~•¶Chương 1¶•~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay trời mưa rất to. Mưa phùn diện rộng. Mưa cứ rơi, càng rơi càng nặng hạt như chẳng muốn tắt.

Mưa mang theo lớp sương mù ảm đạm, mây đen che những tia nắng yếu ớt của mặt trời.😫

Ngồi trong lớp nhưng lâu lâu tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quạt vẫn quay đều đều, nhưng có chút lạnh. Tôi chống cằm, mưa như thế này buồn tẻ đến lạ lùng.

Cốp!

Một cái cốc giáng vào đầu tôi, tiếp theo đó là giọng nói không thể đáng ghét hơn :

- Nhìn gì ngoài đó mà mặt mày ngu thấy ớn !

Lấy tay xoa đầu, cái tên này đúng là càng ngày càng đáng ghét :

- Nhìn gì kệ tao mượn mày quan tâm à!

- Tao với mày ngồi cùng bàn không quan tâm sao ?

Tôi ương bướng cãi lại:

- Ngồi cùng bàn nhưng mày nhìn làm gì, tập trung vào việc của mày đi.

Hắn cười, hai đồng điếu lại xuất hiện :

- Tao có việc gì để tập trung à!

Nhìn bộ dạng hắn lúc này, sát gái vô cùng , nhiều lúc tôi tự hỏi, sao trời ban cho hắn nhiều cái duyên thế nhỉ, gương mặt thì khỏi chê, như kiểu búng ra sữa vậy, da trắng đã vậy còn chẳng có mụn. Tóc để như mấy oppa ở Hàn. Khi cười thì thôi, như tiểu ma vương lúc ẩn lúc hiện hai cái đồng điếu.

Nhưng mà quen biết hắn từ năm lớp 8, hắn là học trò cưng của thầy cô. Hắn đặc biệt giỏi mấy môn Toán, Hóa. Trái ngược hoàn toàn với tôi. Bây giờ, như ác ma. Huỳnh Minh Thiên hắn còn là tiêu điểm của mấy cô nàng trong trường.

Thế lí nào hắn càng ngày càng đẹp, còn tôi, theo lũ bạn nhận xét là chỉ có chút nhan sắc. Haizz! Đời bất công.

- Ê! Mày bị bệnh à! Sao nhìn tao ghê thế!

Hắn quơ quơ tay trước mặt tôi, bây giờ mới biết, hóa ra mình nhìn hắn nãy giờ. A! Điên mất thôi. Chẳng hiểu sao từ khi ngồi chung bàn với hắn có nhiều lúc tôi hay ngẩn ngơ, mà lúc xuất hồn là mặt tôi ngu không còn gì để tả. Như kiểu ' lạc trôi " ấy.

- Các anh chị muốn nhìn nhau thì ra sân nhìn nhé. Trong lớp tôi còn giảng bài.

Tiếng cô Loan- giáo viên dạy Văn lớp tôi lên tiếng, cái giọng nhừa nhựa của bả luôn là nổi ám ảnh của tôi.

Khi bả nói xong là 38 con mắt lần lượt nhìn tụi tôi, sau đó là tiếng " ồ' vang lên, giọng điệu châm chọc của lũ bạn:

- Hai cái đứa này đúng là có gian tình- Nhật Minh quay xuống tụi tôi chép miệng, nhìn như mấy ông cụ non

Nhỏ Ngân bên cạnh cũng không ngại châm dầu vào lửa

- Hai tụi bây ghê thật, còn đang ở trong lớp đó.

Thế là cả xóm bên cạnh cũng góp vui:

- Nhi tao không ngờ mày như vậy, cứ thế bỏ tụi tao - Hân "hợm" đưa tay trước ngực, gớm làm như nó yêu tôi nhiều lắm.

- Thiên à! Cẩn thận Nhi nó hại đời trai mày là tiêu à - Duy "hồng" mỉm cười rõ nham hiểm
( tại vì có ca sĩ tên Thanh Duy mà anh ta lúc nào cũng để cái đầu màu " hường" nên tôi gọi cậu ta là Duy "hồng" chứ không phải cậu ta bị...)

Tên Huy "móm" vỗ vai hắn:

- Người anh em! Anh không ngờ cậu lại tìm bến đỗ sớm như vậy. Kèm theo đó là một tràng cười vô cùng khoa trương của lũ đực rựa

Quỳnh, nhón lên nắm lấy tay tôi:

- Thiên! Tao giao Nhi cho mày, nhớ chăm sóc nó cho tốt.

- Tụi bây rảnh quá ha! - Tôi với hắn cùng lên tiếng. Sau đó đồng loạt nhìn nhau. Thế quái nào lúc im lặng thì thôi, lên tiếng lại cùng nhau nói chung một câu nữa chứ.
Phụt!

Cả xóm cười nghiêng ngả, có đứa còn làm quá rớt xuống cả ghế. Mắc cười đến vậy à.

- Các anh chị giỡn đủ chưa. Tôi cho vào sổ đầu bài bây giờ  - lại cái giọng nhừa nhựa, tôi rùng mình, bà ta hệt như mụ la sát. Nhiều lúc tôi vô cùng muốn gặp chồng bà ta xem là người như thế nào có đủ can đảm rước nàng về "dinh".

------------------------------------------------------
Giờ ra chơi

- Ê mày! Hôm qua đi học thêm tao gặp anh kia đẹp trai lắm ah!- nhỏ Ngân vừa kể mà mắt lấp lánh, với kẻ ế lâu năm như nó thì đây là cơ hội không thể bỏ qua.

- Vậy mày làm quen chưa?

Nhìn chung thì nhỏ cũng dễ thương, tôi cũng chẳng biết sao nhỏ ế, do kén chọn quá chăng

- Chưa! Chỉ là tình cờ gặp thôi! Hình như anh ta đến lấy sách - tôi nghe trong giọng điệu của nó hình như có gì đó tiếc nuối lắm.

Cuối cùng cũng xong, tối qua cày game tới khuya nên chẳng làm bài, bây giờ cũng OK rồi.

- Xuống canteen đi!

Lúc đi ngang qua sân bóng, tôi với nhỏ thấy tụi con gái hò hét, gào thét đủ kiểu. Tôi hỏi Ngân:

- Lũ ấy bị điên à!

Đâu phải một hai người, cả chục người, chuyện gì thế nhở?

Nhỏ trề môi:

- Còn ai ngoài mấy thằng lớp mình. Tụi nó chơi bóng rổ mắt cơ lờ á. ( make color )

Tôi chỉ tay vào đám đông:

- Nhưng có cần phải hú hét như vậy không?

Lớp tôi là lớp 10A, nói lớp"chuyên " thì cũng không phải. Nhưng ở ba cái mảng quậy phá hay thể thao gì đó thì vô cùng đỉnh. Đặc biệt là hắn, ngoài cái nhan sắc trời phú thì hắn biết chơi rất nhiều môn thể thao. Quậy phá thì hắn chính là người cầm đầu. Mà nhìn lại, tụi con trai lớp tôi không xấu, mà do đi chơi với hắn nhiều nên sắc đẹp của tụi nó bị lu mờ  Những điều như vậy đủ làm mấy đứa con gái chết mê chết mệt.

- Tại có anh Thiên của mày đó. Mà lạ ghê nha, anh Thiên của mày đi đến đâu là nơi đó có tiếng reo hò.

Nhỏ che miệng cười khúc khích. " Anh Thiên của tôi " ha ha cụm từ nghe mới hay làm sao

Tôi bẻ tay răng rắc :

- Bạn Ngân à! Lâu lâu mình hiền bạn được nước lấn tới à!

Ngân cảm thấy mùi nguy hiểm nên nhanh chóng chạy đi. Ngu mới đứng đó.

Tên khốn ấy mà là của tôi á. Chắc mấy kiếp trước tôi tu dữ lắm.

-----------------------------------------------------

Canteen trường Viễn Xuân chúng tôi, nói hiện đại thì cũng chẳng phải mà được cái ở đây bán đồ rất sạch sẽ, đồ ăn cũng không mắc.

- Mày ăn gì? - Nhỏ quay sang hỏi tôi, trước giờ vẫn vậy, nhỏ lo phần đi mua, còn tôi ngồi giữ bàn.

- Mua cho tao hộp sữa với cây kẹo!

- Bộ sáng mày ăn rồi hả?

Nhỏ thắc mắc, trước giờ tôi có ăn tiết kiệm vậy đâu chứ, lần nào xuống cũng mì gói, bánh mì. Có lần nó còn nói tôi ăn như hạm

- Không phải, nay tao quên mang tiền, để giành chút còn có việc.

- Sao không mượn tiền tao này!

Nói gì chứ tiền là một vấn đề nhạy cảm, làm bạn thân nó nhưng ít khi hỏi về vấn đề tiền bạc lắm.

Tôi xua tay:

- Mày để xài. Với lại sáng tao uống sữa rồi, không đói đâu mà lo. Đi mua đồ ăn đi.

Nhỏ quay đi không nói gì, nhưng tôi còn thấy nó lầm bầm trong miệng. Riết nhỏ này như mẹ tôi.

Ngồi một lát nhưng chưa thấy nhỏ ra, tôi nhón người, không lẽ buôn chuyện ở trỏng rồi chứ.

- Ủa! Nhi! - Quỳnh " anh shyn" đập vai tôi. Tiếp đó là giọng của nhỏ Hân " hợm" :

- Ngồi đấy chi vậy bà!

Hai tụi nó rất hồn nhiên mà lấy ghế lại ngồi

- Bà ngồi đây chẳng lẽ nhìn người ta ăn! Hỏi cũng phải có chút logic chứ! - Tôi chép miệng tỏ vẻ khinh bỉ.

- Thế đồ ăn của mày đâu ?

Tôi hất mặt về khu đồ ăn:

- Ôsin đi mua rồi!

Nói xong câu đó mới biết mình dại cỡ nào.

Bốp!

- Ôsin hả mày! - một cái đánh mạnh vào lưng, sao xui thế cơ chứ, đã không nói thì thôi, hễ nói thì i như rằng.

- Chị Ngân, tha lỗi cho em!

Nhỏ dục hộp sữa vào người tôi kèm theo đó là cây kẹo.

- Nãy tụi tao lên lớp mà không thấy bọn mày, nghĩ tụi mày ở đây nên mới xuống, ai ngờ lại đúng.

- Tại con Nhi rủ tao xuống nè

Hân" hợm" lấy ly nước tu một hơi, sau đó bắt đầu tràng nói luyên thuyên.

- Nãy tụi mày có đi ngang sân bóng không, tụi con trai lớp mình chơi đó. Tao nói thật, bao quanh sân bóng toàn gái là gái, đứa này chen chúc đứa kia để nhìn mấy ổng, còn cỗ vũ đến mặt đỏ tía tai. Khiếp! Làm như tụi nó chơi không bằng.

Quỳnh "anh shyn" bên cạnh cũng góp vui:

- Tao không hiểu sao tụi mày ạ! Trai lớp mình được hưởng ứng ghê cơ

Nhỏ Ngân cầm ly mì hút rột tột cũng bắt đầu sự nghiệp buôn chuyện :

- Nhìn mặt lũ con gái như mấy con khỉ đít đỏ.

Tôi bên cạnh cười sặc sụa, đúng là con gái lớp 10A1. Tụi con trai mà ở đây chắc chỉ còn nước đào hố chôn thây.

- Tao nhìn tụi trai lớp mình bỗng dưng nghĩ đến một hình ảnh....- tôi kéo dài giọng. Mấy nhỏ bên cạnh chúi mũi vào.

- con King Kong bắt bóng.

Nói xong tụi con gái ôm bụng cười ha hả, cả tôi cũng không ngoại lệ. Gái lớp khác thì cố gắng lăng xê trai lớp mình. Còn lớp tôi, có nhưng lại lăng nhục.




-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro