CHƯƠNG 15: QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng khắc ngắn ngủi trôi qua giống như cả mười giây đồng hồ. Tay Hạ Vũ khóa chặt hai tay của người đàn ông này lại, nhìn anh kêu rên mà hắn cảm thấy vơi đi rất nhiều tính trẻ con, bù lại có chút hương vị bản năng người lớn.

Thứ nóng ấm nơi ngực trái dường như trực trào. Hắn nắm lấy tóc của anh, giật mạnh lên. Khuôn mặt xấu xí đó, không hiểu sao hắn muốn rờ nó lần nữa. Hắn muốn cào móng làm xước làn da mỏng manh như giấy, cắt từng khoảng da thịt, xé toạc quần áo của anh. 

Tay hắn dường như bắt đầu thay đổi hình dạng theo suy nghĩ vô tri vô giác, vảy trắng như rắn từ từ mọc lên.

- Boss ơi..!

Hắn giật mình, không biết mất khống chế từ lúc nào. Hắn quên luôn sĩ diện.

Phải rồi, còn có thứ khác ở đây. Hạ Vũ đảo nhẹ mắt, hắn không muốn có người quấy rầy, cũng không muốn có người nhìn thấy. Còn thấy gì thì hắn tạm đình chỉ suy nghĩ ha, lát nghĩ. Hắn búng tay, tích tắc hai kẻ kia lập tức biến thành ngọn lửa rực cháy mà lăn lộn trong đau đớn, chỉ có thể hét lên mấy chữ boss vô nghĩa (1). Tốt, giờ thì không còn ai làm phiền hắn nữa, chỗ này chỉ còn mình hắn và tên con người kia.

Hắn dịch chuyển cả hai đến trên giường. Chính hắn cũng thắc mắc tại sao lại là giường, nhưng tâm can đều đặt lên đối phương khiến hắn mặc kệ suy nghĩ để chỉ còn mỗi bản năng thuần túy. (2)

Căn phòng vào ban trưa mà tối đen, cửa sổ không mở rèm, không khí trong phòng u ám đến quỷ dị.

Thình thịch thình thịch... Hắn khinh bỉ nghe tiếng tim đập từ tên con người đang sợ hãi run rẩy kia. 

Anh sợ, thực sự rất sợ, cho dù có được tiếp đất trên một cái nệm êm ái đi chăng nữa. Anh nghe thấy tiếng hét thảm thiết của họ vang vọng từ dưới lên, thấy được ánh lửa lập lòe, nghe được tiếng 'tạch' kia, mọi thứ dường như rơi vào hỏa ngục.

Có một điều chắc chắn là người kia hay làm ảo thuật cho anh coi nhưng hoàn toàn vô hại, còn người này..

Đây không phải con trai anh, không phải... Người anh run bần bật... Là một con quỷ, không phải người, không phải người..

Chà, nhận ra rồi à. Hạ Vũ cười mỉa mai, dùng ngón tay miết trán của anh, tâm trí thật dễ đọc. 

Hạ Mặc sợ hãi nhắm chặt mắt, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, không, tôi không thể chối bỏ con mình..

Hắn dừng sững lại, tức giận trong máu hắn lại lần nữa sôi lên, Tiểu Vũ nào? Không thể chối bỏ cái gì?

Phá vỡ thứ ảo ảnh đấy đi để ngươi chỉ còn mình ta thôi!

Hạ Vũ cắn răng. Móng vuốt hắn rê một đường sau gáy anh rồi dần dần khép lại bóp chặt cổ. Anh run rẩy cuộn tròn mình lại như muốn tự vệ, một tư thế phòng thủ yếu nhược. Trong mắt hắn anh chính là một con tôm, một con tôm già nhiều thịt.

" Baba, mở mắt ra đi nào."

Đừng dụ dỗ tôi. Đừng..

Miệng hắn kéo thành một nụ cười ma quái.

Vỏ này phải được lột sạch, chi này phải được chặt, bụng mỡ phải phanh, ruột gan phải rửa. Hắn mong chờ khoảng khắc được nhìn thấy anh dãy đành đạch chết trong đau đớn tuyệt vọng.

Móng vuốt sắc như dao vuốt lên bụng anh.

"Ọt ọt..ọt..."

Nhận được là tiếng dạ dày kêu réo liên hồi.

" ............ "

Bỗng chốc phá tan không khí chết chóc trong phòng. 

Hạ Vũ thu hồi lại nụ cười, im lặng nhìn nơi phát ra tiếng kêu này, anh thì xấu hổ không thôi.

Quay lại mùa xuân năm ấy cả lớp đang ríu rít ầm ầm chẳng biết vì cái gì đột nhiên im lặng, để lại một mình anh đang hăng say nói luôn mồm, thật ngượng. Nếu lúc đấy là cô bắt quả tang thì lúc này là đang bị người khác nhìn chằm chằm vào cái bụng réo, còn là bụng mỡ..

Kỳ thật sáng giờ anh chưa ăn cái gì. Định bụng sẽ đi mua đồ rồi nấu một bữa thật hoành tráng, thế mà giờ anh lại sắp trở thành bữa ăn cho con trai rồi.

Từ sáng tới giờ à.. Phải rồi, cũng đã quá trưa mà đầu bếp nhà hắn lại chưa tới. Có lẽ là do hai cái xác đó chưa kịp cháy hết, đến không đúng lúc rồi.

Hạ Vũ thở dài bước khỏi giường, lại phải xử lý thêm một tên nữa. Hắn đi xuống cầu thang, nhìn qua đám tro tàn trên sàn phòng khách, còn phải gọi người thu dọn chỗ này, thuê đầu bếp mới. Phiền phức!

Phòng bếp chắc chắn không có gì. Xem nào, có lẽ phải gọi đồ ăn bên ngoài rồi. Hắn chúa ghét động tới bếp núc.

Đừng nghĩ tôi sẽ buông tha, chỉ là tôi cũng đang đói bụng mà thôi. Hơn nữa cho ăn no, giết thịt sẽ dễ. Đã đóng vai đồ tể rồi thì súc vật phải hét thật to mới không thấy lãng phí được. 

Giờ thì phải lôi con người kia xuống, nhưng linh tính mách bảo hắn trước hết phải dọn dẹp sạch nơi này. Lúc nãy tên kia đã quá kinh hách rồi, còn gọi hắn là quỷ.

Chậc..

Con người 5 tốt của xã hội sao có thể là quỷ.

(Tự luyến time =))

Mười phút trôi qua, con quỷ đó đã bỏ đi được một lúc lâu rồi nhưng Hạ Mặc vẫn nằm im trên giường. Cả thân người anh như được chích thuốc tê, không cách nào cử động được. 

Anh không hiểu chuyện kinh dị gì đang xảy ra với anh, với... bọn họ. Anh nghe thấy những tiếng thét đó mà hãi hùng, rõ ràng mấy giây trước còn là hai người đang sống sờ sờ, không một nguồn lửa...

Rõ ràng hơn nữa... cũng không thể chối bỏ được, nó là đứa trẻ đó, là con trai anh. Từ giọng nói, màu tóc cho đến khuôn mặt... cho dù đã có nhiều đổi thay trong ba năm nhưng cái cảm giác thân thuộc này không lẫn vào đâu được, vậy mà nó lại đòi giết anh.

Giờ anh phải vật lộn lựa chọn giữa hai bên, một là quỷ song sinh (3), hai là con trai anh mất trí nhớ.

Quyền năng như của quỷ thần, tính cách dã man đáng sợ hoàn toàn không giống Tiểu Vũ của anh nhưng mà lúc hắn dùng từ baba mà trêu chọc thật sự vô cùng quen thuộc.

Nếu thực sự là con trai anh, vậy trong ba năm qua nó đã ở đâu, làm gì, không phải là học tập sao? Anh mơ màng nghĩ đến người bố vợ của mình, người đàn ông kỳ lạ.

"Lại nghĩ đến ai nữa?"

Anh giật thót, hắn ở đây từ lúc nào?

Tất nhiên là dịch chuyển lên. Hạ Vũ nhíu mày khó chịu:

"Đi xuống."

Hả? Anh chớp chớp mắt.

"Nghe không hiểu sao? Đi xuống! Hay ngươi không thể tự đi, cần ta ném ngươi?"

"Không.. không phải... chân tê... không đi được..."

Đúng là oan thị kính mà, là do ai làm hả? Anh có chút oán giận mà lườm hắn.

".........."

Được rồi, nhiều việc quá hắn quên béng đi luôn. Nhưng dù sao thì cũng đừng nhìn hắn kiểu đấy, thực sự không chịu được.

"Đến đây." Hắn cúi người xuống, đưa hai tay ra. "Ôm ta."

Anh lúng túng, đột ngột nửa thân trên của anh chỉ còn tê nhè nhẹ, nhưng phần thân dưới vẫn thế không thể di chuyển được, người trước mặt này là đang cố ý làm khó anh. Đành vậy, anh nhoài người ra cố hua hua tay quàng qua cổ hắn.

Ngoan lắm. Hạ Vũ hài lòng cười. Anh chỉ cao 1m65, hắn lại xấp xỉ 2m, ôm rất dễ dàng.

Đã nói rồi, hắn làm được gần như mọi thứ, tốt nhất, đừng chống đối hắn.



(1) Hiện tượng người tự bốc cháy SHC (Spontaneous human combustion)

(2) Dịch chuyển tức thời (Teleport)

(3) Kẻ song trùng (Doppelganger) 

Doppelganger là một từ có gốc xuất phát từ tiếng Đức (doppelgänger) nghĩa là kẻ song trùng, tức cùng tồn tại, có ngoại hình giống nhau dù chẳng có liên quan họ hàng gì.

Doppelganger đôi lúc còn được gọi là "quỷ sinh đôi', ám chỉ rằng chúng có thể sẽ cố gắng cung cấp lời khuyên cho người mà chúng ám ảnh, nhưng lời khuyên đó có thể gây lầm lạc và rất hiểm độc.

Chúng cũng có thể gieo vào đầu óc nạn nhân những ý tưởng nham hiểm hoặc đẩy họ vào trạng thái mất lý trí. Vì lý do này, mọi người đã được khuyên rằng, bằng mọi giá không nên cố gắng liên hệ với doppelgänger của chính họ.

Linh hồn với các bước chân, giọng nói, mùi hương, hoặc hình dáng và cử chỉ giống với chủ thể sẽ đến một địa điểm hoặc thực hiện một hoạt động trước họ. Dẫn tới việc các nhân chứng tin rằng họ đã nhìn hoặc nghe thấy người thật trước khi người đó thực sự đến.

Bài thơ:

THE ROMAUNT OF MARGRET

The lady's shadow lies

Upon the running river;

It lieth no less in its quietness,

For that which resteth never:

Most like a trusting heart

Upon a passing faith 

Or as upon the course of life

The steadfast doom of death.

The lady doth not move.

The lady doth not dream,

Yet she seeth her shade no longer laid

In rest upon the stream:

It shaketh without dream,

It parteth from the tide,

It standeth upright in the cleft moonlight,

It sitteth at her side.

" Am I not like to thee?"

The voice was calm and low,

And between each word you might have heard

The silent forests grow;

" The like may sway the like;"

By which mysterious law

Mine eyes from thine and my lips from thine

The light and breath may draw. 

Her cheek had waxed white

Like cloud at fall of snow;

Then like to one at set of sun,

It waxed red also;

For love's name maketh bold

As if the loved were near:

And then she sighed the deep long sigh

Which cometh after fear.



Bóng của người phụ nữ nằm dài

Trên dòng sông đang chảy;

Nó không kém phần yên tĩnh,

Đối với những thứ không nghỉ bao giờ:

Giống như một trái tim tin tưởng

Đặt trên một niềm tin thoáng qua,

Hay như quá trình của cuộc sống

Sự diệt vong kiên định của cái chết cận kề.

Người phụ nữ không di chuyển,

Người phụ nữ cũng không mơ,

Tuy nhiên, bóng dáng của cô ấy không còn nằm

Trong phần còn lại của làn nước.

Nó từ thủy triều mà ra,

Nó đứng ngay trên ánh trăng khuyết,

Nó ngồi bên cạnh cô.

"Ta không giống ngươi sao?"

Giọng nói điềm tĩnh và trầm thấp,

Và giữa thế giới của cả hai có thể nghe thấy rằng

Cách những cánh rừng im lặng mọc lên;

Người giống có thể cai trị vật tương tự.

Thông qua bộ luật thần bí nào

Mắt của ta là từ ngươi và môi của ta cũng từ ngươi

Có thể rút đi ánh sáng và hơi thở.

Má của cô được đánh bóng trắng

Cứ như mây khi tuyết đang rơi;

Sau đó giống như một hoàng hôn của mặt trời,

Nó cũng được đánh màu sáp đỏ;

Vì tên của người tình làm nên can đảm

Như thể người đó đang ở cạnh bên:

Và sau đó cô ấy thở một hơi dài

Cái mà đến sau nỗi sợ.

Mình chỉ có thể dịch sơ qua thôi, chứ không phải giống dân chuyên nghiệp nên nghe chắc sẽ có chút khập khiễng ha  σ( ̄、 ̄〃)

Ừm, chung quy là bài thơ này là về một Doppelganger mà đoạn sau hơi éo le, đó là người con trai sẽ chết. Mà lười quá mình dịch tới đây thôi nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro