Chương 76: Muốn ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn hỏi Tú Nghiên như thế nào tìm tới nơi này, mới biết được là con ếch huynh giúp chiếu cố. Đối với con ếch huynh cảm kích tràn trề, chỉ là sau khi đến được hoa đào thôn con ếch huynh giống như số đào hoa, ngày ngày nhảy ra bên ngoài tìm mỹ nữ, không hề đếm xỉa đến Lâm Duẫn.

Kế tiếp trong nửa tháng, Tú Nghiên được Lâm Duẫn chăm sóc đã khá hơn nhiều, mỗi ngày Lâm Duẫn đều dụ dỗ Tú Nghiên ăn cơm, sắc mặt hồng nhuận không ít, không còn tái nhợt làm cho người ta đau lòng, ngoại trừ hai bên tóc mai trắng còn lại vẫn bình thường. Chỉ là chút đó thôi cũng làm cho Lâm Duẫn bất đắc dĩ lại đau lòng, Tú Nghiên không cho Lâm Duẫn rời nửa bước. Có đôi khi y quán bệnh nhân nhiều, Lâm Duẫn giúp Vương đại tẩu một tay, Tú Nghiên đằng sau yếu ớt lôi kéo vạt áo Lâm Duẫn, Lâm Duẫn đi tới chỗ nào nàng sẽ theo đến đấy.

Tú Nghiên cứ như vậy không rời Lâm Duẫn nữa bước, Lâm Duẫn muốn Tú Nghiên nghỉ ngơi thật nhiều nhưng Tú Nghiên lại lắc đầu không muốn.

Lâm Duẫn lo lắng Tú Nghiên đi theo đằng sau nàng không chú ý sẽ bị té bị thương làm sao bây giờ, đã có nhiều lần thiếu chút nữa đã té. Vì vậy lôi kéo Tú Nghiên đến nói "Nghiên nhi, ngươi như vậy đi theo ta sẽ dễ dàng bị té"

Tú Nghiên lôi kéo vạt áo Lâm Duẫn nắm thật chặt, khẽ khẩn trương nói "Ta sẽ cẩn thận"

"Nhưng là ta sẽ lo lắng" Lâm Duẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi "Ta phải làm việc sợ phân tâm sẽ đụng ngươi bị thương, ngươi ngoan ngoãn a, hay là đến gian phòng nghỉ ngơi đi, hoặc là đến bên ghế ngồi nghỉ ngơi một chút cũng tốt" Lâm Duẫn dụ dỗ nói.

Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn trên trán rịn mồ hôi, xuất ra khăn tay ôn nhu lau mồ hôi trên trán Lâm Duẫn. Biết mình cho nàng không ít phiền toái, khẽ mềm nhũn ra, tay không nỡ buông vạt áo Lâm Duẫn ra, Lâm Duẫn đỡ Tú Nghiên đến ngồi trên ghế "Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây nghỉ ngơi, ta một hồi trở về bên cạnh ngươi" lúc đi còn hôn lên trán Tú Nghiên một cái.

Lâm Duẫn đi giúp Vương đại tẩu một tay, mặc dù Tú Nghiên rất nghe lời ngồi trên ghế nhưng cảm giác như thần kinh căng ra ánh mắt đuổi theo thân ảnh Lâm Duẫn, sợ nàng biến mất trước mặt mình.

Tại lúc Lâm Duẫn làm việc cũng sẽ không yên tâm đi xem Tú Nghiên một chút, cùng Tú Nghiên bốn mắt nhìn nhau sau đó cho nàng một nụ cười. Đợi đến lúc Lâm Duẫn rảnh tay Tú Nghiên sẽ chạy đến thay Lâm Duẫn lau mồ hôi.

Mỗi khi nhìn Tú Nghiên như vậy, Lâm Duẫn ngoại trừ đau lòng chính là đau lòng, nửa tháng qua mặc dù thân thể Nghiên nhi đã tốt hơn trước nhưng tâm bệnh trong lòng vẫn chưa chữa khỏi, vẫn thiếu hụt cảm giác an toàn như xưa, nhất là vào buổi tối, vô luận Lâm Duẫn ôm nàng chặt như thế nào, nàng cũng sẽ bất an giật mình giữa đêm.

Buổi tối, Vương đại tẩu đem thuốc đưa đến.....

"Vương đại tẩu, thực thẹn thùng, lại làm phiền ngươi" Lâm Duẫn xin lỗi cười cười. Tú Nghiên ở phía sau cũng áy náy nhìn Vương đại tẩu.

"Này có cái gì phiền toái a" Vương đại tẩu cười nói "Tiểu Nghiên uống nhanh đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, sớm chút nghỉ ngơi"

"Vương đại tẩu ngươi cũng sớm chút nghĩ ngơi"

Lâm Duẫn mang thuốc đến bên cạnh Tú Nghiên nói "Đến, đem thuốc uống"

Tú Nghiên nhìn chén thuốc đen tuyền, cau mũi "Quần áo lụa là, ta có thể hay không không uống" nàng uống đều đã hơn nửa tháng.

"Không được !" Lâm Duẫn kiên định nói "Đây là dùng hà thủ ô làm thuốc dẫn, còn cho thêm mười mấy loại dược liệu, có thể trị liệu hai bên tóc mai bạc trắng đây"

Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn kiên trì, nhếch miệng, không nói gì, đem thuốc bưng tới.

"Coi chừng bỏng a" Lâm Duẫn bên cạnh nhắc nhở.

Đem thuốc uống xong sau, Tú Nghiên che miệng ghét bỏ đem chén thuốc đưa cho Lâm Duẫn, Lâm Duẫn lập tức đem chuẩn bị tốt điểm tâm đút cho Tú Nghiên ăn.

Cái gì đều đã làm xong, hai người nằm trên giường, Tú Nghiên theo thói quen dựa vào Lâm Duẫn, vòng tay quanh eo Lâm Duẫn, tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo nàng.

"Quần áo lụa là, thuốc này vừa đắng lại vừa chát, ta còn phải uống bao lâu a" Tú Nghiên làm nũng nói.

"Đến khi nào ngươi khỏe mới thôi" Lâm Duẫn vuốt ve mái tóc Tú Nghiên.

Tú Nghiên sau khi nghe xong, nhăn nhó mặt.

Lâm Duẫn nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Tú Nghiên, cười nói "Ngươi trước kia không phải là không sợ thuốc sao, như thế nào hiện tại nghe thấy thuốc liền biến sắc"

"Hiện tại chính là uống có chút nhiều, nhìn xem đều sợ nha" Tú Nghiên bất mãn đấm Lâm Duẫn hai cái "Đều là do ngươi bức ta uống quá nhiều"

"Dạ dạ dạ, đều là lỗi vi phu, nương tử đại nhân mỗi ngày đều uống thuốc khổ cực, nếu không ngày mai ta cũng theo ngươi uống" Lâm Duẫn cười giỡn nói.

Ai ngờ Tú Nghiên nghe xong đột nhiên trầm mặc, ly khai khỏi vòng tay Lâm Duẫn, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn nhìn thấy Tú Nghiên như vậy không biết làm sao. Nàng...nàng nói sai cái gì sao ?

"Nghiên nhi ?" Lâm Duẫn chống thân người lên nhìn Tú Nghiên.

Tú Nghiên không lên tiếng cũng không quay sang.

Tức giận ?!!!

"Nghiên nhi, làm sao vậy ? Không phải vừa mới tốt sao ? Như thế nào đột nhiên tức giận ?"

Tú Nghiên vẫn không để ý nàng.

Lần này cũng làm cho Lâm Duẫn vội vã "Nghiên nhi, ta nói sai cái gì sao ? Vì sao tức giận a ?"

Lâm Duẫn cuống cuồng đem Tú Nghiên quay tới, Tú Nghiên quật cường không chịu, còn dịch xa vài bước, cách Lâm Duẫn xa một chút.

Này, sao lại tức giận ???? (Ai biết :))))

Lâm Duẫn nhìn thấy Tú Nghiên không để ý đến mình, lại không biết phải đã làm sai chỗ nào, chọc nàng tức giận, có chút ủy khuất. Ánh mắt ảm đạm.

Hồi lâu, Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn không có bất cứ động tĩnh gì, có chút bất an quay tới đã trông thấy Lâm Duẫn khóe mắt đã ươn ướt "Quần áo lụa là..." Tú Nghiên yếu ớt kêu một tiếng. Chủ động đến gần Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn xoa xoa khóe mắt mình.

"Quần áo lụa là...." Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn vội vàng lau nước mắt, không để ý chính mình. Hai tay ôm lấy má Lâm Duẫn, làm cho nàng quay sang "Quần áo lụa là, ngươi giận ta ?"

Lâm Duẫn cầm lấy tay Tú Nghiên, nhìn nàng nói "Ta không giận ngươi, ta chính là giận chính mình. Không biết đã làm chuyện ngu xuẩn gì làm cho ngươi mất hứng"

"Chính là ngươi làm chuyện ngu xuẩn làm cho ta không cao hứng, không chỉ có mất hứng thậm chí làm cho ta hỏng mất" đôi mắt Tú Nghiên run rẩy. Nhìn Lâm Duẫn nghẹn ngào nói "Ngươi...ngươi bỏ ta, ta...ta không còn là nương tử của ngươi"

Lâm Duẫn ngẩn ra, đúng vậy, nàng...như thế nào đã quên, mình chính là làm chuyện ngu xuẩn nhất, tự tay viết từ thư.

Nhìn nước mắt Tú Nghiên, Lâm Duẫn cuống quít trở mình đem Tú Nghiên đè dưới người, vội vàng nói "Ngươi vĩnh viễn đều là nương tử của ta, Lâm Duẫn ta cả đời này, chỉ có một nương tử, chỉ có một mình ngươi, Nghiên nhi. Kia từ thư không tính, nương tử của ta chỉ có thể là ngươi"

Tú Nghiên hàm chứa lệ lẳng lặng nhìn Lâm Duẫn. Lâm Duẫn gặp Tú Nghiên không nói gì, cũng không động tĩnh, lo lắng nàng không tin vội nói "Ngươi nếu không tin, chúng ta bái đường thành thân, ngày mai chúng ta liền, không hiện tại chúng ta liền bái đường"

Lâm Duẫn vội vã muốn đứng lên, Tú Nghiên đè Lâm Duẫn xuống "Hiện tại ngươi bái đường cái gì a ?"

"Nơi đây chúng ta cùng nhau bái đường" Lâm Duẫn nghiêm túc nói.

Tú Nghiên nín khóc mà cười "Ngươi bái đường ở đây sao ?"

"Ta là nghiêm túc" Lâm Duẫn nghiêm túc nói.

Tú Nghiên không cười nữa, nghiêm túc nhìn Lâm Duẫn, đột nhiên ngẩng đầu lên hôn lên môi Lâm Duẫn.

Ách ?! Lâm Duẫn không hiểu nhìn Tú Nghiên.

"Ngốc, từ thư ta đã xé, hơn nữa không phải bản thân nguyện ý viết, cũng không có người làm chứng cho nên từ thư kia không được công nhận" Tú Nghiên dí dỏm nói.

"Nói như vậy ngươi vẫn là nương tử của ta, ta vẫn còn là tướng công của ngươi" Lâm Duẫn cao hứng nói.

"Hừ..." Tú Nghiên khinh thường hừ một tiếng.

Lâm Duẫn cảm giác Tú Nghiên đang cười, làm bộ cả giận nói "Hảo, thế nhưng ngươi còn không để ý ta, giận ta..."

"Ai...cho ngươi liền dễ dàng viết từ thư như vậy, ngươi có biết lúc ấy nếu lúc ấy....ngô...."

Không đợi Tú Nghiên nói xong, Lâm Duẫn đã phong bế môi Tú Nghiên. Lâm Duẫn buông lỏng thân thể, đặt thân thể mềm mại kia dưới thân, Tú Nghiên cũng sít sao ôm lấy eo Lâm Duẫn. Lúc này tất cả bất an đều hóa thành hư ảo...

Lâm Duẫn từ từ di chuyển tay mình, đưa vào bên trong áo ngoài đơn bạc của Tú Nghiên, mò tới cái yếm lụa. Sờ đến bên trong da thịt bóng loáng, từ dưới lên trên không soát chỗ nào, tay chậm rãi di động, cho đến bộ ngực mềm mại đầy đặn.

Tú Nghiên thân thể run rẩy, Lâm Duẫn đùa dai bóp nhẹ hai cái.

Bị Lâm Duẫn che lại miệng, một tiếng ngâm khẽ không nén được tràn ra "Ưm ~~"

Lâm Duẫn không muốn Tú Nghiên đè nén, nghiêng đầu hôn lên má Tú Nghiên, từng điểm từng điểm hôn đến vành tai non mịn, động tác ngược lại càng ngày càng gia tăng. Đã lâu không thân mật, làm cho hỏa trong lòng Lâm Duẫn bùng nổ, da thịt ma sát làm cho không khí xung quanh ngày càng cao. Lâm Duẫn đem quần áo Tú Nghiên cùng chính mình cởi ra.

Gần sát đến cổ dài nhỏ trắng nõn của Tú Nghiên, khẽ cắn. Từ từ di chuyển xuống phía dưới hôn lên xương quai xanh hoàn mỹ kia.

"Quần áo lụa là..." Tú Nghiên có chút run run.

"Ừ ?" Lâm Duẫn vừa đáp vừa tiếp tục động tác di chuyển xuống dưới.

"Muốn ta..." Tú Nghiên đưa tay kéo đầu Lâm Duẫn đến trước ngực mình.

Hai chữ kia giống như chất xúc tác đem nội tâm Lâm Duẫn đốt càng sâu, ngọn lửa hừng hực muốn đem hai người hòa tan. Lâm Duẫn ngẩng đầu lên, cạy ra đôi môi Tú Nghiên, tay theo thân thể Tú Nghiên một đường trượt xuống, mỗi lần đụng đến nơi nào đều làm Tú Nghiên run rẩy.

Đi vào khu vực thần thánh ướt át kia, không do dự nữa thật sâu tiến vào bên trong cơ thể Tú Nghiên, đem tâm Tú Nghiên lấp đầy trong nháy mắt.

Đi theo động tác của Lâm Duẫn, tiếng rên rỉ của Tú Nghiên cùng tiếng thở dốc của Lâm Duẫn quấn quít lấy nhau, giống như thế giới này chỉ còn lại Lâm Duẫn cùng Tú Nghiên tồn tại, hai người tâm sít sao cùng một chỗ, cả người hợp nhất.

"Ân ~" Người trong ngực đột nhiên duyên dáng gọi to một tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Tú Nghiên ôm cổ Lâm Duẫn "Quần áo lụa là...chỉ có lúc này, ta mới phát giác ngươi sẽ không rời đi ta, sẽ không bỏ lại ta, hai người chúng ta hợp lại làm một, ngươi là thuộc về ta"

Lâm Duẫn nghe nói như thế, không biết nên cao hứng hay khổ sở, nàng không biết phải như thế nào để tiêu trừ lòng bất an của Tú Nghiên.

"Nghiên nhi...."

"Ừ ?"

"Ngươi còn khí lực sao ?"

Tú Nghiên lập tức không nói chuyện, vốn là mặt ửng đỏ nghe được Lâm Duẫn nói mặt càng thêm hồng, ngượng ngùng cắn cắn môi, xấu hổ gật đầu nhẹ.

"Kia...Muốn ta" Lâm Duẫn ôm Tú Nghiên lật lại thân người, đặt Tú Nghiên trên người mình, lôi kéo tay Tú Nghiên đặt lên ngực chính mình.

Tú Nghiên mắt run rẩy, không rõ nhìn Lâm Duẫn.

"Ta biết rõ trong lòng ngươi còn sợ hãi cùng bất an, muốn ta. Ta cũng sẽ hoàn chình thuộc về ngươi, ngươi không cần sợ ta rời ngươi đi"

"Quần áo lụa là..." Tú Nghiên cảm động nhìn Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn dí dỏm nói "Ngươi mau đến a, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng đây"

"Chán ghét, kia hôm nay để cho nương tử ta hầu hạ thật tốt tướng công đi"

"Sai, hiện tại ngươi là tướng công, ta là nương tử"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro