Ba tên cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba chị em tôi cuộn mình trong chăn ấm trên lầu, hai đứa nhỏ ép sát vào tôi, hơi thở đều đặn hòa vào những nhịp đập nhẹ nhàng của đêm tối. Cha mẹ đã đi vắng, để lại khoảng trống mênh mông trong ngôi nhà cũ kỹ này. Dù đã mười tám tuổi, tôi vẫn không thể ngăn mình khỏi nỗi sợ hãi khi phải ngủ một mình trong căn nhà rộng lớn này, nơi những âm thanh vô định thường xuyên đánh thức tôi giữa đêm khuya.

Khi đồng hồ lặng lẽ điểm giữa đêm, tôi chợt bật dậy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một tiếng động kỳ lạ vang lên từ dưới phòng khách, phá tan màn đêm yên ắng. Tiếng bước chân nặng nề trên sàn gỗ kẽo kẹt, rồi tôi nghe thấy… một giọng nói. Giọng đàn ông, thấp và thô ráp, vang vọng lên từ tầng trệt. Lạ hoắc. Tôi không nhận ra ai có thể có giọng nói như thế trong nhà mình.

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, nhưng đôi tai tôi vẫn cứ căng ra, dò tìm từng âm thanh nhỏ nhất. Tiếng nói vẫn vọng lên, lúc gần lúc xa, như thể người nói đang lẩn quẩn khắp nhà, dò dẫm từng bước, tìm kiếm gì đó… hay ai đó. Tôi cảm nhận được một hơi lạnh lướt qua sống lưng, bám chặt lấy mình như một bàn tay vô hình. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, âm thanh đó giờ đây như một nhịp điệu đều đặn của nỗi sợ hãi, và tôi nhận ra mình không thể nằm yên được nữa. Tôi phải biết chuyện gì đang xảy ra ở dưới kia.

***

Tim tôi đập loạn xạ, từng nhịp nặng nề như tiếng trống vang lên trong đêm. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập run rẩy của thằng em trai, bám chặt vào tay mình như chiếc neo cuối cùng giữa biển sóng dữ. Hai chị em lặng lẽ dắt nhau bước từng bước trên sàn gỗ cũ kỹ, mỗi tấm ván kêu lên những âm thanh rên rỉ khe khẽ, như có những linh hồn bị mắc kẹt trong đó phía bên dưới bóng tối. Cầu thang gỗ lạnh lẽo dưới chân, từng bậc từng bậc, đưa chúng tôi xuống gần hơn với nơi phát ra tiếng động.

Chúng tôi dừng lại ở góc khuất của hành lang, đôi mắt lén lút nhìn ra phòng khách đang chìm trong bóng tối lờ mờ. Mắt tôi cố gắng xuyên qua lớp bóng tối, và rồi nhìn thấy chúng, ba gã đàn ông đứng đó, phủ kín mặt bằng khăn đen. Hai tên trong số đó nắm chặt những con dao sáng loáng, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng yếu ớt như móng vuốt sắc lẹm của quỷ dữ. Tên thứ ba cầm một cái xà beng, thứ vũ khí nặng nề đó trông thật đáng sợ trong tay hắn, chỉ cần một cú vung là mọi thứ sẽ sụp đổ.

Hồn vía tôi như bay khỏi thân xác, lơ lửng trong không gian lạnh lẽo ấy. Bất chợt, một âm thanh chói tai vang lên, giống như ai đó vừa nổ một khẩu súng vào màn đêm tĩnh mịch. Thằng em tôi, trong lúc hoảng loạn, đã vô tình đá trúng cái lục lạc đồ chơi bỏ quên gần đó. Âm thanh kim loại va chạm vang vọng, xé tan màn đêm và trái tim tôi như thắt lại trong lồng ngực. Cả ba gã đàn ông đều dừng lại, ánh mắt chúng đột ngột hướng về phía hai đứa trẻ đang ẩn nấp, những con quái vật vừa phát hiện ra con mồi.

***

“Ai?” Một trong ba gã đàn ông hét lên, giọng hắn đục và sắc lạnh như mảnh thủy tinh vỡ. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu lên những gương mặt bị che khuất, làm nổi bật vẻ tàn bạo trong ánh mắt của chúng. Too nghe thấy tiếng quát và sau đó cả ba tên bắt đầu lùng sục, dạo bước khắp phòng khách với những bước chân nặng nề, như những con thú đang lùng sục con mồi.

Con tim đập mạnh đến nỗi tôi cảm thấy như sắp nghẹt thở. Không còn thời gian để suy nghĩ thêm, tôi quay vội sang đứa em trai, giọng lạc đi vì lo lắng: “Lên phòng, chốt cửa lại và ở yên trong đó, nhanh lên!” Tôi đẩy nó lên cầu thang, từng bước nặng nề như thể mỗi bậc gỗ dưới chân đang ra sức cản trở . Nó không cần thêm sự thúc giục, đôi mắt nó mở to, đầy sự hoảng sợ. Sau khi đứa em trai đã an toàn lên lầu, tôi quay mặt lại phòng khách, đứng sững lại và đưa hai tay lên đầu trong tư thế đang cầu xin.

“Tha cho con, mấy ông, muốn lấy gì thì lấy, con chỉ có một mình ở đây!” Tôi hét lên, giọng chao đảo nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Phần vì sợ hãi, phần vì tôi biết rõ mình phải giữ sự chú ý của bọn chúng tránh xa khỏi hai đứa em nhỏ.

“Mày bước ra đây không, tao giết!” Một tên trong số đó quát, giọng hắn lạc đi điên cuồng. Tôi nuốt nước bọt, cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt quanh cổ họng. Ngay lúc đó tô biết mình phải làm theo mệnh lệnh, không chỉ để bảo vệ bản thân mà cũng để đánh lạc hướng chúng khỏi hai đứa em. Lạ lùng thay, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một sự bình tĩnh kỳ lạ, như thể nỗi sợ đã tạm rút lui để nhường chỗ cho một mục tiêu lớn hơn là làm sao để giữ an toàn cho hai đứa bé.

***

“Một con bé à? Tiền bạc để ở đâu?” Giọng của một tên khác nghe như thể đang lôi ra từ tận sâu của một cái hố tối tăm. Hắn hỏi, như thể đang hỏi thăm đường đi hay là nhà của một người nào đó.

Tiền bạc, vàng và những món đồ giá trị cha mẹ tôi để lại nằm gọn trong phòng ngủ ở tầng trệt. Đó là hướng dẫn tốt nhất để dẫn bọn chúng ra khỏi khu vực trên lầu, nơi các em tôi đang ẩn nấp. Đành phải chấp nhận thôi, nếu phải đổi bằng chính mạng sống của mình để bảo vệ chúng, thì tôi chắc cũng sẽ phải làm.

“Dạ, mấy ông đi theo con,” tôi trả lời, giọng run rẩy nhưng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Hơi thở trở nên ngắn và nhanh, như những cơn gió mùa đông đang rít qua khe cửa. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, từ lưng xuống đến từng ngón tay. Một tên đàn ông tiến đến, chiếc dao sáng loáng đẩy nhẹ vào lưng tôi, cảm giác lạnh buốt xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh. Tay hắn siết chặt vai, đôi tay rắn chắc như một cái kẹp sắt không thể cởi ra. Mỗi bước chân của bọn chúng dội lại trong căn nhà, tiếng động khi ấy vang to như tiếng nổ của những quả bom vô hình, vô dạng.

Chúng tôi bước vào phòng ngủ của cha mẹ. Căn phòng và cả căn nhà này nữa, nơi mà tôi đã từng cảm thấy sự an toàn, giờ đây trở thành một chốn kinh hoàng trong đêm đen. Một trong những tên cướp bật đèn lên, ánh sáng chiếu sáng lên những bức tường đã từng là nơi ẩn náu bình yên. Bọn chúng bắt đầu lục lọi tủ quần áo, kéo ra từng món đồ quý giá với sự hưng phấn, đối với chúng không có một chút tiếc nuối nào cả, đêm nay cả bọn đã vớ bở. Tôi đứng ở cửa, cảm giác như một con rối bị dắt đi bởi những sợi dây vô hình, trong khi từng giây phút trôi qua, nỗi sợ hãi của tôi dâng cao lên như sóng biển cuộn trào.

***

“Còn ai ở nhà nữa?” Một tên trong số ba gã đàn ông hỏi, giọng hắn lạnh lùng và hờ hững sau khi đã vét sạch két sắt. Âm thanh của tiếng kim loại va chạm, tiếng kéo lê những món đồ quý giá, vẫn còn vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn phòng.

“Có mình con thôi,” tôi đáp, vẫn cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, mặc dù trong lòng sự lo sợ đang dâng trào như sóng dữ. Ánh sáng từ ánh đàn đang chiếu sáng khắp căn phòng, làm nổi bật lên vẻ đáng sợ của ba gã đàn ông. Chúng không còn là những tên cướp thông thường nữa, ánh mắt của chúng đầy những tia nhìn khát khao và tăm tối, khiến tôi cảm thấy như đang bị xé nát từng lớp da.

Tôi cảm thấy lòng mình như bị bao trùm bởi một lớp băng lạnh lẽo. Một cảm giác bất an khó tả, lan tỏa từ đầu đến chân. Rồi bất chợt, cả ba tên quay lại nhìn tôi từ trên xuống, rồi lại từ dưới lên, ánh mắt của chúng như những cặp dao sắc bén, rạch rọc qua từng lớp váy ngủ mỏng manh mà tôi đang mặc. Như thể không chỉ đang tìm kiếm tiền bạc hay đồ giá trị, mà còn đang khám phá một phần thầm kín của chính con bé đã đưa chúng vào cái kho báu này.

Ngay lúc đó, một chuông cảnh báo ầm ĩ vang lên trong đầu tôi. Sự nhận thức đến muộn màng cho tôi biết rằng mình đang ở trong tình thế nguy hiểm hơn bao giờ hết. Tôi chợt nhận ra rằng mình chỉ đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, không đủ che chắn cho cơ thể, và sự hiện diện của tất cả mọi thứ trong căn phòng này càng làm cho tình huống thêm đáng sợ. Mỗi nếp gấp của chiếc váy, mỗi inch da thịt hiện ra dưới ánh sáng đèn, trở thành mục tiêu của ánh nhìn thèm thuồng và tăm tối. Tim tôi đập mạnh, không chỉ vì nỗi sợ hãi mà còn vì sự tủi nhục và mối nguy hiểm đang cận kề.

***

“Hai thằng bây ra ngoài đợi tao!” Tên cầm xà beng quát, giọng hắn vang vọng trong phòng như một cú sét đánh, nặng nề, vang rền lên trong đầu óc tôi. Hai tên còn lại lập tức đi ra ngoài, để lại chỉ mình hắn và tôi trong căn phòng, một đứa con gái và một gã đàn ông trong một căn phòng ngủ.

“Con nhỏ, muốn sống thì phải ngoan, biết chưa?” Hắn quay lại, ánh mắt lấp lánh sự nham hiểm. Giọng hắn lạnh lẽo, như đang nói những lời rít qua kẽ răng. Tôi chỉ biết gật đầu, cảm giác như mình đang bị mắc kẹt vào trong một cơn ác mộng không có lối thoát.

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má , những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt một để hòa quyện với nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong. Bây giờ, tôi không còn quyền chống cự, không còn khả năng la hét. Mỗi âm thanh của sự tuyệt vọng bị chặn đứng ngay khi nó hình thành trong cổ họng. Tôi biết rõ, nếu làm ầm ĩ hay phản kháng, hai đứa em nhỏ đang ẩn nấp trên lầu sẽ gặp nguy hiểm. Chúng là những sinh mạng không thể thay thế, những thứ quý giá hơn bất cứ món đồ nào trong căn nhà này.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Trong đầu tôi, một kế hoạch mơ hồ bắt đầu hình thành , làm sao để bảo vệ ba mạng sống trong căn nhà này. Tôi không thể để bọn chúng phát hiện ra các em tôi. Sự bình tĩnh của lúc này không phải là dấu hiệu của sự bình yên, mà là một mảnh vỡ cuối cùng của hy vọng giữa sự hỗn loạn. Tôi phải sử dụng mọi cách để giữ cho chúng an toàn, cho dù điều đó có nghĩa là mình phải cam chịu sự nhục nhã, đau đớn và nỗi sợ hãi đến tận cùng.

***

Hắn ra lệnh cho tôi nằm lên giường, và từng động một khi ấy chậm rãi, nặng nề. Khi phải tự cởi chiếc váy ngủ của mình ra, tôi cảm thấy như từng lớp bảo vệ cuối cùng cũng đã bị xé nát. Lần đầu tiên, tôi phải đối mặt với một người đàn ông xa lạ trong tình trạng hoàn toàn trần truồng như thế này. “Đẹp quá!” Hắn trầm trồ, giọng hắn như đầy sự thỏa mãn dâm dục. Hắn cởi bỏ quần của mình, rồi từ từ tiến lại, quỳ phía trên cơ thể không còn che chắn của tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng không để những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng lăn dài xuống má.

Tôi tự nhủ với bản thân, không được kêu la, không được chống cự. Bọn chúng không thể phát hiện ra hai đứa em tôi đang ở đâu. Tôi phải giữ cho chúng an toàn, mặc dù sự nhục nhã và sợ hãi đang dâng lên như sóng cuộn trong lòng. Khi bàn tay hắn bắt đầu vò nắn lên bầu vú mềm mại, tôi cảm thấy như cả thế giới của mình đang sụp đổ. Cảm giác tàn nhẫn từ những ngón tay thô ráp giày xéo lên làn dạ nhạy cảm, khiến tôi suýt không thể giữ được im lặng. Tôi phải cắn chặt môi, dùng tay giữ miệng mình để ngăn âm thanh của sự đau đớn và tuyệt vọng bị trào thoát ra.

Sự yên tĩnh trong phòng trở thành áp lực nặng nề. Một tiếng động bất kỳ, dù là nhỏ nhất, có thể đánh thức hai đứa em đang ngủ trên lầu và làm chúng rơi vào nguy hiểm. Tôi không chiến đấu với hắn; thay vào đó, tôi chiến đấu với chính nỗi sợ bên trong, với sự nhục nhã và phẩm giá của bản thân. Bàn tay của hắn tiếp tục giày vò bầu vú của tôi, cảm giác đau đớn và sự tồi tệ lan tỏa khắp cơ thể. Hắn dùng miệng mình, đầy mùi hôi hám, hôn lên từng phần cơ thể trần truồng của tôi, khiến mọi nỗi sợ và nỗi đau đớn trở nên càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

***

Tôi gồng cứng người, hai bàn tay siết chặt lấy ga trải giường, đôi môi cắn chặt để cố gắng kiểm soát bản thân trong khi cơ thể mình bị chà đạp. Cảm giác từ việc hắn đặt môi lên vùng nhạy cảm nhất của tôi như xé rách từng lớp bảo vệ cuối cùng cái phẩm giá đang mong manh hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy như thể toàn bộ thế giới đang sụp đổ quanh mình. Lưỡi hắn bắt đầu đưa sâu vào và chuyển động trong khu vực kín đáo nhất, khiến đầu óc tôi trở nên choáng váng và quay cuồng. Sự tấn công từ phía dưới của hắn khiến tôi phải cố gắng rên rỉ nhè nhẹ, nỗ lực kiềm chế bản thân để không bùng nổ trong cơn tuyệt vọng.

“Mày còn trinh à?” Câu hỏi đó, thô bỉ và tàn nhẫn, làm tôi cảm thấy như bị xé nát thêm một lần nữa. Tôi không thể đáp lại, chỉ có thể giữ im lặng, mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng che giấu sự đau đớn và sự nhục nhã đang dâng trào lên.

Mỗi cảm giác đau đớn, mỗi sự đụng chạm từ hắn đều khiến tôi cảm thấy như mình đang chìm sâu vào trong một cơn ác mộng không có lối thoát. Tôi phải duy trì sự bình tĩnh, dù cơ thể và tâm trí tôi đang chống lại sự tàn nhẫn và những kích thích không ngừng của hắn.

***

“Hãy mở mắt ra nhìn xuống đây!” Hắn ra lệnh và khi tôi làm theo, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là cái vật thể đáng sợ của hắn. Kích thước to lớn của nó khiến tôi rùng mình, lớn hơn cổ tay tôi là ít. Cái đầu bóng loáng đó đang hướng thẳng về phía giữa hai chân, chỗ vùng tam giác nhỏ xíu, nhạy cảm và được giữ gìn cẩn thận từ bấy lâu nay.

“Banh l... ra, nhìn tao phá trinh mày đây!” Hắn quát, và tôi phải ngoan ngoãn dang rộng hai chân, để chỗ kín của mình mở rộng. Ngay lập tức, hắn đột ngột ấn mạnh vào bên trong tôi. Cảm giác đau đớn từ đến từ cái vật thể đó như xé toạc cơ thể, kéo mạnh hai chân mà xé người tôi ra. Tôi nghe thấy một tiếng rách từ sâu ở phía bên trong. Ôi trời ơi! Dù đã chuẩn bị tinh thần cho cơn đau, tôi không ngờ nó lại tồi tệ đến mức này, đau đớn đến chết đi sống lại, đau đến mức từng dây thần kinh trong người như căng lên và muốn đứt đoạn.

Cơn đau dữ dội khiến người tôi giật mạnh lên, co rúm lại. Hai mắt tôi trợn trừng, và cơ thể mềm nhũn, rũ xuống giường. Tôi co giật nhè nhẹ, không thể kiểm soát được bản thân. Cơn đau đã hoàn toàn đánh gục tôi, làm tôi gần như không còn sức lực để chống chọi với những điều sẽ tới.

***

Tôi cảm nhận sự xâm phạm sâu vào trong và cơn đau đớn chưa từng thấy khi hắn bắt đầu di chuyển vào ra bên trong tôi. Cảm giác rát bỏng và đau đớn như thể mỗi lần hắn kéo ra rồi đẩy vào đều làm gia tăng cơn đau lên gấp bội lần. Kích thước của thứ ấy quá lớn, lớn hơn mức chịu đựng của con nhỏ chưa từng nếm trải tình dục như tôi, áp lực từ bên trong khiến vùng giữa hai chân tôi cảm giác như căng ra đến mức không thể nào chịu đựng được. Tôi cảm thấy như thể nó đang xé rách mọi thứ, thậm chí như thủng lên đến dạ dày. Nước mắt không ngừng chảy, không chỉ vì đau đớn mà còn vì cảm giác tủi nhục và bất lực.

Trong lúc đó, những lời thô bỉ và tàn nhẫn từ miệng hắn tiếp tục vang lên:

“L..n mày khít quá, cái lỗ nhỏ mà tao thích.”

“Rên đi, tao muốn nghe tiếng mày kêu.”

“C..c tao sắp chịu hết nổi rồi, mày cảm thấy không?”

“Tao sắp bắn vào l..n mày rồi, chuẩn bị đi!”

“Mở rộng ra, con nhỏ, cho tao dễ làm hơn!”

Những câu nói đó như những nhát dao đâm vào tâm trí và lòng tự trọng của tôi, mỗi từ đều làm cơn đau đớn thêm phần dữ dội. Tôi chỉ còn biết gồng mình, cố gắng không để bản thân gục ngã hoàn toàn mà bùng nổ lên trong cơn bão táp của sự tủi nhục và đau đớn này.

***

Hắn không ngừng thúc mạnh vào bên trong cái chỗ đang đau rát, trong khi đôi tay hắn đang giữ chặt hông tôi với một sức mạnh tàn nhẫn không thể tả. Tôi cảm nhận được sự đau đớn tột cùng khi hắn ra sức đẩy vào bên trong, khiến tôi phải dang rộng hai chân ra hết mức để hắn dễ dàng xâm nhập. Cả người tôi run rẩy, không còn sức để thở. Cơn đau dữ dội khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể đang căng ra và sắp đứt đoạn. Nếu tình trạng này kéo dài thêm, tôi có thể chết vì không thở nổi, hoặc đau đớn đến mức làm cơ thể gục ngã hoàn toàn.

Hắn bắt đầu rên rỉ, âm thanh của sự hưng phấn và cơn khoái lạc của hắn hòa quyện thành một bản giao hưởng tàn bạo. Giọng nói của hắn hổn hển, tiếp tục cất lên những câu thô tục: “Tao sắp ra rồi, tao ra, banh l..n rộng ra con nhỏ!” Những từ ngữ thô bỉ ấy làm tăng thêm cảm giác tủi nhục, đau đớn và sự giày xéo trên cơ thể. Cứ mỗi lần hắn đẩy vào, tôi cảm thấy như mình đang bị xé toạc ra, xương chỗ ấy đang vỡ vụn đến mức đôi chân tôi không còn cảm giác, chỉ còn đau đớn và sự khổ sở.

Sau một cơn rùng mình dữ dội, hắn đổ gục lên người tôi, thở hổn hển như một con thú hoang. Bên trong tôi giờ đầy ắp một thứ âm ấm, nhơn nhớt, tạo ra một cảm giác cực kỳ dơ bẩn và khó chịu. Cảm giác này làm tôi cảm thấy như mình đang bị chìm trong một đầm lầy nhơ bẩn, không thể thoát ra được. Tôi vừa trải qua một cuộc hiếp dâm, và cảm giác nhục nhã, tủi hổ, cùng với sự dơ bẩn tràn ngập trong tôi, khiến mọi cảm giác khác trở nên mờ nhạt. Cơn đau đớn, mệt mỏi và đờ đẫn khiến tôi như một cái xác vô hồn, một con búp bê vừa mới bị vứt bỏ, nằm im lìm và chẳng còn sinh khí.

***

Hắn kéo quần lên và rời khỏi phòng, để lại tôi trong một trạng thái hoàn toàn kiệt quệ. Tôi nằm đó, co rúm lại trên giường, kéo chăn lên để che khuất cơ thể lõa lồ và mỏi nhừ của mình. Cảm giác mệt mỏi, đau đớn và sự sợ hãi tràn ngập trong tôi, mỗi hơi thở đều gợi nhớ đến cơn ác mộng vừa qua. Tôi cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng mỗi nhịp thở đều là một nỗi đau, như một lời nhắc nhở về sự chà đạp mà mình vừa phải trải qua.

Tôi vừa cố gắng ổn định lại tâm trí thì một tên khác bước vào phòng. Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ hắt lên, làm rõ sự hiện diện của hắn. Hắn đã cởi quần, để lộ ra một phần cơ thể dưới gớm ghiếc ấy. Một nỗi sợ hãi mới dâng trào trong tôi khi tôi nhận ra rằng tình trạng của mình có thể còn tồi tệ hơn. Đau đớn từ sự xâm phạm trước đó chưa kịp lắng xuống thì giờ đây, tôi phải đối mặt với một mối đe dọa khác.

Khi hắn bước gần hơn, từng bước chân của hắn như đè nặng lên trái tim tôi, làm tôi cảm thấy như mình sắp bị kéo trở lại vào cơn ác mộng. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn, đầy tham lam và dục vọng. Từng giây phút trôi qua như kéo dài vô tận, làm cho sự hoảng loạn và sợ hãi càng lúc càng tăng lên. Tôi không còn sức để kháng cự, chỉ biết nằm yên, mong mỏi điều tồi tệ này sẽ sớm kết thúc, và hy vọng rằng mình sẽ vẫn còn đủ sức để bảo vệ hai đứa em nhỏ, không để chúng phải chịu tổn thương.

***

Tên thứ hai tiếp cận tôi với những cử chỉ quen thuộc không thể nhầm lẫn. Hắn không giống như tên đầu tiên, nhưng sự xâm lấn của hắn vẫn khiến tôi cảm thấy đau đớn. Do phần cơ thể bên dưới của tôi đã bị mở rộng một cách thô bạo sau lần đầu tiên, cơn đau không còn khủng khiếp như trước nữa, nhưng sự khó chịu lại không hề giảm bớt. Tôi nằm đờ ra, không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể rên rỉ vì những cơn đau dội lên liên tục.

Hắn tiếp tục công việc, không ngừng thúc vào cơ thể tôi với cường độ mạnh đến điên cuồng. Những cú thúc ấy làm tôi cảm thấy như mình sắp gãy xương, cơn đau ngày càng lan rộng ra, khiến đùi tôi tê dại. Đôi lúc, hắn lại cắn vào bầu vú tôi, để lại những vết hằn đỏ rát. Cái miệng hôi hám của hắn chạm vào da thịt tôi, cảm giác kinh tởm không thể diễn tả hết bằng lời. Và hắn vẫn ra những mệnh lệnh thô tục, "Banh l..n ra cho tao bắn nhỏ!" mỗi lần thúc sâu vào của cái ấy cơ thể tôi lại càng thêm vỡ vụn.

Cuối cùng, sau khi tên thứ hai kết thúc, tôi cảm thấy cơ thể mình đã bị lấp đầy, tràn ra bởi một chất lỏng dày đặc và nhờn dính. Cảm giác từ phần thân dưới gần như đã mất, và sự trống rỗng trong tâm hồn tôi không thể nào diễn tả hết được. Sự mệt mỏi và đau đớn đã đánh gục tôi mất rồi.

***

Tên cướp thứ ba bước vào, và tôi biết rằng sự đau đớn vẫn còn chưa kết thúc.  Hắn quan sát cơ thể tôi với ánh mắt thèm khát, rồi buông một câu lạnh lùng: "L..n với háng em bầm tím rồi này!" Tôi không còn sức để đáp lại, chỉ nằm im lặng, hứng chịu số phận khắc nghiệt đang chờ đợi mình phía trước, có lẽ tôi sẽ chết.

Hắn bắt đầu công việc của mình, và lần này, mọi thứ dường như diễn ra nhanh hơn. Hoặc có thể cảm giác của tôi đã bị tê liệt đến mức không thể cảm nhận rõ ràng được nữa. Mỗi cú thúc của hắn trở nên mơ hồ, như thể tôi không còn là một cơ thể sống mà chỉ là một con búp bê bị điều khiển. Cảm giác đau đớn đã trở nên quen thuộc đến mức tôi không còn phân biệt được đâu là cơn đau thực sự hay đâu là nỗi đau trong lòng mình được nữa.

Khi hắn hoàn tất và rời đi, tôi nằm đó, một đống tả tơi trần truồng. Nằm im lìm để cảm nhận được những vết thương trên khắp cơ thể mình. Bầu vú tôi đã bị tím bầm, núm vú sưng lên đau đớn. Phần giữa hai chân tôi đang đỏ ửng, rướm máu và một dòng đầy ứ nhữnh chất lỏng trắng đục đang rỉ ra. Hai chân tôi mở rộng không thể khép lại, không còn sức lực để di chuyển hay che đậy.

Tôi nằm đó, hoàn toàn kiệt sức và không còn sức lực để quan tâm đến việc bảo vệ bản thân. Những cơn đau, sự nhục nhã, và cảm giác trống rỗng đã khiến tôi không còn khả năng cảm nhận hay phản kháng lại thế giới xung quanh. Cảm giác này không phải chỉ là thể xác, mà còn là sự tê liệt tinh thần, để lại bên trong tâm hồn một nỗi đau không thể gọi tên.

***

Lúc đó, dù tôi cảm thấy gần như không còn sức lực, lồng ngực vẫn tiếp tục thở, từng hơi thở trở nên khó nhọc và nặng nề. Cả cơ thể tôi dần mất đi hoàn toàn cảm giác, như thể tôi không còn là một sinh vật sống, mà chỉ là một cái xác không hồn. Tôi nằm đó, nhìn lên trần nhà với ánh mắt đờ đẫn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đã trở nên mờ nhạt và xa lạ. Âm thanh của ba gã đàn ông đang xa dần, tiếng bước chân của bọn chúng ngày càng nhỏ lại, rồi dần dần lịm đi trong tâm trí tôi.

Trong trạng thái mơ màng ấy, một phần trong tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, một niềm hạnh phúc tạm thời vì mình đã bảo vệ được hai đứa em nhỏ. Đó là niềm vui to lớn so với cái giá phải trả không thể đo đếm được. Chỉ cần biết rằng mình đã làm được điều đó là đủ để tôi cảm thấy mãn nguyện. Tôi đã hy sinh tất cả để giữ cho chúng an toàn, và trong khoảnh khắc đó, đó là điều duy nhất mà tôi cần.

Nhưng rồi, một tiếng thét xé lòng phá vỡ sự mơ màng của, không phải một mà là hai tiếng thét. Tiếng thét của hai đứa em nhỏ vọng xuống từ trên lầu, những tiếng kêu cứu đầy đau đớn và tuyệt vọng. Cảm giác choáng váng và sợ hãi trào dâng trong tôi, giống như một cơn sóng dữ cuốn phăng mọi sự yên tĩnh tron lòng.

Tôi nằm đó, không còn sức lực để hành động hay phản kháng. Một sự tuyệt vọng tột cùng bao trùm lấy, như thể không còn gì có thể cứu vãn được tình hình. Sự đau đớn và tủi nhục mà tôi đã trải qua giờ đây hòa quyện với sự lo lắng không thể chịu đựng nổi cho những đứa em nhỏ. Tôi không thể biết và cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ còn lại một sự tuyệt vọng cùng cực, một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được bằng lời. Tất cả đều trở nên vô ích..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro