Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mặt trời có vẻ dị thường xán lạn, có lẻ là bởi vì đêm qua vừa mới hạ xuống một cơn mưa.

Đứng trên ban công, có thể cảm nhận được những làn gió tươi mát ở trước mắt, làm người ta nhịn không được mỉm cười, tay đáp mái che nắng, không mục đích nhìn về nơi xa, ánh mặt trời sáng sớm làm cho toàn bộ thành phố đều nhiễm một tầng mỹ lệ trang dung.

Yui đem quần áo vừa mới giặc treo ở trên ban công, nhẹ nhàng ngâm nga một bản nhạc thiếu nhi, đẩy cửa ra bước vào, đưa mắt nhìn thoáng qua thời gian, đã là 6 giờ 40.

Lúc này, một người phụ nữ mái tóc dài màu nâu khuôn mặt xinh đẹp, mặc một chiếc áo ngủ màu trắng tơ lụa khoác một cái áo choàng đánh ngáp từ phòng ngủ đi ra.

"Mẹ, chào buổi sáng!" Yui mềm nhẹ mỉm cười nói.

"Chào buổi sáng, Yui!" Người phụ nữ xinh đẹp cũng cười tủm tỉm đánh một lời chào hỏi, "Hôm nay ăn cái gì?"

Yui cười nói: "Hôm qua mẹ lại thức đến khuya sao! Sáng nay con làm bánh bao súp gạch cua cùng bánh hạt mè mà mẹ thích!" Nói rồi, Yui vào phòng bếp.

"Thật không? Thật là tốt quá!" Người phụ nữ xinh đẹp cười khẽ ngồi xuống phía bên cạnh, nhìn Yui đem bữa sáng mỹ vị vừa mới ra lò bưng tới, bánh bao trắng trắng mềm mềm ngon mắt, mùi hương ngào ngạt của bánh hạt mè xộc vào mũi, còn có một đĩa nhỏ dưa muối được cắt tinh tế, làm người khác nhìn liền nhịn không được muốn ăn nhiều thêm một phần.

Người phụ nữ gấp không chờ nổi cầm một cái bánh bao, cắn một cái, trên mặt lộ ra hạnh phúc tươi cười, "Yui tay nghề càng ngày càng tốt!"

Yui mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ!"

Hai mẹ con đều là người không thích nói nhiều, tất nhiên là khi ăn không nói.

Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp tốt phòng bếp, Yui về phòng thay đồng phục hoàn chỉnh, xách theo cặp sách đi ra.

Ngoài cửa, người phụ nữ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, một thân âu phục OL, hiện ra một dáng người hoàn mỹ, mái tóc nâu dài xinh đẹp được búi lên một cách chỉnh tề không chút cẩu thả, khuôn mặt diễm lệ cũng mang lên một cặp mắt kính.

"Yui, mẹ hôm nay buổi tối muốn cùng khách hàng ăn cơm, con tự nấu ăn hoặc là đi qua bên Ran ăn cũng được, không cần chờ mẹ!" Người phụ nữ nói.

"Vâng! Mẹ, con đã biết!" Yui gật đầu.

Hai mẹ con ra khỏi nhà, khóa cửa.

Bên cạnh biển số nhà viết một chữ, Kisaki.

Chỗ ở của Yui chính là một tòa chung cư cao cấp ở Beika-cho, khoảng cách từ đây tới cao trung Teitan cũng không xa, đi đường cũng chỉ mất gần 20 phút đi bộ.

Yui vừa đi, một bên đang âm thầm tính toán buổi tối hôm nay phải làm cái gì đó ngon ngon, dù sao thì hôm nay mẹ không trở về ăn cơm, có lẽ hôm nay có thể đi tới chỗ của ba với Ran.

Đau đầu, buổi tối phỏng chừng Ran lại muốn cùng mình thương lượng làm sao dể cho ba mẹ hòa giải? Nhớ tới tay nghề nấu nướng cùng cái tích cách ngoài lạnh trong nóng của mẹ mình, ba mình mê rượu lại háo sắc ngoài ra còn thêm cái danh dự đàn ông đa số là bệnh chung của nam nhân, Yui chỉ nghĩ thôi khóe miệng không khỏi run rẩy.

Haiz, lấy cái tính cách thú vị của hai vị này, muốn bọn họ hòa giải, đau đầu a ~~~

Yui xoa cái trán, lần nữa nhịn không được thở dài một hơi, phía trước mấy đứa con nít lưng mang cặp sách đi qua, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, làm Yui cũng nhịn không được hơi hơi mỉm cười.

Một thằng nhóc mập mạp, một thằng nhóc mặt có tàn nhang, còn có một bé gái đáng yêu tóc ngắn đeo một cái cài tóc màu hồng, có chút quen mắt, Yui nghi hoặc chớp chớp mắt, mình đã gặp qua mấy đứa nó ở đâu sao?

Trung học Teitan.

Trung học Teitan ở Beika-cho, hoặc là nói trường trung học nổi tiếng nhất thành phố, không gì sánh nổi.

Tại sao à? Đương nhiên là bởi vì nơi này có một cái —— Thám tử trung học!

《 Thám tử trung học sinh lại lần nữa phá án thành công, hắn chính là —— Kudo Shinichi 》

"Hì hì hì......" Cầm tờ báo, nhìn trang đầu của tờ báo, Kudo Shinichi cười thầm không thôi: "Sherlock Holmes thời hiện đại, ha hả a; vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, ha ha ha. Mình đúng là thiên tài!"

"Shinichi! Cậu đang cười cái gì đó?" Bên cạnh Ran nhìn Shinichi giở giở hâm hâm bên cạnh, kêu một tiếng bất mãn a! Trực tiếp xụ xuống khuôn mặt xinh đẹp.

"Hả! Đâu có cái gì đâu!" Nhìn sắc mặt rõ ràng không tốt của bạn thanh mai của bản thân, Shinichi lại không ngốc, tự nhiên là vội vàng lắc đầu.

Hắn cũng không phải sợ sắc mặt Ran, mà là......

Ran đôi mắt nhíu lại, nguy hiểm nói: "À, không có gì!! Nhờ phúc của cậu, làm cho lượng công việc ba mình giảm bớt không ít đâu!"

"Ai nha! Ba của cậu vẫn còn làm thám tử sao!" Shinichi ngạc nhiên nói: "Cậu sẽ không bởi vì vậy mà tức giận chứ?"

Ran quay đầu, hừ một tiếng nói: "Không có, chính là có chút không thoải mái."

"Ha hả, như vậy là tốt rồi. Bất quá, cái này cũng đâu phải tớ cố ý, chỉ trách bác ấy quá kém mà thôi."

"Ha ha a!" "Phanh" một tiếng, nắm đấm của Ran đánh vào cây cột điện trước người Shinichi: "Cho nên, tớ mới nói là tớ không có tức giận! Ha ha a!"

Nhìn cây cột điện bị mẻ mất, Shinichi cười gượng ở trên mặt, khóe miệng run rẩy nói: "Không hổ là nữ tướng của câu lạc bộ Karate!" Trong lòng đồng thời mắng thầm, "Ha ha! Ran giá trị vũ lực quả nhiên vẫn đỉnh cao như cũ!"

Shinichi đáy lòng nói thầm, lại nghe đến Ran ở bên cạnh hỏi: "Shinichi, cuộc hẹn ngày mai cậu không có quên đó chứ!"

"Hẹn cái gì?"

"Không phải đã nói rồi sao, nếu tớ vô địch đại hội Karate, cậu sẽ dẫn tớ đến Tropical Land chơi mà!" Nói rồi, Ran phẫn nộ triển khai phi cước vào Shinichi, nhưng mà nàng đã quên, nàng mặc không phải đồng phục tập võ mà là đồng phục học sinh, trực tiếp bị Shinichi nhìn thấy dưới váy!

"Màu trắng......" Shinichi nói theo bản năng.

Ran khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ rực, "Biến thái!" Lập tức ra tay cho Shinichi một đòn nghiêm trọng, trực tiếp làm Shinichi nằm đo đất.

Bị đánh nằm trên mặt đất, xấp xỉ hôn mê Shinichi nói: "Mình, mình nhớ rồi." Không biết là nhớ khung cảnh dưới váy, hay là cuộc hẹn ngày mai.

Chuyển cảnh qua gốc đường, vốn dĩ đang suy tư chính mình có phải gặp qua mấy đứa nhỏ kia ở đâu đó, Yui liền thấy được cặp thiếu niên nháo động cách đó không xa, nhịn không được đôi mắt nhíu lại.

Yui nhàn nhạt nói: "Sáng sớm tinh mơ liền thân thiết như vậy sao? Shinichi, tớ có nên gọi cho dì Yukiko một tiếng không?"

Yui đột nhiên mở miệng, cặp đôi ồn ào phía trước đều nháy mắt sắc mặt biến đổi.

"Chị!"

"Yui?"

Ran cũng liền thôi, Shinichi sắc mặt trực tiếp trắng xanh.

Mori Yui, Mori Ran chị giá song sinh Ran thích nhất, đồng thời cũng là Kudo Shinichi khắc tinh thiên địch, từ nhỏ đến lớn, Shinichi cũng không biết ở trong tay Yui ăn bao nhiêu khổ!

Không cần xem, Ran cũng biết Shinichi sắc mặt tái bao nhiêu, tuy rằng nàng đến bây giờ cũng không biết vì sao chị hai vẫn luôn xem Shinichi không vừa mắt, nhưng ngoặc nổi mọi loại hòa giả đều không co cách, cho nên Ran chỉ có thể lựa chọn thuận theo chiều gió.

Cuối cùng, Yui đối với Ran cực kỳ cưng chiều, không quan tâm lý do đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, chỉ cần Ran nói ra, Yui dù cho biết Ran lừa gạt mình, cô cũng chỉ sẽ cười cười cho qua, lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Chị! Vừa rồi em cùng Shinichi chỉ là đang nói cậu ấy ngày mai mang em đi Tropical Land chơi!" Ran chạy đến Yui bên người, thân mật ôm cánh tay chị mình dùng giọng điệu làm nũng nói.

"Hả? Hẹn hò sao?" Yui nhàn nhạt cười, ánh mắt lại hơi hơi nguy hiểm nhìn Shinichi.

"Không, không phải mà!" Ran khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, luống cuống tay chân nói: "Shinichi, Shinichi chỉ là phía trước đáp ứng nếu em đạt được vô địch đại hội Karate sẽ mang em đi Tropical Land chơi!"

"......" Yui không nói chuyện chỉ là nhìn chằm chằm Shinichi nhìn trong chốc lát, mới nhàn nhạt nói: "Phải không?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Ran mãnh liệt gật đầu.

Shinichi tự nhiên cũng gật đầu như gà mổ thóc.

Một lát lặng im sau, Yui mới gật gật đầu, ôn nhu nhìn Ran mỉm cười nói: "OK, nếu đã hẹn trước, vậy đi thôi! Chỉ là, Ran, không thể ở bên ngoài qua đêm nha, em còn nhỏ, đến ít nhất 18 tuổi mới có thể!"

"Chị à!!!"

"Yui!!!

Đáp lại chính là hai cái mặt đỏ ửng.

Yui trực tiếp cong lên khóe môi, cái này làm cho Ran cùng Shinichi đồng thời đỏ mặt rồi lại nhịn không được cho nhau nhìn lén liếc mắt một cái, rồi lại phát hiện đối phương nhìn về phía mình, nháy mắt sắc mặt càng đỏ!!

Đủ loại biểu tình biến hóa, làm Yui khóe miệng độ cong càng sâu một ít.

Thời gian đã không còn sớm, ba người nói nói cười cười tiếp tục hướng trường học đi đến.

"Chị, nói đi cũng phải nói lại tại sao chị không tham gia thi đấu?" Ran nghi hoặc nhìn Yui.

"Cái gì?" Yui nhướng mày.

"Thi đấu ! thi đấu Kendo!" Ran kêu lên.

Giống như Ran nhiều năm luyện tập Karate, từ nhỏ Yui cũng đã luyện tập Kendo, nhưng mà không biết tại vì sao, Yui từ lúc lên trung học đã không còn tham gia thi đấu nữa.

"À, cái này sao!" Yui nhàn nhạt nói: "Chị chỉ là thích Kendo mà thôi! Không tham gia thi đấu cũng không sao! Không phải là Shinichi cũng từ đội bóng đá rời đi sao?" Yui hướng về phía Shinichi vừa mới đá trái bóng với tóc độ cực nhanh về khung thành nâng nâng cằm.

"Đúng vậy, Shinichi cũng như vậy! Nếu Shinichi không có rời khỏi đội bóng, không chừng hiện tại cũng đã trở thành anh hùng của đội bóng rồi!" Ran nhịn không được nhíu mày.

Shinichi quay đầu cười hì hì nói: "Mình luyện bóng đá chủ yếu là bồi dưỡng thần kinh vận động của thám tử mà thôi! Cậu thấy đó, Sherlock Holmes cũng là một tay kiếm cừ khôi đó!"

"Đó chỉ là tiểu thuyết thôi mà!" Ran vẫn là không rõ.

"Không hề, ông ấy được mọi người công nhận là thám tử lừng danh đó!" Nói rồi, Shinichi lộ ra vẻ mặt cực kỳ thán phục nói: "Holmes thật là đáng khâm phục, dù trong hoàn cảnh nào thì ông ấy vẫn luôn bình tĩnh, thực thông minh và uyên bác, khả năng quan sát và lập luận sắc bén không ai sánh kịp chưa hết ông còn là một nhạc công violon đẳng cấp, đó chính là Sherlock Holmes nổi tiếng của tiểu thuyết gia Conan Doyle tài hoa, thám tử lừng danh nổi tiếng nhất trên thế giới!"

Nghe Shinichi thao thao bất tuyệt, Ran nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, Yui cũng vẻ mặt chịu không nổi nói: "Được rồi được rồi, biết cậu thích Sherlock Holmes, nhưng mà cũng không cần dùng loại giong điệu này nói đi nói lại! Từ nhỏ đến lớn nghe cậu nói không biết bao nhiêu lần, chắc là trăm lần có hơn?"

Yui lời này chọc Ran cười không ngừng.

Shinichi đầy mặt khó chịu nói: "Tớ cũng đâu có nói sai!"

Ran hì hì cười nói: "Shinichi, nếu cậu thích Holmes như vậy, tại sao không làm tiểu thuyết gia như ba của cậu luôn đi? Tại sao lại muốn làm thám tử!"

"Mình không muốn viết truyện trinh thám, mà mình muốn trở thành thám tử như Sherlock Holmes nữa, mình sẽ trở thành thám tử lừng danh của thời Heisei! Cảm giác dồn ép hung thủ vào thế bí rất tuyệt vời không thể nào tả nổi, chỉ cần làm thám tử một lần là không thể nào bỏ được!" Shinichi vẻ mặt trào dâng, làm tất cả mọi người nhịn không được ngó qua phía này.

Nhưng mà, trước mắt chị em Mori lại là ngoại lệ.

Thanh mai trúc mã từ nhỏ đến giờ, nghe những lời này các nàng lỗ tai đều phải đóng kén mất rồi!

"Ran, thời gian không còn sớm, đi nhanh tới lớp thôi!" Yui lười nhác hướng phía trước mà đi.

"Được rồi chị!" Ran theo sát sau đó.

Nhìn bóng dáng chị em Mori cầm tay đi, Shinichi nhịn không được kêu lên.

"Nè ~~~~ đừng có làm lơ tớ như vậy chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro