Mở đầu. Anh em họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LONDON, 1986

Nicholas Young ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất trong khách sạn, mệt rã rời sau chuyến bay dài mười sáu tiếng từ Singapore, rồi chuyển tàu hỏa từ Sân bay Heathrow, và lê bước qua những đường phố sũng nước mưa. Cô chị họ của cậu, Astrid Leong, run rẩy một cách cam chịu ngay cạnh cậu, tất cả chỉ vì mẹ cô, Felicity, bà bác của cậu - hay "đại cô cheh" trong tiếng Quảng Đông - nói rằng bắt taxi cách có chín dãy nhà là một cái tội và buộc tất cả mọi người đi bộ cả quãng đường từ Ga Piccadilly Tube.

Bất kỳ ai tình cờ có mặt tại hiện trường đều sẽ nhận thấy một cậu bé tám tuổi bình tĩnh một cách khác thường và một cô gái mảnh mai thanh tú ngồi im lặng một góc, nhưng tất cả những gì Reginald Ormsby nhìn thấy từ bàn làm việc của mình trông xuống sảnh lại là hai đứa trẻ người Hoa nhỏ bé đang vấy bẩn cái ghế dài damask bằng những chiếc áo choàng sũng nước của chúng. Và từ đó mọi việc chỉ càng tệ thêm. Ba phụ nữ người Hoa đứng gần đó, đang ra sức thấm người cho khô bằng khăn giấy, trong khi một thiếu niên trượt khắp sảnh, đôi giày của cậu ta để lại những vệt bùn trên sàn cẩm thạch kẻ ô bàn cờ đen trắng.

Ormsby từ trên gác lửng chạy vội xuống, biết rõ rằng mình có thể giải quyết đám người ngoại quốc này hiệu quả hơn là mấy nhân viên ở quầy lễ tân.

- Chúc một buổi tối tốt lành, tôi là tổng quản lý. Tôi giúp gì được các vị? - Ông ta nói thật chậm, phát âm rõ từng từ.

- Vâng, chào ông, chúng tôi đã đặt chỗ. - Người phụ nữ đáp lời bằng thứ tiếng Anh hoàn hảo.

Ormsby ngạc nhiên nhìn sững cô.

- Dùng tên gì ạ?

- Eleanor Young và gia đình.

Ormsby đờ người, - Ông ta nhận ra cái tên đó, đặc biệt nhà Young đã đặt hẳn Phòng Lancaster. Nhưng ai mà hình dung được rằng "Eleanor Young" hóa ra lại là người Hoa, và thế quái nào cô ta lại đến đây chứ? Khách sạn Dorchester hay Ritz có thể để loại khách này vào, nhưng đây là khách sạn Calthorpe, thuộc sở hữu của gia đình Calthorpe-Cavendish-Gore kể từ giai đoạn trị vì của George IV và điều hành với tôn chỉ như một câu lạc bộ tư nhân cho những gia đình có tên trong Debrett's hoặc Almanach de Gotha*. Ormsby nhìn đám phụ nữ rũ rượi và lũ trẻ con nước nhỏ tong tỏng. Hầu tước phu nhân Dowager xứ Uckfield đang nghỉ dịp cuối tuần, và ông ta kinh hãi hình dung những gì bà ấy sẽ làm khi đám này xuất hiện vào bữa sáng ngày mai. Ông ta đưa ra một quyết định mau lẹ. - Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng dường như tôi không tìm thấy ai đặt chỗ với tên đó.

*Almanach de Gotha là thư mục của hoàng gia châu Âu và quý tộc cao quý hơn, bao gồm cả chính phủ, quân đội và ngoại giao quân đoàn, cũng như dữ liệu thống kê của đất nước.

- Ông chắc chứ? - Eleanor hỏi đầy ngạc nhiên.

- Rất chắc chắn. - Ormsby cười nhăn nhó.

Felicity Leong nhập với em dâu mình chỗ bàn lễ tân. - Có chuyện gì à? - Bà hỏi vẻ sốt ruột, rất muốn lên phòng để sấy tóc cho khô.

- Alamak*, họ không tìm thấy tên nhà mình đặt chỗ. - Eleanor thở dài.

*Từ tiếng Malay dùng để thể hiện sự bất ngờ hoặc bực tức giống như "ôi trời." Alamak và lah là hai từ tiếng lóng được sử dụng rộng rãi nhất ở Singapore. (Lah là một hậu tố có thể dùng ở cuối bất kỳ câu nào để nhấn mạnh, nhưng không có giải thích thỏa đáng lý do mọi người dùng nó, lah.)

- Làm gì có chuyện? Hay cô đặt chỗ bằng tên khác? - Felicity thắc mắc.

- Không, lah. Sao em lại làm thế? Lúc nào chẳng đặt theo tên em. - Eleanor khó chịu đáp. Sao lúc nào Felicity cũng cho rằng cô kém cỏi nhỉ? Cô quay lại phía người quản lý. - Thưa ông, ông vui lòng kiểm tra lại được không? Tôi khẳng định lại việc giữ chỗ cách đây hai ngày. Chúng tôi dự định dùng dãy phòng rộng nhất của các vị.

- Vâng, tôi biết bà đặt Phòng Lancaster, nhưng tôi không tìm thấy tên bà ở đâu cả. - Ormsby khăng khăng.

- Xin lỗi, nhưng ông biết chúng tôi đặt Phòng Lancaster, vậy tại sao chúng tôi lại không có phòng nhỉ? - Felicity bối rối hỏi.

Chết tiệt. Ormsby nguyền rủa cái sự lỡ mồm của mình. - Không, không, các vị hiểu sai rồi. Ý tôi là có thể các vị nghĩ mình đã đặt Phòng Lancaster, nhưng tôi chắc chắn không tìm thấy hồ sơ. - Ông ta ngoảnh đi một lát, vờ lục lại một số giấy tờ khác.

Felicity ngó qua chiếc quầy gỗ sồi bóng láng và kéo cuốn sổ đặt chỗ bọc da về phía mình, lật qua vài trang. - Nhìn này! Ở đây ghi 'Bà Eleanor Young, - Phòng Lancaster, bốn đêm.' Ông không nhìn thấy à?

- Thưa bà! Thứ đó là MẬT! - Ormsby giận dữ gắt lên, khiến cho hai nhân viên cấp dưới giật mình, đưa mắt khó chịu nhìn người quản lý của họ.

Felicity nhìn xoáy vào người đàn ông hói đầu có gương mặt đỏ lựng, tình hình đột nhiên trở nên rõ rành rành. Cô không từng thấy kiểu khinh thường kẻ cả này kể từ lúc còn là một đứa trẻ lớn lên trong những ngày tháng u ám của Singapore thuộc địa, và cô cứ đinh ninh kiểu phân biệt chủng tộc lộ liễu này đã không còn tồn tại. - Thưa ông, - cô nói rất nhã nhặn nhưng cương quyết, - khách sạn này được bà Mince, vợ của Giám mục Anh giáo ở Singapore hết lời giới thiệu cho chúng tôi, và tôi nhìn rõ tên chúng tôi trong sổ đăng ký của ông. Tôi không biết chuyện nực cười gì đang xảy ra, nhưng chúng tôi đã đi cả một chặng đường rất dài và con cái chúng tôi đều mệt và lạnh rồi. Tôi yêu cầu ông tôn trọng việc đặt chỗ của chúng tôi.

Ormsby rất bực. Làm sao ả người Hoa với mái tóc Thatcher và ngữ điệu "tiếng Anh" rất lố bịch này lại dám nói với ông ta kiểu như thế được chứ? - Tôi e rằng chỉ đơn giản là chúng tôi không còn gì trống. - Ông ta tuyên bố.

- Có phải ông đang nói với tôi rằng không còn phòng nào trong cả cái khách sạn này? - Eleanor nói vẻ hoài nghi.

- Vâng. - Ông ta đáp sẵng.

- Chúng tôi biết đi đâu giờ này được chứ? - Eleanor hỏi.

- Có lẽ đâu đó trong khu Chinatown? - Ormsby khịt mũi. Đám ngoại quốc này lãng phí thời gian của ông ta đủ rồi.

Felicity quay trở lại chỗ cô em gái Alexandra Cheng đứng coi hành lý. - Xong rồi ư! Em muốn tắm nước nóng lắm rồi. - Alexandra nói vẻ nôn nóng.

- Thực tế thì cái lão đáng ghét này không chịu cho chúng ta nhận phòng! Felicity nói, không buồn che giấu sự giận dữ của cô.

- Cái gì? Vì sao chứ? - Alexandra hỏi, hoàn toàn không hiểu.

- Chị nghĩ có gì đó liên quan đến chuyện chúng ta là người Hoa. - Felicity nói, như thể cô cũng không hẳn tin vào chính lời mình.

- Gum suey ah!* - Alexandra kêu lên. - Để em nói chuyện với lão. Sống ở Hong Kong, em có nhiều kinh nghiệm xử lý với những loại này.

*Tiếng Quảng Đông mang nghĩa "Khốn nạn!"

- Alix, đừng bận tâm. Lão là loại ang mor gau sai điển hình mà!* - Eleanor kêu lên.

*Một cụm từ tiếng Phúc Kiến rất hay, dịch thành "lông tóc đỏ" (ang mor - hồng mao) "phân chó" (gau sai). Dùng để chỉ tất cả người phương Tây, cụm từ thường được nói gọn thành "ang mor" (hồng mao).

- Nhưng chẳng phải đây vẫn được xem là một trong những khách sạn hàng đầu ở London à? Làm sao họ được đánh giá như vậy với cái cách hành xử ấy chứ? - Alexandra hỏi.

- Đúng! - Felicity nổi đóa. - Người Anh bình thường rất đáng mến, tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế này suốt từng ấy năm.

Eleanor gật đầu tán thành, mặc dù trong sâu kín cô cảm thấy Felicity phần nào có lỗi cho thất bại này. Nếu Felicity không giam siap* như vậy và để họ bắt taxi từ Heathrow đến đây thì họ đã trông bớt nhếch nhác hơn nhiều. (Dĩ nhiên, cũng chẳng ích gì khi các chị em nhà chồng của cô lúc nào trông cũng rất lỗi thời, cô cứ phải ăn mặc tiềm tiệm mỗi khi đi cùng họ, kể từ sau chuyến đi tới Thái Lan mà mọi người đều nhầm họ là kẻ hầu người hạ của cô.)

*Tiếng Phúc Kiến chỉ "hà tiện," "bủn xỉn." (Đa số người Singapore nói tiếng Anh, nhưng một thói quen phổ biến là dùng lẫn các từ tiếng Malay, Ấn Độ, và nhiều phương ngữ tiếng Trung tạo thành một thứ tiếng lóng địa phương gọi là "Singlish.")

Edison Cheng, cậu con trai mười hai tuổi của Alexandra, dửng dưng tiến lại chỗ đám phụ nữ, nhấp một ngụm soda trong một cái ly cao.

- Ây dà, Eddie! Con lấy thứ đó ở đâu thế? - Alexandra kêu lên.

- Đương nhiên ở chỗ nhân viên quầy rượu rồi.

- Con trả tiền bằng cách nào?

- Con không trả, - con bảo anh ta tính vào tiền phòng nhà mình. - Eddie hớn hở trả lời. - Nhà mình lên được chưa ạ? Con đói lắm và muốn đặt dịch vụ phòng.

Felicity lắc đầu không hài lòng, - đám con trai Hong Kong có tiếng được nuông chiều, nhưng đứa cháu họ này của cô thật khó trị. Cũng may họ đến đây là để gửi thằng bé vào trường nội trú, nơi nó sẽ tiếp thu một chút ý thức - những lần tắm nước lạnh vào buổi sáng và bánh mỳ thiu ăn với Bovril* là thứ nó cần. - Không, không, chúng ta không ở lại đây nữa. Cháu đi coi Nicky và Astrid để các bác xem phải làm gì đã. - Felicity hướng dẫn.
*Bovril là nhãn hiệu của một hỗn hợp đặc và mặn chiết xuất từ thịt, tương tự như chiết xuất lên men, được John Lawson Johnston phát triển vào những năm 1870. Bovril có thể chế thành đồ uống bằng cách pha loãng với nước nóng hoặc thậm chí sữa. Còn có thể sử dụng để tăng hương vị cho súp, món hầm hoặc cháo, hay đem phết lên bánh mì nướng.

Eddie tiến lại chỗ đám anh chị họ của mình, tiếp tục trò chơi chúng khởi xướng trên máy bay. - Xuống đi! Nhớ nhé, em là chủ tịch, nên em mới là người được ngồi, - cậu ra lệnh. - Đây, Nicky, giữ cái ly cho em để em uống bằng ống hút. Astrid, chị là thư ký điều hành của em, nên chị phải xoa bóp vai cho em.

- Chị không hiểu tại sao em lại là chủ tịch, trong khi Nicky là phó chủ tịch còn chị phải làm thư ký. - Astrid phản đối.

- Em chưa giải thích chuyện này sao? Em là chủ tịch vì em lớn hơn anh chị bốn tuổi. Chị là thư ký điều hành vì chị là con gái. Em cần một cô gái xoa bóp vai cho em và giúp chọn đồ trang sức cho tất cả các quý nương của em. Bố Leo, bạn thân nhất của em, bác Ming Kah-Ching, là người giàu thứ ba ở Hong Kong, và đó là việc thư ký điều hành của bác ấy vẫn làm.

- Eddie, nếu em muốn anh là phó chủ tịch của em, anh phải làm gì đó quan trọng hơn là cầm ly cho em chứ, - Nick cãi. - Chúng ta vẫn chưa quyết định công ty mình làm gì mà.

- Em quyết định rồi, - chúng ta sản xuất xe limousine thửa, như Rolls-Royces và Jags. - Eddie tuyên bố.

- Chúng ta không làm gì đó hay hơn à, như máy thời gian ý? - Nick hỏi.

- Ái chà, đây là xe limousine siêu đặc biệt, với những đặc tính như Jacuzzi, các khoang bí mật, và ghế ngồi bật dù của James Bond. - Eddie nói, bật dậy khỏi ghế bất ngờ đến mức cậu khiến chiếc ly văng khỏi tay Nick. Coca-Cola tung tóe khắp nơi, và tiếng thủy tinh vỡ vang khắp sảnh. Quản lý, nhân viên trực tầng, nhân viên khuân đồ, và nhân viên lễ tân trân trối nhìn đám trẻ. Alexandra chạy vội tới, xua xua một ngón tay vẻ hoảng hốt.

- Eddie! Nhìn những gì con vừa gây ra xem!

- Không phải lỗi của con, - anh Nicky làm rơi mà. - Eddie chối.

- Nhưng là ly của em, và em hất văng nó khỏi tay anh! - Nick thanh minh.

Ormsby đến chỗ Felicity và Eleanor. - Tôi e rằng tôi sẽ phải đề nghị các vị rời khỏi khách sạn.

- Chúng tôi dùng điện thoại chỗ ông được không? - Eleanor ngỏ ý.

- Tôi nghĩ đám trẻ gây ra khá đủ hư hại trong một buổi tối rồi đấy, các vị thấy vậy không? - Ông ta rít lên.

Trời vẫn mưa lay phay, và cả đám co ro nép dưới một mái hiên sọc xanh lá cây-trắng trên Phố Brook trong khi Felicity đứng bên trong một buồng điện thoại cuống quýt gọi cho các khách sạn khác.

- Dai gu cheh ở trong cái buồng màu đỏ kia trông cứ như lính đứng trong bốt gác ấy, - Nick nhận xét, khá sợ hãi bởi sự thay đổi kỳ quái của tình hình. - Mẹ ơi, mình sẽ làm gì nếu không tìm được chỗ để nghỉ tối nay? Có khi mình ngủ trong Công viên Hyde. Có một cây sồi cành rủ rất lạ trong Công viên Hyde gọi là cây chổng ngược, cành của nó xệ xuống thấp đến mức trông gần như cái hang ấy. Cả nhà mình có thể ngủ bên dưới và vẫn an toàn.

- Đừng nói vớ vẩn! Chẳng ai ngủ ở công viên cả. Dai gu cheh đang gọi các khách sạn khác rồi. - Eleanor nói, nghĩ rằng con trai mình đang quá già trước tuổi, không tốt cho nó.

- Ô, con muốn ngủ trong công viên! - Astrid ré lên đầy thích thú. - Nicky, em còn nhớ chuyện chúng mình khiêng cái giường sắt to tướng ở nhà Bà* ra vườn và ngủ dưới trời sao đêm gì không?

*Nguyên văn: Ah Ma.

- Ôi dào, anh chị có thể ngủ ở loong kau* em cũng kệ, nhưng em sẽ lấy phòng hoàng gia lớn, để em gọi bánh kẹp gia vị chua với champagne và trứng cá muối. - Eddie nói.

*Tiếng Quảng Đông chỉ "cống rãnh."

- Đừng nhố nhăng, Eddie. Con ăn trứng cá muối bao giờ thế? - Mẹ cậu hỏi.

- Ở nhà Leo ạ. Quản gia nhà nó lúc nào cũng mang trứng cá muối cho bọn con ăn với bánh mỳ tam giác nướng. Và lúc nào cũng là trứng cá trắng Iran, vì mẹ Leo bảo trứng cá tầm trắng Iran là ngon nhất. - Eddie kể.

- Connie Ming cũng sẽ nói như thế. - Alexandra lầm bầm không ra hơi, mừng vì con trai mình cuối cùng cũng tránh xa được ảnh hưởng của gia đình đó.

Trong buồng điện thoại, Felicity đang cố gắng giải thích tình thế khó khăn với chồng mình qua đường kết nối lạo xạo về Singapore.

- Vớ vẩn quá, lah! Lẽ ra em phải đòi phòng chứ! - Harry Leong bực tức. - Lúc nào em cũng lịch sự quá, - đám phục vụ này cần phải bị đặt đúng vị trí. Em có nói với họ chúng ta là ai không? Anh sẽ gọi cho bộ trưởng thương mại và đầu tư ngay bây giờ!

- Thôi nào, Harry, anh chẳng giúp được đâu. Em đã gọi cho hơn mười khách sạn rồi. Ai ngờ được hôm nay là Ngày Thịnh vượng chung chứ? Mọi khách VIP đều đổ về thành phố và tất cả đều đặt chỗ hết rồi. Tội nghiệp Astrid ướt sũng. Bọn em cần tìm một chỗ cho tối nay trước khi con gái anh chết lạnh đấy.

- Thế em đã thử gọi cho cậu em họ Leonard của em chưa? Có khi bọn em đón tàu thẳng tới Surrey đi. - Harry gợi ý.

- Em gọi rồi. Cậu ấy không có nhà, - cậu ấy đi săn gà gô ở Scotland suốt dịp cuối tuần.

- Thật chả ra làm sao! - Harry thở dài. - Để anh gọi cho Tommy Toh ở Sứ quán Singapore. Anh chắc họ có thể giải quyết mọi việc. Tên cái khách sạn phân biệt chủng tộc chết tiệt này là gì nhỉ?

- Calthorpe. - Felicity trả lời.

- Alamak, chỗ này thuộc sở hữu của Rupert Calthorpe, - cái gì gì ấy à? - Harry hỏi, bỗng hoạt bát hẳn.

- Em không rõ.

- Nó nằm ở chỗ nào?

- Nó ở Mayfair, gần Phố Bond. Thực tế nó là khách sạn khá đẹp, nếu không phải vì cái lão quản lý kinh khủng này.

- Ừ, anh nghĩ đúng là thế! Anh đã chơi golf với Rupert tên gì gì ấy và vài tay người Anh mới tháng trước ở California, và anh nhớ ông ta kể với anh về chỗ của mình. Felicity, anh có một ý tưởng. Anh sẽ gọi cho tay Rupert này. Cứ ở đấy và anh sẽ gọi lại cho em.

Ormsby trân trân nhìn, không dám tin khi ba đứa trẻ người Hoa lại xộc qua cửa trước, chưa đầy một tiếng sau khi ông ta đuổi cả đám.

- Eddie, anh sẽ tự lấy đồ uống. Nếu em muốn uống thì tự đi mà lấy nhé. - Nick nói rất quả quyết với cậu em họ khi bước về phía quầy bar.

- Nhớ mẹ em nói gì rồi đấy nhé. Giờ quá muộn nên bọn mình không được uống Cokes. - Astrid cảnh báo khi cô bé nhảy chân sáo qua sảnh, cố gắng theo kịp lũ con trai.

- Vậy thì em sẽ uống một ly rum và coke. - Eddie nhâng nháo nói.

- Cái quái quỷ gì... - Ormsby la lên, băng vội qua sảnh để chặn lũ trẻ. Chưa kịp tới chỗ chúng, ông ta đột nhiên nhìn thấy Huân tước Rupert Calthorpe-Cavendish-Gore dẫn mấy người phụ nữ Hoa vào sảnh, có vẻ như đang thực hiện hẳn một chuyến du lịch. - Và ông nội tôi thuyết phục René Lalique năm 1918 làm mấy bức tranh tường bằng kính mà các bà thấy trong đại sảnh. Khỏi phải nói, Lutyens, người giám sát việc tu bổ, không tán thành những chi tiết bay bướm của trường phái nghệ thuật mới* này. Mấy người phụ nữ cười rất nhã nhặn.

"Nguyên văn: "art nouveau".

Đám nhân viên nhanh chóng chú ý, rất ngạc nhiên khi thấy vị huân tước già, người đã nhiều năm không đặt chân vào bên trong khách sạn. Huân tước Rupert quay về phía người quản lý khách sạn. - À, Wormsby, phải không nhỉ?

- Vâng, thưa huân tước. - Ông ta nói, quá kinh ngạc không dám đính chính lại ông chủ.

- Anh làm ơn bố trí mấy phòng cho các quý bà Young, Leong, và Cheng được không?

- Nhưng thưa ngài, tôi vừa, - Ormsby tìm cách phản đối.

- Và Wormsby, - Huân tước Rupert nói tiếp giọng khinh miệt, - tôi giao phó cho anh thông báo với nhân viên một tuyên bố rất quan trọng: tính đến tối nay, lịch sử lâu đời của gia đình tôi với tư cách những người trông nom Calthorpe đã chấm hết.

Ormsby trân trối nhìn vị huân tước già với vẻ kinh ngạc tột độ. - Thưa Huân tước, chắc chắn có gì đó nhầm lẫn -

- Không, không nhầm lẫn tí nào. Tôi, vừa mới đây, đã bán Calthorpe, từ cái khóa, nhà kho, đến thùng rượu. Tôi xin phép giới thiệu bà chủ mới, Bà Felicity Leong.

- SAO CƠ?

- Vâng, chồng bà Leong, ông Harry Leong, - một quý ông tuyệt vời với cú bạt tay phải chết người, mà tôi gặp ở Bãi biển Pebble, - đã gọi cho tôi và đưa ra một đề xuất hời. Giờ tôi có thể dành trọn thời gian của mình câu cá ở Eleuthera mà không phải lo lắng về cái tòa nhà Gothic này rồi.

Ormsby trân trối nhìn mấy người phụ nữ, mồm há hốc.

- Thưa các quý bà, tại sao chúng ta lại không theo đám trẻ đáng yêu của các vị tới Long Bar uống một chút nhỉ? - Huân tước Rupert vui vẻ nói.

- Thế thì tuyệt quá. - Eleanor trả lời. - Nhưng trước tiên, Felicity, chị không có gì muốn nói với người này à?

Felicity quay sang Ormsby, lúc này trông như thể sắp ngất xỉu.

- Ồ phải, tôi suýt quên mất, - cô mỉm cười nói, - tôi e rằng tôi sẽ phải đề nghị ông rời khỏi tòa nhà này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro