9. Huấn luyện an ninh và huấn luyện viên chó nghiệp vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi bóc lịch mấy năm, phạm nhân sau khi ra tù muốn tái hòa nhập với xã hội đâu phải dễ, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế.

Nhưng so với việc bị giam trong phòng thí nghiệm, thì việc tham gia huấn luyện ba năm để trở thành thành viên dự bị của MDG lại tốt hơn nhiều, thậm chí có thể nói là khá thú vị.

Để đảm bảo thể trạng luôn ở tình trạng tốt nhất, mỗi ngày đều phải tuân theo một thời gian biểu cố định cho tất cả các hoạt động.

6 giờ sáng dậy, đầu tiên là tập thể dục buổi sáng, sau đó tắm rửa, cuối cùng mới ăn sáng — các loại chất dinh dưỡng và một lượng *Carbohydrate vừa đủ. Thay vì nghiên cứu thực đơn nguyên liệu các thứ thì cục chọn cách đơn giản hơn là cho chúng tôi mấy viên nhộng này.

*: Cn(H2O)n trong đó n là số nguyên dương, nói trắng ra thì là tinh bột đó.

Nếu là một đám súc vật thì cho ăn như thế này cũng không có gì đáng nói, nhưng chúng tôi là con người. Raven đã từng nói như vậy và bị giật điện, sau đó còn bị cấm túc một ngày.

Đã phạm tội để lãnh án tử cũng đồng nghĩa với việc tự nguyện từ bỏ quyền tự do. Ở đây, bất kỳ hành động chống đối nào cũng đều vô ích, thậm chí còn tự chuốc khổ vào thân.

Tuy nhiên, ở phương diện ăn uống, thì phòng thí nghiệm tốt hơn một chút. Để HEL-02 có đủ không gian thi triển quyền cước, tôi cần phải cung cấp cho cơ thể đủ năng lượng và chất béo, mỗi ngày đều phải đánh nhau như thú hoang, sau đó ngấu nghiến thức ăn như kẻ chết đói vậy.

Buổi sáng là chương trình học với những bộ phim ngắn tuyên truyền về cách cư xử an toàn khi gặp người bình thường, mấy cái này chắc khác nào bài toán"1+1=2", nhưng đối với một kẻ bị Rối loạn tâm thần đa nhân cách như Raven thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Ví dụ, phim ngắn bảo rằng "thành viên MDG không được ra tay với người dân thường", cô ta sẽ nói "Dựa vào cái gì". Phim ngắn hỏi"Nếu có một đứa trẻ ngã trước mặt, thành viên MDG nên làm gì", cô ta trả lời "Giết nó".

Buổi chiều là huấn luyện thể lực, điều này đối với tôi và Raven - một cựu quân nhân - thực sự quá dễ dàng. Nhưng với Herring thì lại khác, hắn ta yêu cầu khắt khe hơn nhiều. Hắn ta gần như liều mạng trong chuyện này, hắn ta nói chỉ cần có thể gặp lại con trai một lần, dù chết cũng cam lòng.

Huấn luyện viên thể lực là một lính đánh thuê người châu Âu tên là Allen, mối quan hệ của anh ta với Herring có phần phức tạp, có lẽ là vì tên đó đánh giá cao sự nỗ lực của học viên, hoặc cũng có thể vì cùng hoàn cảnh nên đồng cảm sâu sắc với Herring. Hơn nữa, họ đều là người châu Âu.

Đôi khi, hai người sẽ cùng nhau hút thuốc, ngồi lê đôi mách vài điều trút bầu tâm sự, chia sẻ những hiểu biết của mình về cuộc sống. Tôi may mắn được nghe một lần, còn buồn ngủ hơn cả mấy buổi tuyên truyền hướng dẫn an toàn nữa.

Buổi tối là thời gian tự do. Raven thường xuyên biến mất vào thời điểm này, sau này tôi mới biết cô ta lén ra ngoài để sử dụng thuốc. Herring thì tiếp tục luyện tập thể lực, nhưng một người bình thường đã sống hơn ba mươi năm sao có thể trong một sớm một chiều mà trở nên cơ bắp được, cuối cùng anh ta vẫn bị phân đi làm công việc nội vụ.

Tôi thường chọn trở về ký túc xá để nghỉ ngơi, đọc sách hoặc ngủ, hoặc đơn giản chỉ là thả mình vào những khoảng không vô định. Tôi không ghét bỏ một cuộc sống an nhàn, đầy đủ ăn uống như vậy, miễn là không phải đổ máu, tôi có thể sống ở đây cả đời.

Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ có thể sống yên ổn ở đây thêm ba năm nữa, cho đến một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, tôi lại một lần nữa gặp lại người tham gia dự án HEL-02.

Kiểm tra sức khỏe mỗi tháng một lần ban đầu là để đảm bảo rằng các thành viên dự khuyết khỏe mạnh, nhưng đối với tôi, nó lại là một thử thách. Kiểm tra sức khỏe đồng nghĩa với việc rút máu, mà rút máu lại có nghĩa là bí mật của tôi sẽ không còn được giấu kín.

Nếu việc mẫu cuối cùng của HEL-02 vẫn còn sống được công bố ra ngoài, thậm chí bị các cơ quan chức năng biết, thì trên thế giới này chắc chắn sẽ không thiếu mấy tên điên cuồng khoa học muốn tiếp tục những thí nghiệm phi nhân tính này.

Mỗi lần tôi đều tìm đủ mọi lý do để tránh việc rút máu, nhưng lần này thì không cần nữa. Bởi vì bác sĩ từ đầu đã biết thân phận của tôi.

Anh ta bỏ ra rất nhiều công sức để có được vị trí này, chẳng nhẽ chỉ để chào tôi một câu "Đã lâu không gặp, Kan" thôi chắc ? Làm gì có chuyện đó.

Anh ta không còn hứng thú với máu của tôi hay bất kỳ điều gì liên quan đến dự án HEL-02 nữa, anh ta chỉ muốn giết tôi, giết kẻ đã gây ra vụ nổ khiến anh ta bị bỏng nặng. Đương nhiên, cũng vì tiếc nuối những dữ liệu quý báu mà anh ta đã dồn hết tâm huyết trong các thí nghiệm đó.

Buồn cười vãi.

Anh ta không thể giết tôi, anh ta chắc chắn thừa biết chuyện này.

Nếu bị bắn ở đây, căn cứ huấn luyện sẽ chuyển tôi đến bệnh viện bên ngoài, nhưng khả năng cao là tôi sẽ tỉnh lại trên đường đi. Việc một người vốn nên tử vong vì bị đạn bắn lại sống lại trước mặt bác sĩ chắc chắn sẽ gây ra một sự hỗn loạn không hề nhỏ.

Vì vậy, tôi buộc phải ra tay trước, bị điện giật bởi vòng cổ cũng đã là kết quả tốt nhất trong tình huống này.

Khi tỉnh lại trong phòng khám, câu đầu tiên tôi nghe không phải là "Thân thể còn chỗ nào không thoải mái sao?", mà là:

"Cô rốt cuộc là thứ gì?"

Allen đứng trước giường bệnh, khoanh tay nhìn tôi. Tôi ngồi dậy, suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng. Tôi thật ngốc, hôm nay đâu phải là ngày kiểm tra sức khỏe.

Thừa lúc tôi hôn mê, họ đã lén rút máu của tôi, mấy vị cảnh sát cũng thật lắm mưu nhiều kế.

"Coi tôi là Zombie đi."

Tôi trả lời như vậy.

Allen lẽ ra phải tỏ ra sợ hãi hay gì hơn thế chứ hoặc là trực tiếp nắm cổ áo tôi mà hét lên bảo tôi đừng giỡn với anh ta. Nhưng anh ta không làm thế, khuôn mặt ngoài vẻ nghiêm trọng ra thì không có biểu cảm gì khác.

"Ừ, người đã tỉnh, không có vấn đề lớn."

Sau khi báo cáo tình hình lên cấp trên và cúp điện thoại, anh ta không đề cập bất cứ điều gì liên quan đến kết quả xét nghiệm máu bất thường của tôi.

"Bác sĩ bị cô đánh bất tỉnh đã bị bắt, yên tâm đi."

Tôi đột nhiên cảm thấy rằng việc anh ta với Herring trở thành bạn là có lý do, tính cách rất giống nhau. Họ không có hứng thú tìm hiểu những chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa họ có một lòng trắc ẩn khá lớn đối với những người trẻ tuổi hơn mình.

"Cảm ơn."

Tôi nói lời cảm ơn với anh ta.

"...Xin lỗi."

Sau đó là lời xin lỗi.

Vì đã làm phiền anh ta và vì tôi không thể nói rõ tình hình cho anh ta biết.

"Chiều nay đừng đến trễ buổi huấn luyện."

Nói xong câu này, anh ta rời đi. Trong những tình huống như thế này, đáng lẽ anh ta nên bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt.

Tôi nghĩ những người biết rõ tôi có giá trị thực nghiệm mà vẫn sẵn lòng giữ bí mật cho tôi là những kẻ ngu xuẩn, quái đản. Nếu con người không đặt lợi ích của mình lên hàng đầu thì chẳng phải là sống uổng phí hay sao?

Mãi cho đến khi tôi gặp Miyano Shiho, tôi mới hoàn toàn thay đổi suy nghĩ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro