Chương 75: Đừng lại rời xa ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn nhìn nước mắt trên mặt Tú Nghiên, nâng mặt Tú Nghiên như trân bảo, đau lòng hôn lên hai mắt nàng, thu hết nước mắt nàng vào lòng, hôn lên đôi môi không có huyết sắc, hai đôi môi đã lâu không được thân mật như thế ma sát nhau. Lâm Duẫn dè dặt hôn sợ làm bị thương Tú Nghiên, môi Tú Nghiên có điểm lạnh, Tú Nghiên khẽ nâng người lên làm cho nụ hôn này của Lâm Duẫn sâu hơn. Được khích lệ, Lâm Duẫn giật giật đôi môi, làm sâu hơn nụ hôn kia, lưỡi nhạy bén duỗi đi vào, bắt đầu cùng lưỡi Tú Nghiên triền miên.

Tùy ý Lâm Duẫn hôn, nhưng chính là thế nào cũng cảm thấy chưa đủ. Cho đến khi Tú Nghiên bị hôn đến hô hấp dồn dập Lâm Duẫn mới luyến tiếc rời đi đôi môi mê người kia.

Vốn là đôi môi không có huyết sắc bởi vì được Lâm Duẫn hôn lúc này đã có chút đỏ tươi. Khuôn mặt trắng bệch cũng đã ửng đỏ.

Trán Lâm Duẫn đối với trán Tú Nghiên, chóp mũi chạm chóp mũi, Lâm Duẫn thấp giọng nói "Thực xin lỗi"

Tú Nghiên lắc đầu, ngã vào lồng ngực ấm áp an toàn nàng tưởng niệm đã lâu, thư thái nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Đừng lại rời xa ta"

"Sẽ không, sẽ không còn...." Lâm Duẫn ôm chặt Tú Nghiên.

Lâm Duẫn ôm Tú Nghiên thật lâu cũng không thấy Tú Nghiên nói gì, cúi đầu nhìn đã thấy Tú Nghiên ngã vào lòng mình ngủ thiếp đi.

Lâm Duẫn lúc này mới nhớ tới, Tú Nghiên bệnh còn chưa hết, cần nghỉ ngơi thật tốt, cẩn thận đem Tú Nghiên đặt trên giường, dự định ra ngoài lấy thuốc cho nàng nhưng đi hai bước lại phát hiện Tú Nghiên đang ngủ nhưng vẫn nắm thật chặt tà áo mình không buông.

Cố gắng nhẹ nhàng gỡ tay Tú Nghiên ra lại đánh thức nàng, Tú Nghiên có chút hoảng sợ mở mắt ra, lần nữa đứng dậy ôm lấy Lâm Duẫn thân thể có chút run run, sợ hãi nói "Không cần đi, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ lại ta"

Lâm Duẫn vỗ vỗ thân thể run run "Ngoan ngoãn, ta sẽ không bỏ lại ngươi, sẽ không như vậy nữa, ta giúp ngươi đi nấu thuốc. Rất nhanh sẽ trở lại"

Tú Nghiên lắc đầu, ôm thật chặt Lâm Duẫn, nắm chặt tà áo không buông.

"Ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt, ta giúp ngươi nấu thuốc, một hồi sẽ trở lại" Lâm Duẫn an ủi.

Tú Nghiên vẫn lắc đầu, ôm thật chặt Lâm Duẫn, nói thế nào cũng không buông tay.

"Vậy ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi, ta không đi, ngươi cần nghỉ ngơi" Lâm Duẫn khuyên nhủ.

Tú Nghiên lắc đầu, vòng tay ngang hông Lâm Duẫn ôm thật chặt, Lâm Duẫn không có biện pháp đành mang theo nàng nằm xuống giường, hai người ôm nhau thật chặt trên giường "Như vậy ngươi có thể nghỉ ngơi rồi chứ"

"Ân" Tú Nghiên hài lòng gật đầu nhẹ, càng hướng trong ngực Lâm Duẫn nhích lại gần.

Đương lúc Lâm Duẫn cho rằng Tú Nghiên đã ngủ người trong ngực đột nhiên nói "Quần áo lụa là...."

"Ừ ?"

"Quần áo lụa là...."

"Nghiên nhi, làm sao vậy ?" Lâm Duẫn hỏi.

"Không có, ta gọi ngươi sợ ngươi không có ở đây" Tú Nghiên dè dặt nói.

Câu nói kia làm cho Lâm Duẫn hung hăng đau xót, hiện tại vẫn ở bên cạnh nàng, ôm nàng thật chặt nhưng lại không cho nàng cảm giác an toàn, Lâm Duẫn siết chặt vòng tay, không lưu lại một khe hở "Ta ở đây, ngươi có cảm thấy không ?"

"Cảm thấy rất rõ ràng tiếng tim đập của ngươi" Tú Nghiên nhẹ giọng vừa cười vừa nói "Rất êm tai, rất êm"

Một lúc sau người trong ngực lại gọi "Quần áo lụa là..."

"Nghiên nhi..." Lâm Duẫn âm thầm than một tiếng "Ngươi thật sự cần nghỉ ngơi, nếu không thân thể ngươi sẽ không chịu nổi"

Mặc dù mí mắt rất nặng nhưng Tú Nghiên vẫn chống chọi, nhẹ nhàng nói "Ta không phiền lụy" cưỡng bách chính mình không thể ngủ, giống như Lâm Duẫn bên cạnh nàng lại càng làm cho nàng thêm sợ hãi, sợ hãi thời điểm nàng ngủ Lâm Duẫn lại bỏ đi không nói lời nào.

"Ngươi thực sự cần nghỉ ngơi" Lâm Duẫn nói có chút cứng rắn, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, nàng thực sự sợ Tú Nghiên sẽ kiệt sức "Ngươi nếu không ngủ, ta liền ra ngoài"

"Không cần như vậy..." Tú Nghiên vừa nghe Lâm Duẫn nói muốn đi ra ngoài, nắm chặt tà áo Lâm Duẫn có chút bối rối.

"Vậy ngươi liền nhắm mắt thật tốt nghỉ ngơi, ta sẽ không rời ngươi đi" Lâm Duẫn dịu dàng nói, mang theo một ít khẩn cầu.

"Ân" Tú Nghiên nghe lời nhắm mắt lại.

Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, mở mắt ra kéo kéo áo Lâm Duẫn "Quần áo lụa là, trước khi ngủ ngươi giống như quên mất một việc a"

Lâm Duẫn đương nhiên biết rõ chuyện gì, liền nói "Ta làm sao sẽ quên" sau đó vỗ vỗ lưng Tú Nghiên hát "Cuộc đời ta đẹp nhất chính là gặp ngươi. Tại trong biển người mênh mông lẳng lặng ngắm nhìn ngươi, xa lạ lại quen thuộc......"

Lâm Duẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Tú Nghiên, lẳng lặng hát. Tú Nghiên chìm trong tiếng hát quen thuộc, rốt cuộc cũng an tĩnh ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều làm cho Lâm Duẫn tâm cũng để xuống, cuối cùng ngủ thiếp đi. Ôm người trong ngực, bệnh tương tư mấy tháng nay xem như tìm được thuốc trị.

Đúng rồi, còn có thuốc ! Nhìn Tú Nghiên ôm chặt như thế lại cười khổ, hay là phiền Vương đại tẩu một chút, nàng cũng không thể ra ngoài đây.

Đang ngủ Tú Nghiên bắt đầu có chút bất an, giống như trong mộng nhìn thấy cái gì không tốt, lông mày nhíu chặt, thân thể cũng vặn vẹo. Lâm Duẫn thấy thế vội vàng ôm chặt Tú Nghiên, vỗ nhẹ lưng trấn an nàng "Đừng sợ, đừng sợ...ta ở đây cùng ngươi, ta ở đây"

Có lẽ nhờ Lâm Duẫn liên tục trấn an có tác dụng, Tú Nghiên an tĩnh trở lại, trán nhăn nhó rất nhanh giãn ra.

Đợi đến qua một đoạn thời gian, Tú Nghiên lại có chút bất an, Lâm Duẫn cứ như vậy trấn an cùng vỗ về an ủi. Lâm Duẫn phát hiện trong lúc ngủ Tú Nghiên thiếu hụt cảm giác an toàn, chỉ có thể không ngừng vỗ nhẹ Tú Nghiên, làm cho nàng cảm thấy được sự hiện hữu của mình, nàng mới có thể an ổn ngủ.

Nghiên nhi, là vì ta rời đi, hại ngươi đến cả giấc ngủ cũng thiếu hụt cảm giác an toàn. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta sẽ không rời ngươi đi nữa...

Tú Nghiên ngủ lần này chính là hai ngày, Lâm Duẫn không biết vỗ nàng bao nhiêu lần, chỉ biết không thể dừng lại, không thể để cho Tú Nghiên cảm thấy bất an.

Tú Nghiên sau khi tỉnh Lâm Duẫn cho nàng một nụ cười thật to "Sớm"

Tú Nghiên mắt sáng rực lên, hôn lên khóe miệng Lâm Duẫn một chút cũng cho Lâm Duẫn một nụ cười khuynh thành "Sớm"

"Ngô..."

"Dám đánh lén ta" Lâm Duẫn cười nói, lập tức trừng phạt Tú Nghiên bằng một nụ hôn nóng bỏng, đem nhiệt độ sáng sớm mát mẻ bay lên cao.

"Ngủ ngon không ? Đói bụng không, chúng ta mau dậy đi" vốn là hôm qua nhờ Vương đại tẩu nấu một ít thuốc dự định cho Tú Nghiên tỉnh dậy sẽ uống, ai ngờ Tú Nghiên thế nhưng ngủ lâu như vậy. Đành phiền Vương đại tẩu cực khổ nấu lần nữa.

Tú Nghiên co rúc vào trong lòng Lâm Duẫn lắc đầu.

"Không đói bụng sao ? Làm sao có thể, ngươi từ hôm qua không có ăn cái gì đi, ăn xong bữa sáng còn phải uống thuốc nữa đây"

"Nhưng ta không muốn đứng lên"

Thanh âm lười nhác truyền đến tai Lâm Duẫn làm cho lòng người ngứa.

"Vậy ta đi mang tới" Dứt lời, Lâm Duẫn dự định xuống giường lại bị Tú Nghiên ngăn cản, lập tức đặt Lâm Duẫn dưới thân, có chút ra lệnh nói "Không cho phép đứng lên"

"Ngươi không muốn xuống, còn không cho ta đem đến a" Lâm Duẫn có chút dở khóc dở cười nói "Chẳng lẽ chúng ta cứ liên tục nằm như vậy ?"

"Có gì không thể ?" Tú Nghiên rúc vào trong lòng Lâm Duẫn nói.

Lâm Duẫn xem như hiểu, Tú Nghiên đây là thiếu hụt cảm giác an toàn, sợ hãi chính mình lại rời nàng đi.

Lâm Duẫn làm bộ bất đắc dĩ thở dài một hơi "Nhưng Nghiên nhi a, ta đói bụng từ ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, hiện tại bụng đang kháng nghị đây"

Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn trong chốc lát, Lâm Duẫn cố gắng phát huy kĩ năng diễn xuất của mình làm bộ dạng rất ủy khuất.

"Chúng ta mau đi ăn cơm đi" Tú Nghiên lập tức lôi kéo Lâm Duẫn đứng lên.

"Không cần vội vã như vậy" Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên vội vã lo lắng này sẽ ngã xuống "Bữa sáng sẽ không chạy mất"

Nghe Lâm Duẫn nói như vậy, động tác Tú Nghiên chậm vài phần.

Vương đại tẩu ở phòng khách, gặp hai người đi ra, hôm qua Tú Nghiên sắc mặt còn trắng bệch giờ phút này có chút đỏ ửng. Nhìn hai người mười ngón tay đan xen, cười trộm đứng lên.

Lâm Duẫn nhìn Vương đại tẩu cười không có hảo ý, có chút đỏ mặt vội vàng ho khan hai tiếng. Tại lúc Lâm Duẫn ho khan, ánh mắt Tú Nghiên rời khỏi Lâm Duẫn nhìn Vương đại tẩu, lễ phép cười cười khẽ khom lưng, đón lấy ánh mắt tiếp tục nhìn Lâm Duẫn.

"Hảo, hai người các ngươi chớ đứng, mau tới ăn điểm tâm"

Lâm Duẫn mang theo Tú Nghiên ngồi xuống.

"Tiểu Duẫn, thuốc của vị cô nương này ta đã nấu xong, để ở phía sau đại sảnh"

"A, hảo, Vương đại tẩu ngươi không ăn sao ?" Lâm Duẫn nhìn Vương đại tẩu muốn đi liền hỏi.

"Ta đã sớm ăn xong, bên ngoài còn có bệnh nhân, ta đi xem một chút" Vương đại tẩu nhìn Tú Nghiên, che miệng cười "Cô nương này lớn lên thực xinh đẹp khó trách Tiểu Duẫn vì ngươi mà trà không nhớ cơm không nghĩ, còn cự tuyệt rất nhiều người ái mộ trong thôn"

"Vương đại tẩu...." Lâm Duẫn có chút nóng nảy, lúc Vương đại tẩu nói Lâm Duẫn cự tuyệt rất nhiều người trong thôn Lâm Duẫn cảm giác rất rõ ràng Tú Nghiên khẩn trương.

"Hảo hảo, Vương đại tẩu ta không nói nữa, các ngươi từ từ ăn a" Vương đại tẩu cười.

Lâm Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Tú Nghiên nói "Vương đại tẩu là người tốt, cũng là người thẳng tính, nàng nói ngươi đừng để ý"

Lâm Duẫn bưng lên chén cháo "Nhanh ăn đi, cháo nguội lạnh ăn sẽ không ngon"

Nhìn thấy Tú Nghiên không động, tay trái nàng còn cùng mười ngón đan xen với Tú Nghiên, làm thế nào ăn đây, định đem tay rút ra lại bị Tú Nghiên nắm chặt "Quần áo lụa là..."

"Ừ ?"

"Uy ta"

"Hảo, ta uy ngươi" Lâm Duẫn thấy Tú Nghiên không chịu buông, lại đối với mình làm nũng múc một muỗng cháo trắng đút Tú Nghiên. Sau đó lại gắp một chút thức ăn cho Tú Nghiên.

"Ngươi cũng ăn a"

Liền giống trước đây, hai người cùng đem chén cháo uống cạn. Chén thấy đáy, Lâm Duẫn tỉ mỉ lau miệng cho Tú Nghiên "Nghiên nhi, ăn no không ?"

Tú Nghiên gật đầu nhẹ, dùng tay trái lau miệng cho Lâm Duẫn "Quần áo lụa là, ngươi no sao ?"

Lâm Duẫn gật gật đầu, Tú Nghiên có chút chu mỏ bất mãn nói "Gạt người, ngươi vừa rồi còn nói ngươi rất đói bụng, mới ăn nửa cháo liền no rồi"

Lâm Duẫn có chút dở khóc dở cười "Không có, ta thật sự ăn no"

"Thật sự ?"

"Ừ..."

".............."

"Ngươi điểm tâm ăn xong rồi còn phải đi uống thuốc đây, chúng ta đi về sau đại sảnh đi" Lâm Duẫn nói.

"Ân"

Tú Nghiên uống thuốc cũng là Lâm Duẫn uy, thuốc rất khó uống nhưng Tú Nghiên xác thực so với chè còn ngọt hơn, rất nhanh một chén thuốc đã cạn.

Uy hết chén thuốc, Lâm Duẫn nhìn hai bên tóc mai Tú Nghiên tim một hồi quặn đau, đưa tay vuốt ve "Này tóc trắng...."

Tú Nghiên lập tức ngẩn ra, nhớ tới bộ dáng chính mình bây giờ, bất an khẩn trương thanh âm theo đó có chút run rẩy "Quần áo lụa là, ta không phải rất khó coi chứ ?"

Lâm Duẫn rơi lệ đem Tú Nghiên ôm vào trong ngực, liều mạng lắc đầu "Sẽ không, Nghiên nhi là người đẹp nhất trên đời"

"Thật vậy chăng ? Vậy ngươi còn có thể yêu thích ta sao ?" Tú Nghiên có chút không xác định hỏi.

"Sẽ....sẽ...Ta yêu Nghiên nhi nhất, vô luận Nghiên nhi của ta biến thành dạng gì ta đều chỉ yêu ngươi, hơn nữa trong mắt ta Nghiên nhi chính là đẹp nhất, mỹ nhân độc nhất vô nhị chỉ thuộc về ta" Lâm Duẫn chân thành nói.

Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn nói như thế, cười mấp máy miệng, tựa hồ như được nghe ca ngợi.

"Ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục cho ngươi, khôi phục bộ dáng Nghiên nhi như trước" Lâm Duẫn vuốt ve hai bên tóc mai Tú Nghiên nói.

Tú Nghiên nắm lấy hai tay Lâm Duẫn đang áp trên mặt nàng, lắc đầu "Không cần, chỉ cần ngươi không chê là tốt rồi, những người khác ta không quan tâm"

"Nhưng là ta nhìn sẽ đau lòng" Lâm Duẫn mặt tràn đầy áy náy "Nếu không phải bởi vì ta, Nghiên nhi cũng sẽ không..." Nếu không phải do nàng, Nghiên nhi cũng sẽ không biến thành như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Duẫn lệ tuôn rơi.

Tú Nghiên ôm Lâm Duẫn an ủi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi...." Lâm Duẫn vừa khóc vừa nói.

"Ta không muốn nghe ngươi xin lỗi" Tú Nghiên vỗ nhè nhẹ lưng Lâm Duẫn nói "Ta chỉ hy vọng đem xin lỗi thành ta yêu ngươi, ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ cầu ngươi đừng rời xa ta"

"Sẽ không, vô luận nguyên nhân gì, ta sẽ không còn rời ngươi đi" Lâm Duẫn vội vàng nói "Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi, yêu ngươi rất nhiều..."

Nghe Lâm Duẫn nói một lần lại một lần ba chữ mình thích nghe nhất, Tú Nghiên cười ngọt ngào.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro