Cơn mộng chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 3

 

 

 Cậu vốn thích buổi tốiSeoul.Náo nhiệt và rực rỡ.Cậu vẫn thường rong ruổi trên những con đường sáng rực ánh đèn, ngồi ăn ở một vài quán vỉa hè, thỉnh thoảng lại chạy vào một siêu thị đông người nào đó để tránh những người phát hiện ra cậu.Đối với một người nổi tiếng như cậu thì đó đã là những điều rất thú vị rồi.Và tất cả những việc ấy, cậu đều có anh bên cạnh.Chính là anh đưa cậu đi trên những con đường Seoul, nắm tay cậu kể vể những con đường ở Bắc Kinh, kể về những cửa hàng, món ăn ở đó, để cậu biết rằng Bắc Kinh cũng long lanh không kém.Những lúc đó, cậu đều đánh vào vai anh và mỉm cười gian xảo:

- Nhưng Bắc Kinh không có một thứ quan trọng với anh.

- Là gì?

- Em.

 Anh cười, khẽ gật đầu và siết chặt bàn tay cậu.Cậu luôn tự hào vì những suy nghĩ như thế.Cậu đã hạnh phúc biết bao khi có anh ở bên vào những buổi tối bình yên ởSeoul như thế.Vậy mà giờ đây,Seoul đối với cậu là tràn ngập nỗi cô đơn.Cậu không dám chắc mình đủ dũng khí để đi dạo trên những con đường rực rỡ của Seoul nữa.Nhưng chẳng hiểu do nỗi nhớ anh lấn át lí trí hay do cậu vẫn không thể bỏ thói quen ngày xưa,mà giờ đây bước chân của cậu lại đang rảo bước trên con đường mà ngày nào vẫn có hai con người hạnh phúc nắm tay nhau bước đi.Cậu lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

- Mẹ, anh cướp kem của con. – Một bé gái xinh đẹp giật giật váy người mẹ

- Anh đâu có cướp đâu – Một bé trai lè lưỡi

- Anh ăn hết rồi thì có – Bé gái gắt lên, chỉ trực khóc.

- Thôi nào, không cãi nhau nữa, để mẹ mua cho con que kem khác nhé – Người mẹ hiền hậu bế đứa bé gái lên dỗ dành...

 Tất cả những hình ảnh ấy thu hết vào mắt HeeChul, đưa cậu về với những hình ảnh khác

..

- Mẹ, mua kẹo cho con đi – Đứa bé giãy giụa trong lòng người mẹ

 

- Ngoan nào, lát nữa mẹ sẽ mua kẹo cho nha. – Người mẹ hết sức dỗ dành

 

- Han à, anh xem đứa trẻ kia đáng yêu chưa kìa – HeeChul miệng cười toe toét lắc lắc cánh tay anh

 

- Em thích trẻ con ư? – HanGeng có đôi phần ngạc nhiên nhìn cậu

 

- Em thích chơi với chúng, chúng dễ thương quá mà – HeeChul nói mà mắt cứ hấp háy nhìn đứa bé kia

 

- Vậy sau này chúng ta sẽ nhận nuôi những đứa trẻ đáng yêu nhé – HanGeng mỉm cười bẹo má cậu

 

- Ah, thật không? Vậy ngày mai chúng ta đi luôn nha. – HeeChul gần như nhảy cẫng lên

 

- Haha, sao vội vậy được?

 

- Sao? – Mặt HeeChul xịu xuống

 

- Nào, nếu có những đứa trẻ đó thì anh với em sẽ không đi chơi với nhau thế này được nữa đâu – Anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của cậu

 

- Cũng đúng ha, vậy sau này anh nhất định phải cùng em đi đón những đứa trẻ đáng yêu về đấy

 

- Uhm.

 

..

 

 

Nụ cười dịu dàng của anh lúc đó như đang hiển hiện trước mặt cậu.Rõ ràng nhưng vô phương chạm tới.Có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.Anh đã rời xa cậu, mà không nhớ đến lời hứa với cậu.Anh đã đi, thứ duy nhất để lại cho cậu là một tin nhắn chết tiệt.Nó chỉ càng làm cậu căm hận anh.Cậu hận anh, hận rất nhiều.Cậu hận anh không ở bên cậu, không nấu cơm chiên cho cậu ăn, không lấy thuốc cho cậu uống khi cậu ốm..Nhưng tại sao càng hận anh thì cậu lại càng không thể xóa bỏ hình bóng anh ra khỏi tâm trí.Cậu không hề muốn thừa nhận rằng cậu đang nhớ anh da diết.Nhớ đến đau đớn.Còn anh?

 HeeChul khựng lại, trước mắt cậu là một cửa hàng hoa.Dư âm của quá khứ lại dâng trào, mùi vị thân quen cứ xộc lên mũi.Cay xè.Chắc là tối hôm nay cậu không thể thoát nổi khỏi anh rồi.Ánh sáng ấm áp rọi ra từ bên trong khiến cậu vô thức bước vào.Vẫn là không gian ấm áp tràn ngập hương hoa.Cậu mải mê ngắm nhìn hàng trăm các loài hoa đang bày ra trước mắt, khắp trong gian phòng rộng, để rồi dừng lại trước một bó hoa hướng dương.Vẫn là loài hoa mà cậu yêu thích nhất, vậy mà tại sao nhìn thấy nó cậu thấy đau thế này.Đã có một thời cậu luôn cùng anh đến đây mua hoa.Và cậu luôn luôn bỏ mặc các loài hoa khác mà chọn ngay một bó hướng dương đẹp nhất.Tất nhiên người thanh toán lúc nào cũng là anh.Anh luôn cười khi nhìn thấy cậu hạnh phúc ôm bó hoa trong tay.Nhưng bây giờ thì cái luôn luôn ấy đã bị phá hỏng mất rồi.Là do anh hay do cậu? Những bông hoa hướng dương kia, vì lẽ gì mà giờ đây nó vẫn tràn đầy sức sống khi thiếu ánh sáng mặt trời như thế? Liệu cậu có thể làm được như thế?

- HeeChul oppa?

 Một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên.Cậu quay người lại, mỉm cười với con người trước mặt.Một cô bé đáng yêu với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen đang mở to nhìn cậu.

- SoHee à, có cần ngạc nhiên thế không? – Cậu mỉm cười với cô bé

- Không, tại em vui quá thôi.Em cứ tưởng..cứ tưởng… - Cô bé bắt đầu ấp úng

- Cứ tưởng là anh sẽ không đến nữa chứ gì? – HeeChul dường như đọc thấu tâm can cô bé – JungSoo nói với em à?

- À, dạ.Hai tuần trước anh ấy đến mua hoa cho anh.Em hỏi tại sao anh không đến, và anh ấy kể cho em biết. – SoHee nhìn cậu bằng con mắt đượm buồn

- Cái gã JungSoo này lắm chuyện quá. – Cậu khoát tay và cầm lấy bó hoa hướng dương – Anh lấy bó này.Nếu em không lấy tiền thì anh sẽ không đến nữa đâu.

- Em hiểu mà. – SoHee mỉm cười nhận lấy tiền từ tay cậu, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn cậu ái ngại.

 Cậu hiểu SoHee sợ rằng cậu đang sống trong ảo tưởng về quá khứ có anh, có lẽ cô bé tưởng rằng sau cú sốc này cậu sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy loài hoa này nữa.Nhưng với cậu, sức sống của hoa hướng dương lúc này là một sự cổ vũ lớn.Chí ít nó cũng giúp căn phòng của cậu bây giờ bớt ảm đạm u buồn.

- Thôi muộn rồi, anh về đây, đừng mở cửa quá khuya nha. – HeeChul quay đầu bước đi, không quên mỉm cười chào SoHee, cô bé với cậu như một đứa em gái nhỏ đáng yêu

- Anh nhớ phải quay lại thăm em đấy – SoHee cố nói với ra khi cậu đã ra đến cửa

 HeeChul mỉm cười, chắc chắn cậu sẽ còn quay lại, không phải vì những bông hoa kiêu sa kia mà là vì cô em gái nhỏ cũng đang cần nụ cười của anh này.

 SoHee mỉm cười nhìn bóng HeeChul khuất dần sau khúc quặt.Cô yêu quí người anh này, cũng yêu quí cả người anh yêu – HanGeng.Cô thật sự đã có phần tức giận với HanGeng khi biết anh rời xa HeeChul.Cô biết với HeeChul đó là một cú sốc gần như không thể chữa lành.Cô đã lo sợ rằng anh sẽ không còn quay lại đây nữa.Vì nơi đây ngập tràn hình ảnh của anh và HanGeng, tràn ngập những tiếng cười của hai người khi ngắm nhìn những bông hoa cô mang về.Hai người họ, thật sự cô đã nghĩ họ vốn thuộc về nhau, sẽ chẳng có gì có thể chia cắt, tình yêu của họ đẹp như trong mơ vậy.Vậy mà giờ đây, giấc mơ ấy đã quá xa vời.Cô gần như phải nuốt lấy những giọt nước mắt đang trực trào ra khi nhìn thấy anh.Anh gầy đi rất nhiều, hốc hác và tiều tùy.Trên khuôn mặt của anh không còn giữ nét tinh nghịch vô tư như ngày nào nữa, chỉ còn lại nét trầm tư và buồn man mác mà thôi.Nhìn thấy anh, cô lại càng hận HanGeng, tại sao lại bỏ anh đi như thế? Tại sao lại biến một tâm hồn vô tư trở nên vô hồn như thế này?

 Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, một bóng người bước vào.Một chàng trai xinh đẹp bước vào.

- Xin chào, tôi muốn mua hoa.

End chapter 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro