Gian hầm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có lẽ việc viết ra những dòng này là cách duy nhất giúp tôi giữ được sự tỉnh táo. Từng chữ, từng chữ một là những mảnh ghép cuối cùng của sự kiểm soát mà tôi còn giữ được giữa cơn bão táp của nỗi sợ hãi. Hắn đã nhốt tôi trong căn hầm này, một nơi tối tăm, sâu thẳm, mà ánh sáng không bao giờ chạm tới. Những bức tường bê tông lạnh lẽo, trơ trọi như muốn bóp nghẹt từng tia hy vọng còn sót lại trong lòng.

Một ngày nữa đã trôi qua, tôi đoán thế qua ba lần hắn đưa thức ăn đến. Thức ăn khô khan, nước lạnh buốt, tất cả đều là sự chế giễu đối với cơn khát tuyệt vọng đang thiêu đốt tôi từ bên trong. Mỗi lần xô nước được thả xuống, tim tôi lại thót lên. Khoảnh khắc ấy kéo dài mãi, tôi căng thẳng chờ đợi hắn đi, để lại tôi với sự tĩnh lặng đáng sợ, cái tĩnh lặng của sự chờ đợi.

Trước mắt tôi là sợi dây thừng, công cụ duy nhất để thoát khỏi đây. Nó mỏng manh như một tia hy vọng chống lại biển cả tuyệt vọng. Tôi biết mình phải leo lên thật lặng lẽ, từng bước đều phải cẩn trọng đến mức không có một âm thanh nào phát ra. Chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, tất cả mọi thứ sẽ tan biến.

Lần tới khi hắn thả xô nước xuống, đó là khoảnh khắc của tôi. Tôi phải hành động thật nhanh và chính xác. Mỗi phút trôi qua như một cuộc chiến sinh tử. Tôi sẽ chạy, chạy thật nhanh, và hét lên. Tiếng kêu cứu của tôi phải vang lên, xuyên thủng sự tĩnh lặng chết chóc này, để ai đó nghe thấy. Đây là cuộc đấu tranh cuối cùng giữa tôi và tử thần. Nếu không nắm lấy cơ hội, tôi sẽ bị nhấn chìm mãi mãi trong cái địa ngục tối tăm này."

***

Ánh đèn trên cao le lói một thứ ánh sáng yếu ớt, chập chờn, chiếu lên những bức tường ẩm mốc phủ đầy vết xước kỳ quái. Tờ giấy nhăn nheo nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của Quỳnh Hương, những dòng chữ nguệch ngoạc như những lời nguyền rủa, xoáy sâu vào tâm trí cô. Bên cạnh đó, tấm thẻ nhân viên ngân hàng cũ kỹ, ố vàng, với nụ cười tươi tắn của cô gái trong ảnh - một hình ảnh giờ đây trở nên rùng rợn dưới ánh đèn mờ ảo. "Cô ấy đã ở đây, trong chính căn hầm này, trước khi đến lượt mình," Quỳnh Hương nghĩ thầm, tim đập nhanh như muốn vỡ tung lồng ngực.

Cảm giác sợ hãi len lỏi qua từng thớ cơ, từng mạch máu, và cô buộc phải hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân. Phía trên kia, cánh cửa sập bằng sắt hoen gỉ đang đóng kín là hy vọng mong manh duy nhất. Chỉ còn một lần thả thức ăn nữa, thì nó sẽ được mở rộng ta. Đó là cơ hội cuối cùng, và cô biết rằng, khi cánh cửa ấy mở ra, cô phải hành động thật nhanh, nếu không, cô sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội thoát khỏi chốn địa ngục này.

Thức ăn mà hắn đưa cho cô, kỳ lạ thay, không giống bất cứ thứ gì Quỳnh Hương từng nếm qua trước đây. Cái mùi vị của nó vừa lạ lẫm vừa có chút gì đó quen thuộc, nhưng không thể nào xác định rõ. Có lẽ là do tình huống điên rồ này, hoặc có lẽ đó là vị giác đã bị làm mờ bởi cảm giác sợ hãi. Dù vậy, điều đáng ngạc nhiên là thức ăn này lại khá ngon, đủ để làm dạ dày cô nguôi ngoai và để đầu óc tạm thời dứt khỏi nỗi kinh hoàng đang lẩn khuất trong bóng tối.

***

Gần một ngày đã trôi qua, và Quỳnh Hương cảm thấy như mình đang chìm dần vào nỗi sợ hãi. Hy vọng, dù vẫn còn le lói, nhưng đang yếu dần đi, như ngọn đèn trước gió. Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ: Sẽ ra sao nếu hắn không mở cửa hầm để thả thùng nước tắm xuống? Giờ đây, Quỳnh Hương không còn đủ sức để gào thét, ngay cả khi cô muốn làm thế. Nhưng rồi cô nhận ra điều đó cũng thật vô ích, tiếng kêu cứu của bất kỳ ai bị nhốt ở đây sẽ chỉ vang vọng trong căn hầm tối này, lạc lõng và vô vọng. Không ai có thể nghe thấy. Không ai sẽ đến.

Và rồi, đó là lúc cô nhìn thấy nó, thứ đã thổi bùng lại hy vọng bên trong cô gái đang bị giam cầm. Tờ giấy nhàu nát với những dòng chữ nguệch ngoạc. Những dòng chữ mờ nhạt đó như một ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, sáng lên một cách kiên cường giữa biển đen tuyệt vọng. Dù không phải là một lá thư rõ ràng, nhưng những từ ngữ trên đó làm Quỳnh Hương cảm thấy rằng mình không hoàn toàn cô độc. Ai đó đã từng ở đây, ai đó đã cố gắng để thoát khỏi, và giờ đây, sự hiện diện của tờ giấy này trở thành niềm hy vọng mong manh, một điều gì đó để cô có thể bám víu vào trong khoảnh khắc mà hy vọng đang chớm tắt.

Tờ giấy ấy như một lời nhắc nhở rằng cô vẫn còn khả năng để chiến đấu, để tồn tại, và để trở lại với thế giới trên kia. Nhưng đồng thời, nó cũng làm gia tăng nỗi sợ hãi trong cô, nỗi sợ về một tên bắt cóc tàn nhẫn và lão luyện. Nếu không hành động ngay lập tức, cô có thể sẽ lỡ mất cơ hội để thoát khỏi đây, và những ngọn lửa hy vọng vừa mới bùng lên đó sẽ tắt lụi mãi mãi, bị nuốt chửng bởi bóng tối vô tận đang bao trùm quanh cô.

***

Hộp thức ăn lại được thả xuống, lần này Quỳnh Hương đã nhận ra rõ thứ mình đang ăn, một món súp loãng với óc heo. Mùi vị của nó làm cô rùng mình, nhưng cơn đói lại buộc cô phải nuốt từng muỗng một cách miễn cưỡng. Vừa ăn, cô vừa đưa mắt chờ đợi thùng nước tắm được thả xuống như thường lệ, nhưng lần này, chẳng có gì cả. Không có tiếng động nào ngoài cơn buồn ngủ đang từ từ thấm qua da thịt, đánh gục cơ thể mảnh mai đang mệt mỏi của cô gái trẻ, kéo cô vào một giấc ngủ đầy bất an.

Khi tỉnh dậy, Quỳnh Hương nhận ra mình đang bị trói chặt trên một cái bàn sắt lạnh lẽo. Tay chân cô bị kéo căng ra, mọi cử động đều trở nên vô ích. Cảm giác lạnh buốt từ kim loại thấm qua da thịt, khiến cơ thể cô tê dại. Trước mắt cô là một cảnh tượng kinh hoàng: một gã đàn ông đang đứng đó, đeo chiếc mặt nạ trắng toát, không có đường nét nào, chỉ là một bề mặt trơn nhẵn, vô hồn. Đôi mắt sau lớp mặt nạ sâu thẳm như hai hố đen, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, khiến cho người nhìn vào cảm thấy như đang đối diện với một thực thể không phải con người. Chiếc mặt nạ phản chiếu ánh sáng trắng từ những ngọn đèn trên trần nhà, làm cho gương mặt của gã trở nên ám ảnh và đáng sợ như một bóng ma đang lang thang trên dương thế.

Gã ta trần truồng, dáng vẻ cường tráng nhưng cảm giác như không hề có chút sự sống. Gã đi qua đi lại trong phòng, mỗi bước chân nặng nề như tiếng gõ xuống của lưỡi hái tử thần. Quỳnh Hương đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về nơi này. Đây là một gian nhà bếp, nhưng không có chút ấm áp nào của những bữa ăn gia đình. Thay vào đó, gian bếp trống rỗng và lạnh lẽo như chính số phận của cô lúc này. Những bức tường gạch xám xịt, các bề mặt thép không gỉ phản chiếu ánh đèn màu trắng lạnh tanh, tất cả đều toát lên một vẻ đáng sợ mơ hồ. Mọi thứ ở đây như được sắp đặt cho một nghi lễ gì đó, chứ không phải để chuẩn bị thức ăn. Không có mùi thơm của thức ăn, chỉ có mùi kim loại lạnh tanh và cảm giác chết chóc đang bao trùm khắp không gian.

***

Cô không ngờ rằng ác mộng của mình vẫn tiếp diễn, và giờ đây, cơn ác mộng đã hiện rõ ra trước mắt. Trong trạng thái mơ màng, cô cảm nhận được từng nhát kéo cắt vào quần áo mình, gọn gàng và dứt khoát. Gã đàn ông đeo chiếc mặt nạ trắng vô hồn, lạnh lùng như một kẻ đã quen thuộc với những hành động như thế này đang lần lượt cắt bỏ từng lớp vải trên cơ thể cô.

Chiếc áo thun bị xẻ làm đôi, từng phần vải từ từ rời khỏi thân thể cô, để lại cảm giác lạnh buốt khi làn da trần tiếp xúc với không khí lạnh lẽo của gian bếp. Quỳnh Hương cố gắng giãy giụa, nhưng những sợi dây trói thô ráp càng siết chặt hơn, cào rách da thịt mỏng manh. Cô cảm thấy mình như bị bóp nghẹt, phần cơ thể trần trụi phơi bày ra trước gã quỷ dữ đang đứng ngay bên cạnh.

Khi chiếc áo lót cuối cùng cũng bị cắt rời, hai bầu vú tròn căng của cô bị phơi bày trong ánh đèn trắng lạnh lẽo. Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng vì sự sợ hãi. Hắn tiếp tục với chiếc quần jean, có hơi khó khăn hơn nhưng cũng không thể ngăn cản được những đường kéo sắc lẹm. Từng nhát kéo, chiếc quần jean cứng cáp bị xé toạc ra, và cuối cùng, chiếc quần lót mỏng manh cũng không còn giữ được trên cơ thể cô nữa. Cảm giác nhục nhã lẫn kinh hoàng dâng .trào trong lòng cô gái trẻ, khi nhận thức rằng giờ đây mình hoàn toàn trần trụi, không có gì để bảo vệ, không còn gì che đậy cơ thể mình.

Quỳnh Hương cố kìm nén cơn hoảng loạn, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Cô cố gắng giãy giụa, kéo mạnh hơn những sợi dây trói, nhưng chỉ khiến da thịt mình rách nát hơn dưới những đường dây thô ráp. Cô nhận ra rằng mình không thể chống lại được. Hắn sẽ làm điều đó, hắn sẽ cưỡng hiếp mình, ý nghĩ đó khiến lòng cô như chết điếng. Nhưng rồi, cô chợt thấy một ánh dao lóe lên. Đây không phải là một vụ cưỡng hiếp, mà là một cái chết đang tiến gần hơn bao giờ hết.

***

Con dao cạo sắc lẹm lóe lên dưới ánh đèn lạnh lẽo. Quỳnh Hương cảm nhận rõ lưỡi dao lạnh buốt lướt qua cổ mình, như một lời tuyên án của bản án tử hình. Cô cứng người lại, cảm giác như chỉ cần một cái nhấn nhẹ thôi, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng thay vì kết liễu, hắn lại đưa con dao xuống phía dưới, đến vùng tam giác kín đáo. Một làn sóng nhột nhạt khó chịu tràn qua cơ thể khi lưỡi dao chạm vào làn da nhạy cảm nhất của người con gái.

Quỳnh Hương cảm thấy không chỉ nhột nhạt khó chịu, mà còn là sự sợ hãi và nỗi bất an tột độ. Có điều gì đó rất lạ lùng và quái dị ở gã đàn ông này. Hắn không nói một lời, không tỏ ra chút cảm xúc nào, chỉ thực hiện những hành động không thể đoán trước. Cô cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng hắn không thuộc về thế giới này, một thứ gì đó siêu nhiên, lạnh lùng và vô nhân tính.

Hắn tiếp tục làm sạch lớp lông đen ở vùng kín đáo, rồi chuyển sang những phần khác trên cơ thể cô, từng động tác cẩn thận, tỉ mỉ nhưng chứa đầy vẻ quái dị. Quỳnh Hương cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má, cô không thể cản được cơn sóng hoảng loạn đang tràn ngập trong tâm trí mình.

Và rồi, cũng không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, hắn đột ngột ấn mạnh một thứ gì đó vào trong cô. Cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể làm Quỳnh Hương kinh hoàng trợn trừng mắt. Cô cố gắng thoát khỏi sự đau đớm, nhưng cơ thể đã bị kìm chặt. Cảm giác thứ gì đó ấm nóng, to lớn, và trơn tuột đang dần tiến sâu vào trong mình khiến cô như muốn phát điên.

Hắn bắt đầu thúc vào sâu hơn, từng nhịp đều đặn, mạnh và sâu tới tận cùng, lạnh lùng như một chiếc máy không có chút cảm xúc. Cơ thể Quỳnh Hương thót lên theo từng cú thúc mạnh mẽ, từng hồi, từng hồi một. Cô chỉ có thể nằm đó, bất lực và đau đớn, bị cuốn vào nhịp điệu tàn bạo của hắn. Mỗi nhịp vào ra như xoáy sâu vào tâm trí cô, để lại những vết thương không thể nào lành lại được.

***

Hắn cứ làm điều ấy với một nhịp độ đều đặn, như một cái máy lạnh lùng làm công việc của mình. Thứ đó cứ đều đặn thúc vào trong rồi lại kéo ra, lặp đi lặp lại. Cơ thể Quỳnh Hương đang run lên theo từng cú thúc mạnh, da thịt thì đang nóng bừng và căng cứng. Cái bản năng đàn bà làm cho chỗ kín co thắt lại và càng ngày càng ướt đẫm hơn. Cô đang phải gồng người lên để chịu đựng tất những gì đang giáng vào mình và chờ đợi bên trong bị lấp đầy bởi dòng tinh nóng hổi của hắn. Nhưng chẳng có gì sãy ra cả.

Hắn rút đột ngột thứ ấy ra khỏi cơ thể cô, cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo xâm chiếm Quỳnh Hương ngay lập tức. Cái khe hẹp đẫm nước vẫn còn rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp trước đó. Cô khẽ cử động nhưng không thể di chuyển, cảm giác như cả cơ thể bị đông cứng lại. Mắt cô vô tình lướt xuống, và ngay trước mắt, thứ đó vẫn đang cương cứng một cách đáng sợ, phần đầu nó ánh lên những tia sáng bẩn thỉu dưới ánh đèn nhà bếp.

Hắn quay đi, bỏ lại Quỳnh Hương trong sự hoang mang và lo sợ tột độ, không biết hắn muốn làm gì tiếp theo. Không khí trong căn phòng như ngừng lại, chỉ có tiếng thở gấp gáp của cô gái trẻ và tiếng bước chân nặng nề của hắn. Cô muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi đây, nhưng cơ thể lại hoàn toàn bất lực trước những sợi dây trói chặt chẽ.

Khi hắn quay trở lại, cô giật mình khi thấy ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của hắn. Không một lời nói, hắn bắt đầu cởi trói cho cô. Những sợi dây thừng dần được nới lỏng, để lại những vết hằn đỏ trên làn da mịn màng của Quỳnh Hương. Cô nghĩ rằng có thể đây là cơ hội để thoát thân, nhưng hy vọng đó nhanh chóng bị dập tắt. Hắn lật sấp cơ thể cô lại một cách thô bạo, lực mạnh và nhanh đến mức cô không kịp phản kháng.

Trước khi cô kịp định thần, hắn đã ghìm chặt cơ thể mỏng manh ấy xuống mặt bàn. Con dao lạnh buốt chạm vào cổ cô, lưỡi dao sắc bén như để đe dọa rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, tất cả sẽ kết thúc ngay lập tức. Hắn siết chặt dây trói, không cho cô chút cơ hội để chống cự. Bốn vòng dây quấn chặt quanh lưng cô, những sợi thừng cứng rắn như thể rạch từng vết vào làn da nhạy cảm. Cô cố gắng cựa quậy, nhưng đôi tay yếu ớt bị trói chặt vào mặt bàn bằng vô số vòng dây khác. Mỗi lần cử động, cảm giác những sợi dây cứng như thép cứa vào da thịt càng rõ ràng hơn, sâu hơn, để lại cơn đau nhức nhối.

Nhưng đôi chân mảnh khảnh của Quỳnh Hương vẫn còn tự do, chạm nhẹ vào mặt đất lạnh lẽo. Cô cố gắng tìm cách quẫy đạp, nhưng đôi chân như bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Trong tình thế ấy, cô chỉ có thể nhận ra rằng cơ thể mình đang nằm sấp, mông đưa ra về phía hắn một cách thụ động, đầy khiêu gợi. Ý nghĩ kinh hoàng hiện lên trong đầu óc: "Thì ra hắn muốn làm thế này với mình, hiếp dâm từ phía sau." Suy nghĩ đó như một nhát dao nữa cắm sâu vào tâm trí cô, nỗi sợ hãi bủa vây và xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Cô cảm nhận được sự hiện diện của hắn ngay phía sau mình, hơi thở nóng hổi và gấp gáp gần kề làn da. Bất kỳ hành động nào tiếp theo của hắn cũng sẽ đẩy cô vào vực thẳm của sự đau đớn và của cái cảm giác đó, cái cảm giác bị chiếm hữu. Quỳnh Hương chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm giác bất lực hoàn toàn trước số phận đang chờ đợi mình.

***

Hắn lại đưa thứ đó vào bên trong Quỳnh Hương, nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. Vẫn không một lời nói, không một âm thanh phát ra từ hắn. Mọi hành động của hắn vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn, như thể hắn đang thực hiện một công việc thường ngày, không hề bị ảnh hưởng bởi nỗi đau đớn hay sự giày vò của cô gái nằm trước mặt. Thứ đó xuyên vào bên trong cô một cách dứt khoát, sâu hơn từng chút một, từng nhịp điệu như sự trừng phạt, mỗi lần thúc sâu lại mang theo một cảm giác xé toạc của cả tâm hồn và thể xác.

Dây trói siết chặt lấy cơ thể cô, không chỉ làm đau mà còn khiến Quỳnh Hương gần như không thể thở. Ngực cô bị ép xuống bàn, lồng ngực phập phồng cố gắng hít lấy từng hơi thở, nhưng không khí như bị chặn lại, không đủ để làm dịu đi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Mỗi lần hắn đẩy vào trong, cơ thể cô giật lên, toàn bộ cảm giác bị tập trung vào một điểm duy nhất - điểm bùng nổ của đàn bà. Cảm giác bị chiếm hữu hoàn toàn, không thể thoát ra, không thể tránh khỏi, mỗi cú thúc của hắn như một làn sóng xâm chiếm, từng đợt từng đợt đánh vào sự chịu đựng của cô.

Cô muốn hét lên, muốn giãy dụa, nhưng dây trói quá chặt, không cho phép cử động dù chỉ là một chút. Đôi tay cô như bị cắm chặt vào mặt bàn, chân vẫn chạm đất nhưng hoàn toàn vô dụng, không có sức lực để chống cự. Mỗi khi cô cố cử động, dây thừng lại càng xiết chặt hơn, khiến da thịt đau nhói. Thế nhưng, cảm giác đau đớn ấy lại nhanh chóng bị nhấn chìm bởi một thứ cảm giác khác, thứ cảm giác mà cô không muốn chấp nhận.

Hắn bắt đầu thúc mạnh hơn, sâu hơn, như muốn xé toạc phần cơ thể dưới của cô ra. Mỗi cú thúc đều có lực, mạnh mẽ và dứt khoát. Hắn chẳng mảy may quan tâm đến sự yếu ớt dần của cơ thể bên dưới, chỉ biết hành động theo bản năng của mình. Quỳnh Hương cảm nhận rõ ràng từng nhịp thúc vào bên trong mình, như một cỗ máy không ngừng nghỉ, mỗi lần thúc lại làm cơ thể cô rung lên. Cơn đau đớn và khoái cảm lẫn lộn vào nhau, khiến đầu óc cô mụ mị, không thể phân biệt nổi đâu là cơn đau, đâu là sự sung sướng.

Hắn vỗ mạnh vào phần mông căng nẩy của cô, từng cái, từng cái như đang khẳng định sự kiểm soát tuyệt đối của mình với cái cơ thể đàn bà bên dưới. Âm thanh tiếng da thịt đập vào nhau vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cô cảm thấy mình đang bị lôi kéo vào một vòng xoáy tăm tối mà không thể nào thoát ra được. Mỗi cú vỗ lại làm cô giật mình, sự nhục nhã trộn lẫn với khoái cảm dâng trào, làm mắt cô dần trở nên mờ đục, không thể nào nhìn rõ xung quanh nữa. Giờ chỉ còn cảm giác cơ thể mình như đang nổ tung từ bên trong, bị xé toạc bởi những kích thích tình dục không thể cưỡng lại được.

Trong đầu Quỳnh Hương, một ý nghĩ điên rồ xuất hiện, một câu hỏi đáng sợ bật ra: "Con người ta có thể chết vì sướng được không nhỉ? Chắc là có... Nếu chưa có ai thì mình sẽ là người đầu tiên." Cô cảm thấy mình như đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nơi mà mọi cảm giác đều trở nên mờ nhạt và chỉ còn lại duy nhất một điều - sự khoái lạc tột cùng, sự tê dại, và nỗi kinh hoàng của sự mất kiểm soát.

Cơ thể cô run rẩy theo từng nhịp thúc của hắn, nhưng không còn là sự phản kháng, mà là sự chấp nhận bất lực, chấp nhận sự chiếm hữu, chấp nhận cái kết cục mà bản thân không thể thay đổi. Quỳnh Hương chỉ còn biết buông xuôi, mặc kệ tất cả, để cơ thể trôi dạt trong những cảm giác mà hắn mang lại, để mặc cho mình hoàn toàn bị chiếm đoạt.

***

Trong cơn điên cuồng, hắn bỗng nắm chặt lấy mái tóc dài của Quỳnh Hương, giật mạnh về phía sau. Đau đớn như một luồng điện chạy dọc sống lưng cô, đầu bị kéo ngược lại, cổ như sắp gãy. Tầm nhìn của cô đột ngột bị đẩy về phía trước, về phía cái bàn bếp cũ kỹ trước mặt. Mọi cảm giác dường như bị đẩy đến cực điểm, nhưng rồi... tất cả bỗng tan biến, bị thay thế bởi một thứ gì đó khác. Một hình ảnh khủng khiếp hiện ra ngay trước mắt cô.

Trên mặt bàn, một khuôn mặt nằm đó, tái nhợt và vô hồn. Đó chính là gương mặt cô gái trong tấm thẻ dưới gian hầm, gương mặt mà cô đã nhìn thấy trước đó. Nhưng giờ đây, khuôn mặt ấy nằm trên một cái đầu trống rỗng, không còn sự sống, chỉ còn lại vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng bị đông cứng lại.

Quỳnh Hương cảm nhận một cơn lạnh lẽo từ sâu trong tim lan tỏa khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc, mọi thứ như hiện rõ trước mắt cô. Những mảnh ghép của cơn ác mộng này bắt đầu khớp lại với nhau. Cô hiểu ra tất cả. Cô biết rõ những gì hắn muốn. Cô nhận ra mình đã được cho ăn những gì... và giờ đây, số phận nào đang chờ đợi mình.

Cảm giác bên trong cơ thể bỗng trở nên nặng nề, phần thân dưới đầy ắp. Hắn đã xong việc, hắn đã thỏa mãn xong thú tính của mình. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự xâm chiếm cuối cùng ấy, từng nhịp cuối cùng của hắn như đang đánh dấu số phận của cô. Mọi thứ dừng lại trong một khoảnh khắc đáng sợ, khi hắn rút ra khỏi cái chỗ đàn bà đang rộng mở, để lại một khoảng trống không chỉ trong cơ thể, mà cả trong tâm hồn.

Và rồi, Quỳnh Hương cảm nhận được thứ gì đó lạnh, sắc nhọn đang kề sát cổ mình. Một con dao. Mũi dao lạnh ngắt, như một lời tuyên án tử hình không thể tránh khỏi. Cảm giác sợ hãi dâng trào trong cô, nhưng rồi lại bị thay thế bởi sự cam chịu, một sự cam chịu đến tột cùng. Trong đầu cô lóe lên ý nghĩ cuối cùng: "Chí ít thì mình cũng sẽ không cảm thấy đau nhiều lắm." Ý nghĩ ấy cũng nhanh chóng tan biến, giống như một ngọn nến bị dập tắt trong cơn gió lạnh lẽo. Tâm trí cô trở nên trống rỗng, vô hồn. Mọi cảm giác, mọi nỗi đau, mọi ký ức dường như bị cuốn đi, để lại chỉ còn lại một cơ thể trần truồng, lạnh lẽo và im lìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro