6. Nhà Cheng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HONG KONG

Hầu hết những người lái xe qua tòa nhà màu nâu xám chình ình ở giao lộ đông đúc của Vịnh Causeway chắc chắn đều cho rằng nó là một cơ quan y tế nào đó của chính phủ, nhưng Hiệp hội Vận động viên Trung Hoa (CAA) thực tế lại là một trong những câu lạc bộ tư nhân kén chọn thành viên nhất của Hong Kong. Bất chấp tên gọi khá hình thức của nó, đây vẫn là cơ sở thể thao do người Hoa sáng lập đầu tiên ở thuộc địa cũ của Anh quốc. Nơi này vẫn tự hào có ông trùm cờ bạc huyền thoại Stanley Lo làm chủ tịch danh dự, và hội viên hạn chế của nó có danh sách chờ dài cả tám năm chỉ dành cho những gia đình có uy tín nhất.

Các phòng chung của CAA giữ nguyên theo phong cách trang trí mạ chrome bóng loáng kết hợp cùng da thuộc từ cuối những năm bảy mươi, vì các hội viên đều nhất trí dành tiền cho việc nâng cấp các thiết bị thể thao. Chỉ có khu vực nhà hàng lừng danh được tân trang trong mấy năm qua thành một phòng ăn sang trọng với những bức tường gấm thêu màu hồng nhạt và những khuôn cửa sổ nhìn xuống các sân tennis chính. Những chiếc bàn tròn được sắp xếp rất có ý đồ khiến cho tất cả mọi người khi ngồi đều nhìn thấy cửa chính nhà hàng, cho phép các hội viên khả kính đường bệ tiến vào trong trang phục sau khi tập tành và biến thời gian ăn uống thành một môn thể thao thu hút nhiều người xem.

Cứ tới Chủ nhật, nhà Cheng lại cùng đến ăn trưa tại CAA. Bất kể tuần đó bận rộn hay quay cuồng đến đâu, tất cả mọi người đều biết rằng bữa điểm tâm Chủ nhật ở Clubhouse, theo như cách họ gọi, là buổi hiện diện bắt buộc với tất cả mọi thành viên gia đình có mặt tại thành phố. Bác sĩ Malcolm Cheng là bác sĩ phẫu thuật tim được nể trọng nhất châu Á. Đôi tay lành nghề có giá đến mức ông nổi tiếng vì luôn đeo găng tay bằng da cừu, - được hãng Dunhill làm riêng, - để bảo vệ hai bàn tay quý giá mỗi khi ra chỗ đông người. Ông còn thuê lái xe riêng điều khiển chiếc Rolls-Royce Silver Spirit của mình để bảo vệ đôi tay khỏi trầy xước do lái xe.


Đây là điều mà cô vợ được nuôi dạy hết sức chu đáo của ông, nàng Alexandra "Alix" Young trước đây của Singapore, cảm thấy vô cùng hãnh diện, vì thế bà thích gọi taxi bất cứ đâu có thể và cho phép chồng mình độc quyền sử dụng xe cùng tài xế riêng. "Suy cho cùng," bà hào hứng nói, "anh ấy cứu mạng người dân hằng ngày còn tôi chỉ là một nội trợ." Sự nhún nhường này là cách ứng xử chuẩn mực với Alexandra, cho dù bà mới là kiến trúc sư đích thực cho khối tài sản của họ.

Là vợ của một bác sĩ thật buồn tẻ, vì thế Alexandra bắt đầu dồn từng xu những khoản tiền lớn chồng mình kiếm được vào bất động sản ngay khi cơn sốt nhà ở Hong Kong khởi phát. Bà phát hiện thấy mình có tài phi thường về tính toán thời điểm của thị trường, cho nên khởi đầu từ giai đoạn suy thoái dầu mỏ những năm bảy mươi, trải qua đợt bán tháo do lo sợ những người cộng sản vào giữa những năm tám mươi và cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997, Alexandra luôn giành được bất động sản khi chúng chạm đáy và bán lúc đỉnh điểm. Giữa thập niên đầu của thế kỷ mới, với việc bất động sản Hong Kong tăng giá trên từng thước vuông hơn hẳn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới, nhà Cheng đã chiếm ngự một trong những danh mục đầu tư bất động sản tư nhân lớn nhất trên đảo.

Bữa trưa Chủ nhật là cơ hội cho Malcolm và vợ ông kiểm tra con cháu hàng tuần, và là một nhiệm vụ họ thực hiện hết sức nghiêm túc. Bởi lẽ bất chấp những lợi thế mà con cái nhà Cheng có được khi khôn lớn, Malcolm và Alexandra vẫn luôn thấy lo lắng về chúng. (Thực ra, Alexandra là người lo lắng nhất.)

Cậu con trai út của họ, Alistair, "kẻ vô vọng," là đứa được nuông chiều chẳng làm gì nên hồn vừa mới lê lết qua được Đại học Sydney và giờ đang làm gì đó trong ngành công nghiệp phim ảnh Hong Kong. Gần đây cậu còn đi lại với Kitty Pong, một ngôi sao phim truyền hình nói rằng cô xuất thân từ "một gia đình Đài Loan tử tế," mặc dù tất cả những người khác trong nhà Cheng đều nghi ngờ điều này, vì khẩu ngữ Quan thoại của cô mang ngữ điệu bắc Trung Hoa rất đặc trưng chứ không phải những biến tố dễ chịu của tiếng Quan thoại Đài Loan.

Con gái họ, Cecilia, "mã cô nương," lại có đam mê về huấn luyện ngựa từ khi còn ít tuổi và thường xuyên phải xử lý con ngựa tính khí thất thường nhất - chính là anh chồng của mình, Tony, một thương gia người Australia mà Malcolm và Alexandra kín đáo đặt cho biệt danh "Gã tù." Là một "bà mẹ trọn thời gian," thực tế Cecilia dành thời gian trên đường đua ngựa quốc tế nhiều hơn là nuôi dạy con trai mình, Jake. (Do hầu hết thời gian cậu ở bên những cô người hầu Filipino, nên Jake nói tiếng Tagalog rất thạo; cậu còn có thể hát rất chuẩn ca khúc "My Way" của Sinatra).

Tiếp đến là Eddie, con cả của họ. Với tất cả vẻ bề ngoài, Edison Cheng là đứa "toàn diện." Anh đã tốt nghiệp Trường Kinh doanh Cambridge Judge với thành tích tốt, làm việc ở Cazenove tại London, và giờ là ngôi sao đang lên trong giới ngân hàng tư của Hong Kong. Anh kết hôn với Fiona Tung, có xuất thân từ một gia đình có quan hệ chính trị, và họ có ba con đều học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn. Nhưng thâm tâm Alexandra thấy lo lắng về Eddie nhất. Trong mấy năm qua, anh dành quá nhiều thời gian giao du với đám tỷ phú đại lục đáng ngờ, bay lượn khắp châu Á mỗi tuần để tham dự các buổi tiệc tùng, bà lo ngại việc này có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống gia đình anh.

Bữa trưa hôm nay đặc biệt quan trọng vì Alexandra muốn lên kế hoạch hậu cần cho chuyến đi của cả gia đình vào tháng sau tới Singapore dự lễ cưới của Khoo. Đây là lần đầu tiên cả gia đình - bố mẹ, các con, các cháu, người hầu, và cả các bảo mẫu - cùng đi với nhau, và Alexandra muốn bảo đảm mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Lúc một giờ, cả gia đình bắt đầu từ mọi hướng bước vào quán: Malcolm từ một trận đấu tennis đôi nam nữ; Alexandra từ nhà thờ về cùng với gia đình Cecilia, Tony và Jake; Fiona và các con của cô thì từ chỗ các gia sư cuối tuần; và Alistair thì chỉ mới ra khỏi giường mười lăm phút trước đó.

Eddie là người đến cuối cùng, và như thường lệ, anh vẫn đang nghe điện thoại, đi đến bàn và chẳng đếm xỉa đến mọi người, nói chuyện rất to bằng tiếng Quảng Đông qua tai nghe Bluetooth của mình. Cuối cùng, khi anh kết thúc cuộc gọi, anh mới nở nụ cười đầy vẻ tự mãn với gia đình mình. - Xong xuôi cả rồi! Con vừa nói chuyện với Leo, và cậu ấy muốn chúng ta sử dụng máy bay của gia đình cậu ấy, - Eddie tuyên bố, ý nhắc đến người bạn thân nhất của mình là Leo Ming.

- Để cả nhà ta bay sang Singapore hả? - Alexandra hỏi, hơi ngơ ngác.

- Vâng, dĩ nhiên rồi!

Fiona phản đối ngay lập tức. - Con không chắc đó là ý hay đâu. Thứ nhất, con thật sự không nghĩ cả nhà cần phải cùng đi trên một máy bay. Sẽ sao nếu có tai nạn? Thứ hai, chúng ta đâu cần phải nhờ vả Leo.

- Anh biết em sẽ nói thế mà, Fi, - Eddie nói. - Đó là lý do anh có kế hoạch này: Bố và mẹ sẽ đi trước một ngày cùng Alistair; Cecilia, Tony, và Jake có thể bay với nhà mình vào hôm sau; và cuối ngày, các bảo mẫu có thể đưa con cái mình đi.

- Thật quá đáng. Làm sao anh lại nghĩ cả đến việc sử dụng máy bay nhà Leo như thế được cơ chứ? - Fiona kêu lên.

- Fi, anh ấy là bạn thân nhất của anh và anh ấy đâu bận tâm gì nhiều chuyện nhà ta sử dụng máy bay. - Eddie vặc lại.

- Nó là loại máy bay gì vậy? Gulfstream? Hay Falcon? - Tony hỏi.

Cecilia xỉa móng tay vào cánh tay chồng mình, vẻ bực tức trước thái độ náo nức của anh ta, hỏi xen vào.

- Nhưng tại sao các cháu nhà anh bay riêng trong khi con trai em lại phải bay với bọn em?

- Thế còn Kitty? Cô ấy cũng sẽ đi cùng chứ? - Alistair hỏi khẽ.

Tất cả mọi người quanh bàn đều trợn mắt nhìn Alistair vẻ kinh hãi. - Nay chee seen, ah!* - Eddie gắt.

*Tiếng Quảng Đông nghĩa là "Mày mất trí rồi!"

Alistair bực bội.

- Em đã đề nghị với cô ấy rồi. Colin còn nói với em rằng rất muốn gặp cô ấy. Cô ấy là đại minh tinh, và em -

- Ở Tân Giới* có thể vài đứa ngu vẫn xem mấy thứ kịch sến sẩm biết cô ta, nhưng tin anh đi, chẳng ai ở Singapore từng nghe nói đến cô ta đâu. - Eddie ngắt lời.

*Tân Giới là một trong ba khu vực lớn nhất của Hong Kong được Anh và triều đình Mãn Thanh ký kết năm 1898 bằng thỏa ước "Mở rộng địa giới Hong Kong", cho phép Anh thuê nhượng vùng đất từ phía Bắc đường giới tuyến Cửu Long đến bờ nam sông Thâm Quyến, cùng 233 hòn đảo lân cận, kỳ hạn 99 năm, cho đến năm 1997 thì chấm dứt hiệu lực. Vùng đất mới thuê nhượng chưa có một danh xưng thống nhất, nên người Anh gọi luôn là "New Territories" (Vùng lãnh thổ mới), người Hán dịch là "Tân Giới". (ND)

- Không đúng, - cô ấy là một trong những ngôi sao lên nhanh nhất châu Á. Mà chuyện đó không quan trọng, - em muốn tất cả họ hàng nhà mình ở Singapore gặp cô ấy. - Alistair nói.

Alexandra thầm cân nhắc những hàm ý trong lời tuyên bố của cậu, nhưng quyết định dứt khoát chọn về bên thắng thế. - Fiona nói đúng. Chúng ta không thể mượn máy bay nhà Ming hai ngày liền được! Thật ra, mẹ nghĩ cả nhà mình cùng đi một chiếc máy bay riêng thì rất không phù hợp. Ý mẹ là, chúng ta nghĩ mình là ai nào?

- Bố là một trong những bác sĩ phẫu thuật tim nổi tiếng nhất thế giới! Mẹ là hoàng tộc Singapore! Có gì sai khi bay bằng máy bay riêng chứ? - Eddie bực tức lớn tiếng, tay anh vung vẩy loạn xạ đến mức suýt đập trúng người phục vụ phía sau, đang chuẩn bị đặt lên bàn cả một loạt những chõ hấp bằng tre.

- Bác Eddie, cẩn thận! Đồ ăn ngay sau lưng bác đấy! - Thằng cháu họ Jake la lên.

Eddie liếc quanh một chút rồi tiếp tục xả. - Sao mẹ lúc nào cũng thế này vậy, Mẹ? Sao mẹ lúc nào cũng hành xử quê mùa vậy? Mẹ giàu sụ mà! Sao mẹ không thể bớt rẻ rúng đi một chút và hiểu thêm về giá trị bản thân chứ? - Cả ba đứa con anh tức khắc rời mắt khỏi những cuốn sách thực hành toán của chúng, nhìn lên. Chúng đã quen với những cơn tức giận của bố ở nhà nhưng ít khi thấy bố nổi khùng trước mặt Gong Gong và Ah Ma. Fiona kéo ống tay áo chồng, thì thào: - Thấp giọng xuống! Anh đừng nói về tiền bạc trước mặt các con.

Mẹ anh vẫn bình tĩnh lắc đầu. - Eddie, việc này không liên quan gì đến giá trị bản thân. Mẹ chỉ thấy rằng kiểu phung phí này hoàn toàn không cần thiết. Và mẹ không phải hoàng thất Singapore. Singapore không có hoàng gia. Nói vậy thì ngớ ngẩn quá đi.

- Lúc nào anh cũng vậy, Eddie. Anh chỉ muốn cả Singapore biết rằng anh bay tới bằng máy bay của Ming Kah-Ching. - Cecilia xen vào, tay với một chiếc bánh bao thịt quay to tướng. - Nếu là máy bay của anh thì đã đành một nhẽ, nhưng cả gan mượn một chiếc máy bay để bay ba chuyến trong hai ngày thì đúng là chưa từng có. Cá nhân em thà trả tiền vé của mình còn hơn.

- Kitty bay riêng suốt. - Alistair nói, mặc dù chẳng ai quanh bàn chú ý gì tới cậu.

- Chà, lẽ ra chúng ta nên có máy bay riêng. Con vẫn nói chuyện này nhiều năm rồi. Bố, thực tế bố dành đến nửa tháng ở bệnh viện Bắc Kinh, và vì con có kế hoạch mở rộng sự hiện diện sang Trung Quốc trong năm tới, - Eddie bắt đầu.

- Eddie, chuyện này thì bố phải đồng ý với mẹ và em gái con. Chỉ là bố không muốn mang nợ nhà Ming theo kiểu này, - cuối cùng Malcolm nói. Ông đã bay riêng quá nhiều nên không thể tiêu hóa nổi cái ý tưởng mượn máy bay nhà Ming.

- Tại sao mình cứ phải gắng chiếu cố nhiều đến cái gia đình bạc bẽo này chứ? - Eddie hậm hực cáu kỉnh. - Thôi được rồi, mọi người cứ làm những gì mọi người muốn. Chen chúc ngồi hạng economy trên hãng China Airlines đi, con chẳng quan tâm. Gia đình con và con sẽ dùng máy bay của Leo. Đó là một chiếc Bombardier Global Express. Nó rất to, hiện đại. Còn có hẳn một bức tranh của Matisse* trên cabin. Sẽ rất ấn tượng.

*Henri Matisse (1869 - 1954) là họa sĩ, nhà điêu khắc, nhà làm đồ họa in ấn người Pháp, nổi tiếng với khả năng sử dụng màu sắc và chất lỏng, được coi là một trong những người nâng tầm truyền thống cổ điển trong hội họa Pháp cũng như đi đầu trong nghệ thuật hiện đại. (ND)

Fiona nhìn chồng, vẻ không tán thành, nhưng anh trừng mắt đáp lại, dữ tợn đến mức cô nhượng bộ không còn phản đối gì thêm. Eddie ăn vội mấy chiếc cuốn tôm hấp cheong fun, đứng lên, và thẳng thừng tuyên bố: - Con đi đây. Con có khách hàng quan trọng cần gặp! - Nói xong, Eddie hối hả đi ra, để lại cả gia đình thấy nhẹ nhõm hẳn phía sau.

Tony, miệng đầy thức ăn, thì thầm với Cecilia: - Rồi, cả nhà họ sẽ lao tùm xuống biển trên cái máy bay bảnh chọe của Leo Ming cho mà xem.

Dù rất cố gắng nhưng Cecilia không sao nhịn được, cười phá lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro