phách, phản quang màu nắng trời, nhìn ông với một sự thù hằn khi nó lỉnh vào trong ngóc ngách của rừng. Gió không thổi, nước không động, và Kyousuke cũng không phải một kẻ không biết bơi, nhưng ông cứ bị hút xuống đáy vực như thể có một vòi rồng sinh ra từ dưới chân mình. Ông cố gắng giữ cho mình nổi bằng cách vùng vẫy, nhưng chuyển động vụng về của ông chỉ kéo ông xuống nhanh hơn. Nước lọt qua lỗ mũi ông, qua cổ họng ông, căng đầy trong ổ bụng ông. Nó có vị rượu sake.


Cơ thể ông mềm nhũn và sức lực của ông cạn kiệt. Tầm nhìn của ông tối sầm lại, và thứ cuối cùng ông nhìn thấy trước mặt là những bong bóng nước òng ọc do chính ông tạo ra, dính lại vào nhau như một nồi nước sôi lõng bõng.


***


Kyousuke bật dậy, thở hổn hển như thể phổi của ông nhiều năm rồi chưa có không khí tràn vào. Ông vẫn còn sống và đang nằm trên một bãi cỏ. Lưng ông đẫm mồ hôi như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Tấm vé đã nằm trong tay ông; còn nguyên vẹn. Ngay cả vết rách ở giữa cũng tự liền lại một cách kỳ diệu. Ông dần dần bình tâm lại. Hơi thở của ông bắt đầu đều đặn, và ông phì cười vì nỗi sợ vô cớ của bản thân ban nãy. Đây là giấc mơ của ông. Làm gì có chuyện ông chết trong giấc mơ của chính mình được chứ?



Ông đứng dậy, nheo mắt soi xét những hàng cỏ cao tới sát hông ông, bao bọc xung quanh ông. Đây là nơi nào?



"Bà đã bảo là hai đứa đừng có tranh giành nhau nữa mà." Một giọng phụ nữ từ tốn vang lên sau lưng ông. Ông quay lại thì thấy một bà già tóc hoa râm, người lùn, lưng còng, tay chắp sau lưng, chiếc áo vải bông trùm lớn hơn cơ thể bà một cỡ trùm bên ngoài một áo len tím. Chỉ có điều, khuôn mặt bà thì Kyousuke nhìn không rõ, dù đứng không hề xa nhau. Mỗi khi ông muốn nhìn kĩ mặt bà, ngũ quan trên khuôn mặt xoắn cả lại vào nhau như mắt bão, hình dáng khuôn mặt cũng không còn hình dạng cố định nữa mà trở thành những bước nhiễu sóng xung quanh như màn hình một chiếc ti vi cũ bị mất tín hiệu đường truyền.


'Hai' sao? Ý bà ta là còn tính cả con cáo đi cùng ông ban nãy?


"Xin lỗi, nhưng con không hiểu ý bà," Kyousuke đáp.


Bà lão vẫn đứng nguyên chỗ đó, nói với giọng thủ thỉ như khuyên bảo trẻ con, "Nếu con chơi với bạn mà không hòa hợp thì lớn lên không ai chơi với con đâu." Giọng nói của bà rất quen thuộc, nhưng Kyousuke không thể nhớ được ông đã nghe giọng này từ đâu rồi.


Con cáo đó đâu phải bạn của Kyousuke chứ? Đó mới là lần đầu tiên ông gặp nó.


"Bà cho con hỏi nơi này là nơi nào ạ?" Kyousuke cố gắng nhã nhặn nhất có thể để giấu đi sự sốt ruột đang tích tụ dần từng giây.


"Đây chẳng phải nơi con muốn ở lại nhất sao?" Bà lão đáp.


Kyousuke bỗng dưng thấy bàn chân mình ẩm ẩm. Nước đã lại chui vào chân ông. Ông nhìn xuống, và nước đã dâng đến cẳng chân. Không đen kịt như vực nước ban nãy—dòng nước này xanh như ngọc bích, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt rệu rã của Kyousuke cùng với những gọng cỏ phất phơ sau lưng ông.


Ông có thể nhìn thấy hai dòng nếp nhăn chạy dài hai bên má ông ngắn dần lại. Trán ông thôi nhăn nheo. Kyousuke ho khan một tiếng, và sau khi tiếng ho dứt đi, ông đã trẻ ra hai chục tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro