Chuyến xe bus giờ cao điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Vy bước lên chiếc xe buýt chật kín người, không còn lấy một chỗ trống. Tên tiếp viên cứ thúc giục cô tiến vào, rồi vội vàng đóng cửa lại sau lưng. Cô bất lực, không còn cách nào khác, phải chen vào giữa đám đông ngột ngạt. Thật may là cô khá mảnh mai, đủ để lọt vào một khe hẹp giữa hai cô gái khác. Nỗi sợ hãi cố hữu của Vy đối với việc đụng chạm người khác giới khiến cô càng thu mình lại, cố giữ khoảng cách nhiều nhất có thể.

Xe chạy qua một trạm, người đứng phía sau Vy bắt đầu chen lấn, tìm cách thoát ra. Cô thở phào nhẹ nhõm khi người đó rời đi, nhưng sự yên tâm chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Ngay lập tức, một người khác đã lấp đầy khoảng trống ấy. Một gã đàn ông cao lớn đứng sát lưng cô, không một khoảng hở. Vy cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang cọ vào lưng mình. Linh cảm chẳng lành bủa vây, cô cố gắng bước lên phía trước, nhưng người đứng trước mặt cô quay lại, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, khiến Vy chỉ biết đứng im tại chỗ, toàn thân căng cứng, tim đập mạnh vì sợ hãi.

***

Cặp mông tròn, căng nẩy của Vy cọ vào đùi gã, một cơn rùng mình ớn lạnh len lỏi khắp cơ thể cô. "Làm sao đây? Mình gặp biến thái rồi chăng?" Cô nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mảnh khảnh, còn khoảng 10 phút nữa là đến trường. "Không sao, không sao, do mình nghĩ nhiều đó thôi. Chắc là người ta chỉ vô tình mà thôi." Cô tự nhủ

Vy quay lại nhìn, nhưng giọng nói rít qua kẽ răng của gã làm cô run rẩy: "Nhìn cái gì?" Cô đành cụp mặt xuống, tay đưa lên nắm lấy tay vịn trên đầu. Ba mươi giây đồng hồ trôi qua trong yên bình. "Có lẽ là do mình đã sợ hãi vô căn cứ thật. Người ta chỉ vô tình đụng phải mình mà thôi, dù sao thì xe cũng đang quá chật chội."

***

Cả người Vy thót lên với một phản xạ tự nhiên khi bàn tay gã chạm vào bờ mông cô. "Ôi thôi rồi," cô thầm nghĩ, tim đập mạnh đến mức âm thanh dội lên trong lồng ngực. Bàn tay kia không chỉ chạm nhẹ mà còn xoa nắn, như đang thử cảm giác từng lớp vải trượt trên da thịt cô, đang đo đếm kích thước và độ nảy của phần vòng ba bên dưới. Lúc đầu chỉ là những cái chạm nhẹ, nhè nhẹ, rồi bỗng dưng, bàn tay đó ra sức bóp mạnh. Một cơn đau nhói lan tỏa từ điểm tiếp xúc, khiến Vy phải nén chặt đôi môi để không phát ra tiếng kêu. Cảm giác đau điếng lan tỏa vào từng thớ cơ, làm đôi chân như sụp xuống.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay kia lại trở về với những động tác xoa xoa, như muốn làm dịu đi nỗi đau mà nó vừa gây ra. Vy cúi gằm mặt xuống, lòng ngổn ngang giữa nỗi xấu hổ và sợ hãi. Đám người xung quanh, họ có nhận ra điều gì đó không? Có ai nhìn thấy không? Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô chỉ m mong rằng không ai để ý, không ai chứng kiến sự nhục nhã mà mìng đang trải qua.

Sự xấu hổ tràn ngập, nhấn chìm mọi ý chí phản kháng. Cô cảm thấy mình như một con mồi yếu đuối, bị kẻ săn đuổi đùa giỡn mà không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Dù nỗi sợ hãi vẫn đang len lỏi trong từng suy nghĩ, từng cử động, cô vẫn cố tự an ủi mình: "Chỉ còn vài phút nữa thôi. Gã không thể làm gì hơn được." Những lời tự trấn an đó là một lá chắn mỏng manh mà cô buộc phải bám vào, dù biết rằng nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Cảm giác bàn tay kia vẫn đang tiếp tục, vừa như đùa cợt, vừa như thách thức giới hạn của sự chịu đựng. Mỗi giây trôi qua là một cuộc đấu tranh nội tâm đầy căng thẳng giữa nỗi sợ và lòng tự tôn của Vy. Cô không biết mình có thể chịu đựng được cho đến khi xe dừng lại hay không nữa, nhưng có lẽ mọi cái sẽ kết thúc nhanh thôi, gã chẳng làm gì thêm được nữa.

***

Vy cảm thấy lạnh sống lưng khi nhận ra sai lầm của mình. Cô đã không lường trước được tình huống này, khi hôm nay lại là ngày có hai tiết thể dục, và chiếc quần thun mỏng manh dường như không đủ để bảo vệ phần cơ thể dưới đang bị đe dọa. Bàn tay gã lướt qua lưng cô, trượt vào trong áo khoác một cách chậm rãi, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc. Rồi không dừng lại ở đó, gã tiếp tục luồn tay xuống, chạm vào mép quần thun.

Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, bàn tay gã đã luồn vào bên trong quần thun, chạm lên phần da trần bên dưới đó của cô. Cảm giác như cả thế giới ngừng lại, Vy không thể tin điều đang xảy ra. Cô gái mười chín tuổi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị xâm phạm đến mức này, tâm trí cô hỗn loạn giữa nỗi sợ và sự bất lực. Đôi chân như bị rút hết sức lực, đầu gối muốn khụy xuống nhưng cô biết mình không thể gục ngã. Tay cô bám chặt vào tay nắm trên đầu, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng cơ thể thì run rẩy không ngừng. Sự kinh hoàng lan tỏa khắp thân mình, mỗi giây trôi qua như một sự tra tấn kéo dài.

***

Gã không che giấu sự thích thú của mình, bàn tay dần trở nên tự do hơn khi khám phá cơ thể Vy. Những ngón tay hắn lướt qua lớp vải quần thun mỏng tang, mân mê từ cặp mông trần căng đầy đến phần đùi trần nhạy cảm. Mỗi lần chạm vào, cảm giác như một tia lửa nhỏ bùng lên trên làn da cô, khiến Vy càng thêm hoảng loạn.

Vy có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động của hắn qua da thịt mình, từng chút, từng chút một. Khi hắn đưa tay vào sâu hơn, lách vào trong lớp vải quần lót mỏng, cảm giác như bàn tay hắn đang tìm kiếm, khám phá khu vực tam giác nhỏ nhạy cảm của cô. Làn da cô cảm nhận được từng ngón tay của hắn khi chúng tiếp xúc với phần da trần. Sự xâm nhập này khiến Vy cảm thấy như mình sắp bị đẩy đến bờ vực của sự suy sụp tinh thần.

Cô cảm thấy mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán, lưng áo ướt đẫm. Trong đầu cô vang lên những lời tự nhủ tuyệt vọng, "Đừng ai nhìn xuống đây, đừng ai nhìn tôi." Nhưng sự lo lắng và cảm giác tê dại không thể ngăn cản những gì đang diễn ra. Mỗi lần hắn vuốt ve hoặc chạm vào khu vực nhạy cảm, Vy cảm thấy những luồng điện như chạy qua cơ thể mình, khiến tất cả các giác quan trở nên mờ nhạt và khó kiểm soát.

Khi bàn tay gã tiếp tục di chuyển, lần mò vào chỗ kín đáo của Vy, cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt lan tỏa ra khắp cơ thể cô. Khu vực này đã trở nên ướt đẫm và nhớp nháp, khiến cô cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn sóng dữ dội, không thể thoát ra. Cảm giác khiến trái tim cô đập loạn xạ, hơi thở trở nên gấp gáp, và mắt cô mờ đi vì nỗi sợ. Mỗi giây trôi qua là một sự tra tấn kéo dài hơn, khiến cô cảm thấy kiệt sức và gần như không còn sức lực để tiếp tục chống chọi.

***

Vy cảm thấy như mình không thể chịu đựng nổi thêm nữa. Khi cửa xe vừa mở, cô lập tức lao ra ngoài, chạy nhanh về phía trường học mà không dám nhìn lại. Mồ hôi chảy dài trên trán, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô chạy miết, hoàn toàn quên rằng ba lô của mình còn ở lại trên xe. Sự lo lắng và căng thẳng khiến đôi chân cô như bị đè nặng, nhưng vẫn không ngăn được sự cấp bách trong lòng.

Khi Vy đến sân bóng rổ của trường, cô dừng lại, thở hồng hộc và cảm thấy như mình sắp gục ngã. Cả lớp đã có mặt đầy đủ, và cái thùng đựng đồ đạc của sinh viên nằm ở phía sau sân. Cô bất ngờ nhìn thấy ba lô màu hồng của mình nằm chễm chệ trên đầu cái thùng, không thể lầm lẫn. Cảm giác kinh hoàng ập đến khi cô nhận ra rằng mình đã bỏ quên đồ đạc quan trọng nhất trong tình huống cấp bách đó. Và còn một điều khác còn khủng khiếp hơn nữa đang diễn ra ở đây.

***

Vy đứng đó, ngơ ngác như một con nai lạc giữa bầy sói, đôi mắt mở to, quét qua những gương mặt xa lạ. Đây là tiết học đầu tiên, và theo cơ chế học tín chỉ, không ai quen ai. Không có sự quen thuộc của những người bạn cũ, không có cái cảm giác an toàn như thường có. Mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm, và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Ánh mắt của Vy dừng lại ở một gã trai cao ráo, đứng lặng lẽ ở góc lớp. Gã nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sắc lạnh, như thể gã biết điều gì đó về cô mà chính cô cũng chưa nhận ra. Bị ánh mắt ấy bắt gặp, cô không khỏi chột dạ. Những ký ức về những gì diễn ra trên xe buýt lại hiện về, từng mảnh ghép nối tiếp nhau một cách rành mạch, rồi tất cả vỡ òa trong tâm trí. Cô hiểu ra tất cả.

Cố giữ cho đôi chân khỏi run rẩy, Vy lặng lẽ bước vào hàng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Suốt buổi học, ánh mắt của gã vẫn dõi theo cô, như một bóng ma bám riết không buông. Cô cố né tránh, tạo khoảng cách bất cứ khi nào có thể. Nhưng một tiếng rưỡi trôi qua, tất cả vẫn bình yên. Không có điều gì xảy ra. Sự bình yên ấy như một tấm màn che phủ, tạm thời làm dịu đi nỗi lo sợ, nhưng lại để lại trong lòng cô một cảm giác bất an, như thể cơn bão đang lặng yên chờ đợi ở phía trước.

***

Đêm hôm ấy, Vy trở về ký túc xá, lặng lẽ như một bóng ma len lỏi giữa những dãy hành lang tĩnh lặng, không để cho ai được nhìn thấy mình. Cô nhanh chóng đóng sầm cánh cửa phòng tắm sau lưng, như muốn cắt đứt tất cả những gì đang bủa vây lấy mình bên ngoài. Trong không gian chật hẹp và lạnh lẽo, cô trượt xuống sàn nhà ẩm ướt, gương mặt tái nhợt áp vào đầu gối. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, từng giọt từng giọt, tạo thành những vệt dài trên gò má. Mọi thứ bên trong cô dường như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn của hy vọng, của ước mơ, giờ đây nằm ngổn ngang dưới chân, lạnh lẽo và trống rỗng.

"Thế là hết," cô thì thầm, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. "Cuộc đời mình thế là hết, chẳng còn gì nữa rồi." Cảm giác tuyệt vọng dâng lên như cơn sóng dữ, cuốn phăng đi mọi ý chí, mọi khát khao. Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào và sự im lặng tàn nhẫn bao trùm lấy cô, không để lại chút ánh sáng nào cho ngày mai.

***

Những hình ảnh tăm tối cứ thế xoay vần trong tâm trí Vy, không cách nào gạt bỏ. Mọi thứ vừa diễn ra như một vết sẹo hằn sâu, lặp đi lặp lại, gặm nhấm tâm hồn cô từng chút một. Cô hận gã, hận cái cách gã đã chà đạp lên mọi phẩm giá của cô, biến cô thành một thứ đồ chơi vô tri. Nhưng hơn hết, Vy hận chính mình, hận sự yếu đuối đã buộc cô vào im lặng, vào sự khuất phục không một chút phản kháng. Cô đã không phản kháng, không hét lên, thậm chí không dám chống lại cái số phận mà cô nghĩ mình đã bị an bài.

Cái bản tính nhút nhát, yếu đuối ấy hôm nay chẳng khác gì một con dao tiếp tay cho quỷ dữ. Cô đã để mặc gã xâm phạm, để gã làm tổn thương mình một cách tàn nhẫn, và khi mọi thứ đã kết thúc, gã bỏ đi một cách bình thản, để lại cô với một linh hồn vỡ vụn, một con búp bê không còn sự nguyên vẹn. Sự im lặng trong đêm tối chỉ càng làm nỗi đau ấy trở nên rõ ràng hơn, ám ảnh hơn, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì cô đã trải qua.

***

Sau giờ học ấy, Vy đã tìm đến chốn bình yên quen thuộc của mình, một góc cầu thang vắng trên tầng lầu năm của trường, nơi cô thường lui tới mỗi khi cần một khoảng lặng. Đó là nơi ít ai biết đến, nằm khuất phía sau cái tủ đựng đồ của những nhân viên vệ sinh. Ngày trước, trường có dự định xây thêm tầng sáu, nhưng vì thiếu kinh phí, dự án phải dừng lại ở tầng năm. Thế nên phần cầu thang này trở thành một ngõ cụt, nơi mà không ai buồn lui tới, ngoại trừ một cô gái nhỏ hay mơ mộng. Vy đã tìm thấy ở đây sự yên tĩnh, một chỗ có thể trốn tránh tất cả. Nhưng hôm nay, không chỉ có mình cô ở đó. Một gã trai cao gầy lặng lẽ theo sau, như một bóng ma hay đúng hơn là một con ác quỷ.

Hôm nay, sự bình yên ấy bị phá vỡ. Khi Vy chạm đến quãng nghỉ cuối cùng của cầu thang và quay người lại, hình ảnh đập vào mắt khiến cô choáng váng, gần như mất đi ý thức. Gã đứng đó, dáng cao gầy lừng lững như bóng ma, hiện ra từ bóng tối một cách đầy đáng sợ. Mắt gã không rời khỏi cô, ánh nhìn chứa đầy sự thèm khát, không phải của một người bình thường mà như ánh mắt của một con quỷ. Không khí trong  cầu thang phút chốc trở nên ngột ngạt, như bị nén chặt bởi sự hiện diện của gã.

Vy đứng chết lặng, mọi lối thoát đã bị đóng kín. Gã tiến lại gần, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, như một con thú săn mồi chuẩn bị lao vào con mồi bất lực. Không còn là kẻ xa lạ trên xe bus, không còn là gã trai ngồi cùng lớp, giờ đây gã là hiện thân của nỗi kinh hoàng. Và trong khoảnh khắc đó, Vy biết rằng con quỷ trước mặt mình đang khao khát thứ gì, và nó không phải là máu...

***
Vy ngã quỵ xuống rồi lồm cồm bò dậy, quay đầu định bỏ chạy nhưng ở phía đó chỉ là một bức tường kín bưng, cô đã bị dồn sát vào chân tường không còn lối thoát. Hắn áp sát vào cô, hai tay chống vào tường như một thế gọng kìm. Vy muốn hét lên nhưng nỗi sợ đã chèn cứng vào cổ họng cô.

"Đừng mà... đừng." Giọng cô lý nhí, van nài, nhưng đương nhiên chẳng có một chút sức nặng nào cả. Hai chân cô khụy xuống ngồi quỳ trước hai chân gã. Đầu óc trống rỗng, chẳng còn một chút ý nghĩ gì nữa. Cơ thể cô không còn chút sức lực. Bây giờ đang ngồi đó không phải là một con người mà là một con búp bên vô hồn, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.

***

Vy ngã quỵ xuống sàn, đôi chân mềm nhũn không thể đứng vững nữa. Đau đớn lan tỏa từ đầu gối lên khắp cơ thể khi va chạm với nền gạch lạnh lẽo. Cô cố gắng lồm cồm bò dậy, nhưng những ngón tay run rẩy chẳng thể bám víu được vào đâu. Hoảng loạn, cô quay đầu tìm một lối thoát, bất cứ hướng nào cũng được, chỉ cần rời xa khỏi gã đang áp sát mình. Nhưng tất cả những gì cô thấy là bức tường thô cứng phía sau. Không còn lối thoát, cô đã bị dồn vào góc chết của cầu thang, nơi mà sự tĩnh lặng quen thuộc giờ đây đã trở thành một cái bẫy không lối thoát.

Hơi thở của gã phả lên da cô, lạnh lẽo và ám ảnh. Hai tay gã chống mạnh vào tường, bao vây Vy trong cái thế gọng kìm không thể phá vỡ. Mỗi cử động của gã đều chậm rãi, đầy bình tĩnh, như thể gã đang tận hưởng sự kinh hoàng mà cô đang trải qua. Cảm giác nặng nề bóp nghẹt lấy tâm trí cô, khiến từng tế bào trong cơ thể co rúm lại.

Cô muốn hét lên, muốn gào thét cầu cứu, nhưng tiếng thét ấy bị chèn chặt trong cổ họng, như bị một tảng đá lớn chặn lại. Tất cả chỉ còn lại một tiếng thở dồn dập, vô vọng.

"Đừng mà... đừng..." Tiếng van nài của cô nhỏ bé, lạc lõng giữa không gian tĩnh lặng. Giọng nói yếu ớt, tuyệt vọng đó chẳng thể lay động bất cứ điều gì. Từng lời phát ra như tiếng thì thầm của gió, tan biến vào không khí mà không để lại chút dấu vết nào.

Hai chân Vy khụy xuống, rồi cô gục ngã, quỳ gối trước mặt gã. Đầu óc cô mịt mù, mọi suy nghĩ tan biến, nhường chỗ cho một sự trống rỗng đáng sợ. Cảm giác tê dại bao trùm cơ thể, lấy đi tất cả sức lực và ý chí phản kháng.

Cô ngồi đó, bất động như một con búp bê vô hồn, để mặc cho số phận đẩy đưa. Không còn gì trong đôi mắt ấy, không còn gì trong tâm hồn ấy, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo và một sự chấp nhận số phận cay đắng, phó mặc cho gã muốn làm gì thì làm.

***

Vy nhắm chặt mắt, như thể hy vọng rằng bóng tối sẽ che đậy sự kinh hoàng đang bủa vây. Trong đầu cô là một khoảng không trống rỗng, không còn bất kỳ ý nghĩ hay hy vọng nào, chỉ có sự buông xuôi tuyệt đối. Cô nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng, một tiếng xoạt, có lẽ gã vừa làm điều gì đó. Nhưng cô không dám mở mắt ra để đối diện với thực tế đang diễn ra trước mặt. Sự sợ hãi làm cơ thể cô tê dại, không còn cảm nhận rõ ràng được điều gì nữa ngoài hơi thở dồn dập của chính mình.

Bỗng nhiên, một bàn tay thô ráp nắm lấy mái tóc cô. Cơn đau buốt từ da đầu lan tỏa, buộc cô phải ngước lên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Gã kéo mạnh, làm cho cơ thể cô phải quỳ thẳng, như một con rối bị giật dây. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với sự hoảng loạn trong tâm trí, khiến mọi thứ xung quanh chẳng còn tồn tại nữa, chỉ còn cô và con ác quỷ trước mặt.

Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một thứ gì đó âm ấm chạm nhẹ lên đầu môi. Mùi hương lạ lùng sộc thẳng vào mũi, một mùi pha trộn của nhiều thứ không thể nào phân biệt nổi, thứ mùi ấy khó chịu khiến Vy nghẹn ngào trong cổ họng. Cảm giác ấy không hẳn là mùi hương, mà là một thứ gì đó lấn át mọi giác quan, như thể gã đang cố gắng xâm nhập vào cả tâm hồn cô, làm tan nát phần nhỏ bé còn sót lại trong cô.

***

"Mở miệng ra."

Giọng nói ấy vang lên, trầm đục và đầy tính mệnh lệnh. Không cần phải suy nghĩ, cơ thể Vy tự động đáp ứng, như thể không còn là của chính cô nữa. Đôi môi khẽ hé mở, run rẩy chờ đợi. Và rồi, một thứ gì đó ấm nóng, dài, ươn ướt bắt đầu xâm nhập vào khuôn miệng nhỏ bé. Mùi vị khủng khiếp của nó lan tỏa ngay lập tức, một sự hòa trộn kinh tởm giữa vị mặn chát và ngai ngái, khiến cho mọi giác quan của cô như bị bóp nghẹt.

Nó đi sâu dần, sâu dần, như một con rắn lẻn vào trong bóng tối, chạm tới sâu cổ họng rồi dừng lại, nằm im ở đó, cắm chặt như một cái gai không thể nhổ ra. Vị giác của Vy tê liệt, hoàn toàn bị chế ngự bởi cảm giác ghê rợn đang tràn ngập khắp miệng. Cô muốn nôn, nhưng chẳng có chút sức lực nào để làm điều đó, và cả nỗi sợ hãi đã kìm chặt mọi ý muốn kháng cự.

Cơ thể cô run rẩy, lồng ngực phập phồng, cố gắng lấy từng hơi thở yếu ớt. Nhưng không khí như bị hút cạn khỏi phổi, từng nhịp hít thở trở nên khó nhọc, nặng nề, giống như đang bị bóp nghẹt từ bên trong. Nước mắt cô vẫn không ngừng chảy, lăn dài trên gò má, từng giọt nóng hổi rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc ấy, Vy cảm thấy mình như đang chìm dần vào một vực sâu tối tăm và bị nhấn chìm bởi dục vọng của quỷ dữ.

***

Mọi chuyển động của gã đều là những cảm giác mà Vy chưa từng biết qua trước kia, thô bạo và đầy nhục dục, càng lúc càng thúc sâu hơn nữa vào cổ họng. Mỗi lần thứ ấy ấn vào, hơi thở của cô gần như bị cắt đứt, chỉ có thể tranh thủ hít được một chút không khí mỗi khi gã rút ra. Mọi chuyện lặp đi lặp lại không ngừng, như một vòng lặp vô tận, khiến Vy cảm thấy vô cùng tởm lợm và nghẹn ngào.

Thứ ấy đẩy vào, rồi lại rút ra, không ngừng cọ xát vào lưỡi và vòm họng cô, chà xát cái vị mằn mặn và hơi ấm của nó khắp miệng. Sự to lớn và cứng chắc của nó khiến cơ miệng Vy mỏi nhừ, cứng đơ lại, không thể điều khiển nổi. Còn những sợi lông xoăn và cứng của gã liên tục cọ quẹt lên môi, lên mặt cô, để lại những cảm giác khó chịu đến phát tởm. Cái mùi khai nồng và tanh hôi của gã sộc thẳng vào mũi, làm mọi giác quan của cô bị hành hạ đến tận cùng.

Toàn thân Vy căng cứng, gồng lên để chịu đựng những giày vò mà gã đang trút lên mình, như thể đang chìm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Nhưng cô không hề biết rằng, đây chỉ mới là bắt đầu và những điều khủng khiếp hơn vẫn đang chờ đợi mình phía trước.

***

Gã rút thứ đó ra một cách đột ngột, khiến không khí tràn vào lồng ngực Vy như một cơn lũ, làm cô bất chợt trợn trừng mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là thứ kinh tởm nhất mà cô từng nhìn thấy, lần đầu tiên trong đời, Vy thấy rõ thứ của một gã đàn ông. Phần đầu bóng lưỡng, còn nó thì đen và đầy gân guốc, dài và gớm ghiếc đến mức gây ám ảnh. Nó ướt đẫm nước bọt của chính cô, bóng loáng dưới ánh sáng mờ mờ. Cảm giác kinh tởm xâm chiếm từng thớ thịt, từng dây thần kinh trong cơ thể Vy.

Cô cúi xuống, nôn khan ra một thứ dịch màu vàng chua loét, dính nhớt trên sàn nhà. Gã không để Vy có thời gian thở, bàn tay hắn nắm chặt đôi chân cô, kéo mạnh làm cô ngã ngửa xuống sàn gạch lạnh ngắt. Đầu Vy đập mạnh xuống sàn, cơn đau nhói lên rồi chạy nhanh qua từng nơron thần kinh làm tê dại cơ thể, còn thứ chất nôn vừa nãy dính lên quần áo và thấm vào da thịt cô, nhầy nhụa và ghê tởm.

Một cảm giác đau đớn, dơ bẩn bao trùm lấy cô, hòa trộn với sự sợ hãi đến tê liệt và cảm giác bất lực tuyệt đối. Tất cả mọi thứ như đang đè nặng lên người Vy, bào mòn dần mọi ý chí và hy vọng còn sót lại, chỉ để lại một cô gái nhỏ nhoi, yếu đuối và hoàn toàn tuyệt vọng trước trước con ác quỷ đang chuẩn bị nuốt trọn mình.

***

Với một động tác nhanh như chớp, gã kéo phăng chiếc quần thun mỏng manh của Vy qua khỏi gót chân, kéo theo cả lớp quần lót bên trong. Sự trần trụi bất ngờ khiến cơ thể cô co rúm lại khi phần da thịt bên dưới tiếp xúc với sàn gạch lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô biết rõ điều gì đang chờ đợi mình. Gã không chỉ sẽ chiếm đoạt cơ thể cô, mà còn định phá hủy hoàn toàn mọi gì mà cô đã cố gắng gìn giữ và bảo vệ trong suốt thời gian kể từ lúc biết đến tình yêu.

Cái ý niệm kinh tởm ấy chiếm lấy hoàn toàn đầu óc và thân xác Vy, điều duy nhất cô có thể làm là nằm im chịu đựng. Hành động mà gã sắp thực hiện là điều mà cô đã luôn cố gắng tránh xa, đây đúng một cơn ác mộng mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ xảy ra với mình. Nhưng bây giờ, nó đang đến theo cách tàn nhẫn và điên rồ nhất.

Gã thô bạo kéo đôi chân cô mở rộng ra, không một chút do dự, không chút chần chừ. Sự vội vã của gã, có lẽ là từ sự khao khát không thể kìm nén nổi khi thấy phần thân thể nhạy cảm của cô bị phơi bày. Trong ánh mắt gã, chỉ còn lại dục vọng thuần khiết. Gã như đang chuẩn bị phá vỡ gới hạn cuối cùng của cô. Rào cản cuối cùng chỉ còn nằm ở phần cơ thể nhạy cảm đang bị kéo mở một cách thô bạo và một lớp màng bảo vệ mỏng tang, yếu ớt nằm sâu phía bên trong đó.

***

Gã tiến sát lại, đôi tay thô bạo giữ chặt lấy hông Vy, rồi ép mình vào giữa đôi chân đang mở rộng của cô. Mọi thứ diễn ra chậm chạp, như thể thời gian đột ngột ngưng lại, treo lơ lửng giữa khoảnh khắc trước khi sự xâm chiếm khủng khiếp ấy bắt đầu. Vy cảm nhận được sự tiếp xúc của thứ nóng bỏng, trơn tuột đang ép sát lên phần cơ thể nhạy cảm nhất. Nỗi sợ hãi siết chặt lồng ngực, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

Rồi, không chút khoan nhượng, gã bắt đầu ép vào, khiến cái khe hẹp của cô bị căng ra, dần mở rộng theo sự xâm nhập. Một cơn đau dữ dội, mạnh mẽ hơn bất cứ nỗi đau nào trước đó, bất chợt đánh thẳng vào cơ thể cô. Toàn thân Vy cứng lại, cong lên trong sự đau đớn tột cùng, mọi ý thức dường như bị xé toạc trong khoảnh khắc đó. Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, và rồi tất cả như bị nghiền nát, rách toạc. Cảm giác đó làm cô như rơi vào hố sâu không đáy, mọi thứ xung quanh trở nên mờ dần đi, rồi tối đen.

Cơ thể Vy rũ xuống, bất lực và vô hồn, vì cô đã không thể chống chịu nổi, đã ngất đi rồi. Trong cơn mê man đó, gã vẫn tiếp tục, ôm chặt lấy cô, bắt đầu hành động chiếm đoạt tàn nhẫn của mình. Có lẽ việc ngất đi lúc này là ân huệ duy nhất dành cho cô, vì ít ra cô sẽ không phải chịu đựng thêm sự giày vò khủng khiếp đang kéo dài và không hồi kết này.

***

Cơ thể bất động của Vy nằm co rút, chỉ còn lại những cử động nhỏ bé, rời rạc khi từng cú thúc vang lên trong khoảng cầu thang yên tĩnh. Gã ghì chặt lấy cô, cơ thể gã như bám riết, cố khảm sâu vào những nơi mềm mại và nhạy cảm nhất, mỗi lần như vậy, làn da non nớt của Vy lại chịu thêm một vết hằn lên đau đớn. Tiếng va đập giữa cơ thể gã và cơ thể yếu đuối của cô dội lên, thô bạo, chát chúa, những tiếng nện trong cơn ái tình cuồng loạn.

Tiếng thở dồn dập của gã vang rền lên, mỗi hơi thở đều ngắt quãng, nặng nề, như thể gã đang ngấu nghiến từng khoảnh khắc, tận hưởng từng cú thúc một vào sâu bên trong cái chỗ mình vừa chiếm đoạt ấy. Toàn bộ không còn gì khác ngoài sự tận hưởng khoái lạc điên cuồng của gã. Ở bên dưới là những hơi thở nhẹ nhàng, gần như vô cảm của Vy, cô gái đã mất đi ý thức, rơi vào cơn mê man đầy ác mộng, cơ thể cô hoàn toàn thụ động, không còn một sự phản kháng trừ những cơ co giật nhè nhẹ trong vô thức.

Gã càng lúc càng chìm sâu hơn vào sự kích thích, những cú thúc ngày càng mạnh mẽ, dứt khoát, không có chút ngừng nghỉ. Cơ thể gã nóng rực, mồ hôi bắt đầu đổ xuống, thấm vào da thịt cô. Đôi mắt gã mờ đi vì ham muốn, vì khoái lạc, sự xinh đẹp ngây thơ của cô càng kích thích gã, khiến gã trở nên cuồng bạo hơn. Gã biết mình đã chiếm đoạt được sự trong trắng của cô, điều này khiến gã sung sướng, sung sướng điên cuồng như một chiến công, một điều gì đó thỏa mãn sự thèm khát sâu kín bên trong.

Khi cơn hưng phấn đạt tới đỉnh điểm, gã không thể kiềm chế nữa. Bàn tay thô bạo của gã nhanh chóng vén áo Vy lên, rồi giật phăng chiếc áo lót thể thao mỏng manh mà cô đang mặc. Làn da trắng hồng của cô hiện ra, mềm mại, nhạy cảm, nhưng gã không có chút do dự. Gã lao vào, vùi đầu vào bầu vú của cô, cắn xé, giày vò đôi gò bồng đảo không thương tiếc. Những dấu răng, dấu mút đỏ au in hằn trên làn da non nớt, những vết tích mà gã để lại, đánh dấu lên chiến lợi phẩm mà mình vừa chiếm hữu.

Gã siết chặt lấy cơ thể cô, đôi bàn tay không ngừng mân mê, cào cấu, để lại trên da thịt cô những vết bầm tím. Trong cơn khoái lạc mê muội, gã không nhận ra, hoặc chẳng quan tâm đến những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô hẳn trên gương mặt Vy và cái cơ thể im lìm ở bên dưới mình.

***

Cảm giác trong cơ thể gã bắt đầu bùng nổ như một ngọn núi lửa sắp phun trào, những nhục cảm từ sâu bên trong dâng lên, cuộn xoáy và áp đảo tất cả lương tri. Từng cơn sóng khoái cảm khiến gã mất đi hoàn toàn khả năng kiềm chế, mọi động tác trở nên gấp gáp và thô bạo hơn bao giờ hết. Gã ra sức thúc mạnh vào cơ thể mềm mại bên dưới, mỗi cú thúc dường như sâu hơn, mạnh hơn, đầy cương mãnh. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi gã cảm nhận được dòng máu trong cơ thể mình chảy rần rật, gã đẩy vào tận cùng, đến điểm sâu nhất bên trong Vy.

Một dòng chất lỏng nóng hổi, trắng đục, tuôn ra từ gã, tràn ngập cái khe ẩm ướt và chật hẹp bên dưới. Nó lấp đầy không gian chật chội ấy, rồi dần dần trào ra bên ngoài, chảy xuống thành dòng ấm nóng, sền sệt. Tiếng thở dốc nặng nề của gã hòa lẫn trong không khí ngột ngạt, bao trùm không gian đầy tội lỗi.

Sau cùng gã rũ người xuống, cả cơ thể đè nặng lên thân hình mảnh mai của Vy, hơi thở gã dồn dập, nặng nề sau khi đã thoả mãn cơn khát dục bệnh hoạn. Gã cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ chính cơ thể mình, dư âm của sự bùng nổ vừa qua vẫn còn lan tỏa khắp các dây thần kinh. Hơi ấm từ dòng chất nhầy trắng đục đang tràn ra từ bên trong cơ thể Vy, chảy xuống đùi và thấm vào lớp sàn gạch lạnh lẽo, tạo thành những vệt ẩm trắng đục dưới ánh chiều chạng vạng.

Gã nằm trên người Vy một lúc lâu, cảm nhận từng hơi thở thỏa mãn của mình, cảm nhận từng nhịp thở nhẹ nhàng của cô và từng nhịp đập yếu ớt của con tim cô gái nhỏ. Rồi đột nhiên, gã bật dậy, cơ thể vẫn còn run rẩy nhưng đầu óc đã bắt đầu tỉnh táo trở lại. Gã nhìn xuống Vy, đôi mắt lướt qua cơ thể cô, giờ đây chỉ như là một khối thịt mềm nhũn, bị dày vò đến mức không thể cử động nổi. Những vết bầm tím dần hiện rõ trên làn da trắng ngần, và dòng dịch nhầy trắng đục từ từ rỉ ra từ khe hở nhỏ xíu giữa hai chân cô, để lại dấu vết kinh tởm của tội ác vừa xảy ra.

Gã đứng dậy, kéo lại quần áo một cách vội vã, rồi đưa mắt nhìn Vy lần cuối, cô gái nhỏ bé giờ đây chỉ còn là một hình hài rã rời, nằm bất động trên nền sàn lạnh. Cảm giác thỏa mãn đã dần phai nhạt, thay vào đó là một chút gì đó như lương tri cuối cùng trỗi dậy trong tâm trí gã. Gã cúi xuống, một cách vụng về và thô bạo, mặc lại quần áo cho Vy.

Trước khi quay người rời đi, gã rút ra từ túi áo một mẩu giấy nhỏ, viết vài dòng ngắn ngủi rồi đặt xuống sàn cạnh cô. Những dòng chữ đe dọa hiện rõ trên giấy: "Không được nói với ai, nếu không tao sẽ giết mày."

***

Vy tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là cái lạnh buốt từ sàn gạch thấm vào da thịt qua lớp vải mỏng tang. Mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn hành lang nhạt nhòa. Cô không biết mình đã nằm đó bao lâu, chỉ cảm nhận rõ ràng từng cơn đau rát bỏng đang lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi cử động dù nhẹ nhất cũng làm những vết bầm tím thêm đau nhói, khiến cô muốn co quắp người lại, nhưng lại không đủ sức để làm thế.

Cảm giác nặng trĩu và nhức nhối trên bầu vú khiến cô không có thể tưởng tượng được một cách rõ ràng những gì đã diễn ra, những ngón tay thô bạo đã để lại dấu vết đỏ ửng trên làn da mỏng manh, nhạy cảm này. Nhưng điều kinh khủng nhất chính là sự tàn phá giữa hai chân. Mỗi lần cô nhúc nhích, cơn đau từ chỗ ấy lại dội lên như hàng trăm lưỡi dao cắt sâu vào phần cơ thể ấy. Vy cảm nhận được dòng chất nhờn nhớp nháp và dơ bẩn vẫn còn rỉ ra, nhắc nhở cô rằng mình đã bị xâm hai, rằng sự trong sạch đã bị cướp đi một cách tàn nhẫn.

Cảm giác dơ bẩn lan tràn khắp cơ thể, như thể không chỉ bên ngoài mà cả bên trong cô cũng bị nhiễm độc. Nỗi tủi nhục bủa vây tâm trí, ép cô nhớ lại và tưởng tượng lại từng chi tiết của sự việc mà đáng lẽ quên đi. Mỗi hình ảnh tái hiện lại trong đầu cô rõ ràng đến kinh hãi, từ cách gã ghì chặt cơ thể cô cho đến những tiếng thở dốc đầy thú tính. Cô cố gắng xua tan những ký ức ghê rợn đó, nhưng càng cố quên, chúng càng hiện lên rõ ràng hơn.

Nằm đó trong bóng tối, Vy không thể ngăn được nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô khóc đến khi cơ thể kiệt quệ, đến khi chẳng còn giọt nước mắt nào nữa. Nỗi đau tinh thần hòa cùng nỗi đau thể xác, bào mòn tâm trí, khiến cô trở nên trống rỗng, vỡ vụn. Và khi cô không còn đủ sức để khóc, cô chỉ nằm đó, bất động, vô hồn, không nhớ nổi mình đã về đến nhà bằng cách nào nữa, chỉ biết là mình đang ngồi trên sàn phòng tắm tối tăm, trên tay là một con dao cạo sáng loáng.

***

Vy thả con dao rơi xuống sàn nhà, âm thanh lạnh lẽo của kim loại chạm vào nền gạch khiến không gian xung như bị rạch bằng một đường sắc lạnh. Bàn tay run rẩy của cô dần buông thõng, mất hết sức lực. Cô nhìn xuống lưỡi dao vừa chạm vào da thịt mình, nhưng rồi lại rút lại ngay trước khi nó kịp rạch lên. Không đủ can đảm, cô tự nhủ, và sự thật tàn nhẫn ấy giáng xuống lòng cô nặng nề như một tảng đá.

Cả đời cô đã chẳng bao giờ đủ can đảm để đứng lên đấu tranh cho bản thân mình. Một cuộc đời chìm nổi theo dòng đời, để mặc những cơn sóng dữ dội cuốn đi mà không một lần chống trả. Cô đã luôn để cho số phận quyết định thay mình, luôn trốn chạy thay vì đối diện, và lần này cũng không có gì khác.

Hôm nay, khi đứng trước vực thẳm của sự hủy diệt, cô vẫn không thể làm gì khác ngoài việc để cho nỗi sợ hãi và bất lực chi phối. Cô đã để mặc cho thân xác mình bị chà đạp, bị tổn thương một cách tàn nhẫn mà không một chút phản kháng. Và giờ đây, khi đối diện với chính mình trong gương, cô thấy hiện rõ hình ảnh một kẻ thất bại, một kẻ bạc nhược không có lấy một chút can đảm để làm gì thay đổi cuộc đời mình.

Cô ngồi thụp xuống, cười lên một cách man dại, tiếng cười khô khốc và ghê rợn vang vọng trong căn phòng tắm chật hẹp. Đó không phải là sự giải thoát, mà là tiếng cười của sự bất lực, một sự phản kháng vô vọng trước chính mình. Cô biết rằng, mình sẽ im lặng như đã luôn im lặng, để cho mọi chuyện chìm vào quên lãng. Và có lẽ, nếu gã xuất hiện một lần nữa, cô cũng sẽ lại im lặng, để cho gã tiếp tục chà đạp.

Nụ cười méo mó trên gương mặt cô dần tắt, thay vào đó là ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo. Cuộc đời của cô, trong khoảnh khắc đó, đã trở nên vô nghĩa, một chuỗi những ngày tháng trôi dạt không điểm tựa, không lối thoát...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro