Cơn mộng chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[chú thích một chút là trong cái fic này Han và Chul k phải là thành viên của SJ mà những ca sĩ solo thành công=))

còn về Gil, mn thông cảm, bí mật đến phút chót:))]

CHAPTER 2

 

 Cậu bị ốm.

 Trán cậu nóng bừng bừng, chân tay rã rời, cậu gần như chẳng di chuyển.Mi mắt cậu nặng trịu làm cậu gắn liền với chiếc giường.Từ sớm JungSoo đã gọi điện hỏi thăm và hứa sẽ đến thăm cậu khi kết thúc công việc.Trong điện thoại nghe giọng cậu ta mà HeeChul muốn chết luôn cho con người này đỡ phải lo lắng nữa.Cậu ta thật lắm chuyện.

 Nước.Cậu muốn uống nước.

- Han à.. – Rồi cậu chợt giật mình.

 Cậu vừa gọi anh ư? Lại như thế rồi, cậu vẫn không thể bở được thói quen được anh chăm sóc.Mỗi lần cậu ốm, anh cứ chạy đi chạy lại, lấy nước, nấu cháo, đắp khăn ướt lên trán cho cậu, đo nhiệt độ cơ thể, còn hơn cả mẹ cậu đã từng chăm sóc cậu ốm trước đó.Nhưng mà giờ đây căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại một mình cậu, cậu không thể trông chờ một cốc nước nào đó tự bay đến chỗ cậu được.Với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường.11h13’.Có lẽ cậu phải tự lo bữa trưa cho mình thôi.Hay là bỏ? Nhưng trước tiên phải lo cho cơn khát này trước đã.Cậu cố gắng ngồi dậy dù cái đầu nặng trịu cứ cương quyết chống đối cậu.Phải mất rất nhiều sức cậu mới đến được chỗ bình nước.

CHOANG!!!!!!

 Từng mảnh thủy tinh văng ra vương vãi khắp nhà.

- Mình vô dụng như vậy sao? – HeeChul thở dài, nhìn chăm chăm vào những mảnh cốc vỡ tung tóe trên sàn nhà

 Không có anh, cậu chẳng làm được việc gì ra hồn cả.Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu đây?

- HanGeng! Tôi căm ghét anh!

 HeeChul vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên.Có lẽ JungSoo mang bữa trưa đến cho cậu chăng?Cậu lại phải vất vả một phen lết ra cửa.Lúc cậu vừa chạm tay vào cánh cửa thì tiếng chuống lại vang lên lần nữa.

- Này JungSoo đừng bấm chuông nhiều như thế chứ.Cậu có biết…

 HeeChul bỗng khựng lại.Không phải JungSoo, mà là tên ngoại quốc đáng ghét không biết trên dưới kia.

- Không cần phải ngạc nhiên.Tôi nhận lời JungSoo hyung mang cháo đến cho anh. – Cậu ta lập tức nói khi thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó chịu của HeeChul

- Cậu là ai?

- Tôi đã trả lời anh câu hỏi này rồi còn gì.Gill.Anh không định mời tôi vào trong à?

- Cậu là ai? – HeeChul tựa hẳn người vào cánh cửa.Ánh mắt mệt mỏi nhưng vô cùng cương quyết nhìn cậu ta.Nhấn mạnh lại từng từ một cách nhẹ nhàng đáng sợ.

- JungSoo hyung bảo anh đáng sợ quả không sai.Được rồi, tôi khai. – Gill chìa bàn tay ra trước mặt HeeChul một cách thân thiện – Tôi là đàn em mới của anh trong công ty.Tôi đang trong thời gian chờ debut.

- Về đi hoặc là chấm dứt ngay cái kiểu nói hỗn láo đó – HeeChul không thích những người đáng lẽ ra phải dung kính ngữ với mình nhưng cứ lơ đi như thế.

 Han không dung kính ngữ với cậu, dù Han nhỏ hơn cậu 1 tuổi.Nhưng đó là vì cậu cho phép Han làm thế, và với mối quan hệ của cậu và Han thì việc đó hoàn toàn là không cần thiết.Chết tiệt, sao cái con người này cứ mãi quanh quẩn trong đầu cậu thế này.

- Ok ok, tôi dùng kính ngữ là được chứ gì?

 Cậu ta khoát tay và chẳng để HeeChul kịp phản ứng gì, cậu ta cứ thế xông thẳng vào trong.Nếu không phải cậu đang mất đi gần như toàn bộ sức lực thì chắc chắn đã có kẻ bị đá bay vào nhà xác rồi.

- Cậu muốn gì? – HeeChul thực sự rất mệt, cậu không muốn đôi co với cái gã vô duyên kia.

- Anh ốm? – Cậu ta rất tự nhiên đặt tay lên trán cậu

- Đừng có tùy tiện động vào người tôi.Cậu để cháo đó rồi về đi.Tôi cần nghỉ ngơi. – HeeChul cố gắng hất bàn tay kia ra, trừng mắt lên nhìn cậu ta

- Anh thật là…Không cám ơn tôi lấy một tiếng sao?

- Tôi đâu có nhờ cậu giúp? Giờ thì phiền cậu thực hiện lời tôi nói giùm –Đầu của HeeChul ngày càng đau.Cậu không thích đối diện với con người này

 Bỗng nhiên Gill tiến lại gần cậu, nhanh như cắt vòng tay qua eo cậu, vờn vờn tai cậu một cách thích thú

- Đồ…Đồ điên!Làm gì vậy hả? – Cậu chỉ có thể hét lên bằng một giọng yếu ớt bất lực

- Rồi cậu sẽ thuộc về tôi thôi. – Gill thì thầm vào tai cậu.Một giọng nói đáng sợ đến gai người.

- Đừng mơ! – Cậu cố gắng đẩy Gill ra

 Bỗng Gill cười lớn và hôn nhẹ lên má cậu trước khi buông tay ra.Mỉm cười nhìn cậu trước khi bước ra cửa

- Rất cá tính, rất thú vị!

- Cút đi!Đồ khùng!

 Tiếng sập cửa vừa vang lên HeeChul liền đổ gục người ra sàn.Toàn thân cậu bất động, tay chân rã rời.Cậu chẳng còn sức mà khóc nữa rồi.

- HanGeng! Đồ tồi, những lúc tôi sợ như thế này thì anh đang làm gì hả?

Tôi hận anh.

 Đôi mắt nặng trĩu của HeeChul từ từ mở ra tiếp nhận thứ ánh sang yếu ớt trong căn phòng.Mấy giờ rồi? Sao cậu lại nằm trên sàn thế này? Từng mảnh kí ức dần trở lại với cậu.Từ lúc cậu gục trên sàn hồi trưa đến giờ cậu vẫn nằm đây ư?Cái lạnh của sàn nhà nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể khiến cậu khẽ run lên.Cậu run lên, còn cả vì nỗi lo âu vừa ập đến.Giọng nói của Gill lại vang lên trong đầu khiến cậu sởn gai ốc.Rốt cuộc là cậu ta muốn gì ở cậu?

 Cố gắng ngồi dậy để tránh cái lạnh thấu xương đang áp vào lưng cậu, HeeChul ngước nhìn lên cái đồng hồ đang nằm lặng lẽ trên bàn.17h32’.Đã muộn như thế rồi ư?Rốt cuộc thì cậu cũng đã ngất đi lâu như thế, để các khớp xương của cậu bây giờ hình như không còn thống nhất với nhau nữa rồi.Ánh mắt cậu dừng lại ở trên bàn bếp.Cháo của JungSoo mua, nhưng nó gợi nhớ đến cái tên Gill không biết trời cao đất dày kia.Thôi kệ, dù sao cậu cũng cần ăn.Cậu vừa múc ra được một bát cháo thì tiếng chuông cửa lại vang.Giật thót mình, cậu cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa.Thêm một hồi chuông nữa lại vang lên.Cậu vẫn im lặng, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải đối phó thế nào với Gill nếu hắn quay lại.Cậu cứ nhìn cánh cửa như thế cho đến khi hồi chuông thứ ba vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc:

- HeeChul! Cậu có trong đó không?

 Là JungSoo, thiên thần của cậu đến rồi.Khẽ mỉm cười, cậu tiến từng bước ra cửa.Thực sự bây giờ cậu ghét sự cô đơn kinh khủng.Cánh cửa bật mở, cậu gần như ngã vào người đối diện

- JungSoo cậu đến rồi!

- HeeChul, cậu làm sao thế? Cậu sốt cao quá, để tớ đưa cậu vào.

 Rất nhanh chóng JungSoo dìu HeeChul vào phòng, đặt cậu nằm lên giường và đắp chăn cẩn thận.

- Sao không đi bệnh viện? Đã ăn hết cháo tớ mua chưa? – JungSoo cứ sốt sắng loạn cả lên

 HeeChul chỉ mỉm cười, cậu thấy vui khi nhìn thấy có người vì mình mà lo lắng như thế.Cậu cứ nhìn theo dáng cậu bạn chạy xộc vào bếp để rồi hét lên kinh ngạc mà cười:

- HeeChul, cậu muốn tự giết mình à? Rốt cuộc cậu đã bỏ cái gì vào cái bụng đáng thương của cậu chưa vậy?

- Đừng hét toáng lên thế chứ. Chỉ là chưa kịp ăn thôi. Cậu hâm nóng lại cho tớ đi. Cũng đói rồi đây.

- Được rồi, cậu đúng là tự mình hại mình.Đợi lát đi.

 Vậy là HeeChul cứ ngồi trên giường thảnh thơi ngồi nhìn lão già kia nấu nấu nướng nướng (thực ra cũng chỉ là hâm lại nồi cháo thôi mà trông vất vả quá).Một lúc lâu sau một nồi cháo cũng có vẻ là cháo được bưng ra.Kì thực thì cậu tin là nó ăn được, nhưng cứ yên lành mà ăn thì quả thực không phải là Kim HeeChul.

- Cái này có ăn được không đấy? – Mỉm cười ranh mãnh

- Đừng có cằn nhằn, đây là cháo dinh dưỡng đặc biệt của Park JungSoo đại tài đấy

- Nhưng nhìn có vẻ… - Giả vờ gãi cằm

- Này, thái độ gì thế hả? Đừng có làm nũng với tớ. Muốn tớ bón cho phải không? Muốn thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải …. Ơ, này Hee..HeeChul..Cậu sao thế? Tớ nói sai gì ư?

 JungSoo hốt hoảng khi nhìn thấy nét mặt buồn thảm vô cùng của HeeChul.Nước mắt cậu như chỉ muốn chảy ra.Ánh mắt mất hồn đó khiến anh thấy sợ.

- Không sao.Cậu không sai gì cả.Đưa cháo đây nào, tớ đói lắm rồi – Rồi HeeChul cầm lấy bát cháo từ tay JungSoo, tay múc từng thìa mà nước mắt cứ rời không ngừng.Cậu lại một lần nữa không thể kiểm soát mình khi nhớ đến anh – nhớ cái cách chăm sóc của anh mỗi khi cậu ốm

=========Flash back==========

- Nào HeeChul ngoan nào, uống thuốc đi – HanGeng mỉm cười đưa cho HeeChul mấy viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ

- Không uống, đắng lắm!– HeeChul phụng phịu

- Ngoan, uống đi. – HanGeng cứ nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đen láy kia mà mỉm cười kiên nhẫn

- Không.Có chết cũng không uống – HeeChul có vẻ như không muốn chịu thua.

- Nhất định không uống? – HanGeng hỏi lại với nụ cười..không biết có được gọi là đểu giả hay không

- Thật! – HeeChul thấy hơi lạ nhưng vẫn khẳng định chắc nịch

- Haizzz.Vậy không được rồi. – Anh khẽ lắc đầu

- Sao? – Cậu bắt đầu thấy khó hiểu

- Anh đang định ngày mai đưa em đến cánh đồng hoa hướng dương.Nhưng mà em cứ ốm thế này thì…chắc không được rồi – Anh trưng ra cái vẻ mặt thất vọng vô cùng

- Gì cơ? – Mắt HeeChul giờ đã như cái đèn ôtô – Em uống, em uống.Em muốn đến cánh đồng hoa hướng dương cơ

- Nhưng mà thuốc đắng lắm đấy – HanGeng mỉm cười khi thấy cậu cứ nhảy dựng lên như muốn đi ngay bây giờ ý.

- Đắng cũng uống.Em muốn đi xem hoa hướng dương.

 Nói là vậy mà đến khi cầm mấy viên thuốc trong tay, cậu vẫn e ngại nhìn chúng một hồi lâu mà chưa chịu uống.Biết cậu vẫn sợ đắng, anh mỉm cười giật lấy mấy viên thuốc từ trong tay cậu

- Để anh giúp em

Thế rồi chẳng đợi cậu kịp nói gì, môi anh đã áp vào môi cậu.Cái lưỡi ma quái của anh khẽ tách môi cậu ra, nhanh chóng đưa mấy viên thuốc qua vòm miệng của cậu.Làm như vậy thì sao cậu từ chối được cơ chứ.Cái vị đăng đắng nơi vòm họng lúc này đã trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.Những viên thuốc đắng ngắt kia nhanh chóng trôi xuống họng.Anh cũng nhanh chóng rời xa môi cậu.Mỉm cười

- Đắng không?

- Xảo quyệt! – HeeChul đánh vào vai HanKyung

- Thuốc vào rồi chứ? – HanGeng lại nhìn vào đôi mắt đang mở to tròn của cậu mà cười ranh mãnh

- Xuống tận đây rồi nè – HeeChul xoa xoa cái bụng của mình.

- Vậy thì..bắt đầu lại nhé.

- Bắt đầu gì…uhm..

 Đôi môi của cậu nhanh chóng lại bị chiếm hữu.Lần này thì là một nụ hôn thực sự.Say đắm và ngọt ngào.Cậu nhanh chóng đắm chìm vào nó như một cơn nghiện.Bàn tay anh nhẹ nhàng luồn vào những sợi tóc dài mượt mà của cậu.Hai người chìm đắm trong nụ hôn dài bất tận.Dù đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cậu, nhưng nụ hôn của anh luôn làm trái tim cậu đập loạn nhịp như thể nó chưa bao giờ cảm nhận được sự ngọt ngào như thế.Cậu thích anh đem đến cho cậu những nụ hôn như thế này…

….

…….

………….

===Endflash back=====

- HeeChul..cậu không sao chứ?

- Không sao.

- HeeChul à, cậu phải quên cậu ta đi.Tất cả đã kết thúc rồi

- Quên? Cậu bảo tớ làm sao để quên được đây? Cái hình ảnh ấy đã quá quen thuộc với tớ.Thậm chí ngôi nhà này cũng tràn ngập hình ảnh của cậu ta.Vậy tớ phải làm sao để quên đây? – HeeChul nói gần như hét lên, giọng cậu nghẹn lại.Thực sự anh đã để lại cho cậu một nỗi đau quá lớn.

- HeeChul à… - JungSoo thực sự lo lắng cho HeeChul, cậu đã không còn vô tư như xưa nữa rồi.

 HanGeng à, cậu đã gây bao nhiêu sóng gió rồi đấy.Bây giờ bọn tôi phải làm sao đây?

 

 

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro