8. Rachel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NEW YORK

Nick nhắc đến vấn đề với vẻ hững hờ, khi anh soạn đồ vào chiều Chủ nhật trước chuyến đi quan trọng của họ. Rõ ràng cha mẹ Nick chỉ vừa mới được thông báo rằng Rachel sẽ cùng anh tới Singapore. Và ôi, nhân đây họ cũng mới vừa biết về sự hiện diện của nàng.

– Em không hiểu lắm... ý anh ba mẹ anh chẳng hề biết về em suốt thời gian qua à? – Rachel ngạc nhiên hỏi.

– Phải. Ý anh là họ không biết thật. Nhưng em cứ biết là chuyện này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới em. – Nick nói.

– Trời, cá nhân em hơi khó tiếp nhận việc này.

– Thôi nào. Anh xin lỗi nếu có vẻ như vậy. Chỉ là... – Nick nuốt khan vẻ lo lắng. – Chỉ là anh luôn cố gắng duy trì những ranh giới rõ ràng giữa cuộc sống riêng của anh và cuộc sống gia đình mình, vậy thôi.

– Nhưng cuộc sống riêng của anh không giống cuộc sống gia đình của anh sao?

– Với anh thì không phải. Rachel, em biết các bậc phụ huynh người Hoa có khi rất độc đoán mà.

– Ôi, vâng, nhưng em thì vẫn không thể không kể với mẹ mình những chuyện quan trọng như bạn trai chẳng hạn. Ý em là mẹ em biết về anh chỉ năm phút sau lần hẹn hò đầu tiên của bọn mình, và hai tháng sau anh ngồi ăn tối với mẹ, – thưởng thức món canh bí đao của mẹ.

– Chà, em có tình cảm rất đặc biệt với mẹ, em biết thế mà. Chuyện đó không dễ với hầu hết mọi người. Và với ba mẹ anh, chỉ là... – Nick ngừng lại, cố tìm kiếm đúng từ ngữ. – Nhà anh khác. Nhà anh quy củ với nhau hơi nhiều, và nhà anh không bàn đến đời sống tình cảm của nhau.

– Gì cơ, mọi người lạnh nhạt và khép kín về mặt tình cảm hay gì đó à? Họ có sống kiểu thời Đại Suy thoái không ạ?
Nick cười lớn, lắc đầu. – Không, không giống thế. Anh nghĩ em sẽ hiểu khi em gặp mọi người.

Rachel chẳng biết nghĩ gì nữa. Nhiều khi Nick rất khó hiểu, và cách giải thích của anh chẳng giúp nàng sáng tỏ thêm mấy. Nhưng nàng không muốn phản ứng thái quá. – Còn gì anh muốn kể với em về gia đình anh trước khi em lên máy bay và ở cùng anh cả mùa hè không?

– Không. Không hẳn. Chậc... – Nick ngừng lại một chút, cố gắng quyết định xem liệu anh có nên đề cập đến tình hình nhà cửa không. Anh biết mình đã làm phức tạp mọi việc với mẹ mình. Anh đã đợi quá lâu, và khi anh gọi để báo tin chính thức về mối quan hệ của mình với Rachel, mẹ anh im lặng. Im lặng một cách đáng ngại. Tất cả những gì bà hỏi là, “Vậy con sẽ ở đâu, và cô gái sẽ ở đâu?” Đột nhiên Nick nhận ra rằng cả hai bọn họ ở cùng với ba mẹ anh không phải là một ý tưởng hay ho – ít nhất không phải lúc đầu. Cũng không phù hợp để Rachel ở lại nhà bà anh mà không có lời mời rõ ràng của bà. Họ có thể ở cùng một người cô hay chú của anh, nhưng điều đó có thể khiến mẹ anh nổi giận và thậm chí tạo ra một cuộc nội chiến ngay trong gia đình anh.

Không biết chắc làm cách nào thoát khỏi tình thế khó khăn này, Nick tìm kiếm lời khuyên của bà cô là em ruột ông nội mình, người luôn rất giỏi xử lý những kiểu vấn đề thế này. Bà cô Rosemary khuyên anh đặt chỗ một khách sạn trước, nhưng nhấn mạnh rằng anh phải thu xếp giới thiệu Rachel với ba mẹ ngay ngày họ về đến nơi. – Ngày đầu tiên nhé. Đừng đợi đến ngày hôm sau, – Bà lưu ý. Có lẽ cháu nên mời ba mẹ mình đi ăn với Rachel, như thế họ có thể gặp ở một địa điểm trung gian. Chỗ nào đó không quá sôi động như Colonial Club, và tốt hơn là bữa trưa thay vì bữa tối. – Thời điểm ăn trưa ai cũng thư thái hơn, – Bà khuyên.

Nick sau đó đích thân tiếp cận bà nội anh và chính thức đề nghị cho phép mời Rachel tới dự bữa tối thứ sáu theo thông lệ mà Ah Ma chủ trì dành cho đại gia đình. Chỉ sau khi Rachel được đón tiếp thỏa đáng tại bữa tiệc tối thứ sáu thì chủ đề họ có thể ở chỗ nào mới bắt đầu được. – Dĩ nhiên bà nội cháu sẽ để các cháu ở cùng, một khi bà ấy gặp Rachel. Nhưng nếu tình hình tệ, bà sẽ mời các cháu ở chỗ bà, và khi đó thì sẽ chẳng ai nói được gì. – Bà Rosemary trấn an anh.

Nick quyết định giữ kín những thu xếp rất tế nhị này với Rachel. Anh không muốn thanh minh gì với nàng sau chuyến đi. Anh muốn Rachel được chuẩn bị để gặp gia đình anh, nhưng anh cũng muốn nàng tự gây ấn tượng riêng khi hoàn cảnh phù hợp. Tuy nhiên, Astrid đã đúng. Rachel cần một khái niệm ‘vỡ lòng’ nào đó về gia đình anh. Nhưng anh biết phải giải thích về gia đình mình với nàng thế nào, đặc biệt khi anh bị ràng buộc điều kiện cả đời không bao giờ được nói về họ?
Nick ngồi trên sàn, lưng tựa vào bức tường gạch trần và đặt hai tay trên đầu gối. – À, có lẽ em cần biết rằng anh có một gia đình rất lớn.

– Em cứ nghĩ anh là con một cơ đấy.

– Phải, nhưng anh có rất nhiều họ hàng, và em sẽ gặp rất nhiều người trong đó. Có ba nhánh kết hôn đan xen nhau, và với người ngoài thì dường như ban đầu có phần hơi rối. – Anh ước sao mình không phải dùng cụm từ người ngoài nhưng dường như Rachel không chú ý, cho nên anh nói tiếp. – Cũng như bất kỳ đại gia đình nào. Anh có những ông chú ông bác to mồm, những cô dì lập dị, những anh em họ rất khó chịu, tất tần tật. Nhưng anh chắc em sẽ thấy thích khi gặp họ. Em đã gặp chị Astrid, và em quý chị ấy phải không?

– Chị Astrid rất tuyệt.

– Hẳn rồi, chị ấy mê tít em. Mọi người đều sẽ quý em, Rachel. Anh biết vậy.
Rachel ngồi lặng thinh trên giường bên cạnh đống khăn tắm vẫn còn ấm vì máy sấy, cố gắng lĩnh hội mọi điều Nick nói. Đây là lần anh nói nhiều nhất về gia đình mình, và điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm thêm một chút. Nàng vẫn chưa thể hình dung cuộc tiếp xúc với ba mẹ anh, nhưng nàng phải thừa nhận rằng nàng thấy thấp thoáng phần gia đình của chính mình – đặc biệt giữa những bạn bè người châu Á của nàng. Trở lại thời học trung học, nàng đã chịu đựng được những bữa ăn chán ngắt trong những phòng ăn thắp sáng bằng đèn huỳnh quang của bạn bè cùng lớp, những bữa tối mà bố mẹ và con cái trao đổi với nhau không quá năm từ. Nàng nhận thấy những phản ứng sững sờ từ bạn bè mình mỗi khi nàng thoải mái ôm mẹ mình hay nói “con yêu mẹ” khi kết thúc một cuộc điện thoại. Và chỉ vài năm trước, nàng đã gửi e-mail một danh sách rất vui có tiêu đề “Hai mươi cách bạn có thể cho biết mình có bố mẹ người Á.” Đứng đầu danh sách là: Cha mẹ bạn không bao giờ gọi cho bạn “chỉ để chào hỏi.” Nàng không thấy bản danh sách có sự bông đùa nhiều, vì trải nghiệm trưởng thành của chính nàng hoàn toàn khác.

– Chúng ta thật may mắn, con ạ. Không có nhiều bà mẹ và con gái có được những gì mẹ con mình có. – Bà Kerry nói khi họ gọi điện cho nhau vào tối hôm đó.

– Con nhận ra điều đó mẹ ạ. Con biết mọi việc rất khác vì mẹ là mẹ đơn thân, và mẹ đưa con đi khắp mọi nơi. – Rachel trầm ngâm. Khi nàng còn nhỏ, dường như năm nào mẹ nàng cũng trả lời một mục rao vặt trên tờ World Journal, tờ báo của người Mỹ gốc Hoa, và họ lại lên đường tới một công việc mới ở một nhà hàng người Hoa nào đó tại một thành phố ngẫu nhiên nào đó. Hình ảnh về những căn phòng nhà trọ nhỏ xíu và những chiếc giường tạm bợ ở những thành phố như East Lansing, Phoenix, và Tallahassee vụt qua trong tâm trí nàng.

– Con đừng kỳ vọng các gia đình khác giống như chúng ta. Mẹ sinh con khi còn rất trẻ, – mới mười chín tuổi đầu, – mẹ con mình có thể xem như chị em gái với nhau. Đừng quá khó dễ với Nick. Rất buồn nhưng phải nói thật rằng chính mẹ cũng không hề gần gũi mấy với ba mẹ của mình. Ở Trung Quốc, không có thời gian để gần gũi – Ông bà làm việc quần quật từ sáng đến tối mịt, cả bảy ngày trong tuần, và mẹ thì luôn ở trường.

– Nhưng sao anh ấy lại giấu ba mẹ anh ấy chuyện quan trọng như thế này chứ? Có phải con và Nick chỉ mới ra ngoài vài tháng đâu.

– Con gái ơi, con lại đang phán xét tình hình theo nhãn quan người Mỹ của con rồi. Con phải nhìn nhận chuyện này theo kiểu Hoa. Ở châu Á, mọi chuyện đều có thời điểm thích hợp, quy ước thích hợp. Như mẹ đã nói lúc trước, con phải nhận thức rằng các gia đình Hoa kiều thậm chí còn bảo lưu truyền thống hơn hẳn người Hoa đại lục chúng ta. Con không biết gì về nền tảng của Nick. Có phải con cảm thấy có thể họ nghèo khó không? Ở châu Á, đâu phải ai cũng giàu có, con biết mà. Có lẽ Nick có nghĩa vụ làm việc và gửi tiền về cho gia đình, và họ sẽ không chấp nhận nếu họ nghĩ cậu ấy đang lãng phí tiền bạc cho bạn gái. Hoặc có khi cậu ấy không muốn gia đình mình biết rằng hai con sống chung với nhau đến nửa tuần. Họ có thể là những Phật tử sùng đạo, con ạ.

– Vậy đấy, mẹ. Con thấy rằng Nick biết mọi chuyện cần biết về con, về chúng ta, nhưng con gần như chẳng biết gì về gia đình anh ấy.

– Đừng ngại, con gái. Con hiểu rõ Nick mà. Con biết cậu ấy là một chàng trai đứng đắn, và mặc dù một số chuyện cậu ấy có thể giữ bí mật với con nhưng cho đến giờ cậu ấy vẫn hành xử đàng hoàng. Rốt cuộc cậu ấy cũng cảm thấy sẵn sàng giới thiệu con với gia đình mình – một cách đàng hoàng – đó mới là điều quan trọng nhất. – Bà Kerry nói.

Rachel nằm cuộn trên giường, luôn cảm thấy rất bình yên nhờ ngữ điệu Quan Thoại êm ái của mẹ. Có lẽ nàng đang quá khắt khe với Nick. Nàng đã để cho những điều thiếu tự tin của mình lấn át, và phản ứng tự động của nàng là cho rằng Nick chờ đợi quá lâu mới chịu nói với cha mẹ mình vì anh có gì đó thấy ngại ngùng về nàng. Nhưng liệu có thể có nguyên nhân khác không? Phải chăng anh ngại ngùng về gia đình mình? Rachel nhớ những gì người bạn Singapore của nàng là Peik Lin đã nói khi nàng gọi Skype cho cô bạn và phấn khởi khoe rằng đang hẹn hò với một đồng hương của cô ấy. Peik Lin xuất thân từ một trong những gia đình giàu có nhất quốc đảo, và cô chưa bao giờ nghe nói đến gia đình Young. – Rõ ràng, nếu anh ấy xuất thân từ một gia đình giàu có hay có máu mặt thì nhà tớ đã biết họ. Young không phải là danh tính phổ biến ở Singapore. – Cậu chắc họ không phải người Hàn chứ?

– Phải, tớ chắc chắn họ ở Singapore. Nhưng cậu biết tớ không bận tâm mấy đến việc họ có bao nhiêu tiền mà.

– Ừ, với cậu đó mới là vấn đề. – Peik Lin đùa. – Chà, tớ chắc chắn là nếu anh ấy qua được bài kiểm tra của Rachel Chu thì gia đình anh ấy hoàn toàn ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro