Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì thời gian đã không còn sớm, cho nên Yui cùng Ran, tiện thể mang theo Edogawa Conan vừa mới ra lò từ biệt thự nhà Kudo đi ra, cùng tiến sĩ Agasa tạm biệt hướng về văn phòng thám tử Mori đi đến.

Vừa đi, Yui cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi trong tay, bĩu môi, "Cầm! Chắc là em cũng chưa ăn cái gì phải không!" Yui lười nhác đem sandwich ném tới trong ngực Conan.

"A, cảm ơn, Yui, chị Yui!" Conan nhìn sandwich trong lòng ngực, trong lòng một trận cao hứng, Yui người này có đôi khi tính cách xác thật làm người ta hộc máu một chút, lại như cũ rất là ôn nhu, vừa lúc mình đang đói bụng! Ha ha, ngon quá chời!

Ran nhìn Conan ôm sandwich ăn mặt mày hớn hở, cũng cười hì hì nói: "Cái sandwich này là chị làm đó! Ăn ngon không?"

"Dạ! Ăn rất ngon!" Conan mãnh liệt gật đầu, dù sao Yui tay nghề là có tiếng, đương nhiên, Ran cũng không thua kém.

Ran nhìn Conan gặm sandwich, sắc mặt đột nhiên ảm đạm một chút, nói: "Cũng không biết cậu ấy ăn cơm hay chưa?"

Conan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Ran cảm xúc không tốt, lúc đèn đường chiếu rọi xuống, Ran khuôn mặt phút chốc tối đi, ánh mắt sáng ngời ban đầu cũng có vẻ ảm đạm đi không ít, cái này làm cho trong lòng Conan bị kéo một cái.

"Ran......"

Conan vừa mới muốn nói cái gì, trên đầu đột nhiên đã bị một nắm đấm giáng xuống, "Phải kêu bằng chị nha!"

"Yui, chị Yui!" Conan nhìn Yui bộ dáng kia, nhịn không được khô khô cười.

Yui lần nữa thuận tay vỗ vỗ đầu Conan, làm Conan ngầm nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu tiếp tục đối với Ran trấn an cười nói: "Được rồi, Ran, cậu ta cũng không phải không có đầu óc, sẽ không để bản thân đói bụng!"

"Dạ! Chị, em biết rồi!" Ran gật gật đầu, tiếp nhận Yui trấn an, duỗi tay kéo Conan tay nói: "Conan, chúng ta đi nhanh đi! Thời tiết có có chút lạnh!"

"A! Vâng, chị Ran!" Conan nhìn chính mình cùng Ran nắm tay, sắc mặt hơi hơi đỏ lên.

Yui đối này há miệng thở dốc, lại nghe được cơ tay vang lên.

Yui lấy ra di động, nhìn nhìn thông báo điện thoại, nhướng mày, ý bảo Ran cùng Conan tiếp tục đi, Yui thả chậm bước chân, mở di động, nói: "Nè? Đã trễ thế này tìm tôi có chuyện gì?"

"......"

Yui nghe đối phương nói chuyện, bước chân chậm rãi đi theo bóng dáng của thiếu nữ cùng tiểu thiếu niên phía trước, đôi mắt không tự giác hơi hơi nheo lại, trong miệng đáp: "Hả? Thật vậy sao?...... Yên tâm đi, tôi kết thúc chuyện đó rồi...... Ha! Có lẽ là vậy......"

Bóng đêm chậm rãi kéo tới, ánh trăng cũng đã lên cao, chiếu trên mặt đất, lộ  ánh sáng giữa màn đêm, ánh sáng này cũng làm cho ánh đèn lập lòe bên đường có vẻ càng thêm ảm đạm.

Nghe âm thanh quen thuộc của Yui ở phía sau đột nhiên nghĩ tới gì đó, Ran lôi kéo tay Conan, ở phía trước chậm rãi đi tới, đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, Conan."

"Có chuyện gì vậy chị Ran?" Conan hơi hơi sửng sốt một chút, mới vội vàng lên tiếng, đáy lòng nhịn không được oán giận một tiếng, mình vẫn chưa quen cái tên này!

Ran không có cúi đầu, thẳng nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: "Conan, em có thích ai không?"

"Hả?" Conan sửng sốt.

Ran cười cúi đầu nhìn Conan, nói: "Chị nói là, ở trong trường học em cũng có để ý một bạn gái nào đó đúng không?"

Conan bị Ran hỏi mặt nhịn không được đỏ lên, nói: "Không có đâu chị ơi."

Ran hơi hơi mỉm cười, nói: "Còn chị thì có đó!" Ran nói, sắc mặt cũng nhịn không được hơi hơi đỏ lên, đồng thời cẩn thận nhìn thoáng qua Yui đi theo phía sau cách đó không xa, như cũ đang nghe điện thoại.

Conan nhìn Ran biểu tình, đột nhiên đáng khinh cười nói: "Có phải là anh Shinichi mà chị vừa muốn tìm khi nãy có phải không chị?"

Ran hơi hơi sửng sốt, sau đó ôn nhu giơ lên khóe môi, ý cười nói: "Đúng vậy!"

"Hử?" Conan lần này là thật sự ngây ngẩn cả người.

Phía trước Kudo Shinichi chân chính là thám tử tài ba, đối với phương diện tình cảm, haiz~~~ mặc dù Ran có địa vị trong lòng bản thân là không giống người khác, cũng tin tưởng mình đối với Ran cũng giống như vậy, nhưng mà cậu luôn thấy rằng Ran không có khả năng nói trực tiếp như vậy, dù sao thì người ở phía sau chính là một vị bạo long bệ hạ!

Conan ở bên này thất thần, Ran nhẹ nhàng tinh tế thanh âm lại như cũ vang lên, "Shinichi từ nhỏ liền rất nghịch ngợm gây sự, luôn là tràn ngập tự tin, tự cho mình là một thám tử lừng danh, chị của chị đối với Shinichi rất có thành kiến! Bất quá, nếu đụng phải việc gấp yêu cầu cậu ấy xử lý, Shinichi lại luôn làm cực kỳ tốt! Trở nên dũng khí mười phần, rất là ngầu! Chị thật sự rất thích Shinichi!" Ran nói, quay đầu nhẹ nhàng thở dài một chút, cẩn thận nhìn thoáng qua chị mình có vẻ cuộc gọi khá dài, thấp giọng nói: "Em đừng nói cho Shinichi, cũng không thể nói cho chị của chị nha! Chị ấy luôn muốn cho Shinichi phải tỏ tình với chị trước! Chị cũng đang chờ đây! Ha ha a!" Nói, Ran hơi hơi đùa dai nở nụ cười.

Yui nhìn thoáng qua điện thoại đã sớm cúp máy, nhịn không được dưới đáy lòng thở dài, Ran, em gái đáng yêu của chị, người tỏ tình trước rốt cuộc vẫn là em! Dù sao thì tên Shinichi kia cũng chịu kích thích là được!

Yui nhẹ nhàng liếc mắt Conan đã trở thành trái cà chua đỏ, há miệng thở dốc, rồi lại đem miệng ngậm lại, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, không có nói cái gì nữa.

Nói chuyện một hồi, một hàng ba người đã đi tới bên dưới văn phòng thám tử Mori.

Ran cười tủm tỉm nói: "Nơi này chính là nhà của chị! Giống như có thêm một đứa em trai! Ha ha! Chị thật sự từ lâu đã muốn có một đứa em trai!" Làm em gái đã lâu, Ran luôn muốn thử làm một người chị!

Yui nhẹ nhàng mà nói: "Ran, chúng ta đi lên lại nói tiếp! Thời gian cũng không còn sớm, gió cũng có chút lạnh nha, bị cảm không tốt lắm đâu!"

"Dạ!" Ran gật gật đầu, cười nói: "Đi thôi, Conan, đi lên chị giới thiệu ba chị cho em!" Nói rồi, Ran xoay người chuẩn bị lên lầu.

Yui lại nhìn đến Conan sắc mặt tựa hồ biến đổi, thoạt nhìn cậu cũng tính nói để cho Ran biết! Ha ha, như vậy thật không tồi!

Conan cúi đầu, há miệng thở dốc, hơi hơi nói lắp nói: "Này...... Cái này...... Ran...... Này...... Thật ra......"

Chị em Mori đồng thời dừng bước chân, quay đầu xem cậu.

Yui hơi hơi nhướng mày, Ran tắc tò mò nói: "Conan, làm sao vậy?"

Conan ngẩng đầu, đáp lại chị em Mori hoặc là ý vị thâm trường, hoặc là đơn thuần tò mò ánh mắt, nói: "Này...... thật ra, mình chính là......"

Đúng lúc này, đột nhiên một trận "Đùng đùng đùng đùng" tiếng bước chân từ phía trên truyền xuống dưới!

Đồng thời, Mori Kogoro kích động thanh âm cũng vang lên.

"Có rồi có rồi có rồi! Ây da!"

"Thình thịch!" Một tiếng.

"A! Ba à! Ba bị làm sao vậy?"

Chị em Mori cùng Conan hơi hơi há hốc mồm nhìn Mori Kogoro từ bậc thang ngã lộn nhào xuống đất, còn có một bộ dạng vô cùng vui mừng.

Yui nhướng mày, nói: "Ba à, xảy ra chuyện sao?"

Mori Kogoro còn không kịp từ trên mặt đất bò dậy, liền đầy mặt hưng phấn kêu lên: "Mối làm ăn đầu tiên sau 6 tháng trời ế ẩm! Con gái cưng của một ông nhà giàu nứt vách đã bị một tên mặc đồ đen bắt cóc!"

Chị em Mori còn không phản ứng gì.

Conan đôi mắt đều không tự giác phóng đại, "Hả một tên mặc đồ đen hả!" Conan lập tức nhớ tên thủ phạm đem chính mình hại thành như vậy —— một người mái tóc dài màu bạch kim, một người còn lại là gã đàn ông mang kính râm!

"Tắc xi!" Mori Kogoro hưng phấn mà kêu, cản lại một chiếc tắc xi.

Bên này, phản ứng lại đây Conan đã bay nhanh vọt qua đi, Ran hoảng sợ, kêu lên: "Conan!"

Tắc xi bay nhanh ở trên đường chạy, Mori Kogoro còn lại là vẻ mặt hưng phấn đang tự khen ngợi bản thân, hừ hừ cười nói: "Rốt cuộc thì cũng phải nhờ đến ta, thám tử lừng danh Mori Kogoro tới đây! A ——" Mori Kogoro vừa mới nghĩ cười lớn một trận, liền phát hiện hai người bên cạnh, không, ba người.

Nghiêng mắt nhìn Ran cùng một thằng nhóc mang mắt kính xa lạ, còn có đứa con gái lớn mặt đầy nhàm chán ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

"Mấy đứa đi theo ta lên xe làm gì hả?" Mori Kogoro kêu lên.

Ran trừng mắt nói: "Bởi vì thằng bé này leo lên xe nên con mới lên theo thôi!"

Mori Kogoro còn không có phản ứng lại, Conan vội vàng bắt đầu giả đáng yêu, mở ra đôi tay, không ngừng kêu, "Xe hơi! Xe hơi!"

Mori Kogoro trừng mắt, "Thằng nhỏ này ở đâu ra vậy?"

Ran một phen bảo vệ Conan đã dựa vào trên đùi chính mình, nói: "Nó chính là cháu họ của tiến sĩ Agasa đó!" Ran cùng Conan đều không có phát hiện, Yui ngồi ở ghế phụ lái đã nheo lại hai mắt.

Mori Kogoro tiếp tục trừng mắt, nhìn về phía Yui, "Yui, con thì sao? Làm sao cũng theo tới đây?"

"Con?" Yui đầy mặt nhàm chán đánh ngáp một cái, nói: "Người nào đó muốn biết người nào đó làm việc như thế nào!"

Yui tuy rằng nói không minh rõ ràng, nhưng mà người ở đây, ai cũng đều biết Yui đang nói cái gì.

"Chậc!" Mori Kogoro phiên trợn trắng mắt, cũng không biết đối tượng là ai, kêu lên: "Yui đi theo có thể, nhưng mà mấy đứa không được! Không cần gây trở ngại công việc của ba! Cho tôi xuống xe!"

"Chúng ta đang ở đường cao tốc thì làm sao xuống được chứ!" Ran cũng trừng mắt.

"Vậy thì lúc xuống đường cao tốc......" Mori Kogoro nói không nổi nữa, bởi vì Yui đang ở ngó hắn, đem mấy lời vừa muốn nói của hắn nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể tự sa ngã kêu lên: "Mấy đứa đi theo thì cũng được! Nhưng tuyệt đối không thể cản trở công việc của ba, có nghe hay không?" Cái này một người đều đuổi không đi.

"Dạ ~~~" Ran cười tủm tỉm lên tiếng.

Yui tiếp tục đánh ngáp một cái, Conan lại là đầy mặt nghiến răng nghiến lợi.

Tổ chức áo đen, ta nhất định phải điều tra rõ thân phận của các ngươi, đem thuốc giải lấy tới tay, các ngươi cứ chờ đó mà xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro