chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12.

- Namtan, cậu hãy giết tôi đi.

- Lingling, cậu giỏi thật, nuôi nấng một con tin từ bé đến lớn đến vậy luôn, tôi nhớ là tôi đâu có dạy cậu cách chăm trẻ đâu.

- Namtan….

- Lingling, ai dạy cậu khóc vậy, tôi nhớ là tôi cũng không dạy cậu điều này.

- Xin hãy tha cho Orm, cậu muốn làm gì tôi cũng được – Lingling chống tay lên sàn, cúi xuống, không nhìn Namtan, người cô run rẩy như bị điện giật.

- Tôi thực sự….không muốn giết cậu – lời nói của Namtan làm Lingling bỡ ngỡ, cô giương mắt nhìn cô ấy.

- ………….

- Tôi chỉ muốn phạt cậu thật nặng.

- ……

- Đưa điện thoại của cậu đây, mở khóa nó – Namtan xòe tay ra, Lingling đưa cho cô ấy chiếc điện thoại của mình. Namtan cầm điện thoại của cô, xem gì đó…

- Wow, có cả một kho ảnh tên Orm, ảnh từ bé đến lớn, hóa ra cậu thích chụp ảnh vậy hả? – giọng Namtan nói đầy mỉa mai, Lingling nhắm mắt chịu đựng, cô không hiểu cô ấy muốn làm gì nữa

- …..

- Cậu cứ quỳ ở đó, cho đến khi tôi bảo đứng lên – Namtan rời khỏi văn phòng, đem theo điện thoại của cô, tiếng cửa rầm một cái, để lại Lingling một mình.

Trong căn phòng này có gắn camera, đương nhiên Lingling không thể nhúc nhích.

Hình ảnh cuối cùng của Orm mà cô đã nhìn thấy, là ánh mắt hoảng loạn của em. Trước khi rời khỏi nhà, cô đã chửi rủa trong miệng, em thấy cô lớn tiếng, chắc hẳn giờ này em đang cảm thấy rất sợ…

Cô chẳng bao giờ chửi rủa trước mặt em vì cô vốn không phải là người nói năng như vậy, và đây là lần đầu tiên.

Đến giờ cũng là chiều rồi, không biết em đã ăn gì chưa, đã ổn hơn chưa, cô thực sự rất sợ, cô không biết phải làm gì nữa.

Namtan đã không hề quay lại văn phòng, mãi cho tới ngày hôm sau….

Cô ấy để cô quỳ ở đó, ròng rã gần 20 tiếng. Cơ thể Lingling như muốn gãy làm đôi, bàn tay và đầu gối của cô, hiện những vệt đỏ sẫm, máu muốn ngừng chảy đến nơi rồi, đầu cô đau như búa bổ, mắt cô sắp không thể nhìn thấy được gì nữa, nước mắt đã cạn khô, để lại một cảm giác rất xót. Sự đau đớn này, như axit đang ăn mòn cô vậy.

- Lingling, cậu về nhà đi, hình phạt đã xong – Namtan thả cái điện thoại của cô rơi xuống sàn, trước mặt cô, và thật may nó còn sống, chưa bị tắt nguồn.

Lingling cầm lấy điện thoại, lết cái thân thể kiệt quệ này ra khỏi văn phòng..

- Cái kính màu đen của tôi đâu? – Namtan bỗng hỏi làm Lingling khựng lại

- Tôi không thấy trong phòng khách, cậu để ở đâu?

- Chắc là trong phòng bếp, vì đó là điểm giữa của nhà cậu, phát nổ từ đó, thì sẽ hợp lý đúng không? – Namtan nói như thì thầm.

- Cái gì? – Lingling trợn hết cả mắt

- Thời gian cũng không còn nhiều, để xem nào, khoảng 2 tiếng – Namtan nhìn vào màn hình của một thiết bị.

Lingling chạy với tốc độ ánh sáng ra ngoài, cô lên xe, phóng với hết tốc độ.....

Trên đường đi, cô gọi cho Orm, gọi liên tục, em không hề nghe máy.

- Chết tiệt, Orm em đang ở đâu….

Điện thoại của Lingling hiện hàng chục cuộc gọi nhỡ của Orm, chắc hẳn em đã gọi cô rất nhiều vào hôm qua, bây giờ cô gọi lại, tại sao lại không nghe máy chứ…

Chiếc xe mà cô mới tậu, Aero, được mệnh danh là con ngựa điên, có thể phóng tối đa 400km/h, và cô phải vận tốc hết cỡ, cô chỉ còn 2 tiếng để trở về.

Cô không thích tốc độ, cô chỉ tốc độ khi cần thiết.

Sau cuộc gọi thứ một trăm mười mấy, cuối cùng Orm cũng đã nghe máy…

“Lingling….”

- ORM EM ĐANG Ở ĐÂU? – Lingling mất hết bình tĩnh, cô hét trong cuộc gọi

“Em ở nhà, vừa mới…..”

- Em đi vào phòng bếp, tìm cái kính màu đen của Weera, vứt nó xuống biển ngay lập tức

“Sao lại….”

- CHỊ BẢO GÌ THÌ LÀM NGAY ĐI, ĐÓ LÀ BOM HẸN GIỜ - Lingling lại hét lên

Trong cuộc gọi, cô nghe thấy tiếng Orm đang hối hả đi tìm chiếc kính, em đang tìm hoài không thấy, vừa tìm vừa khóc. Lingling không chịu được, cô đau đớn rơi nước mắt, chân đạp thật mạnh để dồ ga đi nhanh hơn.

“Trời ơi…nó ở đâu, ở đây không có, chỗ này cũng không có”

- Tìm mọi ngăn đi – Lingling giọng khẩn trương, tim cô đập với tốc độ cao, nhanh như chiếc xe điên này vậy.

“Đây rồi, sao nó nặng vậy…..”

Lingling nghe thấy tiếng Orm hét lên, tiếng chạy của em, rồi cuối cùng là tiếng nổ lớn.

- ORM…

“……..”

- ORM KORNNAPHAT – Lingling gào lên khi không thấy hồi âm.

“Em đây, em vứt nó xuống biển rồi, nó nổ trong không trung rồi rơi xuống biển”

- Em có ổn không?

“Em ổn”

- Không được cúp máy, chờ chị…

Lingling cuối cùng cũng về đến nhà, cô rời khỏi xe, thấy Orm đang ngồi thần người ở bãi cỏ, cô chạy đến ôm em.

- ORM..

- LINGLING

- Em không sao, thật may quá – Lingling gục mặt vào vai Orm, cô sợ phát khiếp đi được.

- Chị đã đi đâu vậy, Weera là người xấu đúng không, sao cô ấy lại muốn giết chúng ta? – Orm hoảng hồn, tay xoa lưng Lingling liên tục, nhưng cô không thấy chị phản hồi.

- ……

- Lingling….

- ….

- Lingling…. – Orm run rẩy nhìn, Lingling đã bất tỉnh hoàn toàn.

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm