Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Lúc Tiêu Thố còn nằm trong bụng mẹ, tivi các kênh đều đang chiếu "Tây du ký", mẹ cô thích ngay con thỏ ngọc tinh trong đó, đến nỗi khi Tôn Ngộ Không xuất hiện phá hoại chuyện tốt của Đường Tăng và Thỏ Ngọc, mẹ cô nhất thời phẫn nộ, động thai, đau đến nỗi cứ gào lên.

Bố cô sau khi nhận được tin, lập tức từ cơ quan chạy ngay đến bệnh viện, lúc tới nơi thì Tiêu Thố đã ra đời.

.

Do thiếu tháng nên khi sinh Tiêu Thố chỉ to bằng con khỉ con, người nhăn nhúm nằm trong lồng kính, khó coi vô cùng.

Bố cô khá là bi quan, cảm thấy con gái khó mà nuôi lớn, cho dù nuôi lớn được thì chắc chắn cũng không gả đi nổi.

Mẹ cô lại kiên trì cho rằng con gái là Thỏ Ngọc chuyển thế, tương lai sẽ gả cho Đường Tăng.

Bố cô cảm thấy suy nghĩ đó của vợ qua không thực tế: "Đường Tăng có gì tốt? Chẳng lẽ em muốn con gái chúng ta gả cho một tên hòa thượng?"

Mẹ cô bực bội lườm bố cô một cái: "Anh thì hiểu cái gì? Đường Tăng vừa trắng trẻo sạch sẽ vừa là hoàng thân quốc thích, lại không biết nhậu nhẹt bia rượu, quan trọng nhất là sau này lỡ chán rồi thì có thể ăn thịt được!"

Thế là bố cô đành câm nín.

.

Sau đó, cuối cùng Tiêu Thố cũng được y tá bế ra khỏi lồng kính, lúc đó cô đã to hơn một tí, cơ thể đã hết nhăn nhúm, trông rất trắng trẻo mũm mĩm.

Bố cô vẫn khá bi quan, cảm thấy dù con gái thay đổi một trăm tám mươi độ, bây giờ xinh xắn, nhưng chưa biết chừng sau này sẽ là một đứa con gái xấu xí.

Mẹ cô lại không nghĩ thế, bà nghĩ từ nhỏ đã là một mỹ nhân bé bỏng, lớn lên sẽ thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, lúc đó toàn bộ đàn ông rồi sẽ chạy theo con gái nhà bà, người làm mẹ này có thể nở mày nở mặt được rồi.

Vừa nghĩ đến đây mẹ cô đã sung sướng vô cùng, quyết định đặt tên con gái là Tiêu Thố, sau này sẽ là Thỏ Ngọc gả cho Đường Tăng!

Rồi sau đó, Tiêu Thố "oa" một tiếng khóc to, tiếng khóc vang dội.

Mẹ cô nói: "Anh thấy không, Tiêu Thố nhà ta thích cái tên này đấy."

Bố cô nhắc: "Nó đang khóc mà."

Mẹ cô gật gù: "Đúng thế đúng thế, con gái vui đến nỗi khóc luôn."

Thế là, Tiêu Thố sụt sịt một tiếng rồi nín khóc.

Chuyện này về sau Tiêu Thố biết, cô vô cùng buồn bực, ông Ngô Thừa Ân nếu hồi đó viết Heo Ngọc thì chẳng lẽ mẹ cô đặt tên cô là Tiêu Trư hay sao? Không có chiều sâu, quá là không có chiều sâu!

Đương nhiên, những chuyện này về sau mới xảy ra.

Tiêu Thố tuy ra đời sớm nhưng sức sống vô cùng mạnh mẽ, ở bệnh viện một tháng đã được mẹ bế ra viện. Vừa đến cổng đã gặp vợ ông Lăng nhà bên bụng to đùng được khiêng vào, ông Lăng xỏ một đôi dép lê tất tả chạy theo.

Thế là Tiêu Thố mới ẵm ngửa đã kịp tham gia cuộc vui đầu tiên trong đời.

"Lão Lăng, vợ anh sắp sanh rồi sao?"

"Ừ, sáng nay vợ tôi dậy đi vệ sinh, bỗng dưng đau bụng, tôi òn chẳng kịp mang giày, vội đưa vợ tôi đến."

"Vợ anh bụng to thế kia, chắc là một thằng cu bụ bẫm nhỉ?"

"Ai mà biết được? Thôi, tôi vào xem vợ tôi thế nào đây!" Vừa nói, ông Lăng vừa mang đôi dép lê đã há mõm xộc xệch, lạch bạch chạy đi mất.

Tiếng dép lê khiến Tiêu Thố đang ngủ say giật mình thức dậy, "oa" một tiếng, khóc to.

Mẹ cô cốc nhẹ lên trán cô một cái, sau đó lẩm bẩm một mình: "Bụng to thế kia, chắc chắn là một thằng cu rồi..."

.

Mẹ cô đoán  không sai, ba tiếng sau bà vợ ông Lăng đã sinh một đứa chống gậy, do sinh đủ tháng mà không những bụ bẫm trắng trẻo mà vóc dáng cũng rất to. Nhưng đứa bé này sinh ra không khóc, mấy hôm sau cứ như cây củ cải, không khóc cũng không quấy.

Ông Lăng hoảng hốt, sợ con trai bị câm nên gọi cả đoàn người trong cơ quan đến xem xét, trong đó có cả Tiêu thố và mẹ cô. 

Tiêu Thố lúc được mẹ bế đến bệnh viện thì đang nhắm mắt.

Mọi người túm tụm vây quanh con trai ông Lăng, bàn tán rôm rả, mẹ Tiêu Thố bận bế cô nên chen không lọt, thế là lén nhéo vào mông con gái một cái, Tiêu Thố giật mình khóc ré lên.

Quả nhiên đám người im tiếng, tự động nhường đường cho Tiêu Thố và mẹ cô vào.

Mẹ cô vui vẻ lách lên, lúc đến đầu nôi, thằng cu trong nôi đã "oa" một tiếng, cũng khóc theo.

Ông Lăng xúc động suýt thì rơi nước mắt: con trai không phải bị câm!

Vì chuyện này mà vợ chồng ông Lăng vô cùng cảm kích mẹ con Tiêu Thố, chủ động đề nghị được nhận Tiêu Thố làm con nuôi, và thế là, ngoài bố mẹ ra, Tiêu Thố còn có thêm bố mẹ nuôi, cộng thêm em trai nuôi, đương nhiên cậu em trai nuôi này có tự nguyện hay không thì khỏi bàn đến.

.

Về sau vợ ông Lăng cũng ra viện, bế con trai vào khu nhà, pháo nổ vang trời.

Tiêu Thố lúc đó gần được hai tháng, khi nghe tiếng pháo thì rất hưng phấn, cứ huơ bàn tay nhỏ nhắn đòi mẹ bế ra ngoài xem.

Mẹ cô vừa đưa cô tới thì ông Lăng cũng dẫn vợ và con trai vào đến nơi. Lần này ông mặc một bộ đồ vest không biết lấy đâu ra, chân mang một đôi giày da đánh xi bóng loáng, vừa thấy mẹ con Tiêu Thố liền bế con trai từ tay vợ, bước đến:

"Con gái nuôi, bố nuôi đưa em trai nuôi của con về rồi đây!"

Tiêu Thố chớp mắt, không hiểu.

"Sau này con là chị rồi, có vui không?"

Tiêu Thố ngoác miệng, cười ngốc nghếch.

"Oa..." Đứa bé trong tay ông Lăng òa khóc.

Mẹ Tiêu Thố bảo: "Lão Lăng, con trai bây giờ khóc khỏe ghê nhỉ!"

"Đúng thế! Nhờ Tiêu Thố nhà chị đấy!"

"Khách sáo cái gì? Bà con xa không bằng láng giềng gần mà! Sau này con trai anh đã có Tiêu Thố nhà tôi che chở, bảo đảm sẽ trắng trẻo mũm mỉm cho xem!"

"Đúng thế đúng thế..."

"Đúng rồi, con trai anh tên gì thế?"

"Lăng Siêu."

"Tên hay quá! Sau này chắc chắn sẽ siêu phàm thoát tục!"

...

.

Cuộc trò truyện này cuối cùng đã kết thúc trong tiếng khóc không giới hạn của Lăng Siêu.

Bố Tiêu Thố đứng cạnh làu bàu: "Giỏi khóc thế, chẳng giống con trai tí nào?"

Mẹ cô lườm ông một cái: "Anh hiểu cái gì? Trẻ con biết khóc là thông minh!"

"Thế con nhà mình chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh hay sao?"

"Phì! Anh mới là tuyệt đỉnh ấy!"

Bố cô: >____<

.

Khi Tiêu Thố lên bảy tháng đã ê a được vài câu, chữ đầu tiên biết nói không phải là bố cũng không phải là mẹ, mà là Lăng Siêu, con trai ông Lăng.

Thực ra lý do rất đơn giản, Tiêu Thố sau khi ra đời ăn rất khỏe, mẹ cô không đủ sữa, đành cầu cứu vợ ông Lăng, cũng may Lăng Siêu ăn ít nên bà Lăng cho Tiêu Thố bú sữa của mình.

Mẹ Lăng Siêu thường nói thế này: "Siêu Siêu ăn xong sẽ đến Tiêu Thố nhé! Tiêu Thố ngoan, mẹ nuôi kể chuyện con nghe, Siêu Siêu nhà mẹ hôm nay ấy mà .."

Cứ thế, Tiêu Thố đã nhớ từ "Siêu Siêu", chữ đầu tiên biết nói chính là chữ "Siêu".

Cũng may thời đó người ta sống đơn giản, chuyện này mà xảy ra thời bây giờ thì chưa biết chừng bố mẹ cô đã tưởng sinh ra một đứa con gái lưu manh rồi.

.

Về sau khi Tiêu Thố được một tuổi đã biết đi, bố mẹ cô đặt hai bàn tiệc mừng thôi nôi con gái.

Mọi người đều uống chút rượu, đề nghị Tiêu Thố biểu diễn cảnh đi, không ngờ cô bé rất gan dạ, đi một vòng hết trong sân mà không vấp ngã lần nào.

Mẹ cô vui lắm, liền đề nghị cho con gái "chọn đồ".

Nhà người ta khi "chọn đồ" đều chuẩn bị sẵn, có ai giống nhà họ Tiêu, có gì cũng đặt xung quanh con gái. Một lúc sau trên đất đã đầy đồ đạc, mẹ cô vỗ vỗ mông con gái, bảo cô chọn một món.

Tiêu Thố lẫm chẫm đi một vòng quanh những món đồ đó, cuối cùng đưa tay chụp một miếng vải.

Làm họ hàng thân thuộc bàn tán rì rầm.

.

Cậu hai của cô nói: "Từ chất liệu của mảnh vải này, cháu tôi sau này có thể sẽ trồng bông gòn."

Thím hai lườm chồng: "Anh suy nghĩ có được không? Trồng bông? Thế mà anh cũng nghĩ ra! Theo em thấy thì Tiêu Thố sau này sẽ là thợ may!"

Cô ba cuống lên: "Sao lại là thợ may? Phải là nhà thiết kế thời trang chứ!"

.

Lúc mọi người đang cãi nhau thì mẹ Lăng Siêu bế cậu từ trong nhà ra, gọi lớn: "Bố nó ơi, có nhìn thấy cái tả lót của Siêu Siêu nhà ta không? Đáy màu trắng, in hoa xanh ấy!"

Trong sân lặp tức căm bặt, mọi người quay lại, nhìn thấy Tiêu Thố tay cầm mảnh vải đáy trắng in hoa xanh đang sung sướng áp lên mặt mình ...

Mảnh tả lót của Lăng Siêu về sau được mẹ Tiêu Thố giữ lại, làm một con thỏ bông, đặt trên đầu giường Tiêu Thố ...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro