Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có Yui trấn an, Ran lúc này tâm tình cũng ổn định lại.

Để Mori Kogoro ăn sandwich, hai chị em một đường nói nói cười cười đi tới biệt thự nhà Kudo, không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này đã sáng đèn.

"Chị hình như Shinichi đã trở lại!" Ran kinh hỉ kêu.

Yui cũng nhướng mày, nói: "Cho nên mới nói, căn bản không cần lo lắng Shinichi tên hỗn đản này đâu! Bất quá, em cũng không thể ngăn cản chị, chị nhất định phải sửa chữa cậu ta thật tốt mới được, thế mà dám lúc hẹn hò vứt bỏ em gái bảo bối của chị sang một bên, dù thế nào đi nữa chị nhất định phải cho cậu ta một bài học!"

"Chị à ~~" Ran kêu lên.

"Được rồi, chúng ta vào xem đi!" Yui cười cười, không nói gì thêm.

"Dạ!" Ran đáp ứng rồi một tiếng, liền đẩy cửa lớn đi vào, trong miệng còn không ngừng kêu tên Shinichi.

Yui hơi hơi lắc đầu, chậm rãi đi theo Ran phía sau, đi vào.

Giờ phút này, trong nhà Shinichi.

Thám tử trung học Kudo Shinichi của chúng ta đã chính thức biến thành một thằng nhóc 7 tuổi, nghe theo kiến nghị tiến sĩ Agasa quyết định không cho bất luận kẻ nào biết được thân phận của chính mình, nếu thân phận của bản thân bị người ngoài phát hiện vô cùng có khả năng sẽ đem đến nguy hiểm cho người xung quanh.

Đặc biệt là người quan trọng nhất đối với mình, quan trọng nhất......

Tiểu shota 7 tuổi đáy lòng rơi xuống quyết định, liền nghe được bên tai vang lên một giọng nữ quen thuộc.

"Shinichi, cậu có ở bên trong không?"

"Ran?"

"Ran tại sao lại qua đây?" Mori Ran thanh âm trực tiếp kinh hách tới tiến sĩ Agasa cùng thám tử trung học bị teo nhỏ.

Yui thanh âm cũng lạnh lạnh vang lên, "Shinichi, cậu đi ra cho tôi, thế mà dám trong lúc hẹn hò vứt bỏ em gái bảo bối của tôi một mình chạy đi, cậu quả nhiên là thiếu đánh?"

"Chị à, tụi em cũng không phải hẹn hò!" Ran thanh âm lại mang theo một tia e lệ vang lên.

"Bác tiến sĩ? Cái này, tại sao Ran và Yui lại đến đây?" Vừa mới hạ quyết định giữ bí mật thám tử trung học bị teo nhỏ có loại xúc động muốn chửi thề.

"Có lẽ là vì cháu không có trở về đúng giờ, cho nên hai đứa nó mới đi tìm?" Tiến sĩ Agasa thật ra không ngoài ý muốn, bởi vì lúc trước Shinichi cũng từng bởi vì bị quấn vào án mạng mà không có kịp trở về, sau đó bị hai chị em nhà này tìm tới cửa.

Thám tử trung học 7 tuổi sắp phát điên, "Cháu không phải nói cái này! Bác tiến sĩ! Cháu hiện tại không thể gặp bọn họ!"

Tiến sĩ Agasa lúc này cũng phản ứng lại đây, nóng nảy, kêu lên: "A, đúng rồi trốn đi! Nhanh lên mau trốn đi!"

Thám tử trung học cũng gấp đến độ xoay quanh, nhưng mà biệt thự nhà Kudo cũng không phải là công viên giải trí mà chơi trốn tìm, trong phòng làm gì có nơi nào để trốn chứ, mặc dù chỉ là một thằng nhóc 7 tuổi vẫn là giấu không được, rơi vào đường cùng chỉ có thể trốn ở phía sau cái bàn.

Ngay lúc này, chị em Mori cũng đã một trước một sau tiến đến.

"A? Bác tiến sĩ, tại sao bác lại ở chỗ này?" Ran kinh ngạc kêu lên.

"Chào buổi tối, bác tiến sĩ!" Yui gật gật đầu.

"A, buổi tối tốt lành, Yui-chan, Ran-chan!" Tiến sĩ Agasa cười ha hả chào hỏi.

"Bác tiến sĩ, Shinichi ở đâu rồi bác?" Ran vội vàng hỏi.

"A, cái này......" Tiến sĩ Agasa cứng họng.

"Bác không thấy cậu ấy sao ạ? Shinichi chẳng lẽ còn chưa có về nhà sao?" Ran nhíu mày.

"A, cái này, cái kia, bác là tới giúp Shinichi tìm đồ vật, bác không có nhìn thấy nó." Tiến sĩ Agasa nỗ lực giải thích nói.

"Hả, thật không bác?"

Yui ở phía sau thở dài, nhìn nhìn bộ dáng của tiến sĩ Agasa rõ ràng là có tật giật mình, vậy mà Ran cũng tin sao?

Ran nhíu nhíu mi, nói: "Vậy thì, tiến sĩ bác biết Shinichi ở đâu không ạ?"

"Ha ha, bác cũng không biết nữa, có lẽ là lại bị dính vào một vụ án nào đó thì sao?" Tiến sĩ Agasa nỗ lực giải thích nói: "Tính cách của Shinichi, Ran-chan cũng biết rồi đó, chỉ cần có vụ án, nó chắc chắn sẽ lập tức chạy tới, yên tâm đi! Chỉ cần nó giải quyết xong nhất định sẽ trở lại!"

"A! Là như vậy sao ạ!" Ran một trận thất vọng.

Yui vẫn luôn không nói gì, tiến sĩ Agasa cũng hoàn toàn không để ý.

Đừng nhìn chị em nhà Mori lớn lên giống nhau như đúc, nhưng mà Yui tính cách lại rõ ràng càng lạnh thêm một chút, trầm ổn một chút, cũng đúng thôi đằng nào người ta cũng là chị, đặc biệt là cha mẹ còn đang ly thân, trầm ổn là chuyện rất bình thường.

Yui nhẹ nhàng cười cười, nói: "Ran, vậy là em yên tâm rồi nhé? Shinichi tên kia sẽ không xảy ra chuyện!"

"Vâng!" Ran đối với chính mình phía trước nôn nóng cũng có chút ngượng ngùng, đột nhiên, một tiếng động thình lình xảy ra hấp dẫn sự chú ý nàng, "Tiếng động gì vậy? Bên trong có người phải không?"

Tiến sĩ Agasa cũng bị tiếng động vừa rồi làm cho hoảng sợ, ngầm kêu lên, Shinichi, cháu đang làm cái gì vậy? Ngoài miệng vội vàng nói: "Không, không có gì tiếng động gì đâu!"

Tiến sĩ Agasa ngắt lời không có bất kỳ tác dụng nào, Ran lúc này đã đi tới bên kệ sách, nhờ thân cao, nàng đã thấy được mục tiêu —— một đứa bé mặc tây trang nhỏ màu xanh thẳm đeo mắt kính đen.

"Hì hì! Phát hiện một đứa bé thẹn thùng nha!" Ran cười hì hì đem đứa nhỏ xoay người lại.

Hai đôi mắt thẳng tắp nhìn nhau.

"Oa! Dễ thương ghê!" Ran kinh ngạc cảm thán nói, đồng thời đem thám tử trung học bị teo nhỏ ôm trong ngực.

Thám tử trung học bị teo nhỏ trong não chỉ còn một câu hai chữ, "Bộ ngực......"

Mà cái biểu cảm này của cậu tuy rằng Ran nhìn không thấy nhưng lại trực tiếp rơi vào trong mắt Yui, tuy rằng nàng vừa rồi cũng kinh ngạc thám tử trung học mini đáng yêu như vậy —— rõ ràng là cùng nhau lớn lên, nhưng mà năm đó hình như cậu ta cũng không có dễ thương như vậy—— lại nhìn thấy cái biểu cảm thiếu đánh đó của cậu, gân xanh "Ca băng" một tiếng nhảy dựng lên.

Giỏi, giỏi cho Kudo Shinichi! Thế mà dám chiếm tiện nghi em gái thân yêu của chính mình, ăn em gái mình đậu hủ! Chúng ta cứ chờ xem, không chỉnh cậu chết tôi không phải Mori Yui!!!

Yui ở bên này suy nghĩ phương pháp sửa chữa Kudo Shinichi một hai ba bốn năm sáu bảy...... Thẳng đến tới hàng trăm mới dừng lại, tỉnh táo lại, bên kia Ran đã bắt đầu ép hỏi họ tên của thám tử trung học mini.

"Cậu bé à, em dễ thương quá! Em bao nhiêu tuổi rồi!"

"Mười...... Không, 7, 7 tuổi!"

"7 tuổi sao? Tên em là gì?"

"Em...... Em......" Vấn đề này rõ ràng đã làm khó cậu từng bước lui về phía sau, thẳng đến Ran đem cậu lùi tới trước kệ sách, từng hàng sách trinh thám làm làm cậu lóe lên linh cảm.

"Conan, tên đầy đủ của em là Edogawa Conan!" Thám tử trung học bị teo nhỏ, không, từ giờ trở đi, cậu đã là Edogawa Conan!

Bất quá, tên này hiển nhiên làm Ran nhíu mày.

"Edogawa Conan? Cái tên thật kỳ lạ nha!"

"Đúng vậy, em tên Edogawa Conan, bởi vì ba em là người cực kỳ hâm mộ tiểu thuyết của Conan Doyle! Cho nên là......" Conan-kun nuốt nước miếng, nỗ lực lừa dối tiểu thanh mai của chính mình.

"Edogawa Conan?" Ran lặp lại.

Bên cạnh Agasa tiến sĩ vội vàng nói: "A, Ran-chan, đây là đứa trẻ họ hàng xa của bác, tạm thời ở tạm nơi này!"

"Thật vậy sao bác? Cháu cảm thấy đứa trẻ này cùng Shinichi rất giống nhau nha!" Ran lẩm bẩm một câu, nở nụ cười, nói: "Chào em, Conan, chị là Mori Ran, a, đó là chị của chị, Yui!"

Yui nhướng mày, cùng Conan cười cười nói: "Chào em, cậu bé!"

"Em chào chị!" Conan nỗ lực giả đáng yêu, không còn cách nào khác, ai mượn ánh nhìn của Yui thực sự làm người ta lông tóc dựng đứng!

Nhưng mà quay đầu lại nhìn Mori Ran tươi cười, lúc này mới làm Edogawa-kun hơi hơi yên tâm, đúng chính mình hiện tại là 7 tuổi, không phải 17 tuổi, Yui chắc là sẽ không có làm gì mình đâu đúng không?

Tiến sĩ Agasa đột nhiên nói: "A, làm phiền rồi cháu Ran-chan, có thể để thằng nhóc này ở nhà cháu một thời gian được hay không ?"

"Hả?" Ran sửng sốt, Conan cũng kinh ngạc quay đầu lại xem tiến sĩ Agasa, Yui cũng hơi hơi nhướng mày.

Tiến sĩ Agasa ha ha cười nói: "Conan đứa nhỏ này người thân bởi vì ngoài ý muốn nằm viện, cho nên mới đến nhờ ta chăm sóc, cháu cũng biết bác là người già, lại là một người đàn ông độc thân, không am hiểu chăm sóc con nít, ha ha ha, Ran-chan, có thể để đứa nhỏ này ở văn phòng thám tử Mori tạm một thời gian được không!"

"A, cái này......" Ran do dự hạ, quay đầu lại xem Yui.

"Tiến sĩ!" Conan nóng nảy, mình làm sao có thể đến ở nhà Ran? Cái này không phải gia tăng nguy hiểm cho Ran sao?

Tiến sĩ Agasa khom lưng, ở bên tai Conan nhỏ giọng nói: "Shinichi, nếu muốn để cho con khôi phục thân thể, thì đầu tiên phải bắt được cái tổ chức đã đầu độc cháu phải không? Nhà của Ran-chan là văn phòng thám tử!"

"Đúng vậy! Có lẽ sẽ có được tình báo của tổ chức đó không chừng!" Conan đầu óc xoay chuyển, lập tức liền minh bạch ý của tiến sĩ Agasa, vội vàng nói: "A, cháu cũng muốn đến nhà Ran, chị Ran ở!"

"Hmm......" Ran bản nhân là không có ý kiến! Chỉ là ba, còn có chị mình, lập tức Ran đột nhiên bế lên Conan trở tay không kịp, tiến đến  bên người Yui, nói: "Chị có thể không? Chúng ta để Conan ở tạm nhà mình một thời gian đi? Đứa nhỏ này rất đáng yêu nha!" Ran rất rõ ràng, Conan có thể ở văn phòng thám tử Mori hay không, hoàn toàn quyết định bởi chị của mình, ba mình thì sao? Ha ha, có chị ở đây thì lo gì!

"Ạch......" Ran đột nhiên bế mình lên dọa Conan nhảy dựng, lấy lại tinh thần, rồi lại bị người trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ có thể giả đáng yêu kêu lên: "Yui, chị Yui!"

Cũng giống Conan đáy lòng bất ổn, tiến sĩ Agasa đáy lòng cũng là bồn chồn.

Đằng nào thì, khác với Ran thiên chân thiện lương đáng yêu lại hơi hơi mang theo một chút mơ hồ, Yui tính cách chính là cùng nữ hoàng luật sư của các nàng là một khuôn khắc ra! Khôn khéo chỉ số tuyệt đối cực cao! Cũng không biết có thể lừa gạt được hay không?

Yui ngẩng đầu nhìn Ran mang vẻ mặt mong đợi nhìn chính mình, lại nhìn tiến sĩ Agasa trên trán tràn đầy mồ hôi, cười gượng không thôi, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở cái cục có vẻ rất không tự nhiên được Ran ôm vào trong ngực trước mắt.

Nhìn chằm chằm Conan trong chốc lát, Yui đột nhiên ra tay nhéo gương mặt của Conan, hơi hơi hài hước nói: "Ở tạm ở văn phòng thám tử sao? Cũng được! Dù sao thì đây cũng là yêu cầu của Ran mà!"

"Chị tốt nhất!" Ran hoan hô lên, Agasa tiến sĩ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, duy nhất chỉ có Conan ở trong tối che lại quai hàm.

Ui, đau quá! Yui không phải là cố ý đi? Chắc là không phải đâu đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro