Chương 5: Quấn băng ác quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đưa bọn nhóc về nhà và dẫn Conan đi ăn. Tối nay, Conan chỉ có thể phó thác cho ta còn bác Mori thì tự lo cho chính mình thôi là đủ rồi.

Ta trước đó còn nhận được điện thoại của Ran nhờ chăm sóc Conan một buổi tối đâu.

Về đến nhà, ta đem đèn bật lên.

"Nghe nói ngươi ngủ chung với bác Mori. Conan muốn ngủ chung với Kyoya-oniichan sao?" Ta trêu chọc nói "Như vậy cũng không cần sợ hãi ngủ một mình nga ~"

Tất nhiên không phải lời nói thật, ta chỉ đang xuyên tạc sự thật mà thôi.

Conan dứt khoát đi lên lầu mở ra cửa phòng bên cạnh phòng của ta trước khi ta kịp ngăn lại và bị sặc đến ho khan.

Lý do thật sự mà ta đề ra chủ ý trên là vì trừ phòng ta ra ba phòng còn lại đều phủ bụi 10 năm. Mặc dù mỗi năm ta cũng thường xuyên về đây nhưng lần nào cũng cứ vội vã đến rồi lại vội vã đi. Lần này cũng không đi nhưng ta chính mình lại lười quét dọn. Hơn nữa, ta không muốn thuê người ngoài tới làm thay mình thành ra hiện tại, trừ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ của ta cùng phòng tắm ở ngoài mọi thứ khác đều chìm trong bụi bặm.

Ta có điểm xấu hổ sờ vành tai làm lơ ánh mắt của Conan. Thật là, hôm nay không biết đã bị hắn khinh bỉ bao nhiêu lần rồi ni.

"Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Đến ở nhờ thì không có quyền lên tiếng nga!" Ta véo má Conan, đem đầu tóc hắn xoa thành tổ quạ mới vừa lòng trở về phòng ngủ.

Hôm nay dùng quá nhiều năng lượng, cần thiết giấc ngủ bù vào.

(Nộ Hải: Ngươi nói đại không muốn dọn dẹp đi. ( ̄ー ̄;))

(Kyoya: Ta nói một không hai.)

(Nộ Hải: Ngươi cứ xạo đi.)

(Kyoya: Ngài không tin?)

(Nộ Hải: Không.)

(Kyoya: Ta tin là được. Cười ~)

(Nộ Hải: ...)

Hôm sau là chủ nhật, ta muốn ngủ vùi ngủ dập lại bị tiếng điện thoại quấy rầy.

Ta mơ màng mở mắt nhìn quanh, điện thoại để ở đâu?

Ta ngồi dậy ngáp dài đi đến giá treo đồ tìm tòi trong túi áo khoác lấy điện thoại ra bắt máy để bên tai "Uy?", ta nhịn không được lại ngáp một cái.

"Takahashi Kyoya! Ngươi dám để bổn tiểu thư đợi lâu như vậy?!!" Bên kia đột nhiên truyền đến giọng nữ rống to.

Ta đem điện thoại để xa mới tỉnh táo tinh thần thầm nghĩ, là Sonoko a.

"Có chuyện gì sao, Sonoko?" Có thì mau nói, không ta cúp máy. Ta còn buồn ngủ đâu.

"Đương nhiên là có chuyện. Nhóc con nhà Ran, ừm, Conan phải không? Bổn tiểu thư rủ Ran đi chơi nhưng Ran lo lắng Conan nên ta phải gọi cho ngươi đây này! Hiện tại ngươi nhanh chuẩn bị đồ đạc, theo ta nói địa chỉ đưa nhóc con đến đây đi!"

"Vậy còn ta?"

"Hừ, tất nhiên bổn tiểu thư sẽ không quên, có ngươi một danh ngạch trong thư mời như thế nào? Còn không mau tới cảm ơn ta đi?! A ha ha!"

Ta phiên cái xem thường miệng có lệ ứng "Là, ta vô cùng vinh hạnh được đại tiểu thư Sonoko đây mời."

"Biết vậy thì tốt, ta với Ran đi trước nha. Cúp máy đây!" Sonoko không chút ướt át bẩn thỉu, nói xong cúp máy cái rụp.

Conan chắc bị tiếng ồn bừng tỉnh, hắn đỉnh một cái ổ gà ngồi trên giường nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt.

"Conan, mau đi rửa mặt..." Ta xoa đầu đem rèm cửa kéo ra cho chính mình chút ánh sáng để xua tan cơn buồn ngủ sau đó đi chuẩn bị hành lí.

"Chúng ta muốn đi đâu sao, Kyoya-oniichan?" Conan nhảy xuống giường hướng phòng tắm vừa đi vừa hỏi.

"Ừ, Sonoko mời chúng ta đến biệt thự chơi." Cũng không biết là căn nào nữa.

Ta đem ba lô ra nhét đồ vô, 2 ngày thì chắc ba bộ vừa đủ đi? Còn có khăn tắm, kem đánh răng, bàn chải...

Cũng nhiều thứ phải chuẩn bị ra phết.

Thật ra thì bình thường đi du lịch ta chỉ thân không ra trận thôi nhưng nếu Sonoko dặn dò chuẩn bị đồ đạc thì chắc biệt thự phải ở nơi nào đó hẻo lánh. Ta cũng không muốn chính mình bốc mùi hai ngày với một bộ đồ trên người đâu.

Chuẩn bị xong, Conan cũng từ phòng tắm đi ra, ta liền nhấc chân đi vào rửa mặt thay đồ.

Qua nhà Ran cũng không thấy bác Mori đâu, may mà ta có chìa khóa sơ cua, đem đồ của Conan chuẩn bị xong chúng ta liền xuất phát. Đương nhiên trước đó phải ăn sáng cùng mang theo bữa trưa cái đã.

Gần đến biệt thự thì hết đường, chúng ta chỉ có thể xuống taxi dùng bản đồ dò ra một phương hướng đại khái đi bộ tới.

Ta phương hướng cảm không tốt lắm nhưng phương châm đi đường của ta là cứ thẳng theo hướng mình nghĩ mà đi, đúng hay sai cũng phải tới cuối mà thôi.

Đi băng qua cánh rừng mà nãy giờ vẫn không thấy đường ra, chúng ta phát hiện một cây cầu treo và phía bên kia cây cầu là nơi chúng ta cần đến.

Biệt thự xây trên ngọn núi bị vực thẳm cùng rừng rậm bao quanh chỉ có cây cầu treo liên tiếp ngoại giới gì đó cũng không biết là ai trong gia đình Sonoko nghĩ ra. Nếu cầu treo đứt thì phải làm sao bây giờ?

Giữa cầu có người, một kẻ quấn băng mặc áo choàng đen. Hắn lườm chúng ta sau đó nhanh chóng rời đi.

Ta cùng Conan nhìn nhau khó hiểu đồng thời hướng bên kia cầu đi tới.

Cảm giác lắc lư trên không khi đi qua cầu treo khiến ta thấy bực bội. Dù chỉ rất nhỏ nhưng ta vẫn nhanh hơn bước chân của mình.

Đợi đến biệt thự cũng đã 5 phút sau, Sonoko cùng Ran ra đón, nàng chống hông tỏ vẻ bất mãn "Thật lề mề đó, Kyoya!"

Ran thì biến thân 'lão mụ mụ' nhìn tới nhìn lui hai chúng ta quan tâm hỏi 'có mệt hay không', 'đã ăn gì chưa', 'muốn uống nước sao', ...

"Ran! Ngươi lại không phải mẹ hai người bọn họ!" Sonoko bất đắc dĩ che trán, mắt cá chết nói tiếp "Mang theo hai cái của nợ này thì bao giờ ngươi mới có người yêu?!"

Ta cùng Conan vẻ mặt khinh bỉ nhìn Sonoko. Cái đồ thấy sắc quên bạn.

"Người, người yêu?" Ran lặp lại mặt đỏ bừng nhìn Sonoko.

Có biến.

Ta mí mắt giật giật chưa kịp hỏi ra miệng thì bị Sonoko đánh gãy "Đúng vậy, ta mời ngươi đến đây là để cùng nhau có những phút giây lãng mạn với các chàng trai tuyệt vời...", nàng tay làm cầu nguyện trạng thái mắt trông mong phía chân trời, giây phút cuối lại biến thành cái lườm tràn đầy oán giận "Ai ngờ lại xuất hiện hai kì đà cản mũi...!"

Ta xin lỗi vì đã cản trở ngươi yêu đương ha!

"Vì chỉ còn một gian phòng đơn cùng một gian phòng đôi nên chúng ta sẽ hai người một phòng. Tất nhiên ta cùng Ran sẽ ở phòng đôi!" Sonoko nói xong đẩy Ran đi mất "Ran, cứ kệ hai ngươi bọn họ đi. Chúng ta ra ngoài chơi!"

Này, ngươi còn chưa nói chúng ta ở phòng nào!

Ta cùng Conan nhìn nhau chỉ có thể đi gõ vang từng phòng.

Sau khi gõ vang 5 phòng, cuối cùng chúng ta cũng mở đúng cửa.

Không có ổ khóa quá bất tiện.

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc chúng ta xuống lầu và phát hiện một đám người tụ tập bên bàn ăn trong đó có Ran cùng Sonoko.

Sonoko giới thiệu hai bên. Nữ gồm Ayako Suzuki, chị Sonoko, ta có gặp qua vài lần và Ikeda Chikako, một nhà soạn kịch. Nam gồm biên tập tạp chí điện ảnh Sumiya Hiroki, nhân viên môi giới ô tô Oota Masaru và nhân viên công ti sản xuất đồ ăn nhanh Takahashi Ryouichi. Bọn họ đều từng ở cùng trong câu lạc bộ điện ảnh thời đại học.

Họ Takahashi? Cũng thật là trùng hợp a.

"Kyoya cũng họ Takahashi này! Không lẽ 500 năm trước hai người là một nhà?" Sonoko cười đùa.

Cả đám đều dùng ánh mắt rà quét ta cùng Takahashi sau đó phá lên cười.

"Thật không thể tưởng tượng ra được hai người bọn họ cùng một nhà là như thế nào a!" Oota cười to nói.

"Cũng tại Takahashi đột nhiên phát tướng lên!" Sumiya trong tay cầm máy quay hướng về cái bụng Takahashi nói.

Takahashi xoa đầu ngây ngô cười.

"Mọi người vui vẻ như vậy thật làm ta nhớ về hồi đó... còn có Atsuko nữa... Nếu chuyện đó chưa từng xảy ra thì chắc bây giờ sẽ còn vui hơn..." Ayako đột nhiên cảm xúc có điểm hạ thấp nói.

Không khí giữa năm người bỗng chốc cứng lại. Cả đám đều sắc mặt hoảng hốt, Chikako càng là vỗ mạnh bàn đứng bật dậy quát lớn "Đừng nhắc về Atsuko nữa!"

"Chikako..." Ayako lo lắng nhìn Chikako.

Chikako cũng lấy lại bình tĩnh ngồi trở lại trên ghế nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra khó chịu.

Không khí không tốt dẫn đến mỗi người đều chia nhau ra riêng làm chuyện của mình, Ayako đi chuẩn bị bữa ăn, Takahashi sửa mái nhà, Sumiya muốn rủ những người khác chơi bài nhưng cuối cùng lại đuổi theo Chikako ra ngoài.

Ta bị Sonoko lấy cớ đuổi vào bếp giúp Ayako nhưng Ayako tâm trạng không tốt nên nhẹ nhàng từ chối. Ta chỉ có thể quay trở lại và phát hiện không còn ai ngoài đây.

Ta mới đi có một lúc thôi đấy.

Ta nhìn ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt bất đắc dĩ thở dài ra ngoài tìm người.

Ta theo hướng dấu chân trên đất từ biệt thự đi vào cánh rừng.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời đánh ngiêng xuống đất, nó gần đến mức làm lóa mắt người xem. Ta mị mắt dừng lại một lúc, đợi ánh mắt có thể thấy mọi thứ xung quanh mới tiếp tục chạy đi. Vừa rồi loáng thoáng ta có nghe thấy tiếng Ran.

Ran chắc bị chớp đánh làm hoảng sợ, cầu mong nàng đừng chạy quá sâu trong rừng.

Lần nữa nghe thấy tiếng Ran, nó là một tiếng thét tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi.

Ta nhanh hơn bước chân xuyên qua những bụi cây rậm rạp trực tiếp thẳng phương hướng mà chạy.

Lúc đến nơi, Ran đang ngã ngồi trên đất, Conan cùng Sonoko dường như cũng vừa chạy tới và ta thấy ở trong bụi cây lấp ló bóng đen của ai đó.

"Ran, đã xảy ra chuyện gì?" Ta đỡ Ran đứng dậy hỏi.

"Một người đàn ông quấn băng cầm rìu tấn công ta..." Ran vẻ mặt nghĩ lại mà kinh đáp.

"Cái gì?" Ta, Conan, Sonoko kinh ngạc đồng thanh nói.

"Ngươi không bị thương chứ?" Sonoko đại diện ba người hỏi.

"Không sao, ta chỉ bị kinh hách một chút ..."

"Chúng ta trở về thôi." Ta vỗ vỗ bả vai Ran lấy này an ủi sau đó nói.

Cả bọn trở lại biệt thự và thử hỏi thăm những người khác có hay không thấy người đã tấn công Ran. Mọi người chỉ có chút ấn tượng là đã từng thấy hắn ở trên cầu. Vì có kẻ nguy hiểm quanh đây nên tất cả quyết định gọi cảnh sát nhưng điện thoại lại không dùng được, đường dây đã bị cắt đứt.

Takahashi bỏ chạy khỏi biệt thự vì sợ hãi, vài người khác cùng Conan đuổi theo.

Ta không rõ Takahashi tại sao phải chạy? Ở cùng nhiều người sẽ tốt hơn là rời đi một mình chứ?

Sợ hãi đánh mất lý trí? Cho dù là vậy, bản năng không phải sẽ tìm đến nơi an toàn hơn sao?

"Sonoko, Ran-chan, tối nay chúng ta ngủ chung đi." Ta không tiếp tục đi nghi hoặc hành động của người khác mà quay sang hướng Sonoko cùng Ran đề nghị.

"Cái gì?" Sonoko không dám tin tưởng nhìn ta, nàng giữ lấy tay Ran tràn đầy đề phòng hỏi "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta là lo cho an toàn của các ngươi mà thôi." Ta phiên cái xem thường đáp, cũng biết yêu cầu vừa rồi của mình không tính hợp lí liền thôi.

"Ngươi không biết Ran là đội trưởng đội Karate sao? Nếu hắn dám xuất hiện, Ran chắc chắn sẽ cho hắn te tua sơ mướp!" Sonoko nắm nắm tay tỏ vẻ 'ngươi lo lắng là điều dư thừa'.

"Nhưng mà Ran một khi đã ngủ thì rất khó kêu tỉnh..." Ta nhắc nhở đến thói quen ngủ vô cùng sâu của Ran.

"Ách..." Sonoko cũng có phần khó khăn.

"Phòng của chúng ta đối diện nhau, hay là tối ngủ đều để cửa mở, có gì ta cũng kịp tới cứu?"

"Cái này..." Sonoko đi vòng hai vòng cuối cùng quyết định "Cứ như vậy đi! Trước khi đi ngủ ta sẽ mở cửa."

"Nhớ bật đèn ngủ để ta có thể thấy phía bên ngươi." Ta đánh nhịp nói.

"Được rồi, ngươi quá dông dài!" Sonoko phất tay không kiên nhẫn nói.

Có vẻ nàng cũng không quá coi trọng chuyện này, còn ở mơ mộng nó giống trong một kịch bản lãng mạn nào đó đâu.

Chậc, thật hết cách với Sonoko.

Đợi mọi người trở lại, sắc mặt đều không tốt lắm.

"Cầu treo bị người chặt đứt..." Conan thay ta trả lời nghi hoặc.

Ai nấy đều trở về phòng sửa soạn một chút tâm tình. Ran, Sonoko, ta cùng Conan rảnh rỗi nên phụ giúp Ayako làm bữa tối.

"Cảm ơn các ngươi đã giúp ta một tay." Sau khi đem đồ ăn bưng ra bàn, Ayako cười nói.

Chúng ta đều tỏ vẻ không có gì.

Ayako cảm thấy áy náy vì cuộc hội ngộ này lại khiến mọi người không vui đến vậy. Sau đó, Conan hỏi chuyện về Atsuko mà Ayako đã từng nhắc tới.

Ayako mặc dù tâm trạng buồn bã nhưng vẫn mở miệng giải thích. Thì ra Atsuko cũng là một thành viên trong câu lạc bộ điện ảnh nhưng hai năm trước đột nhiên tự vẫn, cả câu lạc bộ đều tan rã cho nên Ayako mới tổ chức lần tụ hội này.

Oota cùng Sumiya vừa lúc xuất hiện. Ayako liền dừng cuộc nói chuyện ở đây và gọi Takahashi xuống ăn tối.

Takahashi từ nãy vẫn đang ở sửa mái nhà nghe tiếng liền đáp lại.

Mọi người vừa ngồi xuống không lâu thì Takahashi đột nhiên hét lớn "Ai? Ai ở đó?!"

"Hả?" Oota ra tiếng hỏi lại "Người nào?"

"Dưới đó, ngay bên cửa sổ..." Takahashi đáp lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở cửa sổ đối diện bàn ăn, tên quấn băng mà chúng ta đề phòng đang ôm Chikako chạy vụt qua, nụ cười trên mặt hắn giống như đang đắc ý tỏ vẻ 'các ngươi có giỏi thì đuổi theo ta đi'.

Conan cầm đèn pin trước mọi người một bước đuổi theo.

Cái tên không biết sợ là gì này!

"Chờ đã, Conan!" Ta nhảy qua cửa sổ đuổi theo Conan.

Oota, Sumiya cùng Takahashi cũng theo sau.

Chạy vào rừng tìm kiếm xung quanh, chúng ta phát hiện trong bụi cỏ tứ chi bị cắt rời. Nhìn đến đây, ai cũng có thể biết Chikako có lẽ đã gặp chuyện không may. Lúc sau, Sumiya phát hiện phần thân trên của Chikako đã khẳng định điều đó. Hơn nữa, phần cổ của Chikako cũng bị chặt đứt. Khuôn mặt trước khi chết của Chikako tràn đầy kinh hoảng.

Một nhát chém đứt đầu sau đó chặt bỏ tứ chi ném vào trong rừng. Nếu hung thủ không phải sát nhân tâm thần thì chắc hẳn hắn phải căm thù nạn nhân đến tận xương tủy mới có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy.

Cả đám mang tâm sự nặng nề trở về báo tin. Ayako lần nữa lâm vào tự trách, khóc không thành tiếng. Sumiya, Ran cùng Sonoko lên tiếng an ủi nàng.

Đêm đã khuya, ngoài trời còn mưa lớn, mọi người cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi mới có thể tính tiếp. Để tránh tên quấn băng tiếp tục hại người, cả đám chia nhau ra kiểm tra cũng như khóa kĩ tất cả các cánh cửa.

"Kyoya, ngươi với Conan qua đi." Đợi đến sắp đi ngủ, Sonoko lại dùng ngón cái chỉ phòng nàng cùng Ran nói.

"Ngươi không phải nói..." Ta kinh ngạc vì sự đổi ý này.

"Ta sẽ cùng oneechan ngủ. Ngươi chả lẽ muốn để Ran ở một mình?!" Sonoko lên án nhìn ta.

"Đã biết, ngươi nhớ cẩn thận." Ta vuốt tóc đáp.

"Ta đi trước." Sonoko ngáp một cái, xoa khóe mắt rời đi.

Ta đi tắm thay đồ rồi mới lên giường ngủ. Rõ ràng là chủ nhật mà ta còn ngủ thiếu hơn bình thường.

"Kyoya, Conan?" Có tiếng Ran thấp giọng gọi.

"Ta ở..." Ta nghiêng đầu mơ hồ phân biệt ra bóng dáng Ran. Vì ta đã ở đây, lại lo Ran cùng Conan ngủ không được cho nên không có bật đèn.

"Ran-oneechan? Có chuyện gì sao?" Bên tai là giọng nói ngây thơ của Conan.

"... Ngủ ngon, Kyoya, Conan."

"Ngủ ngon, Ran-chan."

"Ngủ ngon, Ran-oneechan."

...

Cảm giác người bên cạnh còn không ngủ, ta nhẹ giọng hỏi "Conan không ngủ sao?"

"Vẫn chưa, Kyoya-oniichan..."

"Đừng lo, tên quấn băng --!" Ta mới nói đến một nửa đột nhiên phát hiện có người thứ tư ở trong phòng.

Ran!

Ta bật dậy vừa lúc thấy một bóng người đang cầm rìu muốn tấn công Ran. Mà Ran thì đã ngủ say từ lúc nào.

Ta vội vàng bước dài một bước, một tay kéo lấy Ran tay còn lại đập mạnh vào cán rìu khiến nó chếch qua một bên sát qua Ran chém vào trên giường.

"Conan!" Ta kêu lớn một tiếng nhắc nhở sau đó thả tay, thừa lúc tên quấn băng lực cũ dùng hết lực mới chưa sinh, một chân đạp lên giường nhảy lấy đà xoay đá trên không, mục đích vô cùng minh xác, phần gáy cùng bên má trái của hắn. Hắn bị quật ngã, theo quán tính đập đầu vào cạnh giường trực tiếp nằm trên đất.

Ta đến bên cạnh nhấc chân đạp xuống.

Không phản ứng.

Kết thúc mỹ mãn.

Ta mở đèn ngủ bên cạnh đầu giường rồi đỡ lấy Ran từ tay Conan để nàng nằm trên giường còn lại. Sau đó đi gọi người.

Gỡ lớp băng quấn mặt ra, không mấy ngạc nhiên khi hung thủ là Takahashi, người duy nhất không có mặt tại đây.

Đợi hắn tỉnh dậy, dưới sự tra hỏi cũng như tự khai của hung thủ mọi chuyện đều sáng tỏ.

A, thì ra là hoàng hậu tham lam cướp mất vương quốc và đuổi đi công chúa khiến nàng oán hận mà chết. Một vị đầu bếp muốn thay nàng báo thù mà đem tay mình nhuốm máu rồi cùng nàng thân tử đạo tiêu đâu.

Rất tiếc là bị ta chặn ngang một cước.

Còn chuyện tấn công Ran là vì nàng đã thấy được thân thể của hắn không phải thật sự mập.

Takahashi vẫn còn đang vừa khóc vừa nói về chuyện của Atsuko, nói hắn là cái khiên công lí, hắn phải mãi mãi bảo vệ nàng.

"Nếu ngươi muốn chết..." Ta cầm cái rìu trên tay ước lượng hai hạ sau đó ánh mắt trở nên hung ác, rìu cũng tuột tay mà ra lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai hướng hắn đánh tới "Vậy đi chết đi."

Mọi người đều kinh hãi hô lớn, Oota còn sợ đến choáng váng hét lên một tiếng ngã ngồi trên đất.

Thật ra thì chiếc rìu chỉ xẹt qua người Takahashi đâm vào mặt đất phía sau hắn mà thôi.

"Nếu ngươi còn có thể tự tử, vậy làm đi." Ta mặt vô biểu tình nhìn hắn nói.

Tay áo bị người nắm lấy, ta cúi đầu, không khỏi kinh ngạc. Conan không nói gì chỉ là vẻ mặt của hắn... giống như kinh hoảng, vô thố, bất an.

"Xin lỗi vì làm ngươi lo lắng. Không có gì." Ta nở nụ cười xoa đầu Conan vỗ nhẹ vai hắn sau đó xoay người rời đi "Ta muốn nghỉ ngơi một lát... Không cần đi theo."

Ta biết mình cảm xúc không đúng. Cho nên ta chỉ cần một chút thời gian để điều chỉnh lại nó.

Lúc Ran, Sonoko tìm tới, ta được biết Takahashi đã bình tĩnh trở lại.

"Conan đã nói một câu rất hay nga, Kyoya!" Ran tràn đầy vui vẻ nói.

"Là... gì?"

"Những gì ngươi làm chẳng qua chỉ vì muốn trốn chạy khỏi tội ác của chính mình mà thôi!" Sonoko rất phối hợp, tay chỉ thẳng phía trước hô lớn.

Trốn chạy... A.

"Ngươi làm sao vậy, Kyoya? Từ nãy đã cảm thấy sắc mặc của ngươi không tốt rồi..." Ran thật cẩn thận hỏi.

"Không có gì, là tại ánh đèn thôi." Ta cười đáp.

Sonoko không chút khách khí một tay vỗ mạnh vào lưng ta "Ngươi cười xấu muốn chết!"

"Ngươi bạo lực như vậy Oota mới không thích."

"Hừ, bổn tiểu thư mới không thèm tên nhát gan đó đâu!"

"Là, là..." Ta lặng lẽ bước tới bên cạnh cửa thò tay bắt lấy đang nghe góc tường người nào đó "Conan, nghe lén là không tốt nga ~"

"Ta không có!" Conan giãy giụa hướng Ran tố cáo "Ran-oneechan, Kyoya-oniichan bắt nạt ta!"

"Thằng nhóc tinh ranh này!" Ta cười mắng thả hắn xuống đất.

Tâm tình mạc danh biến tốt.

...

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa, người nhà Sonoko đã gửi nguyên trực thăng tới đón. Cũng phải thôi, hai con gái cưng đều ở đây cơ mà.

Takahashi bị đưa đến đồn cảnh sát, vụ án đến đây cũng kết thúc.

Đúng là nắm đấm lớn hơn hung thủ liền dễ làm. Vì vậy ta quyết định không tiếp tục lười biếng mà quay về mỗi ngày huấn luyện chính mình.

Lại phải tự ngược nữa rồi.

...

--------------
8/12/2018

22/2/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro