Chương 5: Con chim cốc mang khuôn mặt chảy xệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyousuke bước chân ra khỏi ao nước xanh rì kia, và ngay lập tức quần áo ông lại ráo hoảnh. Tiếng nhạc và tiếng game Tekken mà Minato đang chơi tắt ngấm, và khi ông quay lại phía sau để xem Minato có còn ở đó không thì nhận ra không chỉ thằng bé, mà cả ao nước và những hàng cỏ khổng lồ ban nãy đều đã biến mất. Cơn đói cũng không còn tồn tại. Xung quanh ông là một rừng cây, một rừng cây đủ thưa thớt để ánh sáng màu trắng đục chiếu xuống và đủ xanh tươi để át bớt đi màu xám ngoét của bầu trời. Phía trên những cành cây không nhiều lá đâm chồi, nhưng ở xung quanh các thân cây thì rất nhiều dương xỉ mọc. Thứ duy nhất Kyousuke còn lại là tấm vé tàu trên tay.


Đôi tai ông nghe thấy tiếng còi xe lửa rõ mồn một từ phía bên kia rừng cây.


"Đợi đã..." Ông thở hổn hển, rồi hét lên, "Đợi đã!"


Ông đâm xuyên qua khu rừng. Nhưng khi ông nhìn thấy đường ray xe lửa chạy song song với một con đường nhựa bên ngoài bìa rừng, chiếc tàu đã biến mất.


Ông đã bỏ lỡ nó.


Ông ngồi phịch xuống đất một phút để lấy lại sức, rồi áp tai vào đường ray. Tiếng lạch cạch yếu ớt trên bề mặt kim loại báo hiệu rằng chiếc tàu hỏa chắc hẳn chưa đi được bao xa.


Một điều mà Kyousuke luôn thích về tàu hỏa là chúng phải bám vào đường ray. Nếu ông ngồi trên một chuyến tàu, cuối cùng ông sẽ luôn đến đích. Không đi vòng. Không lùi lại.


"Mình sẽ tới nơi nếu tiếp tục đi bộ," ông lẩm bẩm với chính mình. Kasumi hồi trẻ sẽ không muốn thấy ông bỏ cuộc.


Vì vậy, anh cuốc bộ, men theo đường sắt và đi. Ông đi cho tới khi cánh rừng lạ kia bị thay thế bằng tầng tầng lớp lớp những đồng cỏ và túp lều mái cong không người ở, ăn khớp với nhau như những mảnh ghép xanh rờn trong một bộ xếp hình.


***


Con đường ngoại ô chào đón Kyousuke với những con dốc dựng đứng và những khúc cua đột ngột. Những đồng cỏ khô cằn và trống hoắc hai bên nhanh chóng biến thành dấu hiệu của sự sống: những nhà hàng gia đình, những cửa hàng tiện lợi và trung tâm mua sắm địa phương mọc lên. Gió mùa phương Bắc bắt đầu thổi, rồi mưa nhanh chóng biến thành tuyết. Tuyết rơi trên đỉnh hồ Biwa rộng lớn vô biên khi ông đi ngang qua, phủ một màu trắng nhạt nhòa cánh cổng torii nổi trên mặt nước của Đền Shirahige từ xa, che phủ cái bóng màu xanh bắc cực của dãy núi Hira và con tàu du lịch đơn độc mang tên South Lake neo đậu gần cảng Otsu.


"Mới đây trời đâu có lạnh tới mức này," Kyousuke lầm bầm.


Ông xoa tay vào nhau để giữ ấm, đôi mắt lướt qua lướt lại để tìm nơi trú mình khỏi cơn mưa tuyết càng lúc càng dày. Ông tìm thấy một chiếc ô màu đỏ cũ kĩ, nằm chênh vênh trên một mỏm đá nhô bên con đường phủ đầy tuyết. Kyousuke liếc nhìn xung quanh để xem có ai đang để mắt đến mình không trước khi với lấy chiếc ô. Khuôn mặt ông nhăn lại đầy kinh tởm khi ông dựng chiếc ô đỏ lên. Thứ này gần như không còn nguyên vẹn: non nửa phần tán dù đã bị thay thế bởi những lỗ đầy đủ kích cỡ khác nhau và tay cầm của nó đã bị nấm mốc tàn phá. Nhưng dù ông có phàn nàn thế nào cũng không vá được những lỗ thủng trên vải đâu. Ăn mày thì không thể đòi hỏi nhiều.


Đặt khung ô tựa lên vai, Kyousuke tiếp tục đi về phía trước. Tuyết cứ rơi qua các lỗ hổng và trượt xuống lưng ông, nhưng lạ thay, ông không còn cảm thấy lạnh. Ông cứ đi, cứ đi, cứ đi, mải mê đến nỗi chỉ khi nghe tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, anh mới nhận ra mình đã đến được sông Nagara.


Ba tiếng pháo nổ lên nối tiếp nhau, không biết từ đâu ra.


Đôi mắt ông hướng lên bầu trời giờ đã chuyển màu đen kịt, và ông bị mê hoặc bởi những hoa văn rực rỡ, những cột pháo hoa màu xanh, đỏ, vàng dần bung tỏa ra như những bông hoa in trên nền trời, trước khi tắt ngấm nhanh như cách chúng xuất hiện. Khi ông quay lưng lại thì một lớp sương mù dày đặc đã bao phủ dòng sông, và ở giữa tấm màn che thanh tao đó là ánh sáng nhem nhóm phát ra từ một chiếc đèn lồng độc nhất. Ánh sáng đó bắt đầu chỉ nhập nhặng, bị che khuất bởi làn sương mờ ảo, nhưng nó cứ tiến dần, tiến dần lại gần Kyousuke, cho tới khi nó đủ sáng tỏ và rõ ràng để ông nhận ra chiếc đèn lồng đó được treo trên một cột tre, và cột tre đó được cột trên một chiếc bè gỗ, được chắp với nhau bằng gần chục ống gỗ làm từ thân cây. Kyousuke xâu chuỗi mọi dữ kiện lại với nhau. Pháo hiệu và đèn lồng treo giữa sông, chỉ có thể là...


Câu cá bằng chim cốc. Một phong tục lâu đời ở địa phương nơi sếp Nakamura sinh ra, và cũng là một trò vui mà thỉnh thoảng ông sếp dừng xe đứng lại xem khi tới mùa câu. Kyousuke đứng bất động, chờ đợi màn trình diễn bắt đầu.


Con bè cuối cùng đã đến đủ gần để anh có thể nhìn thấy bóng của những người chèo bè. Có ba người đàn ông, một người đang chèo bè đi ở đuôi thuyền, một người khom lưng đứng bên ngọn lửa bập bùng chính giữa con bè, và một người khác đứng ngay sau người khom lưng. Bơi phía trước họ là sáu con chim cốc bị buộc vào bè bằng những sợi dây thừng quanh cổ. Qua lớp sương mù dày đặc, ông có thể nhìn thấy lũ chim cốc chúi đầu xuống nước, lặn mất dạng, trước khi được kéo trở lại lên bè và nhả những thứ từ trong miệng chúng nó xuống sàn. Kyousuke đã luôn có ấn tượng mạnh bởi sự đồng bộ của việc câu cá bằng chim cốc. Người khom lưng bên cạnh chiếc đèn lồng, có vẻ là chủ bè, không cần phải nói một lời nào hay phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng những con chim vẫn hiểu và làm theo ý anh ta, như thể có mối liên hệ thần giao cách cảm giữa người và chim. Ước gì phòng ban của mình có được khả năng đó, ông cười một cách cay đắng.


Làn sương bất chợt tan.


Kyousuke nhận ra chủ bè không phải là một người đàn ông. Chủ bè không phải người.


Từ chân cho tới xương quai xanh của chủ bè thì đúng là của người, nhưng từ cổ trở lên thì là phần đầu của một con chim cốc màu đen. Một trong những con chim cốc bên dưới ngoi đầu lên khỏi mặt nước, và con chim cốc đó mang đầu người: một cái đầu hói với những mảng da đầu lốm đốm ướt đẫm nước, những giọt nước lách tách nhỏ dọc theo những nếp nhăn gấp lại trên trán.


"Soji?" Kyousuke kinh hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đồng nghiệp trên cơ thể của một con chim.


Ở cuối chiếc cổ mảnh khảnh của con chim đó là khuôn mặt chảy xệ và nhão nhoét của địch thủ chính của Kyousuke trên văn phòng, một người đàn ông đáng khinh bỉ với một danh sách dài 'tiền án', 'tiền sự' biển thủ công quỹ và ăn tiêu quá trớn. Con chim cốc khác cũng chui đầu lên khỏi mặt nước, và ông nhận ra tất cả khuôn mặt người đính trên cổ chúng. Có Kobayashi, người mà mới đây đã qua đời vì tự tử, Taiga, và cả ông sếp Nakamura với một con cá đang ngọ nguậy giữa khe miệng. Trên cổ họ đều buộc những sợi dây thừng có đầu màu vàng. Tại sao họ lại như thế này? Kyousuke không biết, và ông quá đỗi hoang mang để cố gắng tìm ra ý nghĩa giấc mơ của chính mình.


Tên người đầu chim thò tay xuống bên dưới, tóm lấy các sợi dây thừng buộc bọn chim đầu người, kéo chúng lại gần hắn, và bắt chúng nôn ra những con cá trong cổ họng bằng những cú đập nhanh vào đầu. Các con chim đầu người nôn xong, tranh nhau bay biến ra tứ phương, đôi cánh của chúng xoay mòng mòng trên mặt nước như bánh xe mái chèo, nhưng vì bị cột lại bởi dây thừng nên chúng chỉ bay được tới một độ rồi sau đó đứng im trên không trung, tĩnh lại tại một điểm, dù cho đôi cánh vẫn liên tục vẫy vùng. Kyousuke nhìn thấy nước chảy ra từ hốc mắt bọn chim đầu người, và ông không biết đó là nước mắt hay chỉ nước sông lạnh buốt đọng lại trên đôi má hốc hác của họ. Ông thấy như muốn ói mửa ngay tại chỗ. Đầu gối ông bủn rủn và ông chỉ muốn gục xuống đất ngay lập tức.


Không biết từ bao giờ, một con chim đầu người—con chim Kobayashi—đã thoát khỏi chiếc dây thừng và lao thẳng về phía ông. Mũi và miệng của Kobayashi hợp nhất lại thành một chiếc mỏ chim, mổ quằm quặp khi nó sà xuống, càng lúc càng gần. Nó đã đánh dấu rằng Kyousuke là một con mồi, hay thừa nhận sự tồn tại của ông như một công cụ? Dù lí do là gì, Kyousuke cũng không quan tâm, vì ông đã chạy bán sống bán chết rồi.


Ông phóng nhanh hết mức có thể ra xa khỏi dòng sông, trong khi tiếng kêu như xé ruột của những con chim cốc vẫn còn vang vọng trong đầu. Cuối cùng, sức chịu đựng của ông đã cạn kiệt. Kyousuke cúi xuống, đặt cả hai tay trên đầu gối, thở hổn hển. Tiếng chim kêu không còn vang lên nữa, và khi Kyousuke quay lại, ông nhận ra... con sông vẫn ở ngay sau lưng mình. Ông vẫn đứng ở chính xác nơi mà ông vừa đứng ban nãy. Chỉ là con bè, chiếc lồng đèn, và những con chim cốc thì không còn thấy đâu nữa.


Thay vào đó, một thứ gì đó có vẻ như đang di chuyển ở dưới lòng sông, từ phía xa bên trái. Mọi thứ bắt đầu với những đường gợn sóng xuất hiện trên mặt nước, chạy dọc theo các khúc sông quanh có. Những gợn sóng đó di chuyển trên sông, kéo theo những bong bóng lõm bõm nổi lên trên mặt nước, xen giữa những đường gợn.


Ngay tới khi gợn sóng và bong bóng di chuyển tới khoảng sông ngay trước mặt Kyousuke, chúng biến mất. Ông bước một bước tiến ra trước, cúi xuống quan sát lòng sông, nhưng chỉ thấy đôi mắt của bản thân ông đang nhìn lại chính mình.


Những bong bóng lại nổi lên trên bề mặt, sôi sùng sục như nước trong một nồi nước sôi. Thế rồi, với một tiếng xoàn xoạt vô cùng lớn, một sinh vật bật lên từ dưới lòng sông, bay lên tận vài mét trên không trung.


Kyousuke nhìn lên và bắt gặp một đôi mắt to đùng, sáng trưng như một cặp đèn đường.


Một con cá mập ư?


Ông nheo mắt nhìn nó kĩ hơn. Những đốm đen, đỏ và cam loang lổ, tung tóe in dọc theo lớp vảy trắng của nó, lấp lánh dưới ánh mặt trời như kính vạn hoa. Hai sợi râu ra từ miệng nó, tong tỏng nước. Không, đó không phải là một con cá mập. Sinh vật trước mắt anh là một con cá koi có kích thước bằng một xe cứu hỏa.


Con cá này đẹp quá.


Kyousuke dụi mắt, và khi mở ra lần nữa, ông chắc chắn rằng đôi mắt mình đang không lừa mình. Vẫn là con cá koi đó. Vẫn cùng một kích cỡ ấy. Và nó đang lao xuống vồ lấy ông. Ông đứng chôn chân nhìn con cá mang vẻ đẹp tuyệt mĩ, không cử động.


Nó mở miệng; miệng nó tối nghịt như lỗ đen. Một tích tắc sau, nó nuốt chửng ông.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro