Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yui cùng Ran tuy rằng là chị em song sinh, nhưng lại không có ở cùng một chỗ, chị Mori Yui cùng mẹ Kisaki Eri ở cùng một chỗ, em gái Mori Ran cùng ba Mori Kogoro ở cùng một chỗ.

Đến nỗi vì sao muốn tách ra, Yui tỏ vẻ, mỗi sinh mệnh trước khi được đưa xuống nhân gian quả nhiên đều bị thượng đế cắn một cái, Kisaki Eri cùng Mori Kogoro đều bị cắn, hơn nữa còn là bị cắn một cách hung hăng!

"Đinh linh linh ~~~ xin chào, tôi là Kudo Shinichi, tôi hiện tại không có ở nhà, có quý vị nào muốn nhờ phá án, xin vui lòng để lại tên và số điện thoại......"

Nghe đoạn ghi âm trong điện thoại, Ran nhịn không được nhíu mày, "Thật kỳ lạ, sao vẫn chưa về nhà nữa?"

Bên cạnh, đang ở không ngừng uống bia Mori Kogoro lười nhác nói: "Chắc nó đi ra ngoài ăn tối với ông cha tiểu thuyết gia của nó rồi chứ gì?"

Ran treo lên điện thoại, nhíu mày nói: "Ba mẹ của Shinichi đã dọn qua Mỹ sinh sống từ ba năm trước rồi, hiện tại cậu ấy chí sống một mình ở Nhật Bản thôi!"

"A, thiệt vậy hả?"

Ran lẩm bẩm nói: "Sau khi con đi, cậu ấy nhất định đã xảy ra chuyện! Con phải đi nhà Shinichi nhìn xem!" Nói rồi, Ran nắm lấy áo khoác trên sô pha trực tiếp xông ra ngoài!

"Nè! Ran, còn cơm tối thì sao hả?" Nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình trực tiếp xông ra ngoài, Mori Kogoro trực tiếp nhảy dựng lên, nhưng mà bóng dáng của Ran đã sớm biến mất, chỉ có thể ghé vào trên bàn, "Ai, mình vẫn nên uống rượu thì hơn! Nếu Yui lại đây thì tốt rồi!"

Tắm rửa sạch sẻ, Yui rửa sạch phòng tắm, chậm rì rì lắc lư đi ra, đang nghĩ ngợi lên mạng xem quyển tiểu thuyết bản thân đang theo dõi, lại nghe điện thoại đột nhiên vang lên.

Yui đi vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy mẹ Kisaki Eri cầm điện thoại, nói: "Yui, tìm con, là Ran, nghe giọng điệu có vẻ rất sốt ruột!"

"À vâng, cảm ơn mẹ!" Yui tiếp nhận điện thoại, nhẹ giọng nói: "Ran sao? Đã trễ thế này, sao lại gọi điện thoại cho chị? Làm sao vậy? Là muốn kể việc em với Shinichi đi Tropical Land chơi sao? Có phải lại gặp án mạng hay không?" Nhớ tới từ lúc Shinichi tiểu tử đi nước Mỹ trên máy bay giải quyết vụ giết người tới nay, mặc kệ là đi chỗ nào luôn là dễ dàng đụng tới án mạng, liền nhịn không được khóe miệng run rẩy, lần này khó được cùng Ran hẹn hò, sẽ không cũng đụng phải đi?

Yui ở chỗ này chửi thầm, tiếng của Ran trong điện thoại lại mang theo khóc nức nở vang lên, "Chị ~~"

Yui sửng sốt, "Ran, xảy ra chuyện gì? Giọng của em làm sao vậy? Thằng khỉ Shinichi khi dễ em sao?" Yui ngữ khí âm lãnh xuống dưới.

"Không, không phải, chị!" Ran hít hít cái mũi, nhịn xuống cảm giác nghe được âm thanh của chị mà nổi lên uỷ khuất, nói: "Chị ơi, Shinichi, Shinichi mất tích!"

"Mất tích?" Yui nhíu mày, không thể nào? Chẳng lẽ...... Nghĩ đến khả năng nào đó bị chính mình xem nhẹ, Yui trầm giọng nói: "Ran, em đem sự tình kỹ càng tỉ mỉ nói cho chị nghe!"

"Dạ!" Ran biết rõ năng lực của Yui, lập tức liền đem hôm nay ở Tropical Land đã phát sinh sự việc, bao gồm gặp được án mạng ở tàu lượn siêu tốc đều nói một lần.

Yui cẩn thận nghe, nơi sâu thẳm trong ký ức cuối cùng bắt đầu chậm rãi sống lên lại.

Nàng rốt cuộc nghĩ tới, Tropical Land, tàu lượn siêu tốc giết người sự kiện, Kudo Shinichi đột nhiên mất tích, đây chẳng phải là mở đầu của bộ truyện thám tử lừng danh Conan sao? Yui kiếp trước tuy rằng cũng xem Conan, nhưng mà xem đến càng nhiều lại là Movie, còn toàn bộ thì, ngạch, Yui thật đúng là không có nhiều thời gian như vậy để chậm rãi xem, chủ yếu là bởi vì thật sự quá dài, hơn nữa đi vào thế giới Conan đã mười sáu năm, cho dù có nhớ thì cũng bị phai mờ gần hết, Yui vốn tính toán nghĩ biện pháp tránh cho cốt truyện bắt đầu, ai mà nghĩ......

Yui dưới đáy lòng âm thầm mắng bản thân sơ suất, ngoài miệng trấn an nói: "Như vậy sao! Thôi, Ran, em hiện tại đang ở đâu? Chị chạy qua tìm em!"

"Em hiện tại ở văn phòng thám tử!" Có Yui trấn an, Ran thanh âm rõ ràng ổn định rất nhiều.

"Rất tốt, ngoan ngoãn ở nhà đợi, chỗ nào cũng đừng đi, chờ chị qua rồi tính tiếp!" Yui nhàn nhạt nói, cúp điện thoại.

"Yui? Ran xảy ra chuyện gì?" Kisaki Eri đứng ở cửa thư phòng, mặt mang lo lắng nhìn con gái lớn của mình.

Yui ôn nhu cười, nói: "Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là thanh mai trúc mã thích tìm rắc rối của Ran xảy ra chút chuyện, Ran có điểm bất an mà thôi!"

"À, thằng nhóc nhà Kudo sao!" Kisaki Eri biểu tình thả lỏng xuống dưới, nói: "Tiểu tử này sẽ không cuốn theo án mạng gì đó chứ?"

Hiển nhiên, Kisaki Eri đối với Shinichi thể chất thần chết cũng có nghe đôi chút.

"Ai biết được!" Yui vừa nói, vừa đi vào phòng của chính mình, thay đổi một bộ áo thun quần jean áo khoác, xách theo một cái túi dài đi ra, nói: "Mẹ này, trong phòng bếp con có chuẩn bị sandwich làm bữa khuya, đói bụng thì hâm nóng rồi hãy ăn nhé."

"Hôm nay thời gian quá muộn, ngủ lại ở bên kia sao?" Nhìn Yui đổi giày, Kisaki Eri hỏi.

"Vâng, đúng vậy!" Yui đứng lên, mỉm cười nói: "Yên tâm đi! Mẹ, con sẽ nhìn ba, không cho ông ấy uống nhiều rượu!"

Được đến đáp lại là Kisaki Eri đầy mặt khó chịu "Mẹ mới không quản ông ấy!"

Yui cười cười, mới đi ra ngoài.

Kisaki Eri cũng xoay người đi xử lý việc của mình, chỉ là lúc này, nàng trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi cười.

Thời gian đã qua mùa đông rét lạnh, thời tiết dần dần trở nên ấm áp lên.

Nhưng mà ba tháng mặt trời bị che mất thời tiết lúc ấm lúc lạnh, trên đường người đi đường cũng trở nên lác đác lưa thưa, chỉ có ánh đèn đường với ánh sáng lập lòe chờ đợi mọi người về nhà, đèn nê ông cách đó không xa càng làm mọi người có cảm giác mơ hồ.

Cơn gió ấm áp ban ngày lúc này cũng mang theo một cảm giác lạnh đến thấu xương, không ngừng từ tay áo đi vào bên trong, Yui cảm giác được lạnh đến thấu xương, nhịn không được quấn chặt áo khoác trên người.

Chậc, tuy rằng đã tới mùa xuân, nhưng mà buổi tối ra khỏi nhà quả nhiên vẫn là tương đối lạnh!

Yui một đường vội vã đi tới văn phòng thám tử Mori, Ran nôn nóng chờ đợi đã nửa ngày.

"Chị!" Vừa thấy Yui đến, Ran liền trực tiếp nhào tới.

"Ran!" Yui mỉm cười trực tiếp trấn an Ran hơi nôn nóng cảm xúc.

Cùng Ran trong nguyên tác tính cách không quá tương đồng, nơi này Ran tuy rằng cũng đồng dạng ôn nhu thiện lương, sang sảng đáng yêu, nhưng mà nàng lại không có kiên cường như trong nguyên tác, dù sao thì trong nguyên tác Ran là con gái duy nhất, lại phải chăm sóc cho bố, không kiên cường không được, hiện tại Ran cũng không phải một mình, đặc biệt nàng vẫn là em gái, được Yui nuông chiều, Ran tính cách không thể nghi ngờ càng thêm thích ỷ lại người khác, hơn nữa, nàng cũng có thể ỷ lại người khác.

"Chị! Shinichi không thấy! Em vừa mới đi qua nhà cậu ấy, cậu ấy còn không có trở về! Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Báo nguy sao?" Ran nôn nóng hỏi.

Yui trấn an vỗ vỗ Ran cánh tay, ôm nàng đi đến, nói: "Mất tích chỉ có vượt quá 24 giờ mới có thể báo án! Shinichi khoảng cách mất tích có mấy giờ?"

"Nhưng mà, chị, Shinichi rõ ràng nói là đi một chút sẽ trở lại!" Ran ấp úng mà nói.

Yui thở dài khẩu khí nói: "Em chẳng lẽ đã quên tên tiểu tử kia là tính cách gì sao? Không chừng mười phần lại đụng phải vụ án gì đó đi?"

"Nhưng mà......" Ran vẫn là không yên tâm.

Lôi kéo Ran vào trong nhà, Yui cười nói: "Được rồi, Ran, em chắc là còn không có ăn cơm đi? Chị nấu cho em một chút đồ ăn? Đúng rồi, ba đâu?"

"Ba còn ở trên!"

"Ba lại uống rượu sao?" Yui hỏi.

"Ha ha, cái kia......"

Đi vào trong nhà, đang ở nhàn nhã uống bia Mori Kogoro giương mắt nhìn đến Yui đi đến, trước mắt sáng ngời, kêu lên: "A! Yui! Con gái bảo bối của ta!" Cái bụng đáng thương của chính mình được cứu rồi!

Vừa tiến đến, Yui đã bị mùi rượu ở nhà làm cho thẳng nhíu mày, "Ba à, ba lại uống một núi bia rồi sao?" Nhìn lon rỗng đầy đất, Yui nhịn không được nhíu mày.

"A, chỉ có một chút mà thôi!" Mori Kogoro cười gượng.

"Liền số lượng này còn một chút a! Ba à, nếu ba lại uống nhiều như thế này, con thực sự muốn quản chế đối với việc uống rượu của ba!" Yui lắc đầu, nhìn Ran liếc mắt một cái, vào phòng bếp. "Mọi người hẳn là đều không có ăn cơm đi? Con làm cho hai người một chút đồ ăn!"

"Được nha!" Mori Kogoro vội vàng hoan hô.

Ran theo vào phòng bếp, nhăn tiểu mày nói: "Chị à, em không đói bụng, em còn là lo lắng Shinichi!"

Yui mở ra tủ âm tường tìm xem bên trong còn cái gì, tìm ra bánh mì cùng mứt trái cây, thịt xông khói nói: "Chị biết em lo lắng Shinichi! Nhưng mà 'đói bụng là không thể chiến đấu', ăn no mới có sức lực đi tìm người ! Hơn nữa Shinichi tên ngu ngốc đó không chừng còn chưa ăn cơm đâu! Chị hiện tại làm nhiều một chút, từ từ chị giúp em đi tìm cậu ta!"

"Chị à ~~~ chị thật tốt ~~~"

"Ha ~~~" Yui phiên trợn trắng mắt nói: "Đến lúc chị sửa chữa cậu ta, em đừng có ngăn cản là được! Đều là do em quan tâm nó quá, rõ ràng cùng em hẹn hò! Thế nhưng đột nhiên liền chạy mất!"

"Chị này~~~~" Ran sắc mặt lần nữa đỏ, nói: "Shinichi cậu ấy chỉ là, cậu ấy là thám tử! Chuyện này chuyện này, hơn nữa, hơn nữa, tụi em cũng không phải hẹn hò!" Ran thanh âm ở Yui ôn nhu nhìn chăm chú ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ có thể mặt đỏ hồng đứng ở tại chỗ.

Yui mỉm cười đi tới, ôm lấy Ran, nói: "Ran, chị hiểu em mà, hiểu biết tâm tình của em, chỉ là nam nhân! Là không thể sủng, bằng không nói, cậu ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu, chị biết em không thể hạ thủ được, cho nên, từ từ chị đem nó sửa chữa lại giúp em!"

"Chị ~~~" Ran một trận dở khóc dở cười, Yui nói phía trước còn hảo, khúc sau liền có điểm làm người dở khóc dở cười, cố tình Ran còn không thể nói cái gì đó.

Yui cười khanh khách buông Ran ra, động tác nhanh nhẹn làm sandwich, nói: "Bất quá nói thật, Ran, em nên nghĩ một chút biện pháp làm Shinichi đối với em tỏ tình! Rốt cuộc thì, rõ ràng em đã chờ cậu ta tỏ tình rất lâu rồi nhỉ?"

"Chị Yui~~~" Ran lần này có điểm thẹn quá thành giận.

"Được rồi, không nói nữa không nói nữa!" Yui tự nhiên hiểu được cái gì gọi là chuyển biến tốt liền thu, cười hì hì cầm màng bọc thực phẩm đem sandwich vừa mới làm bọc lại, cười nói: "Tốt, làm không ít, liền tính là hai bé heo cũng có thể ăn no!"

Thật sự là không muốn cùng chị gái nhà mình nhiều lời, Ran sắc mặt hồng hồng tiếp nhận sandwich, lấy ở trong miệng cắn một cái, nhịn không được cười cong lông mi, ngon ngon, vẫn là chị làm sandwich ăn ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro