Chương 7: Không có nhiều thứ trên đời vui bằng tiêu tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẽ ra ông phải đến muộn một ngày, nhưng khi ông kiểm tra quyển lịch trên đường vào, ông đã đến đúng giờ. Vuốt mồ hôi trên trán, Kyousuke thở phào nhẹ nhõm.

Kyousuke không lãng phí thời gian đi lên tầng bốn và vào căn phòng có ba người đàn ông đang đợi mình, bao gồm một người ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với hai người kia, cách nhau một chiếc bàn gỗ. Người đàn ông ngồi một mình, trong bộ vest đen được ủi phẳng phiu không có một nếp vải nào, nhoẻn miệng cười với Kyousuke. Một huy hiệu vàng được đính trên ve áo bên phải của ông, phản chiếu ánh sáng. Cà vạt của ông màu xanh đậm, trên nút thắt có đính một bông hồng đỏ. Đó là ông Fujitora, một người đàn ông thích phô trương, dù cho phong cách thời trang của ông không bắt kịp được với sự xa hoa của ông.

Tuy nhiên, ông chủ của Fujitora—Ngài Nakata—đã luôn là một đối tác kinh doanh trung thực và trung thành. Công ty xây dựng của ông đã là trụ cột ở Nagoya trong nhiều năm và đấu thầu quyền xây dựng các dự án tiện ích địa phương như trung tâm mua sắm và cơ sở giải trí. Sân gôn Tomihata là dự án được phê duyệt mới nhất của họ và họ đã nhắm công ty của Kyousuke làm đối tác cung cấp vật liệu thô chất lượng cao với mức chiết khấu, một mối quan hệ hợp tác cùng có lợi cho cả đôi bên.

"Chào buổi chiều, anh Watanabe." Người đàn ông đề nghị bắt tay, và Kyousuke bắt lấy tay ông. Bàn tay ông ấm áp và cái bắt tay của ông yếu ớt. "Tôi tin rằng anh không gặp khó khăn gì khi đến đây chứ?"

"Chào buổi chiều, ông Fujitora. Tôi vô cùng xin lỗi vì đã tới quá sát giờ họp. Tôi rất vinh dự khi một lần nữa được được làm việc dưới sự bảo ban của ông."

"Xin đừng tâng bốc tôi thế, ông Watanabe. Tôi còn nhiều điều phải học hỏi từ một người đàn ông thành thị, có học thức như anh."

"Chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp chứ? Chúng ta có rất nhiều điều cần thảo luận."

"Tất nhiên rồi."

Ngồi bên Kyousuke là hai đồng nghiệp của ông, Hasegawa và Miyagawa, những người mà đã đi cùng ông trên chuyến tàu đến Nagoya ngoài đời thật. Ông trao đổi đôi lời chào hỏi và ngồi xuống cạnh Miyagawa.

Không lâu sau, một cô gái trẻ xinh đẹp xuất hiện với một chiếc khay trên tay. Cô bận một chiếc váy màu đen công sở, dài quá đầu gối ba phân. Tóc cô được buộc thành đuôi ngựa, và một chiếc bút được gài trong chỏm tóc.

"Thưa ngài, trà của ngài." Cô cần mẫn rót cho Fujitora tách trà của mình, rồi đến chỗ ba nhân viên. "Và của các vị."

Cô di chuyển và cử động với tốc độ của một dòng sông băng. Mọi chuyển động của cô đều được tập trung và tính toán; từng cái giật mắt; mọi giác quan. Ánh mắt ông tìm thấy cô trong một giây, một giây đủ để khiến trái tim ông gợn sóng. Ông cứ dõi mắt theo cô khi cô quay đi với một nụ cười bẽn lẽn trên khuôn mặt; giây phút thoáng qua duy nhất mà cô đánh rơi vẻ mặt băng giá của mình.

"Cảm ơn em. Em đang làm công việc tuyệt vời nhất." Đôi mắt của Fujitora nheo lại và đôi môi cong lên thành một nụ cười. Khuôn mặt ông ta lấp lánh như một viên kim cương và nó khiến ông ta trông giống như một con rắn đội lốt một ông già yếu ớt.

"Em còn nhiều điều phải học lắm ạ," Người phụ nữ trả lời.

Ngay khi cô gái trẻ bước ra với chiếc khay trống không, Kyousuke quay sang Fujitora thì thầm. "Liệu tôi có thể hỏi đó là ai không?" Ông đã biết câu trả lời rồi, nhưng câu đó là điều ông đã luôn hỏi trong những giấc mơ trước đây khi ông chưa kiểm soát được trí tưởng tượng của mình.

"Đó là cô Hanabusa," Fujitora trả lời. "Cô ấy là thực tập sinh."

Thật là một cái tên đẹp, Kyousuke nghĩ. Cô thực sự là một bông hoa nở rộ trong phòng, đúng như ý nghĩa của tên cô.

Kasumi mới ngoài hai mươi tuổi, trẻ trung và trong sáng, một nụ hồng đang hé nở. Cô mới tốt nghiệp đại học và đến văn phòng của ông Nakata vào thứ Năm hàng tuần để sắp xếp giấy tờ cho ông ấy, hoặc ít nhất đó là điều mà Fujitora đã nói với Kyousuke.

Có điều gì đó ở cô ấy đã thu hút ông—sự ngây thơ, vẻ đẹp và sự quyết tâm của cô. Ông không thể gọi tên chính xác sự thu hút ấy là gì, nhưng ông chắc chắn rằng ông muốn có cô.

Khi cuộc họp diễn ra, Kyousuke không tài nào tập trung nổi. Tâm trí ông lang thang đến Kasumi. Ông tự hỏi bây giờ cô đang làm gì, liệu cô có đang nghĩ về ông không. Ông hình dung cô đang ngồi ở bàn làm việc, mái tóc xõa quanh áo như một tấm rèm, khuôn mặt cô được chiếu sáng bởi ánh sáng của màn hình máy tính.

Ông tưởng tượng mình đang ngồi bên cạnh cô ngay lúc đó, vòng tay quanh eo cô, vuốt ve những ngón tay ông trên những nốt da gà nổi lên trên cánh tay cô khi cô đáp lại những cái đụng chạm của ông. Ông tự hỏi cảm giác sẽ thế nào khi chạm môi mình vào đôi môi căng mọng của cô, lướt mu bàn tay dọc theo gò má thanh tú của cô, vén những lọn tóc đen ra sau tai cô.

Cởi khuy áo sơ mi của cô, kéo chiếc váy của cô xuống.

Đã lâu, đã lâu quá rồi, và ông đã quên mất cảm giác đó như thế nào.

"Watanabe?" Một cái lắc nhẹ trên vai đưa ông trở lại thực tại.

"V-vâng?" Ông giật nảy mình, một biểu hiện ông thường không làm.

Bên cạnh ông, Miyagawa nhíu mày bối rối. "Ông Fujitora đang yêu cầu anh làm rõ Điều khoản 13.8 trong hợp đồng."

"Anh có thấy không khỏe không, anh Watanabe?" Ông Fujitora hỏi. Giọng ông nghe gần như tha thiết.

Kyousuke lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ của mình. "Không không. Tôi ổn. Điều khoản 13.8, phải rồi."

Nhưng tâm trí ông cứ trôi đi, và ông nhận ra mình luôn liếc trộm Kasumi bất cứ khi nào cô bước vào phòng. Ông chắc chắn rằng cô cũng luôn nhìn về phía ông.

***

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kyousuke nán lại quanh văn phòng, hy vọng có thể bắt gặp Kasumi lần nữa. Hasegawa và Miyagawa đã ra ngoài ăn tối, và dĩ nhiên Kyousuke đã từ chối lời mời của họ.

Ông kiếm cớ để tìm kiếm từ tầng này sang tầng khác, nhưng không thấy cô ấy ở đâu cả. Ngay khi ông chuẩn bị từ bỏ hy vọng, ông nhận ra có một căn phòng ở cuối tầng này mà anh vẫn chưa ngó đầu vào.

Ông bước lại gần và thấy căn phòng được ngăn cách bởi một cánh cửa kính. Ông cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhích dần về phía căn phòng đó. Kasumi đang ở đó với một chiếc cốc trên tay. Mái tóc của cô vẫn buộc kiểu đuôi ngựa như cũ, và chiếc váy của cô kéo lên đến đùi khi cô ngồi bắt chéo chân. Cô đã luôn quyến rũ trong những bộ trang phục công sở giản dị nhất.

Ông mừng húm khi biết rằng cô vẫn còn ở đây—rằng ông vẫn chưa quá muộn—và ông đã ghi nhớ trong đầu căn phòng này ở đâu để có thể sớm đến thăm cô lần nữa.

Kyousuke cố sức nghĩ ra một cái cớ để vào phòng. Cuối cùng ông cất tiếng, "Tôi xin lỗi. . . Tôi cần một phần tài liệu để làm rõ Điều khoản 13.8," nhưng dường như không ai chú ý. Tiến từng bước một, ông đặt tay để đẩy cửa vào trong, nhưng dừng lại khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi.

"Ông Fujitora có vẻ thực sự hài lòng về chiếc Subaru màu bạc đó đấy," âm thanh bị bóp nghẹt của người phụ nữ lớn tuổi kia được theo sau bởi câu trả lời của Kasumi. Người phụ nữ này ngồi khuất khỏi tầm nhìn của Kyousuke nên ông không thể quan sát được.

Người phụ nữ nói với giọng trầm nhưng liến thoắng,"Thì ông ta vừa mua một chiếc ô tô mới mà. Nhưng đừng tin cái nhìn tự mãn đó trên khuôn mặt ông ta. Bất cứ khi nào không có ai khác xung quanh ngoài chúng tôi, ông ta liên tục phàn nàn về việc trả góp hàng tháng phiền phức như thế nào. Ông nói ông phải trả tiền liên tục trong ba mươi sáu tháng hay gì đó."

"Không thể đổ lỗi cho ông ấy được." Kasumi mỉm cười. "Ý cháu là, có lẽ cháu cũng sẽ mua một chiếc ô tô trả góp. Không có nhiều thứ trong cuộc sống đem lại cảm giác vui thích bằng việc tiêu tiền đâu."

"Ngay cả khi đó là tiền mà cô không có à?" Bà già hỏi.

"Ta luôn có thể kiếm được tiền sau này. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta nên trì hoãn niềm vui của mình cho đến khi kiếm được số tiền đó chứ."

Ô tô là khoản đầu tư tồi, Kyousuke nghĩ. Chúng không những không mang lại cho bạn bất kỳ lợi nhuận nào, mà giá trị của chúng còn giảm dần theo thời gian và bạn phải chi tiền để bảo trì.

Như là phụ nữ vậy.

Người phụ nữ già nghiêng người lại gần Kasumi cho tới khi bà ta xuất hiện trong điểm nhìn của Kyousuke và thì thầm, "Tôi còn không nghĩ ông ta thích chiếc xe đó cơ. Ông ta nói rằng ô tô Nhật đáng giá đấy, nhưng ông ta thích xe Đức hơn. Một chiếc Volsu gì đó gì đó." Bà cười khúc khích. "Có vẻ như chiếc xe đáng tiền hơn khi ta không thể phát âm tên của nó."

Cách bà ta thì thầm ám chỉ rằng cuộc trò chuyện không dành cho ai khác. Tuy nhiên, vì một lý do kỳ lạ nào đó, Kyousuke đã bắt được mọi lời bà nói từ phía bên kia tấm kính. Những lời nói của người phụ nữ lớn tuổi vang vọng trong tâm trí ông, và ông không thể không cảm thấy ghen tị với Fujitora. Ông biết người đàn ông này rất giàu có, vậy mà vẫn phàn nàn về số tiền trả góp hàng tháng cho một chiếc Subaru màu bạc ư? Có vẻ như ông ta cũng là người nhỏ nhen.

Kyousuke không biết phải làm gì. Lẻn vào sẽ là bất lịch sự, nhưng thông báo sự hiện diện của ông ấy bây giờ sẽ là rất khó xử. May mắn (hoặc không may) thay cho ông, Kasumi quay lại và nhìn thấy ông đang đứng bên cửa kính.

"Anh Watanabe?" Giọng Kasumi nhẹ nhàng, nhưng nó đâm qua không khí như một nhát dao.

Kyousuke cảm thấy tim mình đập nhanh khi đẩy cửa bước về phía trước, cảm thấy hơi nóng phả vào má. "T-tôi xin lỗi, tôi không cố ý xen vào vào lúc này," ông lắp bắp.

Kasumi mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên vẻ thích thú. "Không sao cả. Chúng tôi chuẩn bị về nhà rồi đây."

"Tôi hiểu rồi." Kyousuke cảm thấy lưỡi mình bị trói lại, không biết phải nói gì tiếp theo. Mắt ông lang thang khắp phòng, nhìn vào những chồng giấy ngay ngắn trên bàn, những chậu cây trên bậu cửa sổ và ánh sáng dịu nhẹ của ánh đèn trên trần nhà. Đó là một không gian yên tĩnh, thanh bình.

"Anh có cần điều gì chăng?" Kasumi hỏi, giọng nói của cô kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"K-không, không hẳn. Chỉ là tôi. . ." Kyousuke ngập ngừng, không biết phải kết thúc câu nói của mình như thế nào.

Lời nói của ông già vang lên trong tâm trí ông. "Nếu mày trở thành một kẻ ngốc, ít nhất hãy là một kẻ ngốc tự tin. Một thằng hề có sức hút luôn hơn một thiên tài đáng ghét."

Ông hít một hơi thật sâu, và với sự tự tin mới có được, ông nhìn thẳng vào mắt Kasumi và nói, "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Một mình."

Đôi má của Kasumi ửng hồng khi cô cười. "Chắc chắn rồi, anh Watanabe." Cô quay sang bà già ngồi đối diện. Bà chỉ thở dài và gật đầu.

Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng, và Kyousuke cảm thấy vô cùng phấn khích và hồi hộp. Ông không chắc cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng ông biết mình phải nắm lấy cơ hội này.

Họ đi dọc hành lang trong im lặng; âm thanh duy nhất là tiếng gót giày của họ trên nền đá cẩm thạch. Có vẻ như Kasumi sẽ không bao giờ bắt chuyện nếu Kyousuke không nói gì. Ông hít một hơi thật sâu và nói, "Cô Hanabusa phải không?"

Kasumi gật đầu và mỉm cười. "Đúng vậy, anh Watanabe. Anh vẫn nhớ tên tôi."

Kyousuke cười lo lắng. "Tất nhiên rồi. Tôi đã cố gắng để thu hút sự chú ý của cô mà."

Kasumi tròn mắt ngạc nhiên. "Thật thế sao?"

"Cô cũng nhớ tên họ của tôi, mặc dù có lẽ cô bị buộc phải ghi nhớ."

Kasumi cười, một âm thanh nhẹ nhàng và du dương khiến trái tim Kyousuke lạc nhịp. "Đúng là tôi phải làm vậy.  Nhưng tôi cũng có một chút tò mò về anh khi tôi nhìn thấy anh. Anh có vẻ như là một nhân viên siêng năng trong suốt cuộc họp đó."

Kyousuke cảm thấy mặt mình nóng ran. "Cảm ơn cô."

Họ rảo bước đến thang máy, và Kyousuke nhấn nút cho tầng một. Ông quay sang Kasumi. "Không biết có kế hoạch gì cho tối nay chưa?"

Kasumi nghiêng mặt. "Tại sao anh hỏi vậy?"

Kyousuke hít một hơi thật sâu. "Tôi đang tự hỏi liệu cô có muốn dùng bữa tối hoặc đồ uống với tôi không."

"Anh là một người đàn ông rất thẳng thắn đấy."

"Tôi đã trông chờ vào việc cô thích những người đàn ông thẳng thắn."

"Tôi rất muốn nhận lời đề nghị của anh. . ." Sự phấn khích sôi sục của Kyousuke ngay lập tức bị đập tan bởi những lời tiếp theo của Kasumi. ". . . nhưng tôi có kế hoạch không thể hủy bỏ tối nay rồi."

Kyousuke cảm thấy trái tim mình thắt lại. Ông không biết phải nói gì tiếp theo, và sự im lặng giữa họ thật khó xử. Ông cố nghĩ cách cứu vãn tình thế, nhưng đầu óc trống rỗng.

"Chán quá nhỉ," cuối cùng ông nói.

Kasumi mỉm cười thông cảm. "Có lẽ để lúc khác vậy."

"Ừ, có lẽ vậy."

Thang máy đến, họ cùng bước vào trong. Kyousuke cảm thấy như mình đã đánh mất cơ hội của mình và sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác. Nhưng khi họ đi xuống, ông cảm thấy một cảm giác bình yên bao trùm lấy mình. Ông nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi đặt tất cả hy vọng vào một lời mời, và rằng có rất nhiều cơ hội khác để hiểu rõ hơn về Kasumi.

Kasumi cần phải ra khỏi tầng hai để lấy đồ đạc của cô, và Kyousuke cảm thấy ông sẽ xâm phạm không gian riêng nếu theo cô ấy đến bàn làm việc cá nhân. Khi cánh cửa mở ra,ông nói với cô, "Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi, cô Hanabusa. Tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện lại sớm."

Kasumi mỉm cười khi bước ra khỏi thang máy. "Tôi cũng vậy, anh Watanabe."

Kyousuke nhìn thoáng qua khuôn mặt của Kasumi lần cuối. Cô thì thầm với ông, "Anh biết gì không, anh Watanabe? Đáng lẽ anh đã nên xin số của tôi." Rồi cửa thang máy đóng sầm lại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro