CHƯƠNG 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tặng sách

"Đang ở yên ổn mà, dọn ra ngoài ở làm gì, con còn là con gái nữa."

"Con ra ngoài ở thì ăn uống làm thế nào?"

"An toàn nữa, bảo mẹ làm sao yên tâm?"

Mẹ Trần cảm thấy quá bất ngờ với quyết định này của Trần Nham.

"Bây giờ cách nơi làm việc xa quá, nên con muốn ở gần một chút. Con có thể ăn ở căn tin, con cũng sẽ chú ý an toàn." Giọng Trần Nham đều đều.

Không phải là trưng cầu ý kiến, mà là thông báo sau khi quyết định.

Trần Nham từ nhỏ đến lớn đều tự mình quyết định mọi chuyện, sau khi đi làm thì càng là như vậy.

Cô vừa nói ra, mẹ Trần liền biết đã không còn khả năng xoay chuyển.

Mẹ Trần nói năng có phần không mạch lạc, chỉ có thể thử khuyên nhủ: "Bây giờ con vẫn chưa kết hôn, ra ngoài ở lại thêm một phần chi tiêu, nói cho cùng thì con là một đứa con gái đấy."

Trần Nham lẳng lặng nhìn đôi bàn tay để trên đầu gối của mình.

"Mẹ à, mẹ không cần buồn phiền về chuyện của con, con sẽ làm tốt mà. Tiền sinh hoạt trong nhà con vẫn đưa, lúc lười nấu ăn con còn về nhà ăn cơm. Chuyện này không phải là chuyện to tát gì đâu."

Cô kiên nhẫn nói: "Mẹ cứ yên tâm đi ạ."

Mẹ Trần yên lặng lại, Trần Nham cũng yên lặng, mỗi người nhìn một góc phòng.

Một lát sau, mẹ Trần khe khẽ thở dài, "Vậy có cần mẹ tìm nhà giúp con không?"

Trần Nham nói: "Không cần đâu ạ, con tự tìm được rồi."

Mẹ Trần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô.

Trước đây chỉ cảm thấy đứa con gái này ngoan ngoãn, không cần buồn phiền việc gì cả, cái gì cũng có chủ trương của mình.

Lúc này đây mới nhớ ra, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng nghe lời của mình.

Từ nay về sau, nó lại càng không nghe nữa.

Mẹ Trần từ từ đứng dậy, "Được rồi, lúc nào con tìm xong thì dẫn mẹ đi xem thử."

Trần Nham dạ một tiếng.

Trần Nham bắt đầu vừa tìm nhà vừa đóng thùng vật dụng trong phòng.

Buổi chiều không có việc, cô chào trưởng phòng rồi đi trước.

Ở nhà, lúc thu dọn sách, Trần Nham thấy mấy quyển tiểu sử nhân vật lịch sử mà hồi đại học giáo sư yêu cầu đọc, cô nghĩ tới Tôn Phi.

Cô chọn một số sách không đọc ra, đóng thùng riêng.

Sau khi làm xong cô tắm rửa một cái, rồi quay về phòng.

Máy điều hòa trên trần phát ra tiếng vang khe khẽ.

Điện thoại di động trên bàn rung lên.

Là một số cộng đồng wechat gửi một tin wechat quảng cáo.

Cô trượt màn hình vài cái, thoát khỏi APP, xem mấy tin tức vô vị.

Sau khi quay lại trang chủ bấm số, cô gọi điện thoại cho Tôn Bằng.

Khi điện thoại reo tiếng thứ hai, đầu bên kia nhận máy.

"Chào phóng viên Trần."

Không ngờ anh vừa nhận máy đã mở lời nói chuyện, ngược lại cô thoáng dừng lại.

"Tôn Bằng, chào anh. Trước có nói muốn tặng một ít sách cho anh trai anh, bây giờ anh có ở nhà không?"

"Bây giờ ư?" Tôn Bằng lái xe, đang trên đường quay lại nội thành.

"Hôm nay tôi tan làm sớm nên có thể đưa sang cho các anh, lát nữa đúng lúc tôi muốn đi ra ngoài một lát."

Trần Nham thấy anh không trả lời ngay, lại hỏi, "Không tiện sao?"

"... Cũng không phải thế," Tôn Bằng nhìn giờ trên xe, "Tôi vẫn đang trên đường, khoảng bao lâu thì cô đến?"

Trần Nham cũng giơ tay xem đồng hồ, "Chừng nửa tiếng nữa."

"Vậy được, tôi ở nhà chờ cô, làm phiền cô rồi."

"Không cần khách sáo."


Chúng cũng coi như có cuộc đời mới.

Cô thay quần áo.

Trần Nham từng đến nhà Tôn Bằng một lần, nên vẫn nhớ địa chỉ sơ sơ.

Nhưng đến tiểu khu cô mới phát hiện, bề ngoại và bố cục của mấy căn nhà cũ ở đây đều gần giống nhau, cô không biết rõ nhà anh là căn nào.

Không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành gọi một cú điện thoại cho Tôn Bằng.

Trong điện thoại, Tôn Bằng hỏi bây giờ cô ở đâu, cô nhìn quanh, phát hiện bên cạnh có một quầy bán đồ vặt.

Anh bảo cô cứ đứng đó đừng di chuyển, anh tới đón cô.

Tôn Bằng tới nhìn thấy Trần Nham đang đứng trước cửa quầy bán đồ vặt, nhìn về phía ngược hướng với anh.

Trên người cô là một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, tóc xõa trên vai, hai gò má bị nắng chiếu đỏ bừng.

Cô mang một đôi giày búp bê đế bằng màu đen, bên chân là hai chồng sách, buộc bằng dây nilon.

"Phóng viên Trần." Tôn Bằng đi đến trước mặt cô, gọi trang trọng.

"Gọi tôi Trần Nham là được rồi."

Cô dùng tay phẩy phẩy gió bên mặt.

"Nóng sao?"

"Cũng tạm."

Tôn Bằng nhìn cô, đi đến quầy bán đồ vặt sau lưng cô, lúc đi ra trên tay có thêm một chai nước khoáng, anh đưa cho cô.

"Trong nhà không đun nước."

Anh cũng vừa mới chạy vội về.

"Cảm ơn anh." Trần Nham nhận lấy.

Anh xách chồng sách bên chân cô, "Có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?"

Trần Nham muốn lên thăm Tôn Phi một lát, nói, "Được."

Tổng cộng hai mươi mốt quyển sách.

Sách cũ cô không đọc, toàn bộ đều mang đến đây.

Cô xuống xe taxi, xách chúng đi trong tiểu khu chưa được mấy bước, mà bàn tay đã bị siết thành từng lằn đỏ.

Tôn Bằng nhanh hơn cô nửa bước đi phía trước, anh mặc áo phông cổ tròn màu đậm giặt hơi phai màu và quần thể thao.

Dáng đi của anh rất tự nhiên, giống như không xách đồ vậy, trọng tâm không lệch đi một chút nào.

Trần Nham cảm thán trong lòng về sự chênh lệch sức lực giữa đàn ông và phụ nữ.

Trong phòng có một mùi cổ xưa của đồ gia dụng cũ.

Trần Nham không nghĩ tới Tôn Phi sẽ không ở nhà.

Tôn Bằng ngồi xổm để sách dưới giường Tôn Phi, nói, "Hôm nay có hai người bạn rảnh rỗi, nên dẫn anh ấy đi chơi rồi."

Trong phòng quá tối, Trần Nham nhìn xung quanh, uống nước khoáng, vô thức đi ra ban công.

Sau khi cất sách xong, tay Tôn Bằng dính đầy bụi.

Anh phủi tay, ngước mắt, ánh mắt dừng lại.

Trần Nham đứng ngược sáng bên cửa ban công, nửa người trên khảm trong chân trời màu xanh nhàn nhạt, cả người trong bóng tối, chỉ có mái tóc được một vài tia sáng màu vàng hắt lên.

Bên đùi, chai nước khoáng cô cầm trong tay được ánh sáng chiếu xuyên thấu, ánh nước rực rỡ.

Trần Nham xoay người nhìn anh, anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, Trần Nham nghe thấy tiếng nước chảy vang lên ào ào trong nhà bếp.

Bên ngoài ban công cũng không có phong cảnh gì, đối diện là nhà lầu, phía dưới có mấy cái cây già, xe đậu hết ở chỗ bóng râm dưới tán cây. Có cơn gió thổi qua, ngọn cây lay động vài cái.

Mồ hôi trên người Trần Nham được thổi qua, rất dễ chịu.

Tôn Bằng dọn dẹp xong, đứng bên cạnh cô, cách cô khoảng cách một người.

Bên cạnh nữa là một đống đồ lặt vặt.

"Trời nóng thế này, cảm ơn cô đã mang sách sang đây." Anh nói.

"Không có gì, tôi đang bận chuyển nhà, số sách này vừa khéo dọn ra thôi, không cho các anh thì cũng không mang đi được."

"Cô sắp chuyển nhà ư?"

"Ừm."

"Có cần giúp một tay không?" Anh hỏi nghiêm túc.

Trần Nham cười một cái, "Vẫn chưa tìm được nhà nữa mà."

"Muốn tìm nhà như thế nào?"

"Một phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ một chút, gần chỗ làm một chút."

Một phòng ngủ một phòng khách, vậy thì là ở một mình rồi.

Tôn Bằng không muốn thăm dò việc riêng tư của cô, thản nhiên nói, "Vậy tôi sẽ nghe ngóng giúp cô."

"Được."

Sắc trời dần dần tối xuống.

Không biết là nhà nào nướng thịt, mùi thơm của dầu bay tới từng đợt, trong không khí có thêm cả mùi khói lửa, thêm cả ấm áp.

Trần Nham nhìn đồng hồ, sáu giờ.

"Không còn sớm nữa, tôi đi về đây."

Tôn Bằng nói, "Tới giờ cơm rồi, đi ăn một bữa cơm nhé."

Bận bịu cả buổi chiều, Trần Nham quả thực đã đói bụng.

"Trong nhà có đồ ăn làm sẵn không?"

"... Không có." Tôn Bằng bị cô hỏi, thoáng sửng sốt.

Thấy nét mặt cô nghiêm túc, anh giải thích: "Hôm nay Tôn Phi không về ăn, nên tôi không mua thức ăn."

"Vậy ban đầu anh định ăn cái gì?"

"Xung quanh có quán mì, còn có không ít quán cơm nhỏ, có thể mua ít đồ xào."

Trần Nham suy nghĩ, "Vậy đi ăn mì đi."

Đã đến giờ tan làm nên trong tiểu khu náo nhiệt hơn, người và xe đều huyên náo, né tránh nhau.

Quán mì không xa, bọn họ đi mười phút là đến.

Mặt tiền quán không lớn, bếp lò ở ngay bên ngoài, trong quán bày bốn cái bàn gỗ, trên mỗi bàn có một cái quạt trần quay không ngừng nghỉ. Trong quán làm ăn khá khẩm, có vài người đang ăn đến mức mồ hôi đầy đầu.

Tôn Bằng gọi hai bát mì gà, hai phần bánh bao nhân thịt.

Ông chủ biết anh, nên khi nhìn thấy anh dẫn một người phụ nữ lạ tới, đứng trước nồi bếp nhịn không được nhìn chằm chằm Trần Nham mấy lần.

Tôn Bằng bảo Trần Nham ngồi, sau đó anh cầm hai đôi đũa nhúng vào cái nồi lớn phía dưới để chần qua.

Trần Nham ngồi yên ổn trên cái ghế nhựa màu xanh gần cửa, trên bàn quá nhớp nháp, không thể để tay được. Cô ngồi ngay ngắn, nhàm chán nhìn đường xá.

Mùi thơm đậm đà của nước dùng gà không ngừng len vào mũi.

Đói thật.

"Có kiêng cái gì không?" Tôn Bằng ở bên ngoài hỏi cô.

"Không cho tỏi."

Ý định ban đầu giữ cô lại ăn cơm của Tôn Bằng là muốn mời cô ăn một bữa ngon, trả lại ân huệ của cô. Nhưng khi cô nói muốn ăn mì, thì anh cũng không đề nghị thêm gì nữa.

Anh có thể cảm giác được, cô không để ý những chuyện này.

Mì rất nhanh được bưng lên.

Quạt trần thổi gió đều đều, Trần Nham vén hết tóc ra sau vai.

Vẫn có vài sợi tóc mềm bị thổi lay, dính vào khuôn mặt mướt mồ hôi của cô, cô lấy tay gạt đi.

Tôn Bằng hỏi, "Trước đây cô có từng thuê nhà bên ngoài không?"

Trần Nham: "Không có."

Tôn Bằng ngước mắt nhìn cô, "Thuê nhà có rất nhiều chỗ phải chú ý. Nếu cô đã quyết định xong ở chỗ nào, nói cho tôi biết một tiếng, tôi tới giúp cô xem thử."

Trần Nham nhìn anh một cái: "Được."

Một bát mì, Tôn Bằng ăn xong rất nhanh.

Anh cảm thấy lưng và cổ ươn ướt, châm điếu thuốc.

Quán vốn đã nhỏ, lại hơi ngột ngạt, mùi thuốc lá đột nhiên xông vào, Trần Nham lập tức không thở nổi, quay đầu đi, hít sâu một hơi.

Tôn Bằng chuyển tay kẹp thuốc xuống dưới bàn, "Bị sặc à?"

"Có một chút."

"Vậy cô ăn từ từ, tôi đi ra ngoài hút."

Bên ngoài quán là vỉa hè, mấy chiếc xe điện để ngổn ngang. Có tốp năm tốp ba người đi ngang qua.

Chỗ ngồi của Trần Nham đối diện đường.

Tôn Bằng đi tới bên lề đường, tay đút trong túi quần thể thao màu sậm, nhìn đường xá hút thuốc.

Sắc trời yếu ớt, đèn đường đã bật, tỏa ánh sáng màu trắng.

Bóng lưng Tôn Bằng rất yên tĩnh, tiếng còi xe ồn ào, dòng xe lui tới màu tro trên đường phố, tất cả đều như phông nền của anh.

Trần Nham phát hiện, khi đứng một mình, lưng anh luôn hơi còng.

Suy nghĩ của cô bỗng nhiên không còn đặt vào việc thưởng thức mì nữa.

Tôn Phi 33 tuổi, anh ta bao nhiêu tuổi?

Nói anh ta 33, hình như cũng không gượng lắm.

Ăn mì xong, Tôn Bằng lái xe đưa Trần Nham đến đầu hẻm trước cửa nhà.

Lúc Trần Nham tạm biệt anh qua cửa sổ, có người gọi cô.

"Nham Nham."

Trần Nham quay đầu lại, gọi một tiếng, "Ông ngoại."

Ông ngoại Trần Nham vừa tản bộ ở bên ngoài về. Ông nhìn chiếc xe bên cạnh cô, rồi lại đi đến bên cạnh cô, đôi mắt hơi mờ nhìn người bên trong qua cửa sổ xe.

Hành động của ông cụ có một kiểu tự nhiên lén lút, rất giống khôi hài.

Tôn Bằng bất thình lình nhận được ánh mắt thăm dò vào của ông cụ, thoáng ngẩn ra, gật đầu một cái.

Trần Nham ở ngoài cửa sổ nói với Tôn Bằng, "Cảm ơn anh, tạm biệt."

Tôn Bằng nói câu tạm biệt, lại gật đầu với ông cụ một cái, khởi động xe lái đi.

Xe vừa đi, ông ngoại hỏi, "Chàng trai nào thế?"

Trần Nham nói, "Người hợp tác ở cơ quan, tiện đường đưa con về."

"Ồ..."

Giọng nói như không để trong lòng, nhưng ánh mắt lại liếc một cái về hướng chiếc xe rời đi một cách không thôi.

Trần Nham đã đi nhanh hơn một bước ở phía trước.

Chương 8: Thay đèn

Nhà là Trần Nham tự tìm được.

Chủ nhà sau khi mua căn nhà này về đã trang trí đầy đủ, chuyên dùng để cho thuê, cô là người thuê đầu tiên. Cách chỗ làm không tính là gần lắm, nhưng so với ở nhà thì đã gần hơn rất nhiều, đồ dùng, đồ điện trong nhà hầu như không thiếu thứ gì, có thể vào ở ngay.

Cô kí hợp đồng ngay tối hôm đó, bất ngờ nhận được điện thoại của Tôn Bằng.

Anh giúp cô hỏi thăm được một căn hộ nhỏ gần đài truyền hình, hỏi cô có muốn đi xem không.

Hôm đó Trần Nham chỉ thuận miệng nhắc tới với anh, không ngờ anh sẽ để tâm thật.

"Tôi đã tìm được chỗ rồi."

"Ồ, vậy bỏ đi."

"Vẫn cảm ơn anh nhé."

"Không có gì, cũng không giúp được gì mà."

"..."

Trong điện thoại hơi nhạt nhẽo, Trần Nham không nói tiếp.

Im lặng lại, Tôn Bằng vừa chuẩn bị nói tạm biệt rồi cúp máy, anh nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nói của cô, "Tôi chuẩn bị thứ bảy này dọn nhà."

"Anh có thời gian giúp một tay không?"

Thời gian của anh cũng không phải tự anh có thể sắp xếp.

Nhưng Tôn Bằng suy nghĩ, vẫn nhận lời.

"Được. Trước đó cô gọi điện thoại cho tôi."

"Được. Đến lúc đó tôi sẽ tìm anh."

Sáng thứ bảy, Tôn Bằng đưa Tôn Phi đến trung tâm giáo dục đặc biệt của thành phố trước.

Mười giờ, Trần Nham chờ anh ở đầu hẻm, xa xa nhìn thấy một chiếc xe Van (1) cũ kĩ lái tới.

(1) Xe Van: Là loại xe tải nhỏ, khoang chở người và chở hàng chung một không gian kín.

Tôn Bằng xuống xe.

Thấy cô nghi hoặc nhìn chiếc xe, anh nói, "Mượn của bạn."

Trần Nham cười một cái, không nói gì, dẫn anh đi vào nhà.

Đồ đạc đã chất đống trong sân, cô đã đóng thùng xong hết, chủ yếu là một số đồ dùng hàng ngày, quần áo, chăn gối, sách vở. Nói nhiều không nhiều, nhưng một người chắc chắn là không mang được.

Trần Nham đi vào nói với người nhà. Tôn Bằng tiên phong khênh một đống đồ vào trong xe. Lúc quay lại dọn tiếp, anh nhìn thấy Trần Nham và mẹ Trần đi ra.

Tôn Bằng đang khom lưng lấy đồ, anh gật đầu với mẹ Trần một cái, không lên tiếng chào.

Anh cảm thấy chào không thích hợp.

Mẹ Trần quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi, cười nói, "Làm phiền cậu rồi."

"Không sao ạ."

Mẹ Trần nói với Trần Nham, "Thật sự không cần mẹ sang thu dọn giúp con sao? Hôm nay mẹ đã xin nghỉ rồi..."

"Chờ khi nào con làm xong rồi mẹ hãy đi. Mẹ bận cả buổi sáng rồi, đi rồi lát nữa tối còn phải về nữa."

"Nếu không thì tối mẹ ngủ với con một đêm?"

"Thật sự không cần đâu, mẹ à."

Mẹ Trần không lay chuyển Trần Nham được, lại kiên trì đòi giúp họ cùng mang đồ lên xe.

Tôn Bằng xách ba cái túi nilon đựng đồ khá nặng đi tít đằng trước, mẹ Trần ôm hai tấm chăn mỏng đi giữa anh và Trần Nham.

Hình như vì muốn đuổi kịp tốc độ của Tôn Bằng, mà bước chân của mẹ Trần lộn xộn theo sát.

Bà hơi béo, để cho mát mẻ, bà mặc luôn bộ quần lửng và áo cotton tay ngắn mặc ở nhà, tóc búi đuôi ngựa thấp. Hai năm nay tóc bạc của bà càng ngày càng nhiều, nghe lời tiệm làm tóc nhuộm vàng để che. Bây giờ màu vàng đã giảm hơn một nửa, tóc đen trắng vàng đan xen, dưới ánh mặt trời càng thêm rõ ràng.

Đồ mẹ Trần ôm trong tay là chăn xuân thu, không tính là dày, cũng không tính là mỏng, khá nhẹ, có điều thể tích quá lớn, nên che khuất tầm mắt. Suốt dọc đường bà không thể không nghiêng đầu để nhìn đường.

Đi không bao xa, phía sau áo cotton đã mướt mồ hôi.

Trần Nham nhìn bóng lưng khó nhọc mà vụng về của mẹ, trong lòng hơi chua xót.

Cô quay mặt đi, không muốn nhìn nhiều hơn, cũng không muốn nghĩ nhiều hơn.

"Tối nay là ở bên kia rồi, nhất định phải chú ý đóng cửa sổ đấy."

Bên cạnh xe, mẹ Trần thở hồng hộc, dặn dò hết lần này đến lần khác.

Trần Nham gật đầu, cô cũng mồ hôi đầy đầu.

Mẹ Trần giúp cô phủi một lớp bụi quẹt phải trên vai: "Ngày mai nhớ về nhà ăn cơm trưa nhé."

"Biết ạ."

Mẹ Trần đi vào hẻm, Trần Nham và Tôn Bằng sắp xếp qua đồ trong cốp sau.

Sau khi lên xe, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.

Xe phơi dưới ánh mặt trời quá lâu, nên vừa mở cửa ra, hơi nóng ập vào mặt.

Trong hơi nóng hòa lẫn một mùi dầu tồn động sau khi xe dùng quanh năm.

Tôn Bằng hạ cửa sổ xe xuống để giải nhiệt, máy điều hòa bật tối đa.

Một lát sau, hình như không có hiệu quả làm lạnh gì cả.

Gáy Trần Nham mướt mồ hôi, cô cắn dây chun buộc tóc trên cổ tay buộc tóc lên, thoáng cái mát mẻ hơn rất nhiều.

Cô ngồi một lúc rồi quay mặt sang, nhìn thấy Tôn Bằng đang cúi đầu nghiên cứu đầu máy điều hòa.

Ngón tay tay phải của anh dựa chỗ đầu máy, anh nhíu mày.

Trần Nham thấy mạch máu màu xanh đen mơ hồ nổi lên trên mu bàn tay anh.

Da Tôn Bằng không đen, đổ mồ hôi, ngược lại có vẻ trắng hơn một chút. Cổ anh mồ hôi chảy ròng ròng, cổ áo phông đen đã ướt đẫm.

Vì vấn đề máy điều hòa nên anh hơi cáu, mồ hôi trong mái tóc đen ướt không ngừng đổ ra ngoài.

Trần Nham tìm được khăn giấy trong túi xách, rút một tờ đưa cho anh.

Lúc anh nhận không hề nhìn, lơ đãng lau một cái.

Anh thử nhấn vài cái nút khác, nhưng máy vẫn thế, trong tầm mắt lại xuất hiện một thứ đồ màu trắng mềm mại.

Ánh mắt anh chuyển sang.

Trần Nham lại đưa một tờ khăn giấy.

Anh thoáng sửng sốt, nhìn tờ giấy đó, "Không cần đâu."

Ánh mắt cô thẳng tắp, nhìn chăm chú mấy giọt mồ hôi đang lăn xuống bên thái dương anh.

"Lau thêm một cái nữa đi. Đầy mồ hôi kìa."

Tay cô kiên trì đưa, anh không nói gì, im lặng nhận lấy rồi lau.

Tôn Bằng lau mồ hôi xong lại cảm thấy mình càng nóng hơn. Trong bầu không khí nóng bức, một tầng mồ hôi mới lại đổ ra.

Hồi lâu sau, anh ngồi thẳng vào chỗ, thở dài, nhìn cô.

"Hình như hỏng rồi."

Trần Nham không hề gì, cô vốn không thích lạnh.

"Vậy sao? Đi thôi, gió thổi vào cũng được."

Anh gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Dọc đường đi, Trần Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì cả.

Tôn Bằng chuyên tâm lái xe, hít thở khí nóng, càng lặng thinh.

Lúc đến nhà, hai người đều nóng sắp ngất.

Trần Nham ở lầu ba.

Tôn Bằng chia hai chuyến mang đồ lên, nhìn quanh tòa nhà một cầu thang ba hộ một lượt.

Trần Nham lấy chìa khóa mở cửa ra.

Căn nhà hơn ba mươi mét vuông, thật ra lớn xấp xỉ chỗ ở của Tôn Bằng, nhưng hoàn toàn một trời một vực.

Sàn gỗ màu sậm vừa lau, tường màu trắng, mấy chỗ trong nhà đều dùng đèn trần hình tròn cùng loại.

Căn nhà trang trí rất đơn giản, nhưng trông rất thoải mái, đồ nên có đều có.

Chất hết đồ trong phòng khách không lớn, Trần Nham bảo Tôn Bằng ngồi nghỉ, còn mình thì đi vào bếp.

Đầu tiên là tiếng nước chảy ngắn ngủi, một lát sau, tiếng ù ù của ấm đun nước điện trở thành âm thanh nền của cả căn nhà.

Lúc trở ra, Trần Nham đưa một cái khăn mới cho Tôn Bằng, đã làm ướt bằng nước.

"Lau mồ hôi một chút đi."

Tôn Bằng gật đầu, nhận lấy, nhìn quanh nhà, nhưng không lau.

Trần Nham đứng ngẩn ra, nhìn túi lớn túi nhỏ chuyển tới, khe khẽ thở dài.

Lượng công việc còn rất nhiều.

Một lát sau, cô nhấc chân bước qua đồ đạc linh tinh dưới đất đi vào trong.

Cô quay đầu lại nói với Tôn Bằng, "Vào đây đi, nóng quá, bật điều hòa một lát."

Trong phòng chỉ có một cái giường và một cái tủ âm tường, tivi treo trên tường.

Ban công và căn phòng thông nhau, nhìn có vẻ diện tích lớn hơn.

Khi ở một mình, Trần Nham không cảm thấy phòng nhỏ, lúc này, Tôn Bằng cao to đứng ở đây, cô phát hiện không gian lập tức nhỏ hẹp lại.

Bật máy điều hòa, trong nháy mắt gió lạnh thổi ra.

Bọn họ tự đứng ở một góc phòng, thổi khô mồ hôi trên người.

Trên người hơi lạnh, Tôn Bằng nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Còn phải làm gì nữa không?"

Trần Nham thoáng suy nghĩ, "Chắc là không..."

Nước đã đun sôi, không khí chợt yên tĩnh lại.

Trần Nham bị sự yên tĩnh bất ngờ này ngắt ngang, cô chỉ ngoài cửa, "Tôi đi rót nước trước."

Tôn Bằng đi ra ban công.

Ban công đóng kín hoàn toàn, phía dưới lát gạch men màu trắng cao nửa mét, máy giặt để trong góc, bên cạnh là một cái chậu nước nhỏ, bên trong có một cây lau nhà ướt một nửa.

Anh mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài tòa nhà không có chỗ nào có thể leo lên.

Anh đóng cửa sổ, thử khóa cửa sổ một chút. Được.

Nhấn công tắc đèn trên tường.

Đèn trần không sáng.

Lách cách lách cách, anh lại nhấn tới nhấn lui thêm hai cái, nhìn lên trên.

"Cái đèn này hỏng rồi."

Trần Nham đã bưng cốc đi tới, đưa nước cho anh, nhìn cái đèn một cái.

Anh không nhận cốc nước, dùng chân móc cái ghế đẩu nhỏ bên cạnh sang, đứng lên sửa đèn.

Trần Nham ngửa đầu, khẽ nói, "Không cần xem đâu, cái đèn này cũng không thể nào dùng được nữa."

Tôn Bằng không nói gì, hai tay mở cái vỏ nhựa bên ngoài đèn ra, rồi xoay bóng đèn, trầm ngâm nhìn một hồi.

Anh suy đoán: "Có thể là bóng đèn bị hỏng, tôi xuống dưới mua một cái."

Anh xuống ghế, nhìn Trần Nham, "Buối tối giặt đồ lấy đồ vẫn phải dùng tới."

Tôn Bằng đi xuống lầu mua bóng đèn, Trần Nham nhoài người trên ban công bưng cốc uống nước.

Bận rộn suốt cả buổi sáng, vừa dừng lại thì người như xì hơi, mệt vô cùng.

Hóng gió lạnh, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, cô không muốn động đậy một chút nào.

Một lát sau, cô xoay người, dựa lưng vào tường, ánh mắt yên tĩnh dạo quanh căn phòng trống không một vòng, cuối cùng rơi xuống cốc trà trong tay mình, lại thở ra một hơi ngẩng đầu lên.

Bỗng nhiên có chút khó có thể tưởng tượng cuộc sống một mình tiếp theo.

Mười mấy phút sau, Tôn Bằng trở về, cả người anh tỏa hơi nóng.

"Đi đâu mua thế? Có xa không?" Trần Nham vẫn dựa vào tường.

Tôn Bằng mở bọc, dẫm lên băng ghế, "Cũng tạm, gần đây có siêu thị."

Anh đứng ở trên ngẩng đầu lên, gáy nhễ nhại mồ hôi rụt lại, nhìn đèn hết sức chăm chú.

Một tay xoay bóng đèn, cánh tay còn lại của anh ban đầu buông thõng để giữ thăng bằng, rồi giơ lên đỡ khung đèn.

Trên tấm lưng đàn ông rộng lớn, đường nét của bắp thịt ẩn hiện dưới áo phông theo những động tác rất nhỏ.

Dáng vẻ thay bóng đèn của Tôn Bằng không hề tốn sức chút nào, cũng không phải là kỹ thuật cao siêu gì, nhưng Trần Nham lại mơ hồ cảm nhận được một luồng sức mạnh nam tính của đàn ông.

Anh làm chuyện gì cũng rất thong dong, khiến người ta cảm thấy an toàn đáng tin cậy.

Cô chỉ từng thấy mẹ thay bóng đèn lúc còn đi học, trong ấn tượng đã thay rất lâu, rất vất vả.

Dường như rất nhiều chuyện trời sinh đã nên là chuyện đàn ông làm. Phụ nữ làm đều là ép buộc phải như vậy.

Tôn Bằng đột nhiên nói, "Cô nhấn công tắc thử xem."

"Được."

Lách cách một tiếng, bóng đèn màu trắng yên lặng tỏa sáng bên khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh.

Trần Nham ngửa đầu, khe khẽ chớp mắt một cái.

Hình như có đèn quả thực không tệ.

"Được rồi."

Anh gắn vỏ đèn vào, đi xuống.

Trần Nham đưa nước cho anh, "Cảm ơn anh. Bóng đèn này bao nhiêu tiền? Tôi đưa cho anh nhé."

"Món đồ mấy đồng thôi, không cần đâu."

Anh ngửa đầu, yết hầu lăn mấy cái, cốc nước cạn sạch.

Trần Nham nhận lấy cái cốc không, vừa định đi lấy khăn cho anh lau mồ hôi, anh nhìn điện thoại di động, "Không còn sớm nữa, tôi phải đi đón Tôn Phi, cô có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, họ hoán đổi vị trí cho nhau, trở thành anh giúp cô.

"Được. Hôm nay lớp của anh ấy là buổi sáng ư?"

"Giờ của lớp học mỗi lần không cố định, tuần này là buổi sáng."

"Trên lớp thế nào, anh ấy có thích không?"

"Vẫn còn trong giai đoạn thích ứng, cũng coi như là phối hợp."

"Vậy thì tốt rồi, cứ từ từ." Trần Nham để cốc xuống, "Tôi tiễn anh xuống dưới nhé."

"Không cần đâu, cô dọn dẹp đi."

Trần Nham đưa anh ra cửa.

Đóng cửa, quay lại ban công, cô ngẩng đầu nhìn đèn trần, đóng công tắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance