Cơn mưa định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, đọc truyện Kiều để ôn thi vào đội tuyển quốc gia thì chợt nhớ ông kinh khủng mặc dù hôm qua đã qua nhà ông dọn dẹp nhưng hôm nay tôi vẫn sẽ đến đó một lần nữa.

Đi dọc con đường ngập mùi hoa sữa, tôi chợt thấy lòng mình yên ả lạ thường. Miệng như muốn hát lên một câu gì đó nhưng lại sợ phá tan dự bình yên của con đường.Tất cả các cột đèn lục tục sáng....phố muộn rồi.

Tôi chạy xe vội hơn. Và trời bắt đầu đều mưa. Mưa vội và nặng hạt lắm. Mưa táp hết vào mặt. Một vài người đang ghé trú mưa trước căn nhà của ông tôi. Mỗi người một dáng vẻ, một suy nghĩ, một câu chuyện.

Tôi giả vờ đứng trú mưa cùng mọi người để thử một lần cảm nhận niềm vui nho nhỏ của ông. Thỉnh thoảng có tiếng ho khe khẽ vang lên bện cạnh. Đó là một cậu con trai có dáng người dong dỏng. Tôi liếc nhìn phù hiệu của cậu, cậu ấy không học cùng trường với tôi.

Tôi quay sang nhìn vào gương mặt cậu ấy. Cái nhìn chẳng biểu thị bất kì ý nghĩa nào. Thế mà cậu ấy dường như đã dành sẵn nụ cười đáp trả.
( nụ cười của anh tỏa nắng giữ trời mưa :< )

Nụ cười kiểu: xin lỗi vì tiếng ho làm ảnh hưởng đến cậu. Tôi khẽ chau mày và quay đi. Mưa càng ngày càng càng mạnh. Tạt mạnh vào mái hiên. Tôi hơi lạnh. Một cánh tay đập vào vai tôi:
- Ăn kẹo gừng?



Đáng lẽ phải là cái kẹo gừng định mệnh mới đúng >< nhưng ta thick mưa hơn
Cho xin lại nx đi nào mấy bạn <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro