CHƯƠNG 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tình cờ gặp gỡ

Thứ hai, Trần Nham quay phim, phỏng vấn trong tòa nhà thương mại "Nhuận Viên" của công ty Danh Dương. Chuẩn bị xong tài liệu thực tế của bên này thì còn phải đi Thượng Hải, Nam Kinh cùng với quay phim để chọn lựa một số cảnh.

Quay về đài truyền hình, cô dựa vào tình hình quay phim sửa đổi kịch bản gốc, ở lại cho tới bảy giờ tối, người trong phòng làm việc đã đi hết.

Lúc tan làm nhận được điện thoại của Tiền Văn.

"Cô ở đâu thế?"

Cô tắt máy vi tính, "Ở đài, vừa làm xong."

"Ăn cơm chưa?"

"Không ăn nữa."

"Đi chung ăn chút gì đi, đúng lúc tôi cũng chưa ăn."

Trần Nham xách túi khóa cửa lại, điện thoại kẹp bên tai, "Anh ở đâu?"

"Ở ngay dưới lầu đài truyền hình."

"Tại sao quay lại nữa thế?" Lúc cô về đài đụng ngay anh ta đang vội vàng rời khỏi.

"Đi xuống rồi nói."

Đường phố vừa mới lên đèn, nhộn nhịp đông đúc.

Trần Nham ra cổng, ven đường cách đó không xa, một chiếc xe con màu trắng nhấn ba tiếng còi với cô.

Là một chiếc Mondeo màu trắng mới toanh, không nhận ra biển số xe.

Có một người đàn ông xuống xe, vẫy tay với cô.

Bên đường phố huyên náo, Tiền Văn gác tay trên trần xe, tư thế đứng tùy ý, bởi vì có "tài sản riêng" bên người mà có vẻ như tự tin phóng khoáng hơn bình thường.

Sau khi thấy rõ là Tiền Văn, Trần Nham đi sang đó.

Tiền Văn lớn hơn Trần Nham hai tuổi, người nơi khác, bố mẹ ở quê đều là công nhân viên chức già của một đơn vị hành chính, có một người cậu giữ chức vụ trong ban tuyên truyền của ủy ban thành phố. Bản thân anh ta giống Trần Nham, cũng là thi vào biên chế trong đài. Năm ngoái anh ta vừa vay tiền mua nhà, xe thì mới lấy buổi chiều. Xe vừa vào tay là anh ta liền muốn dẫn cô đi hóng mát, hỏi thăm biên tập, biết cô vẫn chưa tan làm thì lái thẳng đến nhà đài.

Trần Nham đi bộ có một thói quen, vô thức hơi hất cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Nếu có người bên đường mỉm cười hoặc gật đầu ra hiệu với cô, thì cô thường không chú ý tới. Người đó nhất định phải kêu tên cô một tiếng thì cô mới dừng lại, mờ mịt nhìn sang.

Trong lòng Tiền Văn, cô không giống những cô gái trẻ tuổi chỉ thích túi xách và mỹ phẩm trong đài. Có lẽ liên quan đến hoàn cảnh gia đình của cô, cô làm người khiêm tốn, siêng năng cố gắng, trên người có một vẻ đẹp trầm tĩnh hiếm có.

Mối tình trước đây của cô lan truyền xôn xao trong đài, anh ta cũng có nghe thấy. Không phải chưa từng tỉnh táo dò xét cô, nhưng qua hơn một năm hợp tác, anh ta phát hiện mình thật sự thích cô.

"Mua xe rồi à?" Trần Nham đứng trước mặt anh ta, tự nhiên quan sát thân xe.

Tiền Văn là một người đàn ông kiên định chững chạc, lúc này đây, bởi vì hành động khoe khoang trong lúc lơ đãng của mình, mà nét mặt anh ta có vẻ hơi mất tự nhiên.

Anh ta gãi đầu một cái, "Ừm, buổi chiều vừa đi lấy. Ấy, lên xe đi, đi ăn chút gì đó đã."

Trần Nham nhìn dáng vẻ của anh ta, cười nhạt một cái, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ.

Sau khi lên đường, xe khẽ phát ra mấy tiếng tít tít tít.

Là Trần Nham chưa thắt dây an toàn.

Cô kéo dây an toàn, Tiền Văn nói, "Không cần thắt, không quan trọng đâu."

Cô vẫn thắt dây vào.

Mọi chỗ trong xe đều nhét túi than hoạt tính, nhưng vẫn thoang thoảng mùi gay mũi. Một trái táo để trên bảng điều khiển trung tâm.

Lái xe một lúc, hai lần anh ta quay đầu đều thấy tầm mắt cô dừng trên trái táo đó, nói, "Người già mê tín, cứ bắt tôi để một trái, ra vào bình an. Cô muốn ăn không?"

Trần Nham liếc anh ta một cái, mím môi cười.

Tiền Văn hỏi, "Người mới hợp tác quay phim tuyên truyền thế nào?"

"Tốt lắm. Một số góc quay của họ rất mới lạ."

"Thế à." Anh ta cầm tay lái, "Người bên tôi thì chẳng được nước gì cả, hôm nay quay có một cảnh mà phải làm rất nhiều lần."

Hôm nay anh ta đi theo một phóng viên mới ra ngoài lấy tin, quả thực là phối hợp rất không thuận lợi.

"Anh yêu cầu cao quá mà."

"Đâu có cao, trình độ tốt bằng một nửa cô là được rồi."

Trần Nham không nói tiếp, một lát sau, nét mặt có chút mệt mỏi. Đèn neon bên đường chiếu rọi vào, bóng ánh sáng lờ mờ chầm chậm quét qua trong xe.

"Muốn ăn gì?" Tiền Văn hỏi.

Trần Nham nhìn một bảng hiệu lớn phía trước, "Malatang (1) đó đi."

(1) Malatang: Món ăn vỉa hè nổi tiếng Thượng Hải, vô cùng cay và nóng.

"Tùy ý như vậy à? Tôi rửa xe, hôm nay cô có thể làm thịt tôi một bữa."

Trần Nham nhìn anh ta một cái, "Hôm nay bỏ đi, tôi muốn về sớm một chút nghỉ ngơi. Bận bịu cả ngày, ngày mai còn có việc."

Xe dừng lại trước cửa tiệm malatang.

Mỗi người bọn họ tự lấy một ít thức ăn, trả tiền xong ngồi xuống. Tiền Văn nhìn ra, hôm nay Trần Nham không hào hứng lắm.

Hai chén malatang, chừng trong mười phút bọn họ đã ăn xong, trong lúc ăn cũng không nói được mấy câu.

Anh ta đưa cô về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, Tiền Văn hỏi, "Đi hóng gió một lát nữa không?"

"Hôm khác đi, mệt lắm rồi."

Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đôi môi thả lỏng khe khẽ mím lại.

Tiền Văn tìm chuyện để nói, "Sao bầu trời đêm nay không có ngôi sao nào cả, xem ra ngày mai sẽ mưa đây."

Cô vẫn im lặng không lên tiếng.

Trong hơn nửa tiếng từ lúc đón cô đi ăn đến khi đưa cô về nhà, Tiền Văn mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí.

Cô giống như một dĩa thức ăn bưng lên bàn, vô hình nguội dần dần.

Ban đầu, Tiền Văn không dự định biểu lộ quá nhiều ý tứ trong đêm nay, nhưng đối mặt với buổi tối đẹp thế này, chiếc xe đầu tiên trong đời, người phụ nữ ngưỡng mộ trong lòng, ánh mắt, giọng nói, động tác của anh ta đều đang vô tình bán đứng mình.

Trong lòng anh ta có nỗi sợ hãi không kiểm soát được.

Anh ta đưa cô thẳng đến đầu ngõ, tắt máy, một tiếng cành cạch khe khẽ, cởi dây an toàn của mình.

Trần Nham cũng cởi dây an toàn, sau khi nói cảm ơn đang định xuống xe.

"Cô chờ một chút." Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng, không giống vẻ tùy ý quen thuộc thường ngày.

Đây chính là màn mở đầu.

Bàn tay mở cửa xe của Trần Nham không tiếp tục, nhưng tay cũng không thu lại, dừng trên đó.

"Sao vậy?" Cô quay đầu lại, vẻ mặt như thường.

Đôi mắt đen của Tiền Văn sáng bừng, "Cái đó, tôi có một chuyện muốn nói với cô, ngồi trò chuyện một lúc đi."

Trần Nham lẳng lặng nhìn anh ta, thoáng khựng lại, nói rất tự nhiên, "Hôm nay không còn sớm nữa, ngày mai hẵng nói nhé."

Anh ta trầm mặc một lát, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, "Trần Nham, thật ra..."

"Tiền Văn, tôi thật sự hơi mệt," cô nhìn anh ta, "Ngày mai hẵng nói nhé, anh đi đường cẩn thận."

Có những thứ một khi xé rách, thì vĩnh viễn không có cách nào trở lại như cũ, cô chỉ không muốn sau này bọn họ lúng túng khi làm việc.

Hoạt động "Giúp học sinh học tập hiệu quả" vào buổi sáng hôm sau là hoạt động công ích mỗi năm một lần của cục dân chính, quyên góp tiền hỗ trợ học tập cho con em gia đình nghèo khó. Bọn họ dẫn ba mươi trẻ em nghèo tới, còn mời một số doanh nhân và lãnh đạo thành phố, các hãng truyền thông lớn đến.

Một cơn mưa buổi sáng, thành phố ướt đẫm.

Sáng sớm Trần Nham đã hẹn một quay phim mới đến, khi chạy tới hội trường của khách sạn năm sao tổ chức hoạt động, thì hoạt động đã bắt đầu, lãnh đạo đang đứng phát biểu trên sân khấu.

Quay phim vội vã chỉnh cân bằng trắng của máy, lao đến trước sân khấu.

Nhân viên của cục dân chính nhìn thấy Trần Nham, cười đi sang chào hỏi cô.

"Lại mưa nữa, làm phiền anh chị đặc biệt chạy sang đây."

"Khách sáo rồi." Trần Nham lấy giấy ăn lau nước mưa trên ngọn tóc.

"Một doanh nhân của chúng tôi đã quyên tiền mười mấy năm, chị xem lát nữa có thể phỏng vấn riêng được không?"

"Được, chờ một lúc nữa sẽ ra bên ngoài hội trường trò chuyện."

Lãnh đạo phát biểu xong, Trần Nham nhìn người của cục dân chính đi đến ghế ngồi ở hàng trước tìm doanh nhân kia.

Ánh mắt nhìn lướt qua, phát hiện có mấy người quen mặt. Có người quay đầu mỉm cười với cô, giơ tay ra hiệu một cái.

Cô nhìn rõ mặt người đó, trong chốc lát không nhớ nổi là ai.

Trong đầu chợt lóe lên, à, là Chu Tư Hồng.

Cô mím môi cười nhạt với anh ta một cái.

Người của cục dân chính đã tìm người xong, Trần Nham kêu quay phim cùng đi ra ngoài.

Đi cùng người của cục dân chính, ngoài một nữ doanh nhân trung niên ăn mặc tao nhã còn có hai mẹ con.

Phóng viên của tòa soạn và đài phát thanh cũng đi theo ra ngoài.

Nhân viên giới thiệu, "Vị này là giám đốc Thiệu, đây là gia đình mà giám đốc Thiệu đã quyên góp giúp đỡ năm năm, hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn."

Trần Nham trao đổi đơn giản tình hình với bọn họ, nói cho họ biết câu hỏi một lát nữa sẽ hỏi, rồi bắt đầu dựng máy phỏng vấn như bình thường.

Nữ doanh nhân đối mặt với ống kính có hơi căng thẳng, nói đứt quãng, nói về sự giúp đỡ của mình dành cho gia đình này. Cuối cùng, bà ấy sờ sờ đầu đứa bé, "Trước khi khai giảng vừa mua giúp con bé đồ dùng học tập và quần áo mới."

Người của cục dân chính ở bên cạnh thuận thế hỏi đứa bé, "Mẹ Thiệu có tốt với cháu không?"

Đứa bé luôn cúi đầu, lúc gật đầu, cằm gần như dính vào ngực. Trần Nham lặng lẽ nhìn dây chun buộc tóc màu đỏ và gọng kính ở trên tai của cô bé, cổ họng nghèn nghẹn.

Giám đốc Thiệu hỏi Trần Nham, "Cô thấy vừa rồi tôi nói có được không? Một lát nữa tôi còn phải đại diện doanh nhân nhân ái lên sân khấu phát biểu."

Trần Nham lấy lại tinh thần, "Được, chúng tôi sẽ biên tập lại."

Nhân viên nói, "Vậy giám đốc Thiệu đi vào trước đi ạ."

Giám đốc Thiệu cười cười với họ, vẫy vẫy tay, dáng vẻ đoan trang đi vào hội trường.

Lúc này, nhân viên của cục dân chính kéo mẹ của cô bé đến trước mặt mấy người của giới truyền thông, "Phóng viên Trần, đây là mẹ của cô bé, chị ấy bị bệnh ung thư vú, rất cực khổ. Học phí từ khi bắt đầu đi học tiểu học của cô bé chính là do chúng tôi giúp đỡ quyên góp, bây giờ lớp 5 rồi, giám đốc Thiệu đã cam kết hỗ trợ cho đến khi cô bé học hết đại học."

Lúc quay phim quay ống kính về phía hai mẹ con, Trần Nham nhìn anh ta một cái, "Tìm hiểu tình hình một chút là được rồi, không cần quay."

Sắc mặt mẹ đứa bé trắng vẻ bệnh tật, dáng người lại béo, đi đứng rõ ràng hơi yếu ớt, tư thế đi kì quặc.

Giọng chị ấy rất nhỏ rất khẽ, "Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người dành cho chúng tôi. Sức khỏe tôi không tốt, trong nhà đều sống dựa vào mức thu nhập thấp. Cảm ơn sự trợ giúp của chính phủ và xã hội."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên cục dân chính, chị nói lại tình hình của gia đình mình, trong đó xen lẫn vô số lời cảm ơn.

Một nam phóng viên của tòa soạn đột nhiên hỏi cô bé luôn cúi đầu im lặng không nói, "Bạn nhỏ, nhiều cô chú giúp đỡ cháu như thế, cháu có cảm thấy ấm áp không?"

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, đeo một chiếc kính mắt, môi hơi nhúc nhích, giọng như muỗi kêu, "Cảm ơn cô chú giúp đỡ cháu ạ, sau này cháu nhất định sẽ học tập thật giỏi, lên đại học, giúp mẹ cháu chữa bệnh..."

Bỗng nhiên, cô bé òa khóc.

Trên khuôn mặt người mẹ bị bệnh nặng của cô bé luôn treo một nụ cười gần như tự ti, trong thoáng chốc, nước mắt của con gái đánh tan vẻ ngụy trang của chị. Mắt chị đỏ hoe, giơ tay lặng lẽ lau nước mắt cho con.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều xúc động. Mọi người biết, bọn họ đã làm tổn thương hai mẹ con, nhưng họ không phải cố ý.

Phóng viên tòa soạn gây nên chuyện lập tức vỗ lưng cô bé xin lỗi khẽ dỗ, "Đừng khóc đừng khóc, là chú không tốt, chú xin lỗi cháu, bé cưng mau nín khóc nào."

Trần Nham hờ hững nhìn chuyện bỗng nhiên xảy ra, nhìn mọi người rối ren an ủi, trong lòng hơi khó chịu.

Cô đi về phía cầu thang.

Chỗ khúc quanh của cầu thang sắt nghệ thuật, có một người vội vã đi thẳng tới.

Khi hai người nhìn thẳng phía trước đi sượt qua nhau, bỗng nhiên đều có một giây khựng lại, rồi sau đó quay đầu, nhìn thẳng vào nhau.

Tôn Bằng đưa Chu Tư Hồng tới tham dự hoạt động. Anh luôn ngồi trên xe ở bên ngoài, muốn vào nhờ dùng WC. Nhân viên ở đại sảnh nói lầu một không có, bảo anh lên lầu hai.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Nham, lông mày anh hơi nhướng lên, trên mặt thoáng có chút kinh ngạc.

Nhưng Trần Nham chỉ liếc nhìn anh, sắc mặt không đổi gật đầu một cái. Ánh mắt không dừng lại, cũng không nói gì, cô tiếp tục đi xuống.

Sự lạnh nhạt của cô khiến Tôn Bằng ở trên cầu thang nhất thời không phản ứng kịp, thoáng khựng lại, anh quay đầu gọi cô, "Phóng viên Trần."

Trần Nham ở phía dưới dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Tôn Bằng vịn lan can, "Cuối tuần đưa lãnh đạo đi vùng khác công tác, nên chưa kịp liên lạc với cô. Tuần này còn có thể đăng kí không?"

Chương 6: Trung tâm giáo dục đặc biệt

Trung tâm công ích "Gia viên Tinh Tinh" nằm trong trung tâm giáo dục đặc biệt của thành phố, mỗi tuần do hai bác sĩ chuyên nghiệp dẫn tình nguyện viên xã hội cùng tổ chức khóa học rèn luyện. Khóa học ngoài rèn luyện chân tay và một số bộ phận trên cơ thể, thì còn bao gồm các hoạt động như đọc sách, ca hát,...

Bác sĩ tình nguyện Trương làm một số trắc nghiệm đơn giản cho Tôn Phi trước.

Anh ta hỏi Tôn Bằng, "Anh ấy bao nhiêu tuổi?"

Tôn Bằng: "33."

Tôn Phi tò mò nhìn chằm chằm một chậu trầu bà trên bàn.

Anh ta muốn động tay ngắt lá, Tôn Bằng đè tay anh ta lại.

Anh ta không nhúc nhích nữa.

Bác sĩ Trương gật đầu, nói với Trần Nham: "Chứng tự bế càng tiến hành can thiệp sớm càng tốt. Tuổi này của anh ấy, xác suất cải thiện chức năng rất nhỏ. Nhưng tham gia khóa học của chúng tôi thì có thể làm cho anh ấy vui vẻ hơn, làm cho anh ấy có nhiều cảm nhận về cuộc sống hơn. Hai người nói anh ấy thích đọc sách, tin rằng anh ấy sẽ rất thích khóa đọc của chúng tôi."

Tôn Phi nhân lúc Tôn Bằng nghiêm túc nghe bác sĩ Trương nói, rốt cuộc đã ngắt một chiếc lá trầu bà.

Bác sĩ Trương mỉm cười với anh ta.

Bác sĩ Trương nói tiếp, "Người mắc chứng tự bế ở nơi này rất nhiều, nên không phải không có khả năng anh ấy có thể tìm được bạn của mình ở đây."

Người trong xã hội thường bởi vì lời nói và hành động gắt gỏng kì quái của người mắc chứng tự bế mà xem họ như quái vật. Thật ra họ cũng có sẽ người mình thích, nhớ người thân thiết, chẳng qua là không có ai hiểu và chấp nhận họ mà thôi.

"Nếu hai người xác định tham gia, vậy thì điền vào đơn đăng kí này, điền họ tên, số điện thoại, phương thức liên lạc là được." Bác sĩ Trương đẩy một tờ đơn trống đến trước mặt Tôn Bằng.

Tôn Bằng xem một chút, cầm bút lên.

Bút trên giấy phát ra tiếng sột soạt.

Chữ đen rải rác trên giấy trắng lọt vào trong tầm mắt, Trần Nham cảm thấy hơi bất ngờ.

Chữ viết của anh ta rất đẹp.

Nét bút đẹp đẽ dễ nhìn, kiểu chữ phóng khoáng, có thể thấy được có nền tảng rất tốt.

Trần Nham không thể hiện gì ra ngoài mặt, chuyển ánh mắt hờ hững từ tờ giấy sang khuôn mặt anh.

Từ sau khi vào đây, nét mặt anh luôn có chút trang nghiêm, cả cằm đều bành ra, đường nét khuôn mặt càng cường tráng hơn.

Anh dùng hai tay đưa tờ đơn đã điền xong cho bác sĩ Trương.

Anh rất kính cẩn.

Bác sĩ Trương thoải mái nở nụ cười, bỏ tờ đơn vào trong tập tài liệu, đứng lên, vỗ vai Tôn Bằng một cái, nhìn Tôn Phi, rồi lại nhìn anh.

"Chàng trai, thả lỏng tâm lý một chút. Họ đều sống trong thế giới của riêng mình, nên không có cảm giác gì về bệnh của mình đâu. Ngược lại người thân bạn bè các anh đây, áp lực tâm lý quá lớn, có thời gian thì có thể đến học phụ đạo, chúng tôi cũng có khóa học dành riêng cho mọi người."

Tôn Bằng gật gật đầu, ậm ờ nói câu cảm ơn.

"Nếu như vậy thì chúng tôi dẫn anh ấy đến lớp học trước nhé, hôm nay cảm nhận một chút trước. Một tiếng sau tới đón anh ấy."

Trong lớp học lớn có tổng cộng mười mấy người mắc chứng tự bế, nhỏ thì chỉ năm, sáu tuổi, lớn thì nhìn qua còn trưởng thành hơn Tôn Phi một chút, nhưng cũng không biết tuổi cụ thể.

Trần Nham nhìn thấy, vài tình nguyện viên đang dạy bọn họ dùng dây thừng xâu qua vòng sắt.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, có người đang nghiêm túc thử đi thử lại, có người đeo luôn vào ngón tay chơi. Tình nguyện viên lấy ra giúp anh ta, dạy anh ta dùng dây thừng xâu qua một lần, anh ta lại đeo vào ngón tay, tình nguyện viên lại lấy ra giúp anh ta, cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, giống như một trò chơi.

Đi đến môi trường xa lạ, nên Tôn Phi hơi sợ, nắm vạt áo Tôn Bằng.

Một sinh viên tình nguyện kiên nhẫn mềm mỏng nói chuyện với anh ta một lúc, cảm xúc của anh ta mới dần thả lỏng.

Tuy không giao lưu với tình nguyện viên, nhưng tay buông ra, bằng lòng đưa mắt nhìn người khác, không nhìn chằm chằm dưới đất nữa.

Tôn Bằng ngồi với anh ta một lúc, rồi đi ra khỏi lớp. Anh ta vậy mà không ầm ĩ.

Tôn Bằng lại nhìn ngoài cửa một lát, xác định Tôn Phi không sao, anh mới yên tâm rời khỏi.

Trần Nham trò chuyện với bác sĩ Trương trong hành lang, nhìn thấy anh đi tới.

Trần Nham tạm biệt bác sĩ Trương, bọn họ cùng đi xuống lầu.

"Làm phiền cô rồi." Lúc nói cảm ơn, giọng Tôn Bằng vô cùng bình thản, nhưng Trần Nham cảm nhận được sự chân thành của anh.

Mấy lần tiếp xúc tiếp theo, anh rõ ràng là một người không khéo ăn nói.

Không nói nhiều, nhưng khi mở lời thì không bao giờ quanh co, không ăn nói đưa đẩy giống người từng lăn lộn trong xã hội.

Hôm cô đi xuống lầu ở hội trường gặp phải anh, thật ra đã không còn tâm tình thích quản chuyện người khác từ lâu.

Cô đã đưa tay giúp đỡ, nhưng anh không hề cảm kích, vậy thì cô coi như không có chuyện này.

Vừa không phải là bạn bè thân thích, vừa không phải là bạn làm việc chung, ngẫu nhiên gặp gỡ, gật đầu một cái qua loa lấy lệ, chào hỏi một câu, là đã thích hợp rồi.

Sau khi đi lướt qua anh, cô tiếp tục đi xuống.

Trong đầu toàn là khuôn mặt đẫm nước mắt của hai mẹ con trên lầu.

"Phóng viên Trần..."

Cô dừng bước quay đầu lại.

Tôn Bằng đứng phía trên, trên mặt không có biểu cảm gì.

Anh hỏi, tuần này còn có thể đăng kí không.

Khi ấy Trần Nham nhìn nhìn anh, hờ hững trả lời một câu, "Thứ bảy này anh tìm tôi trước, tôi liên lạc giúp anh. Nếu đột nhiên đi công tác, thì nói trước cho tôi biết."

Anh gật đầu, nói "Được".

Rồi đi.

Tối thứ sáu, điện thoại tới đúng hẹn, hẹn hôm nay gặp nhau ở trung tâm giáo dục đặc biệt.

Không lôi kéo làm quen, không vờ như thân thiết, không có sự hèn mọn muốn cầu cạnh người khác, ngược lại có một phần khoảng cách vừa phải, hành động giải quyết công việc của anh khiến Trần Nham cảm thấy an toàn mà thoải mái, khiến cô có thể chủ động đưa tay, không có bất kì áp lực nào.

"Cô đến đây thế nào?" Ra khỏi trung tâm giáo dục đặc biệt, Tôn Bằng hỏi.

"Ngồi xe buýt."

"Tôi trả tiền cho cô đón xe nhé."

Trần Nham lắc đầu, "Hôm nay tôi không có việc gì, nhà tôi đến đây là trạm cuối đường 29, rất thuận tiện."

Anh nhìn cô một cái, không kiên trì, "Vậy đi thôi, tôi đưa cô đến trạm xe buýt."

Trung tâm giáo dục đặc biệt nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh là một khu đất hoang còn chưa khai thác, ven đường cỏ dại um tùm, trồng nhiều cây cối một cách vô kế hoạch, cây xanh tạo bóng mát.

Cuối tuần này hiếm khi không có mưa, nhưng cũng không phải là ngày nắng gay gắt, rất oi bức, rời khỏi phòng có máy điều hòa một lúc, bọn họ đã đổ mồ hôi.

Ngoài cổng có một siêu thị nhỏ, Tôn Bằng bảo Trần Nham chờ một lúc, anh đi vào mua hai chai nước và một gói thuốc lá.

Anh đưa một chai cho cô, mình thì mở một chai, ngửa đầu trút hai hớp, rồi kẹp cái chai giữa cánh tay và người, dang một tay châm thuốc.

Trong trung tâm giáo dục đặc biệt anh luôn nhịn cơn thèm thuốc, lúc này hơi thuốc qua cổ họng, rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.

Trước khi dẫn Tôn Phi tới, anh đã bắt đầu căng thẳng.

Đây là một cơ hội tốt, anh sợ Tôn Phi biểu hiện không tốt bị từ chối, hoặc là có vấn đề gì đó ngăn cản từ bên trong.

Bọn họ sánh vai đi về phía trạm xe buýt.

Trần Nham: "Bình thường Tôn Phi thích đọc những loại sách nào?"

Vừa rồi trong phòng khám, bác sĩ Trương hỏi Tôn Phi có sở thích gì, Tôn Bằng nói là đọc sách.

Trần Nham nhớ tới buổi trưa hôm mưa rơi lất phất, cô nhìn thấy hai anh em họ lần đầu tiên, Tôn Phi đọc sách say sưa, ở trong đình phát ra tiếng cười hừ hừ khe khẽ.

Đây cũng coi như là một loại duyên phận không giải thích được giữa người và người nhỉ.

"Lịch sử, quân sự, anh ấy đọc rất nhiều sách."

"Vậy anh ấy từng đi học ư?" Nếu không thì làm sao biết chữ được.

"Không có, phát hiện anh ấy thích nhận biết mặt chữ nên mọi người đều dạy một chút."

Trần Nham nghiêng mặt sang nhìn anh, anh đang nhìn con đường phía trước.

"Nhà tôi có một ít sách cũ, bây giờ không đọc nữa, lần sau sẽ mang cho anh ấy."

"Không cần phiền thế đâu."

"Không sao."

"Vậy cảm ơn cô trước."

Trần Nham lắc đầu, vặn nắp chai uống nước.

Khi cô đưa chai nước đến bên môi, khuỷu tay cong lên rơi vào tầm mắt Tôn Bằng.

Anh vô thức cụp mắt.

Hôm nay Trần Nham mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ tay áo nới lỏng xắn đến khuỷu tay, trông có vẻ già giặn nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Khuôn mặt, cái cổ cùng cánh tay lộ ra ngoài đều trắng ngần, trên cổ tay đeo một chiếc vòng mảnh màu bạc, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ngoại trừ lần đầu tiên lúc ngủ trên xe cô mặc chiếc áo phông quảng cáo ra, thì trước đó Trần Nham từng mặc quần áo gì, Tôn Bằng hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ mang máng màu sắc đều rất trang nhã, kiểu dáng đều rất đơn giản.

Trên người cô có một loại khí chất của nữ trí thức đô thị anh không thường thấy, tự nhiên nền nã, còn có một vẻ cao ngạo không để thứ gì vào mắt.

Không chờ cô uống hết một ngụm nước, Tôn Bằng dời tầm mắt, khe khẽ rít một hơi thuốc.

Trạm xe ở lề đường bên kia, một gốc cây xanh gầy yếu trồng bên cạnh, cành lá lay động trong gió.

Bọn họ băng qua đường.

Dưới trạm xe, Trần Nham và Tôn Bằng đứng cách nhau một khoảng, bị ánh nắng yếu ớt chiếu âm ấm, hai người đều cảm thấy oi bức.

Trần Nham nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa, lát nữa anh định làm gì?"

Tôn Bằng nói: "Đi loanh quanh xung quanh thôi."

Anh im lặng một chút, nhìn Trần Nham, "Hôm nay làm lỡ thời gian của cô rồi."

"Không sao đâu, thứ bảy tôi đều nghỉ." Trần Nham hỏi, "Anh cũng nghỉ nhỉ?"

Tôn Bằng rít một hơi thuốc, "Tôi không có ngày nghỉ cố định, làm công việc đầy tớ."

"Anh chạy theo giám đốc Chu?"

Anh ngước mắt nhìn cô, "Coi như là vậy đi."

Chu Tư Hồng thuê anh làm tài xế riêng có vài tháng.

Rất nhiều lúc Chu Tư Hồng không dùng tới anh, bên công ty thiếu nhân viên thì Tôn Bằng cũng sẽ giúp một tay, giống như lần Trương Vĩnh Sinh nhờ anh đưa Trần Nham về đài truyền hình.

Theo lý thì anh không cần phải làm theo những gì họ sai bảo, nhưng anh không quan trọng, giúp được thì sẽ giúp một chút.

Xe đến rồi.

Xe buýt ngoại ô cũ nát vang lên ken két. Đây là trạm thứ hai nên đã có mấy hành khách ngồi trên xe. Trần Nham bỏ tiền lên xe, ở cửa sổ giơ tay một cái với Tôn Bằng, chào tạm biệt.

Hàng lông mày của anh dưới ánh nắng hơi cau lại, giơ bàn tay kẹp thuốc lá về phía cô.

Xe chầm chậm lăn bánh.

Cô nhìn thấy anh đút tay kia trong túi quần, sau khi rít mạnh một hơi thuốc thì vứt tàn thuốc, từ từ đi về hướng ngược lại.

Trần Nham thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước, bắt đầu chơi điện thoại di động.

Trước khi về nhà, Trần Nham đi siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày mà trong nhà sắp dùng hết, về đến nhà vừa vặn là giờ cơm.

Trên bàn ăn, mẹ Trần và hai cụ già đều rất yên lặng. Mọi khi hai cụ già thích nói mấy chuyện nhà cửa lúc ăn cơm nhất, nhưng bữa cơm này lại đặc biệt lặng lẽ.

Ăn được một nửa, bà ngoại Trần Nham bỗng thở dài, buông đũa đầy lo âu.

Trần Nham nhìn sắc mặt ba người, buông đũa xuống: "Đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Bà ngoại và ông ngoại cô liếc nhìn nhau, ông ngoại cũng buông đũa, nuốt nước bọt một cái.

"Cậu con nhận được nhà rồi, bây giờ không có tiền sửa sang, ngày nào Tiểu Dương ở nhà cũng cãi nhau với nó, nói đòi ly hôn. Buổi chiều cậu con tới đây, nôn nóng đến độ muốn nhảy lầu."

Nhà của cậu Trần Nham bị quy hoạch hơn một năm trước, lúc đó căn nhà hơn năm mươi mét vuông đổi lấy căn nhà mới bảy mươi mét vuông, cả nhà đều rất hài lòng. Hơn một năm nay hai vợ chồng luôn lấy tiền trợ cấp của bên công ty bất động sản thuê nhà ở bên ngoài. Bây giờ nhà đã xây xong, sau khi nộp bù một số chi phí, thì phát hiện không còn dư lại bao nhiêu, không cách nào sửa sang được.

Cụ già hơn 70 tuổi cụp mắt, nhìn xuống đất, im lặng một lát, đột nhiên kích động chửi mắng: "Mẹ nó chứ, người đã 50 tuổi rồi, con còn đang đi học mà bây giờ không có cả một xu tiền gửi ngân hàng. Muốn nhảy lầu thì kêu nó nhảy đi, quỷ thèm quản!"

Cả căn phòng thoắt cái im lặng lạ thường.

Đèn trên trần nhà chiếu sáng rực cả căn phòng khách nhỏ hẹp, mơ hồ có tiếng dòng điện xẹt xẹt.

Tia sáng từ trên xuống, tạo một khoảng bóng râm nhỏ trên khuôn mặt mỗi người.

Bốn món ăn trên bàn đều lóe bóng dầu mỡ chán ngấy.

"Chỗ con có gửi năm mươi ngàn tệ, mọi người bảo cậu ngày mai tới lấy đi."

Trần Nham lẳng lặng nói xong, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, không nhìn ánh mắt bọn họ phóng tới.

Nếu như cô ngước mắt, thì sẽ nhìn thấy ẩn ý nhất trí trong ba ánh mắt quét tới.

Đó là sự thảnh thơi và thản nhiên vui sướng sau khi kế hoạch thành công.

Đã sớm biết cô sẽ đồng ý.

Cô là một đứa trẻ mềm lòng lại biết nguyên tắc.

Bà ngoại Trần Nham không kìm được sự vui vẻ, cười gật đầu mãi, "Tiểu Nham Nham của chúng ta đúng là trưởng thành rồi, càng ngày càng giỏi giang mà."

Trần Nham vươn tay gắp thức ăn, gượng cười một cái, "Ăn cơm trước đi ạ."

Lúc mẹ Trần đi vào, Trần Nham đang thay đồ ngủ sau tủ âm tường.

Bà không gõ cửa nên Trần Nham hơi kinh ngạc một chút, bình tĩnh nhanh chóng kéo vạt áo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance