Chương 4: Mày có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng rời đi làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những điều này đều là những điều lần đầu xảy đến với Kyousuke. Các giấc mơ trước sẽ chỉ dừng lại ở việc ông bắt chuyến tàu đi gặp một Kasumi thùy mị và ngoan ngoãn, một Kasumi trong mộng mà sẽ làm tất cả mọi thứ Kyousuke sai khiến. Nhưng trong những giấc mơ đó, ông vẫn là một Kyousuke già nua, một Kyousuke thấm đẫm mệt mỏi sau những ngày ở văn phòng nhiều hơn ở nhà và một Kyousuke ghê tởm việc tự nhìn vào mình trong gương.


Nước tiếp tục dâng lên, khiến ông nhớ lại việc bị vực thẳm hút xuống đáy như ban nãy mà nhảy lên trong vô thức. Với tốc độ nước dâng chớp nhoáng như vậy, những tưởng chỉ trong một phút là cả thân trên của ông sẽ nằm dưới mặt nước, nhưng ông không ngờ rằng khi nước chạm tới đầu gối ông thì nó cũng đẩy ông lên cùng. Thấy kì quặc, ông thử đặt mông ngồi xuống thì nhận ra chỉ một nửa mông mình chìm dưới mặt nước, còn phần còn lại vẫn nằm ở trên, như ông đang ngồi trên một chiếc phao vô hình vậy. Cùng lúc đó, những đám cỏ xung quanh ông cũng cao vống lên, sừng sững như thể bốn bức tường chông. Kyousuke cảm thấy mình như một con ếch mắc kẹt trong một chiếc giếng đào.


Bà lão nọ cũng ngồi xuống đối diện ông, hỏi, "Chắc con thấy đói rồi phải không? Để ta mang cho con thức ăn."


Một cơn đói cồn cào ập đến, và Kyousuke nhận ra bụng ông đang sôi lên òng ọc. Ngay lập tức, một chiếc mâm nhỏ trôi từ phía xa đi tới, trên đó chưa món ăn khoái khẩu của ông thời ấu thơ—một chiếc taiyaki nhân đậu đỏ. Mặt nước xanh rì gần như không lay chuyển, nhưng đĩa đồ ăn vẫn cứ trôi mà không có lực nào tác động lên hết. Nó trôi đến gần ông, và ông vươn một tay ra cầm lấy nó. Ngay lập tức, một mâm đựng một chiếc taiyaki khác trôi đến từ hướng ngược lại. Kyousuke định vươn tay ra lấy luôn chiếc đó, nhưng ông nhận ra rằng mình vẫn còn cầm tấm vé trên tay. Mình sẽ không buông tấm vé này ra để đổi lấy một chiếc taiyaki đâu, ông nghĩ, và thế là ông để nó lững thững trôi mất.


Ông chén ngon lành chiếc taiyaki, nhưng bụng ông vẫn ọp ẹp kêu, như thể chiếc bánh chui vào trong bụng rồi chui luôn ra ngoài. Bà lão không động vào đĩa taiyaki mà Kyousuke không động tới, nhưng khi chiếc đĩa không đi qua, bà giữ nó lại, nhặt những vụn bánh khỏi chiếc đĩa cho tới khi nó sạch bong, chậm rãi cho vụn bánh vào mồm rồi mới để chiếc đĩa trôi tiếp.


Như thể chui ra từ một băng chuyền vô hình, một chiếc mâm nữa xuất hiện, trong đó chứa đĩa cơm cà ri bò mà ông tuần nào cũng ăn vài lần hồi học cao trung. Ông ngay lập tức vơ lấy một đĩa khi nó lướt đến, ngấu nghiến ăn, nhưng cơn đói vẫn chưa thuyên giảm. Một đĩa cơm cà ri nữa lại trôi đến từ hướng đối diện, nhưng Kyousuke đành phải nuốt nước bọt vào trong, một tay vẫn giữ chặt chiếc vé, đôi mắt dõi theo đĩa cơm khi nó xa dần khỏi tầm mắt ông.


Cuối cùng thì món chính cũng đến. Ngay khi chiếc đĩa hiện ra từ phía xa, Kyousuke đã đánh hơi được mùi cồn phảng phất trên không trung. Đĩa đồ ăn lững thững trôi gần về phía bà lão, và bà lùi lại hai bước, co rúm người lại. "Đừng có ăn quá nhiều đó," bà nhắc nhở. Trên đĩa là những lát sashimi trắng ngần, mặt trên còn giữ lại phần da hồng hào vô cùng hợp thẩm mĩ. Bên cạnh đĩa cá là một chai sake nhỏ bằng thủy tinh trong suốt. Nước miếng Kyousuke tràn ra từ phía dưới cuống lưỡi, chỉ chực chờ trào ra bên ngoài. Ông quẫy tay bơi gần về phía đĩa sashimi, cầm lấy đôi đũa được kê bên cạnh đĩa cá, gắp chúng lên miệng lia lịa. Chẳng mấy chốc, đĩa cá đã sạch bong, rồi chai rượu sake nhỏ bên cạnh cũng hết veo theo. 


Bụng Kyousuke đầy hơn đôi chút, nhưng thế vẫn là chưa đủ! Không bao giờ là đủ. Ông cần thêm; thêm nữa; một miếng cá nữa; một chai rượu nữa. Tay ông run lên, mồ hôi ông đầm đìa khắp trán, và miệng ông tạo ra những tiếng ho khan liên hồi. Ông đã ăn thật nhanh, và vì thế ông sẽ rảnh tay để tóm lấy đĩa đồ ăn còn lại.


Cũng như hai lần trước, đĩa đồ ăn thứ hai lại trôi đến từ hướng đối diện. Thế nhưng, không chỉ có một đĩa, mà tận ba đĩa trôi tới! Một hướng về trước mặt ông, hai cái trôi dần ra sau lưng ông. Lần này, sự kiên định của Kyousuke bị thử thách nặng nề hơn hai lần trước. Ông nắm chặt lấy tấm vé, siết chặt, bóp nghẹt nó với một áp lực đủ để bẻ gãy một thanh sắt. Nếu ông chấp nhận chỉ ăn thêm một đĩa, sẽ khó có chuyện ông cảm thấy no được.


Tuy vậy, Kyousuke cần tấm vé này. Đây là tấm vé thông hành giúp ông gặp Kasumi, giúp ông tiếp tục một giấc mơ quen thuộc ông đã hưởng thụ không biết bao nhiêu lần.


Nhưng ly sake kia chẳng phải cũng là sự hưởng thụ sao?


Một giọng nói rộn ràng, nhiệt huyết vang lên sau lưng Kyousuke. "Mày còn chần chừ gì mà không ăn đi?"


Ông quay lại và nhận ra một cậu bé cũng ngồi trên mặt nước, mặc một bộ đồng phục trường sơ trung, mái tóc đen được cắt ngắn cũn cỡn, trên ngực chiếc áo trắng lấm lem bùn đất. Dù ngũ quan cậu ta cũng bị biến thành những đường xoắn ốc vẹo vọ, nhưng Kyousuke nhận ra giọng nói này. Đã lâu lắm rồi ông không được nghe thấy chúng.


"Minato? Mày làm gì ở đây?" Kyousuke hỏi. Minato là bạn thân nhất của ông hồi cấp hai. Trong khi điểm số của Kyousuke thì luôn nằm trong top đầu, Minato lúc nào cũng lẹt đẹt ở gần như là cuối lớp ở tất cả mọi môn trừ tiếng Anh. Hai người họ dính với nhau như sam suốt hai năm trời cho tới khi ông già của Kyousuke biết được việc Minato hay rủ ông đi chơi ở phòng chơi arcade sau giờ học và cấm tiệt ông giao du với nó. Một năm sau, ông già ông thăng chức và đưa Kyousuke theo tới căn biệt thự mà ông mới tậu. Kể từ đó trở đi, ông không nghe tin gì về Minato nữa.


Minato vẫy tay liên hồi. "Ăn mau lên còn gì? Tao vừa cài một trò chơi mới vào trong máy chơi game PSP đấy. Mày không tin được tao phải dành dụm bao nhiêu lâu mới mua được game này đâu! Nếu bà già tao mà biết tao chơi Tekken thì nhất định sẽ tịch thu máy mất, nhưng mà để làm thế thì trước tiên bà phải biết là tao mang máy PSP đi học đã! Giờ mày qua đây mau lên đi. Vừa tan học rồi; đừng tốn thời gian nữa!"


Kyousuke nhớ rằng đó luôn là những lời mà Minato sẽ nói sau mỗi giờ học. Cậu ta sẽ không bao giờ để ông về nhà ngay sau khi chuông trường vừa vang lên cả. Ông hỏi, "Bao giờ mẹ mày sẽ đến đón mày về?"


"Mẹ sẽ không đến đâu. Qua đây đi."


"Không đến sao? Vậy thì mày về nhà kiểu gì?"


"Không cần về. Mày có thể ở lại đây mãi mãi. Mày muốn có gì cũng được, họ sẽ đặt thứ mày muốn trên một cái đĩa và đẩy nó trôi đến chỗ mày. Mày sẽ không bao giờ bị bỏ đói cả."


Kyousuke quay lại và đĩa sashimi đã trôi quá tầm với của ông rồi. Bà lão ban nãy cũng đã biến mất dạng.


Minato cười một tiếng khanh khách rồi nói, "Không phải tiếc đâu. Chỉ cần mày muốn thì một đĩa đồ ăn nữa sẽ xuất hiện ngay thôi." Nó búng tay một cái, và từ xa lại xuất hiện một cái mâm. Trên mâm đó không đựng đồ ăn, mà đựng một chiếc gậy bóng chày đặt ngang mâm, hai đầu thò ra ngoài mâm, cùng một quả bóng đặt bên cạnh. Hồi cấp hai, Kyousuke từng có đợt chơi trong đội tuyển bóng chày của trường. "Mày thích gọi gì thì gọi. Đồ chơi, game, truyện tranh, cái gì cũng được. Miễn sao nó đặt vừa trong cái mâm đó."


"Vậy bố tao có đến không?"


"Không đến. Không ai khác có thể đi vào qua lớp cỏ cao lêu nghêu kia đâu. Giờ thì đừng hỏi nữa!" Minato cúi xuống chiếc PSP, bấm vài nút, và tiếng nhạc đầy phấn chấn của trò chơi điện từ phát ra từ trong đó. "Tao bắt đầu chọn nhân vật đây. Mày nghĩ tao nên bắt đầu với Mishima Kazuya hay Kazama Jin?"


Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng Kyousuke, và ông hỏi ngay lập tức, "Vậy có ra ngoài được không?"


"Mày có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng rời đi làm gì?" Minato đáp.


Phải. Rời đi làm gì? Ông có thể ở lại đây mãi mãi, hay chí ít là cho tới khi ông trở lại thế giới thực. Ông đã qua cái tuổi mà có thể thưởng thức những trò chơi điện tử cũ kĩ với những nhân vật pixel nhìn mặt còn không rõ rồi, nhưng hẳn điều đó tốt hơn dán mặt vào những báo cáo tài chính với những con số luôn được lấp liếm, đúng không? Công ty Olympys mới đây vừa bị phát giác đã tạo ra những giao dịch ma để đội chi phí lên và che giấu những thua lỗ lên tới hàng trăm tỉ yen, và ba vị quan chức cấp cao đều đã phải từ chức. Khi Kyousuke tỉnh giấc, ông sẽ nhìn vào những con số trong báo cáo tài chính của chính chi nhánh công ty mình rồi phê chuẩn chúng trong khi thừa biết rằng chúng không bao giờ là những con số thật.


Còn ở đây thì ông không cần phải nghĩ đến điều đó. Ông chỉ cần nhấn đúng những nút theo trình tự sao cho nhân vật Mishima Kazuya có thể ra đòn đánh combo tối thượng mà thôi. Ông có thể giận dữ khi mình bấm sai một hai nút, nhưng hậu quả lớn nhất dành cho điều đó chỉ là nhân vật của ông có thể tụt mất một phần thanh máu khi ăn phản đòn, và ông sẽ bị Minato trêu chọc vài câu.


Tấm vé vẫn nằm trong tay Kyousuke, chưa hề nhàu nát. Ông nhớ lại những khổ cực ông đã phải trải qua chỉ để giữ nó vẹn nguyên. Những khổ cực đã đưa ông đến được đây, đưa ông trở thành một con người được tất cả mọi người trọng vọng. Phía sau những bụi cỏ khổng lồ này, sẽ chẳng ai tìm thấy ông cả. Chẳng ai được thấy ông đã làm được những gì.


"Tao phải đi đây, Minato," Kyousuke nói.


"Được," Minato đáp. "Nhưng mày sẽ không gặp tao nữa đâu."


Kyousuke không đáp nữa, mà chỉ quẫy tay bơi dần ra xa khỏi Minato. Cậu bé với mái tóc ngắn cũn kia vẫn dán mắt vào chiếc PSP, những đầu ngón tay bấm lên các nút nhanh thoăn thoắt, thi thoảng lớn tiếng chửi mắng nhân vật trong game.


Ông bơi về phía ngọn cỏ dựng đứng, và thấy cỏ bắt đầu tách ra thành hai hàng, cho tới khi một con đường hiện ra như thể khi thánh Moses tách biển làm đôi. Mặt nước vẫn xanh độc một màu ngọc bích, và không một giọt nước nào sánh ra ngoài dù cho phía trước không còn gì níu giữ. Trước tầm mắt Kyousuke là một bầu trời kịt mây, không sáng cũng chẳng tối, không trắng cũng chẳng đen, độc một màu xám xịt như những thước phim từ những bộ phim cổ không có lồng tiếng.


Phía sau lưng Kyousuke, một chiếc mâm đựng trên đó một đài cassette trôi qua. Trong đài cassette vang lên những câu cuối cùng trong ca khúc Hotel California của Eagles:


Mày có thể check out lúc nào cũng được

Nhưng mày không thể rời đi


Rồi đoạn solo guitar điện vang lên.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro