Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lý nhận lệnh ngồi trong xe chờ ròng rã nửa tiếng. Chắc không phải là đồ ngốc không chịu về với ông chủ đấy chứ? Tiểu Lý cũng sốt ruột dùm ông chủ, cầm ô nhìn sang ngã tư mới phát hiện ông chủ nhà mình và đồ ngốc đang ôm hôn say đắm.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Tiểu Lý hấp tấp quay lưng đi, một lát sau lén quay đầu lại vẫn thấy đang hôn, hắn hết hồn vội vã quay đi. Một lát sau lại quay đầu nhìn, thế mà vẫn chưa hôn xong......

Đã vậy trời còn mưa nữa, sao cứ phải đội mưa hôn nhau làm gì cơ chứ? Tiểu Lý không hiểu được. Chờ hai người hôn xong một vòng, hắn chạy vội tới che dù cho họ, lúc này mà không tranh thủ thì chỉ sợ vòng tiếp theo lại sắp bắt đầu.

Vương Nhất Bác bọc Tiêu Chiến trong áo rồi ôm trước ngực. Tiêu Chiến thò đầu ra khỏi cổ áo: "Bé cưng, thế này ba ba đi không được đâu." Vương Nhất Bác lập tức vòng tay qua bế bổng y lên.

Sau khi về nhà, Vương Nhất Bác bảo dì Dương chuẩn bị nước nóng còn mình cầm khăn tắm lớn lau khô nước mưa trên người ba ba. Giờ hắn vô cùng biết ơn mình năm đó đã mua bồn tắm sủi bọt, ngoại trừ tắm cho ba ba còn có thể dùng để...... tắm uyên ương nữa.

Qua màn hơi nước trắng xóa, hai người ngồi đối diện nhau trong bồn tắm, chung quanh sủi bọt ùng ục. Vương Nhất Bác vờ như vô tình nhích tới gần ba ba: "Ba ba còn nhớ không, lần đầu tắm trong đây ba ba còn tưởng con muốn luộc ba ba nữa đó."

Mặt Tiêu Chiến bị hơi nóng xông đỏ bừng, nhoẻn miệng cười ngây ngô: "Vậy giờ hai chúng ta bị luộc chung rồi."

Vương Nhất Bác mặt dày mày dạn chuyển sang ngồi cạnh ba ba, tay cũng nhích tới gần, ngón út hai người kề sát nhau. Hắn chợt gọi một tiếng ba ba, cổ họng khô khốc, thanh âm hơi run rẩy.

Tiêu Chiến cũng quay sang gọi hắn: "Bé cưng."

Ngón út Vương Nhất Bác móc vào ngón út của y: "Ba ba, làm sao bây giờ, con không muốn làm bé cưng của ba ba nữa."

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến lập tức cứng đờ, một lát sau khóe miệng dần hạ xuống, ủy khuất nói: "Không muốn......"

Ngón út Vương Nhất Bác dời lên ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, cuối cùng bao phủ cả bàn tay y: "Tiêu Chiến, con không muốn làm bé cưng của ba ba, con muốn làm bạn trai của ba ba."


Tiêu Chiến mím môi nhíu mày: "Bạn trai là gì?"

Vương Nhất Bác nắm chặt tay y: "Chính là người yêu ba ba nhất, tốt với ba ba nhất trên đời."

Tiêu Chiến nghĩ mãi mà không hiểu: "Nhưng bé cưng cũng tốt với ba ba mà."

"Bé cưng không tốt đâu, nhiều năm như vậy bé cưng mới tìm được ba ba. Sau này bạn trai sẽ tốt với ba ba gấp bội, cực kỳ cực kỳ tốt, cũng sẽ không để ba ba đau lòng nữa." Vương Nhất Bác được một tấc lại muốn tiến một thước ôm y vào lòng rồi hôn lên vành tai y một cái.

"À." Tiêu Chiến cái hiểu cái không gật đầu rồi chẳng nói gì nữa.

Mặc dù đã sớm biết ba ba rất khó hiểu được mối quan hệ này nhưng trong lòng Vương Nhất Bác vẫn thấy ấm ức. Một là hắn không biết ba ba trả lời như vậy rốt cuộc có tính là đồng ý hay không, mình cứ như một lão sói xám ranh ma vậy. Hai là hắn không biết khi nào ba ba mới thật sự hiểu được bé cưng và bạn trai khác nhau đây?

Mặc dù đều là yêu nhưng lại không hề giống nhau.

Vương Nhất Bác đưa tay vẩy nước lên người Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cúi xuống nhìn nước rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Vương Nhất Bác lại vẩy thêm chút nước, lặp đi lặp lại nhiều lần Tiêu Chiến mới hiểu ra bé cưng đang nghịch nước với y, thế là y cũng vẩy nước lên người bé cưng.

Hai người náo loạn trong bồn tắm khiến nước văng đầy sàn. Vương Nhất Bác giành được vòi hoa sen phun nước lên cổ Tiêu Chiến đến khi y phản kích. Y bụm hai tay lại vốc nước rồi hắt lên người Vương Nhất Bác, nước chảy từ ngực Vương Nhất Bác xuống cơ bụng rồi lại lăn xuống dưới......

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm giọt nước, ánh mắt liên tục hướng xuống, hướng xuống, xuống chút nữa, cuối cùng rơi vào vật khổng lồ đang dâng trào giữa hai chân Vương Nhất Bác. Lúc nãy hai người mới ôm hôn rồi lại náo loạn một trận, cộng thêm hơi nước nóng sắp hấp chín người khiến vật kia của Vương Nhất Bác đã ngóc đầu lên từ lâu.

Thấy ba ba đột nhiên khựng lại giống như bị ấn nút tạm dừng, Vương Nhất Bác vuốt cổ y hỏi: "Sao vậy ba ba?"

Trong đầu Tiêu Chiến nhớ lại lần trước bé cưng hút sâu của y khiến máu trong người đều sôi trào, chân run, eo cũng mềm nhũn, váng đầu chóng mặt, nói không nên lời, chỉ biết gân cổ kêu loạn, cuối cùng còn bất cẩn xi xi ra.

Tiêu Chiến cũng muốn thử hút bé cưng đến khi kêu lên, y nhìn không chớp mắt con rắn kia rồi khó nhọc nuốt nước miếng một cái. Đây là chỗ xi xi mà, sao có thể ngậm vào miệng được? Hơn nữa rắn còn rất dài và rất to!

Tiêu Chiến đấu tranh nội tâm hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định xong, y hít sâu một hơi rồi vùi mặt xuống nước ngậm rắn lớn vào.

Tiêu Chiến ngây người mười mấy giây, mấy giây đầu y nghĩ xem nên hút hay thổi, mấy giây sau y mới phát hiện mình không hút được mà cũng chẳng thổi được. Rắn to lấp đầy cả khoang miệng y, mấy sợi lông thô cứng cọ vào khóe miệng y. Đã thế rắn còn phình to hơn chen lấn đầu lưỡi y, thật sự không có cách nào cử động được. Tiêu Chiến há miệng một hồi liền cảm thấy quai hàm mỏi nhừ. Đầu rắn đâm sâu vào cổ họng mềm mại, dù không nhúc nhích cũng làm mắt y rưng rưng, nước mắt và nước bọt thi nhau chảy ròng ròng.

Vương Nhất Bác cũng chẳng thoải mái chút nào, mặc dù một nửa tính khí được khoang miệng nóng ướt của Tiêu Chiến bao bọc, quy đầu bị cổ họng kẹp chặt nhưng khúc giữa vật kia phía trên đụng răng Tiêu Chiến, phía dưới cũng đụng răng Tiêu Chiến, thực sự dọa người ta sợ run. Khát vọng sống mãnh liệt khiến Vương Nhất Bác vội vàng muốn kéo rắn ra khỏi hang, nhưng động tác của Tiêu Chiến còn nhanh hơn.

Trước khi cằm mình rơi xuống thì y đã vội vàng phun rắn lớn ra, trong lúc kinh hoảng quên luôn mình đang ngâm trong nước, miệng chưa kịp ngậm lại nên nước ùng ục tràn vào. Tiêu Chiến bất thình lình bị sặc, đáng thương ho khù khụ hơn nửa ngày.

Vương Nhất Bác vớt cha hắn ra khỏi nước, tóc Tiêu Chiến ướt đẫm dính sát vào trán, y lắc mình như cún con mắc mưa làm nước văng đầy mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác là mũi tên đã lên dây, hắn ôm vòng eo nhỏ gầy của ba ba từ phía sau rồi hôn lên gáy y. Tiêu Chiến rất gầy, xương sống hệt như một chuỗi hạt châu gồ lên, Vương Nhất Bác hôn lên từng hạt một: "Ba ba đánh thức rắn làm sao bây giờ, lần này rắn muốn cắn người."

Tiêu Chiến bị hắn bóp eo nên luôn có cảm giác sắp bị kéo xuống nước, vội vàng đưa tay bám chặt thành bồn tắm. Khi Vương Nhất Bác hôn lên mỏm xương cụt, Tiêu Chiến chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào nhấc mông lên. Cánh mông giống như hai mảnh sô cô la hình bán cầu tròn trịa, Vương Nhất Bác nhịn không được vỗ mạnh một cái, sô cô la lập tức rung lên, bờ mông săn chắc như sắp nở hoa tới nơi.


Vương Nhất Bác lấy sữa tắm của Tiêu Chiến đổ gần nửa bình, lần này là rưới sữa dâu lên sô cô la, khe mông nóng rực bị sữa tắm lạnh băng làm run một cái, khẩn trương co rút giây lát rồi mấp máy hút sữa tắm vào.

Có chất bôi trơn trợ giúp nên lần này nới lỏng thuận lợi hơn nhiều. Nhưng ngón tay thứ nhất vừa nhét vào thì Tiêu Chiến đã cảm thấy đầu lưỡi mình mất khống chế, chỉ biết la lên quang quác. Vương Nhất Bác bị tiếng kêu của y làm đau đầu, lập tức lấy miệng mình chặn miệng y, lúc hôn thì Tiêu Chiến im lặng nhưng vừa rời ra liền gào tiếp.

Vương Nhất Bác rút ngón tay ra rồi cầm tính khí của mình ấn vào cửa huyệt: "Ba ba, giờ con sắp làm chuyện của bạn trai rồi đây."

Huyệt thịt non nớt cảnh giác co lại rồi nhẹ nhàng hút lấy vật lạ. Hai tay Vương Nhất Bác giữ eo ba ba, chậm rãi đâm vào chỗ sâu.

Bị rắn cắn mông thật là đau, Tiêu Chiến thở không nổi, chỉ có thể lầm bầm rên khẽ. Y cúi đầu nhìn bụng mình, chỗ đó bị rắn chui vào làm phồng lên cao, có khi nào rắn sẽ cắn thủng bụng y rồi từ bên trong chui ra ngoài không?

Chỉ chốc lát sau y chẳng còn biết đau nhức là gì, cả người giống như bay bổng lên trời, y không biết hình dung thế nào mà chỉ biết rất hưng phấn, hưng phấn hơn khi được ăn một miếng bánh kem ngọt ngào, hưng phấn hơn cả khi ăn bánh bao thịt lớn. Rắn cắn một cái thì y lại bay cao hơn một chút, giống như một chiếc lông vũ bay lơ lửng trong gió.

Nửa người dưới của y bị Vương Nhất Bác tạm thời tiếp quản, nửa người trên úp sấp vào thành bồn tắm, hai núm vú vừa vặn đè lên vòi xả nước. Dòng nước xối thẳng vào hai núm vú đầy đặn khiến toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, nhưng eo y bị Vương Nhất Bác nắm chặt vừa nhức mỏi vừa mềm nhũn nên không sao nhúc nhích được, rốt cuộc nhịn không được kêu khóc: "Huhu, không muốn bạn trai! Không muốn bị rắn cắn!"

Vương Nhất Bác chồm tới liếm láp vành tai bị pháo nổ làm bị thương của y rồi ghé vào tai y thì thào: "Gọi bé cưng đi ba ba, gọi con là bé cưng đi."

Tiêu Chiến quệt nước mắt cố ý nói dỗi: "Anh không phải bé cưng, bé cưng của tôi sẽ không cho rắn cắn tôi đâu, bé cưng của tôi chỉ bé tí tẹo thôi......"

Vương Nhất Bác bất mãn rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào tận cùng: "Nói hay quá nhỉ."

Tiêu Chiến bị hắn lật tới lật lui như tôm trong chảo: "Anh không phải bé cưng của tôi!"

Vương Nhất Bác ôm y vào lòng, trong lúc va chạm đột nhiên tìm được vị trí kia, đâm vào một cái khiến Tiêu Chiến co quắp ngón chân.

"Ba ba, con chính là bé cưng của ba ba."

Vương Nhất Bác ưỡn eo đâm vào điểm nhạy cảm.

"Gọi bé cưng đi ba ba."

Y không nói lời nào, Vương Nhất Bác lại hung ác đâm vào.

"Ba ba, bé cưng yêu ba ba, yêu ba ba nhất."

Lại đâm thêm một cái.

Lúc đầu Tiêu Chiến còn ư ư a a, về sau hơi thở cũng bị Vương Nhất Bác làm nghẹn lại, chỉ biết hổn hển thì thào: "Bé, bé, bé cưng......"

Vương Nhất Bác còn đang cao hứng nhưng Tiêu Chiến đã mơ màng đầu hàng, một tia tinh dịch bắn vào nước rồi lập tức tan đi.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Tiểu Tiêu Chiến mềm oặt rũ xuống: Hình như mình lại vừa xi xi thì phải......?

Ngày hôm sau bác sĩ lại bị ép làm việc, vừa vào cửa thì câu đầu tiên là: "Vương tổng, ngài biến mất hai tháng trời làm tôi còn tưởng mình thất nghiệp rồi chứ......" Nhưng câu tiếp theo liền trở giọng: "Nhưng ngài cũng đâu cần gọi tôi tới ngay ngày đầu tiên về nhà chứ, kỳ cục ghê luôn á."

Vương Nhất Bác cạn lời, rốt cuộc thốt ra hai chữ: "Ha ha."

Bác sĩ giơ hai ngón tay cái lên kề sát vào nhau: "Nghe nói hai người các anh hôm qua đứng dưới mưa thế này nè, thắm thiết đến nỗi gọi cũng không thèm nghe, như vậy có thể không bị cảm được sao?" Vừa nói vừa xoay hai ngón tay lại.

Vương Nhất Bác đỡ trán: "Nghe ai nói bậy thế hả......"

"Xem ra là thật rồi đúng không? Tôi nghe Toán Đầu nói, Toán Đầu nghe Tiểu Lý nói." Bác sĩ nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt đầy hóng hớt, "Anh cũng chẳng nghiêm trọng lắm, uống thuốc cảm là được rồi. Vị kia nhà anh thì phải vào khám mới biết được, có muốn truyền nước biển không."

"Anh ấy...... không phải bị cảm," Vương Nhất Bác lúng túng hắng giọng một cái, "Chính là cái kia, lần này chắc phải cởi quần kiểm tra rồi."

Bác sĩ ngẩn người, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang đùa liền sinh lòng tôn kính hắn: "Vương tổng, ngài đối xử với cha mình như vậy cũng được sao?"

"......" Vương Nhất Bác không nhịn được nữa, "Vào trước đi, anh ấy tỉnh rồi."

Đẩy cửa phòng ngủ ra liền thấy Tiêu Chiến bé nhỏ nằm giữa một cái giường lớn, trên người chỉ quấn khăn lông trắng. Bác sĩ quay lại dò xét sắc mặt Vương tổng, sau khi được phép mới nhẹ chân nhẹ tay xốc khăn lên, lộ ra hai cái mông tròn căng bên dưới.


Bác sĩ có thể thấy được mấy dấu tay lờ mờ, thở dài thườn thượt: "Vương tổng, ngài quá đáng thật đấy! Làm gì có ai hiếu thuận với cha mình kiểu này!"

Vương Nhất Bác đặt tay lên khung cửa liếc xéo hắn: "Anh khám bệnh bằng miệng à?"

Sau đó là thời gian khám bệnh của bác sĩ, hắn cẩn thận kiểm tra sô cô la hình bán cầu một hồi: "Nói tôi nghe chỗ nào đau?"

Tiêu Chiến chổng mông lên lắc lư, cái mông cũng rung lên một cái: "Chỗ bị rắn cắn đau lắm!"

Vẻ mặt bác sĩ vô cùng đặc sắc, vẻ mặt Vương tổng hết sức phức tạp. Vương tổng mất tự nhiên che miệng ho khan: "Ba ba, chuyện này không cần phải nói tỉ mỉ đâu......"

Rõ ràng Tiêu Chiến cũng không hiểu chuyện này là chuyện gì, vì muốn nhanh chóng chữa khỏi mông mình nên đã kể lại tường tận đêm qua rắn đuổi theo y cắn mông, y kêu la oai oái, bò đi lại bị bé cưng kéo về, sau đó nước trong bồn tắm tràn ra, phòng tắm suýt nữa thì ngập lụt.

Vẻ mặt bác sĩ biến ảo khó lường, vẻ mặt Vương tổng thấy chết không sờn. Cuối cùng Tiêu Chiến duỗi hai tay ôm cái mông bị chà đạp của mình, tội nghiệp nói: "Bác sĩ cứu tôi với, tôi chỉ có một cái mông này thôi!"


Bác sĩ cho thuốc cao rồi dặn Vương tổng sáng tối bôi một lần, Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, bác sĩ lại nháy mắt ra hiệu không phải bôi bên ngoài mà là bôi bên trong.

Trước khi đi hắn ghé vào tai Vương tổng thì thào: "Vương tổng, dùng sữa tắm không ổn đâu, lần sau nhớ dùng loại nào chuyên nghiệp một chút. Nhưng mới làm lần đầu thì tình huống này cũng thường tình thôi, hay là tôi gửi mấy phim cho anh học hỏi nhé?"

Là một gay, một gay hai mươi tuổi khí huyết sôi trào, một gay hai mươi tuổi khí huyết sôi trào lại mới nếm trái cấm lần đầu, Vương Nhất Bác lập tức thẹn quá hóa giận chỉ ra cổng đuổi khách: "Tôi thấy anh không muốn làm việc nữa đúng không?"

***

Cái mông chữa vài ngày, cộng thêm hai người bị cảm vẫn dính chung một chỗ nên mãi vẫn không khỏi, Tiêu Chiến chạy ra vườn hoa chơi là chuyện của hơn một tuần sau đó.

Y gặp Toán Đầu trong vườn, Toán Đầu đang cầm ống nước tưới hoa, từ xa vẫy tay với y: "Lâu rồi không gặp, sao anh về mà không ra đây chơi?"

Tiêu Chiến chỉ vào mông mình: "Tôi bị rắn cắn!"

Toán Đầu sửng sốt, mỗi ngày hắn chui tới chui lui mấy bụi cỏ mà chưa từng nghe nói trong vườn có rắn, lập tức cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa: "Thật không? Là rắn gì? Màu gì dài chừng nào? Bị cắn đau không? Có độc không?"

Thế là Tiêu Chiến kể lại đêm đó rắn đuổi theo y cắn mông, y kêu la oai oái, bò đi lại bị bé cưng kéo về, sau đó nước trong bồn tắm tràn ra, phòng tắm suýt nữa thì ngập lụt. Kết quả là Toán Đầu quăng ống nước hầm hầm bỏ đi.

Cũng không biết Toán Đầu nói gì với y mà từ hôm đó Tiêu Chiến cứ thấp thỏm lo âu, cả ngày chẳng thiết ăn uống, ăn bánh bao thịt to cũng không thấy ngon nữa.

Buổi tối hai người ở trong thư phòng. Vương Nhất Bác ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, Tiêu Chiến ngồi đối diện làm bài tập, viết được hai dòng lại bắt đầu giở trò, giẫm lên chân Vương Nhất Bác dưới gầm bàn. Vương Nhất Bác làm ngơ, y liền cởi dép ra rồi cọ từ mu bàn chân lên bắp chân, từ bắp chân lên đầu gối, cọ xong đầu gối lại cọ đùi, khi sắp cọ đến rắn thì bị Vương Nhất Bác chụp lấy mắt cá chân.

Vương Nhất Bác duỗi tay kéo vở luyện chữ của Tiêu Chiến tới xem, thấy nửa trang giấy vẽ đầy gấu và cua: "Sao không làm bài đi?"

Tiêu Chiến vùng vẫy một hồi rồi rút chân lại: "Không muốn làm bài, mông đau."

Vương Nhất Bác trừng y: "Đừng có xạo, đã bao lâu rồi hả, hôm trước bác sĩ tới khám cũng nói không sao rồi."

Tiêu Chiến để chân trần chạy vòng qua bàn rồi leo lên ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, nghĩ ngợi giây lát rồi lí nhí hỏi: "Bé cưng, ba ba không sinh bé cưng được không?"

Vương Nhất Bác thoáng sửng sốt rồi vòng tay ôm lấy eo y: "...... Cái gì?"

Tiêu Chiến đung đưa hai chân gầy guộc rồi sờ lên bụng mình: "Ba ba không muốn sinh bé cưng đâu!"

Vương Nhất Bác mờ mịt, đành phải nhẫn nại dỗ y: "Sinh bé cưng gì? Ai nói ba ba phải sinh bé cưng?"

"Toán Đầu nói!" Tiêu Chiến chớp mắt, "Cậu ấy nói con đem rắn cắn ba ba thì bụng ba ba sẽ to lên, sau đó sẽ sinh ra bé cưng."


"Sao ba ba lại chạy đi nói với Toán Đầu?! Ba ba à, chuyện này không được nói với người khác......" Vương Nhất Bác bị y làm tức giận đến đau não, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, "Toán Đầu còn nói gì nữa?" Hắn cảm thấy phải tìm Toán Đầu nói cho ra ngô ra khoai mới được.

"Toán Đầu nói lúc sinh bé cưng phải rạch một nhát ở đây rồi lấy bé cưng ra." Tiêu Chiến huơ tay trên bụng mình, lúc hít thở bụng nhỏ như quả bóng phình lên xẹp xuống.

Vương Nhất Bác nhịn không được đưa tay xoa xoa rồi an ủi y: "Yên tâm đi, sẽ không rạch một nhát ở chỗ này của ba ba đâu."

"Không phải ba ba sợ đau, ba ba mới không sợ đau đâu." Tiêu Chiến vội vàng lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Nhưng ba ba không cần bé cưng khác, ba ba chỉ cần một mình con thôi."

Đầu mùa hè năm nay, Vương Nhất Bác chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi Vương gia. Vấn đề thân phận của ba ba đã nhờ người giải quyết xong, Vương Nhất Bác nằm ở trang chủ hộ còn trang sau là đơn đăng ký nhân khẩu thường trú của Tiêu Chiến.

Tên là do Vương Nhất Bác đặt cho y, Tiêu Chiến. Ngày sinh chỉ có thể đoán, ngày Vương Nhất Bác chọn là ngày mùa đông dẫn y về nhà. Quan hệ với chủ hộ là người thân khác.

Vương Nhất Bác đưa sổ hộ khẩu cho Tiêu Chiến rồi nói y biết có cuốn sổ màu đỏ này thì chúng ta chính là người thân hợp pháp, ai thấy cũng phải thừa nhận chúng ta là người một nhà. Tiêu Chiến mở sổ ra xem, bên trong có rất nhiều chữ y không biết, y chỉ nhận ra tên của Vương Nhất Bác và tên mình.

Y rà ngón tay lên từng chữ, đòi Vương Nhất Bác đọc cho mình nghe: Tên họ, giới tính, nơi sinh, dân tộc, quê quán, ngày sinh và quan hệ với chủ hộ.

Vương Nhất Bác nói phải cất kỹ sổ hộ khẩu, Tiêu Chiến liền xung phong nhận nhiệm vụ. Y kéo dây kéo sau lưng gấu nhỏ ra rồi nhét sổ vào, sau đó đặt gấu nhỏ trong két sắt, để chìa khoá két sắt vào một hộp trà, đem hộp trà đặt vào ngăn tủ thứ ba, khóa kỹ cửa tủ rồi đeo chìa khoá lên cổ.

Nhưng có một buổi tối hai người ra ngoài đi dạo, dây đeo chìa khoá đột nhiên bị đứt. Lúc đầu Tiêu Chiến không phát hiện, sắp về đến nhà mới sờ lên ngực thì không thấy chìa khoá đâu nữa. Hai người lại đi ngược đường cũ để tìm, phát hiện một con chó hoang ngậm sợi dây đỏ treo chìa khóa. Tiêu Chiến nhớ nghề cũ xông lên đánh nhau với nó, điên cuồng đuổi theo hai cây số, nhưng cuối cùng vẫn không thể cướp lại chìa khóa.

Thế là tối về nạy cửa tủ, tìm hộp trà lấy chìa khoá két sắt rồi lôi gấu nhỏ ra. Tiêu Chiến dâng nộp sổ hộ khẩu: "Thôi bé cưng giữ đi."

Ngày đầu tuần Vương Nhất Bác một tay cầm sổ hộ khẩu, một tay dắt Tiêu Chiến đến đồn công an làm thẻ căn cước.

Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến chụp ảnh, lần đầu tiên là ngày lãnh đạo đến thị sát. Tiêu Chiến chỉ vào máy ảnh trên giá đỡ: "Bé cưng còn nhớ không, lần trước có người chụp ảnh cho chúng ta, còn in lên báo nữa đấy!"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: "Con nhớ chứ, con còn cắt ảnh chụp trên báo ra. Nhưng mảnh giấy kia bị máy giặt xoắn nát rồi."

"Hừ, biết ngay là con cắt mà! Sau đó ba ba không tìm được nữa......" Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Ba ba nói muốn có tờ báo của ba ba và bé cưng nhưng họ đều bảo hết rồi hết rồi. Nhưng ba ba vẫn tìm được một tờ! Con đoán xem ở đâu?"

Vương Nhất Bác chỉ nhìn y thật sâu chứ không nói gì.

Nhắc tới việc này Tiêu Chiến chợt hào hứng hẳn lên, ánh mắt sáng rực: "Có một ngày trời mưa, ba ba trú mưa ở trạm xe buýt. Có người đang đọc báo, sau đó xe tới nên họ ném tờ báo rồi lên xe đi mất. Tờ báo kia bay đến cạnh chân ba ba, ba ba cúi xuống nhìn! Chính là tờ báo có in hình bé cưng và ba ba đó! Nhưng mưa lớn quá nên tờ báo ướt sũng, ba ba vừa nhặt lên thì nó liền rách......"

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến dẫn y tới ngồi xuống ghế.

Tiêu Chiến đặt hai tay lên đầu gối, khẩn trương túm chặt vải quần: "Ba ba không muốn chụp ảnh một mình. Bé cưng, chúng ta chụp ảnh chung với nhau được không?"


Vương Nhất Bác đến cạnh viên cảnh sát rồi nhìn ba ba trong máy ảnh: "Không được, chỉ có thể chụp một mình thôi. Ba ba nhìn qua đây đi, cười lên nào."

Tiêu Chiến rất phối hợp nhe răng, Vương Nhất Bác nín cười giơ điện thoại lên chụp lại bộ dạng ngốc nghếch này của y, sau đó mới dặn y không được nhe răng cười mà chỉ cười mỉm thôi.

***

Một tuần sau có người gõ cửa biệt thự. Giờ Tiêu Chiến đã biết nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, y trông thấy một người đàn ông đang cầm vật gì đó trong tay, y nghĩ người này nhất định là đến tìm bé cưng.

Tiêu Chiến đứng bên trong gõ cửa một cái: "Anh chờ chút nhé, tôi sẽ gọi Vương Nhất Bác ra!"

Nhân viên chuyển phát nhanh đứng ngoài gõ cửa: "Hả? Người tôi tìm không phải Vương Nhất Bác đâu, để xem nào...... Đây là nhà Tiêu Chiến đúng không? Tiêu Chiến có đây không?"

Tiêu Chiến ngẩn người nghĩ mãi mà không rõ, y cảm thấy trên đời này ngoại trừ bé cưng thì sẽ không có người thứ hai tìm mình. Y mang dép lê lạch bạch chạy về phòng, Vương Nhất Bác vừa mặc đồ tử tế chuẩn bị đi làm.

Tiêu Chiến kéo hắn ra cửa: "Bé cưng, ngoài cửa có người lạ tìm Tiêu Chiến kìa!"

"Tìm ba ba mà ba ba kéo con làm gì?" Vương Nhất Bác ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn đi theo y.

Tiêu Chiến chê hắn chậm nên túm cà vạt của hắn lôi đi: "Sao lại có người tìm ba ba? Không ai tìm ba ba đâu!"

Vương Nhất Bác suýt nữa bị y siết chết: "...... Ba ba nhẹ chút."

Hai người dừng lại trước cửa, Tiêu Chiến lại gõ cửa một cái: "Tôi gọi Vương Nhất Bác tới cho anh đây!"

Nhân viên chuyển phát nhanh cạn lời, đồng chí à, tôi đâu có tìm Vương Nhất Bác......

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mở cửa ra: "Có bưu phẩm à?"

Nhân viên chuyển phát nhanh giao đồ, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua rồi đưa cho Tiêu Chiến: "Ba ba, là thẻ căn cước của ba ba đó."

Ba ba? Người bên trái lại gọi người bên phải là ba ba sao? Người bên phải có chỗ nào giống ba ba của người bên trái đâu? Nhân viên chuyển phát nhanh đảo mắt từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái, cuối cùng trở lại bên phải, đưa tới một cây bút: "Phiền ngài ký nhận vào đây."

Tiêu Chiến một tay cầm bưu phẩm, một tay cầm bút, chạy vào phòng khách ngồi phịch xuống đất rồi tì lên bàn, chậm rãi nghiêm túc viết từng nét: Dọc, ngang, ngang, ngang, dọc......

Đây là lần đầu tiên y chính thức viết tên mình, không phải trên vở luyện chữ, cũng không phải ở mặt sau văn kiện của bé cưng mà là đơn chuyển phát nhanh, đây là vật thuộc về Tiêu Chiến.

Trước hôm nay, y chỉ gọi là Tiêu Chiến. Sau ngày hôm nay, y chính là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến viết xong đơn chuyển phát nhanh thì lễ phép đưa bằng hai tay cho nhân viên chuyển phát nhanh, còn chạy vào bếp lấy cho người ta một cái bánh bao thịt to mới hấp xong để làm quà cám ơn.

Hai người ngồi trên ghế sa lon mở bưu phẩm, Tiêu Chiến cầm cái túi lắc lắc, nghe thấy bên trong phát ra tiếng lách cách.

Vương Nhất Bác cười: "Mau mở ra đi."

"Không muốn, ba ba phải nghe đã." Thế là Tiêu Chiến lắc tới khi mỏi tay mới mở túi ra.

Bên trong có một bì thư, trong bì thư đựng một cái thẻ. Phía trên in hình của y và mấy dòng chữ. Tấm hình này chụp cũng chẳng đẹp mấy, Tiêu Chiến cười đến nỗi cơ mặt cứng đờ, vẻ mặt hơi ngốc một tí. Nhưng Tiêu Chiến rất thích, y nghe bé cưng nói thẻ căn cước là vật rất quan trọng rất lợi hại nên nhịn không được lật qua lật lại tấm thẻ sờ soạng hồi lâu.


"Bé cưng cũng có thẻ căn cước sao?"

"Có chứ."

"Vậy mẹ ông chủ nhỏ có không?"

"Cũng có."

"Lý đại ca lái xe có không?"

"Cũng có."

"Còn Toán Đầu?"

"Toán Đầu cũng có."

"Dì Dương cũng có sao?"

"Có."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy mình và ông chủ nhỏ, mẹ ông chủ nhỏ, Lý đại ca, Toán Đầu, dì Dương không có gì khác biệt, mình cũng là người giống như họ vậy.

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm ba ba đang cười ngây ngô vào lòng rồi cúi đầu hôn lên xoáy tóc của y: "Ngốc......"

Cả buổi chiều hôm đó Tiêu Chiến chỉ bận tìm người để khoe thẻ căn cước "hết sức lợi hại" của mình.

Y chạy vào bếp phụ dì Dương rửa rau, sau đó móc thẻ căn cước mới tinh ra khỏi túi: "Dì Dương nhìn này, cháu có thẻ căn cước rồi đó!"

Y ra vườn hoa tìm Toán Đầu, Toán Đầu mặc kệ y, thế là y liền đuổi theo người ta chạy ba vòng quanh vườn hoa: "Toán Đầu! Anh xem thẻ căn cước của tôi này! Tôi có thẻ căn cước rồi đó!"

Chạng vạng tối Vương Nhất Bác tan sở về nhà, y lập tức xông ra ngoài. Vương Nhất Bác còn tưởng y ra đón mình nên dang rộng hai tay chuẩn bị ôm, nào ngờ Tiêu Chiến không thèm để ý tới hắn mà chạy thẳng tới xe hơi gõ lên cửa sổ: "Đại ca! Anh nhìn thẻ căn cước của tôi này! Anh xem đi! Thẻ căn cước của tôi đó!"

Vương tổng bị bỏ rơi đưa tay tóm cổ áo xách y về: "Tiêu Chiến, có phải muốn chọc chồng yêu tức chết không hả......"

"Chồng yêu là gì?" Tiêu Chiến bị hắn xách lên không thoải mái, thế là rất tự giác vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác rồi đu lên người hắn.

***

Rất nhanh sau đó bác sĩ báo tin vui đã liên lạc được với một chuyên gia về não có tiếng trên quốc tế, còn sắp xếp một buổi hội chẩn riêng cho Tiêu Chiến.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến đi máy bay, y khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi Vương Nhất Bác: "Bé cưng, chúng ta sẽ bay thật cao thật cao như chim nhỏ đúng không?"

Vương Nhất Bác nói: "Đương nhiên, chúng ta sẽ bay cao hơn những con chim ba ba thấy nữa."

Có lẽ bệnh của ba ba ngày mai sẽ chữa khỏi, có lẽ sẽ không đơn giản như vậy. Có lẽ phải ở lại đó rất lâu, có lẽ phải trị liệu rất nhiều. Có lẽ lần này thất bại, còn phải tìm cách khác. Có lẽ nơi này không được, còn phải bôn ba nhiều.

Nhưng Vương Nhất Bác không hề nản lòng, bởi vì lần này họ sẽ cùng nhau bay lên cao hơn, đi đến nơi xa hơn.

Mong rằng khi bạn lấm bùn sẽ có người rửa sạch cho bạn rồi xem bạn như bảo vật.

Mong rằng tất cả thương nhớ khắc cốt ghi tâm chưa từng bị quên lãng, tất cả ly biệt cuối cùng sẽ có lúc gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nước