5. Astrid Leong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PARIS

Cứ ngày 1 tháng Năm, nhà L'Herme-Pierres - một trong những gia đình ngân hàng tên tuổi lớn của Pháp - sẽ chủ trì Le Bal du Muguet, một buổi dạ tiệc xa hoa, tâm điểm của đợt các hoạt động xã hội mùa xuân. Năm nay, khi Astrid vào đến khu vực hành lang vòm cuốn dẫn vào khách sạn riêng lộng lẫy của nhà L'Herme-Pierres trên đảo Saint-Louis, cô được một người hầu trong bộ chế phục vàng-đen sang trọng phát cho một cành hoa rất đẹp. - Cái này là học theo Charles IX, cô biết đấy. Cứ vào ngày mùng 1 tháng Năm, ông ấy đều tặng hoa loa kèn của thung lũng cho tất cả các quý bà ở Fontainebleau - một phụ nữ đội mũ miện giải thích với cô khi họ xuất hiện trên sân, nơi hàng trăm khinh khí cầu thế kỷ mười tám thu nhỏ bơm căng khí nóng bay lơ lửng giữa đám cây cảnh.

Astrid chỉ vừa kịp có thời gian để thu nhận quang cảnh thú vị thì Tử tước phu nhân Nathalie de L'Herme-Pierre ôm choàng lấy cô. - Rất vui vì cô đã tới, - Nathalie lên tiếng, chào đón Astrid bằng những cái hôn tới tấp lên má. - Chúa ơi, đồ lanh phải không? Chỉ có cô mới dám mặc váy lanh đơn giản đi dự dạ tiệc, cô Astrid! Nữ chủ nhân cười, tỏ vẻ thán phục những nếp gấp kiểu Hy Lạp cổ đại rất tinh tế trên chiếc váy màu hoàng mao lương của Astrid. - Khoan đã nào... thứ này là Madame Grès* nguyên gốc thì phải? - Nathalie hỏi, nhận ra mình đã từng thấy một chiếc váy tương tự tại Musée Galliera.

*Madame Grès (1903-1993) là nhà may thời trang nữ, nhà thiết kế trang phục hàng đầu người Pháp. Bà thành lập hãng thời trang nữ cao cấp Grès và thương hiệu nước hoa Parfums Grès. Bà được mệnh danh là "bậc thầy của váy quây và xếp nếp" và "nữ hoàng quần áo xếp nếp", nổi tiếng nhất với các loại áo dài xếp nếp kiểu nữ thần Hy Lạp, rất có ảnh hưởng đến ngành thời trang cao cấp. (ND)

- Từ thời kỳ đầu của bà ấy. - Astrid trả lời, lúng túng thấy rõ vì bị nhận ra.

- Dĩ nhiên rồi. Lạy Chúa, Astrid, cô lại tự phá kỷ lục rồi. Làm thế nào cô lại có được một chiếc Grès đời đầu vậy? - Nathalie ngạc nhiên hỏi. Khi đã bình tĩnh lại, bà thì thào - tôi hy vọng cô không phiền, nhưng tôi sắp xếp cô cạnh Grégoire. Tối nay ông ấy sẽ là cuồng thú đấy, vì ông ấy nghĩ tôi vẫn đang ăn nằm với anh chàng Croatia. Cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng bố trí cạnh ông ấy trong bữa tối. Nhưng ít ra thì cô vẫn có Louis bên trái.

- Không phải lo cho tôi. Lúc nào tôi cũng thích gặp chồng chị, và quả là ưu ái được ngồi cạnh Louis, - tôi vừa xem bộ phim mới của ông ấy hôm rồi.

- Không phải là chán phèo mà vẫn cứ khoe khoang à? Tôi ghét đen trắng, nhưng ít ra thì trông Louis cũng ngon khi không còn quần áo gì. Mà này, cảm ơn cô đã cứu tôi nhé. Cô chắc là ngày mai đã phải đi chứ? - nữ chủ nhân hỏi kèm một cái bĩu môi.

- Tôi vắng nhà gần cả tháng rồi! Tôi sợ rằng ở thêm một ngày nữa thì con trai tôi quên mẹ nó là ai mất - Astrid trả lời khi cô được dẫn đi dọc đại sảnh, nơi mẹ chồng Nathalie, Bá tước phu nhân Isabelle de L'Herme-Pierre, đứng đón khách.

Isabelle bật ra tiếng kêu ngạc nhiên nho nhỏ khi bà nhìn thấy Astrid. - Astrid, ngạc nhiên quá!

- Ôi, cháu không dám chắc có thể tới dự được mãi cho tới phút chót, - Astrid lên tiếng xin lỗi, mỉm cười với quý bà trông cứng ngắc đứng bên cạnh Bá tước phu nhân Isabelle. Người phụ nữ không hề cười lại. Thay vào đó, bà ta hơi nghiêng đầu như thể đang đánh giá từng chi tiết trên người Astrid, khiến mấy bông tai ngọc lục bảo to tướng đeo trên đôi dái tai dài của bà ấy lung liêng.

- Astrid Leong, cho phép tôi giới thiệu bà bạn thân, Nam tước phu nhân Marie-Hélène de la Durée.

Bà nam tước gật đầu rất sẵng, rồi quay sang Nữ bá tước và tiếp tục cuộc trò chuyện của họ. Astrid vừa đi tiếp, thì Marie-Hélène nói với Isabelle, giọng thì thầm: - Bà có thấy cái vòng cổ cô ta đeo không? Tuần trước tôi thấy ở JAR. Thật không tin nổi mấy cô này giờ lại có thể động tay tới được. Isabelle, cho tôi biết cô ta thuộc về ai thế?

- Marie-Hélène, Astrid không phải là gái bao đâu. Chúng tôi biết gia đình cô ấy nhiều năm rồi.

- Ồ? Gia đình cô ta là ai? - Marie-Hélène ngạc nhiên hỏi.

- Nhà Leong là một gia tộc người Hoa lâu đời ở Singapore.

- À phải, tôi có nghe nói dân Hoa giờ rất giàu. Thực ra tôi có đọc được rằng giờ ở châu Á có nhiều triệu phú hơn cả châu Âu. Ai mà hình dung nổi chứ?

- Không, không, tôi e là bà chưa hiểu hết rồi. Người nhà Astrid giàu có nhiều đời rồi. Cha cô ấy là một trong những khách hàng lớn nhất của Laurent đấy. - Isabelle thì thào.

- Em yêu, em lại tiết lộ hết bí mật của anh rồi đấy hả? - Bá tước Laurent de L'Herme-Pierre lên tiếng khi ông nhập cùng với vợ mình trong hàng người đón khách.

- Không hẳn. Chỉ là khai sáng cho Marie-Hélène về nhà Leong thôi. - Isabelle trả lời, phủi một sợi vải tưởng tượng trên ve áo bằng lụa sọc ngang của chồng.

- À, nhà Leong. Sao thế? Cô Astrid quyến rũ có đến đây tối nay không?

- Anh vừa lỡ cô ấy rồi. Nhưng đừng lo, anh sẽ có cả buổi tối nhìn như nuốt cô ấy ở bên kia bàn ăn tối mà, - Isabelle trêu, rồi giải thích với Marie-Hélène, - Cả chồng và con trai tôi đều bị ám ảnh với Astrid nhiều năm rồi.

- Ôi chà, sao lại không chứ? Một cô gái như Astrid chỉ tồn tại để dung dưỡng những nỗi ám ảnh mà. - Laurent nhận xét. Isabelle đập đập vào cánh tay chồng vẻ giận dữ giả bộ.

- Laurent, nói tôi biết làm cách nào đám người Hoa này lại có thể giàu đến nhiều đời được? - Marie-Hélène thắc mắc. - Tôi cứ nghĩ bọn họ đều là đám cộng sản không một xu dính túi trong những bộ đồng phục Mao xám xịt cách đây đâu có lâu.

- Chà, trước hết, bà phải hiểu rằng có hai kiểu người Hoa. Có những người Hoa ở đại lục, những người phát tài trong thập kỷ vừa qua giống như đám người Nga, nhưng còn có người Hoa hải ngoại nữa. Đây là những người rời Trung Quốc từ trước khi cộng sản vào, trong nhiều trường hợp là từ hàng trăm năm trước rồi, tỏa đi khắp châu Á, âm thầm tích góp tiền bạc theo thời gian. Nếu bà tìm hiểu tất cả các nước ở Đông Nam Á - nhất là Thái Lan, Indonesia, Malaysia - Bà sẽ thấy rằng thực tế toàn bộ thương mại do người Hoa hải ngoại kiểm soát. Như gia tộc Liem ở Indonesia, nhà Tan ở Philippines, nhà Leong ở...

Vợ ông xen vào. - Để tôi nói thế này, mấy năm trước chúng tôi tới thăm gia đình Astrid. Chị không hình dung nổi họ giàu kinh khủng thế nào đâu, Marie-Hélène. Nhà cửa, người hầu kẻ hạ, phong cách họ sống. Khiến cho nhà Arnault cũng thành quê mùa. Thêm nữa, tôi nghe nói rằng Astrid là người thừa kế hai bên - đằng mẹ cô ấy tài sản còn lớn hơn nữa kia.

- Thế cơ à? - Marie-Hélène kinh ngạc nói, đăm đăm nhìn qua phòng tới chỗ cô gái với vẻ quan tâm khác hẳn. - Chà, cô ấy thật thanh lịch, - Bà thừa nhận.

- Ồ, cô ấy sành điệu vô cùng, - một trong số rất ít người lịch duyệt, tinh tế nhất thuộc thế hệ cô ấy đấy, - nữ bá tước khẳng định. - François-Marie kể với tôi Astrid có hẳn một bộ sưu tập trang phục đọ được với cả đệ nhất phu nhân Qatar's đấy. Cô ấy chưa bao giờ tham gia các buổi trình diễn, vì ghét bị chụp ảnh, nhưng mùa nào cũng thẳng tới các xưởng may và gom hàng chục bộ váy áo, cứ như thể đó chỉ là bánh macaron vậy.

Astrid đang ngắm bức chân dung, một tác phẩm của Balthus, phía trên mặt lò sưởi phòng khách, chợt nghe ai đó phía sau cô lên tiếng: - Đó là chân dung mẹ ông Laurent, cô biết chứ? Người vừa nói chính là Nam tước phu nhân Marie-Hélène de la Durée, lần này đang cố nặn một nụ cười trên gương mặt căng cứng của mình.

- Tôi cũng đoán vậy. - Astrid trả lời.

- Quý cô, tôi phải nói rằng tôi rất mê cái vòng cổ của cô. Thực tế thì tôi đã ngắm nhìn nó tại cửa hàng của ông Rosenthal mấy tuần trước, nhưng rất buồn là ông ấy báo với tôi nó đã có chủ, - nữ nam tước trề môi. - Giờ thì tôi thấy rằng cô rất sành điệu khi đeo nó.

- Cảm ơn bà, nhưng bà có đôi bông tai ấn tượng quá. - Astrid ngọt ngào trả lời, khá ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của người phụ nữ.

- Isabelle nói với tôi rằng cô đến từ Singapour. Tôi nghe nói nhiều về đất nước cô, về việc nó trở thành Thụy Sĩ của châu Á như thế nào. Cháu gái tôi sắp có chuyến thăm tới châu Á hè này. Có lẽ cô vui lòng cho con bé vài lời khuyên nhỉ?

- Dĩ nhiên rồi. - Astrid nhã nhặn nói, thầm nghĩ, Ồ, chỉ mất năm phút để bà này từ khinh khỉnh thành nịnh bợ. Thật sự khá chán. Paris là nơi cô đi trốn, và ở đây cô cố gắng vô hình, cố gắng trở thành một trong vô vàn du khách châu Á háo hức chen nhau vào những cửa hàng dọc tuyến phố Faubourg-Saint-Honoré. Chính sự ẩn danh giá trị này tạo nên tình yêu của cô với Kinh đô Ánh sáng. Nhưng việc chọn sống ở đây vài năm đã thay đổi tất cả. Cha mẹ cô, cứ lo lắng rằng cô sống một mình ở một thành phố nước ngoài mà không có người phục vụ phù hợp, đã phạm sai lầm bằng việc báo tình hình cho bạn bè ở Paris, như nhà L'Herme-Pierres. Tin tức lan ra, và bỗng nhiên cô không còn chỉ là một thiếu nữ đang thuê một căn gác xép ở Marais nữa. Cô là con gái của Harry Leong, hay cháu gái của Shang Su Yi. Thật là bực mình. Dĩ nhiên, cô đã quen với chuyện này, quen với việc người ta nói về cô ngay khi cô rời phòng. Việc đó gần như diễn ra từ ngày cô chào đời.

Để hiểu tại sao, trước tiên người ta phải xét đến những điều hiển nhiên - sắc đẹp lạ lùng của cô. Astrid không quyến rũ theo cái kiểu ngôi sao Hong Kong mới nổi với đôi mắt trái hạnh đào đặc trưng, cô cũng chẳng phải loại tiên nữ hoàn mỹ. Người ta có thể nhận xét rằng đôi mắt của Astrid cách nhau quá xa, và cằm của cô - nét đặc trưng của những người đàn ông bên đằng mẹ cô - quá nhô với một cô gái. Nhưng sống mũi xinh xắn, đôi môi căng mọng, và mái tóc dài quăn tự nhiên của cô, tất cả hợp lại tạo thành một hình ảnh quyến rũ đến khó giải thích. Cô luôn là cô gái được những kẻ săn tìm người mẫu chặn lại trên phố, mặc dù mẹ cô xua đuổi họ rất phũ. Astrid sẽ chẳng làm mẫu cho ai cả, và càng chắc chắn không làm vì tiền. Những thứ đó dưới tầm cô rất xa.
Và còn một chi tiết quan trọng hơn nữa về Astrid: cô sinh ra ở tầng lớp giàu sang bậc nhất châu Á, - một nhóm riêng biệt, kín đáo gồm những gia đình mà người ngoài không hề biết đến, nắm giữ số tài sản vô cùng lớn. Trước hết, cha cô xuất thân từ gia tộc Penang Leong, một gia tộc người Hoa Peranakan* đáng kính giữ độc quyền trong ngành dầu cọ. Thêm vào đó, mẹ cô là trưởng nữ của Sir James Young và Shang Su Yi còn hiển hách hơn nữa. Một dì của Astrid là Catherine kết hôn với một vương tử Thái. Một dì nữa lấy bác sĩ chuyên khoa tim nổi tiếng Hong Kong là Malcolm Cheng.

*Người Peranakan, còn gọi là người Hoa vùng Eo biển Malacca, là hậu duệ của những di dân người Hoa cuối thế kỷ XV-XVI tới vùng Malaya thời kỳ thuộc địa. Họ là tinh hoa của Singapore, được giáo dục theo kiểu Anh quốc và trung thành với Anh hơn là Trung Hoa đại lục. Thường kết hôn với người Malay bản xứ, người Hoa Peranakan tạo nên nền văn hóa độc đáo là sự lai tạp ảnh hưởng Hoa, Malay, Anh, Hà Lan và Ấn Độ. Ẩm thực Peranakan, từ lâu là nền tảng cho ẩm thực Singapore và Malaysia, rất được ưa chuộng ở phương Tây, mặc dù du khách châu Á thấy điếng người trước mức giá cắt cổ trong các nhà hàng thời thượng.

Người ta có thể mất hàng giờ vẽ sơ đồ các mối liên hệ vương triều trong cây phả hệ của Astrid, nhưng dù quý vị nhìn từ góc độ nào thì phả hệ của Astrid cũng rất đặc biệt. Và khi Astrid ngồi vào chỗ của mình bên bàn tiệc thắp nến trong hành lang rất dài của nhà L'Herme-Pierres, xung quanh là những món đồ sứ cao cấp sáng choang thời Louis XV và những bức tranh Picasso thời kỳ hồng*, cô không thể ngờ được cuộc sống sắp tới sẽ trở nên đặc biệt đến thế nào.

*Nguyên văn "rose-period Picasso", là cụm từ dùng để chỉ khoảng thời gian Pablo Picasso vẽ các tác phẩm của ông chủ yếu bằng hai màu chủ đạo: cam và hồng (hơi) xám, kéo dài từ năm 1904 tới năm 1906. (ND)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro