Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quận Beika - Văn phòng thám tử Mori.

Mori Ran mới vừa cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi, vui vẻ đi đến chỗ đứa nhỏ Conan đang ở nhờ nhà cô: "Conan-kun, con trai của chị họ chị sắp tới rồi đó, em sắp có thêm bạn mới rồi."

Nghe mẹ nói đứa bé kia năm nay bảy tuổi, là con đầu lòng của chị Rai, tên của thằng bé giống với chị Rai, tên là Kisaki Hirohagi, cả hai đều có liên quan đến thực vật.

Conan vừa nghe thấy giọng Mori Ran liền đặt mọi việc mình đang làm xuống và chia sẻ niềm vui với cô: "Oa, thật sự sao!"

"Là thật, Conan-kun đi cùng chị đón em ấy được không?" Vừa nói, Mori Ran vừa bắt đầu chỉnh sửa áo khoác và mặc vào, sau đó cầm chiếc túi yêu thích của mình đeo lên.

Conan cười như một chú mèo con đáng yêu, cao giọng nói: "Được ạ ~"

Hai người một lớn một nhỏ tiện tay dắt tay cùng nhau đi xuống tầng. Dưới nhà có một quán cà phê, được đặt tên theo tiểu thuyết trinh thám, tên là Cafe Poirot. Một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng nhạt đặc biệt bước ra khỏi quán cà phê, anh ta đang dùng chổi quét cửa một cách nghiêm túc, những chiếc lá rơi trên mặt đất bị anh ta cuốn thành một đống.

"Chào buổi sáng Amuro-san." Mori Ran và Conan đồng thanh và mỉm cười vẫy tay chào anh.

Amuro Tooru đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ như mặt trời ấm áp: "Ran-san, Conan, buổi sáng tốt lành."

Với tư cách là học trò của thám tử Mori Kogoro, cha của Mori Ran, anh biết mục đích họ ra ngoài ngày hôm nay là để đón đứa con của một người họ hàng bên ngoại của mẹ Ran.

Mẹ của đứa trẻ dự định chuyển nhà nên đã liên lạc với người thân ở Tokyo và gửi đứa con lớn đến trước để làm quen. Lúc này, mẹ đứa trẻ đang thu dọn đồ đạc, sắp xếp mọi thứ ở nơi ở cũ.

Anh không biết thông tin cụ thể về đứa trẻ mà chỉ biết rằng nó là một đứa trẻ bảy tuổi với vẻ ngoài vô cùng đáng yêu.

Trẻ con sao......

Như đang nhớ lại kỷ niệm đẹp nào đó, Amuro Tooru mím môi mỉm cười, tiếp tục quét bụi ở cửa.

Lo lắng không kịp đón cháu mình đến, Mori Ran và Conan đã hào phóng bắt taxi đến nhà ga đón cậu bé. Vừa đến nhà ga, Mori Ran đã gửi bức ảnh của cậu bé cho Conan, nhờ Conan giúp cô cùng nhìn để tránh bỏ sót.

Dù đã thỏa thuận trước về thời gian và địa điểm chờ nhưng cô chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thỉnh thoảng họ nhìn vào thời gian hiển thị trên mặt đồng hồ ở cổ tay, thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn vài lối đi bên cạnh cây cột nơi họ đang đứng.

Mori Ran thấy sắp đến giờ, có chút nôn nóng ôm ngực, đầu ngón tay nhẹ điểm cánh tay. Có một làn sóng hành khách khác, đám đông đang tiến đến từ lối đi.

"Conan-kun, em có thấy được không?"

Hỏi một tiếng Conan không có trả lời, Mori Ran liếc nhìn qua và thấy Conan không ở bên cạnh mình. Nhìn quanh bốn phía, cô bắt gặp Conan và thanh tra Otaki mà cô biết ở Osaka.

Conan trò chuyện một lúc với thanh tra Otaki, sau đó nắm tay một đứa trẻ bên cạnh thanh tra Otaki và đi đến chỗ Mori Ran.

Mori Ran chống tay lên hông, cụp mắt xuống một cách rất uy nghiêm: "Co —— nan ——, em lại tùy tiện chạy lung tung nữa rồi!"

Conan ngượng ngùng cười gãi gáy.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng đưa người đó đến và cùng Ran về nhà.

Đứa trẻ được đón ở ngay cạnh Conan, cậu bé giống hệt như trong ảnh, thậm chí còn đẹp trai hơn trong ảnh.

Một đôi mắt hơi rũ xuống, sáng ngời, làn da mềm mại, khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài hơi dài một chút, nếu không phải áo sơ mi trẻ em vừa vặn và bộ vest nhỏ thì khó có thể phân biệt được nam nữ.

Khi nhìn thấy Ran, cậu bé tặng quà một cách lịch sự, đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm: "Em là Kisaki Hirohagi, mọi người có thể gọi em là Hagi. Chị Ran thực sự giống với bức ảnh mà mẹ em cho em xem, chị đúng là một tiểu thư xinh đẹp!"

Conan:......

Lần đầu tiên gặp mặt đã dùng cái miệng nhỏ treo mật này khen Ran, còn có, nhóc không phải em trai của Ran, nhóc phải gọi là dì.

Ran tuyệt đối sẽ không bị tiểu tử này mê hoặc!

Ran nghe xong cười vui vẻ, ngồi xổm xuống, sờ mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Hagi: "Hagi, dì gọi mẹ cháu là chị, vì vậy cháu phải gọi dì Ran mới đúng."

Hagi tự tin nói: "Chị Ran trẻ trung lại xinh đẹp, đương nhiên phải gọi là chị, mẹ cũng sẽ đồng ý cách gọi của em. Chị Ran, chị nói có phải hay không?"

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt chớp chớp của cậu, Ran từ bỏ danh hiệu dì: "Được rồi, chúng ta tự mình nói chuyện đi."

Conan ở một bên lập tức ngơ ngác, mắt choáng váng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hagi vang lên, nhạc chuông được ghi lại bởi một giọng nữ ngọt ngào.

"Hagi, Hagi ~ nhanh nhận điện thoại đi."

Cậu bé nhận điện thoại với nụ cười bất đắc dĩ lại trìu mến, nhướng mày và trả lời với giọng điệu dễ thương hơn cả lúc nãy: "Mẹ, đừng lo lắng cho con, thanh tra Otaki đã đưa con đến nơi. Dì con đẹp hơn trong ảnh rất nhiều."

Bên kia điện thoại.

Kisaki Rai thở dài một hơi: "Thật tốt quá! Hagi con nhớ tặng quà cho dì nhé. Hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn em trai em gái đến Tokyo tìm con."

"Vâng vâng," trong lời nói không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, Hagi trìu mến nói trong điện thoại, "Con sẽ luôn nhớ mẹ, mẹ ơi. Mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt và đừng để mệt mỏi nhé. Hai ngày nữa, con có thể thấy người mẹ xinh đẹp nhất không?"

Đứa trẻ này luôn làm cho người ta yêu thích và có thể nói đủ mọi lời quan tâm. Thằng bé quan tâm từ tận đáy lòng và khiến mọi người cảm thấy ngọt ngào như ngậm kẹo.

Kisaki Rai trong lòng cảm thấy ấm áp, thẳng thắn trả lời, không hề nghĩ tới việc liệu mình có phải thức khuya vì lịch trình bận rộn gần đây hay không: "Tất nhiên rồi."

"Mẹ ơi ~ tạm biệt."

"Tạm biệt con, Hagi."

Nghe họ trò chuyện xong, Mori Ran như được chữa lành, toàn thân như tắm trong ánh nắng ấm áp, cô không khỏi thở dài: "Hagi quả thực là một cậu bé ngoan, biết quan tâm đến mẹ."

Conan khóe môi giật giật, tuổi còn nhỏ đã biết nói lời hay ý đẹp rồi.

Về sau lớn lên cản không nổi.

Cậu duỗi tay nắm lấy tay Ran, một cái tay khác kéo Hagi lại: "Chị Ran, Hagi, chúng ta cùng nhau về nhà thôi."

Hagi trái phải liếc nhìn Conan và Ran, lắc nhẹ tay nhỏ đang bị Conan nắm, nheo mắt cười như một mặt trời nhỏ: "Em cũng muốn nhanh đến xem nhà chị Ran."

"Kawaii."

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ran đã bị cậu nhóc này kích phát ra sự yêu thích mãnh liệt.

Tâm tình Conan vô cùng phức tạp, cũng may Hagi ngồi bên cạnh cậu suốt chặng đường, không ngừng khen ngợi cậu.

"Conan, tới nghe mẹ nói cậu đặc biệt thông minh," Hagi đã nhận ra Conan không giống người thường, sự quan tâm của cậu ta đối với chị Ran, cho nên cậu bắt đầu làm quen với Conan, "Cậu lập tức liền chú ý tới tớ, mẹ nói không sai! Cậu thật lợi hại!"

"Mẹ khen tớ ngũ quan ưu tú, tớ cảm thấy nếu mẹ tớ nhìn thấy cậu nhất định sẽ cảm thấy cậu càng đáng yêu, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai."

Ran nghe được giọng nói trẻ con ấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, cô cũng tham gia khen ngợi Conan.

"Hagi nói không sai, Conan sau khi lớn lên sẽ đẹp trai như Shinichi."

Nhất thời khuôn mặt nhỏ của Conan đỏ bừng, đỉnh đầu nóng đến bốc khói.

Cả ba người đều mỉm cười vui vẻ quay trở lại Văn phòng thám tử Mori. Mẹ của Ran là Kisaki Eri không yên tâm nên cũng tới đây xem có cần giúp đỡ không. Quả nhiên, có một vị khách nhỏ đến, và cha của Ran, Mori Kogoro, vẫn là bộ dáng lôi thôi lếch thếch.

Kisaki Eri lập tức nắm Mori Kogoro đi sửa soạn một hồi.

Khi Hagi bước vào nhà liền bất ngờ nói: "Bà Eri trẻ trung và thanh lịch thật đó! Thậm chí còn quyến rũ hơn cả minh tinh nữa. Còn có?"

Cậu suy nghĩ một lúc, đôi mắt đột nhiên sáng lên như đang nghĩ đến điều gì: "Mẹ nói bà Eri là luật sư nổi tiếng, đây là vẻ đẹp nội hàm!"

"Pfft," Kisaki Eri nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, "Cậu bé ngoan." Ngay sau đó nghiêng người liếc nhìn Mori Kogoro: "Trẻ con còn hiểu chuyện hơn một số người lớn nào đó."

Ông Mori giật giật lông mày, nhìn chằm chằm thằng nhóc quỷ mới đến, có cảm giác nó rất giống Conan.

Bất quá, ông sớm thay đổi ý nghĩ.

"Ông ngoại Mori, đây là quà tặng cho ông, Hagi cùng mẹ đã chọn rất lâu đó." Tiểu quỷ đôi mắt mở to ngây thơ, giọng nói cũng rất chân thành.

Sự chú ý của Mori Kogoro ngay lập tức bị thu hút. Ông nhận lấy món quà dưới sự háo hức của thằng nhóc và mở nó ra.

Một bộ vest hoàn toàn mới hiện ra, nhìn thoáng qua, chính là nó! Giá cực kỳ đắt và phải xếp hàng để có được một bộ đồ may thủ công được đặt làm riêng. Ngoài ra, cà vạt, khuy măng sét, ghim cài ve áo và giày da được kết hợp hài hòa cũng được chuẩn bị đầy đủ hết.

Hagi ôm mặt tươi cười nói: "Ông ngoại Mori vốn dĩ đã rất đẹp trai, tùy tiện ăn mặc một chút liền càng có khí chất."

Sau đó, cậu lần lượt đưa quà cho những người khác.

Bất tri bất giác đến giờ cơm trưa, Mori Kogoro hôm nay cười đến không khép được miệng, vui vẻ vỗ chân và mời mọi người dùng bữa tối tại quán cà phê Poirot ở tầng dưới.

"Thầy Mori!" Amuro Tooru ở quán cà phê Poirot nhiệt tình chào đón khi nhìn thấy một góc quần áo, "Hôm nay mọi người định ăn gì?"

Mori vỗ vỗ bà vai Hagi bả vai, một bộ khí thế nói: "Amuro, hôm nay vai chính là nhóc này. Hagi, nhóc muốn ăn cái gì cứ việc nói, hôm nay ta mời!"

Đột nhiên, không có ai chú ý, đồng tử của Amuro Tooru co lại.

Anh nghe thấy một cái tên mang tên của Hagiwara Kenji, người bạn tốt mà anh sẽ không bao giờ quên trong đời.

Đứa trẻ anh vừa đón là một người họ hàng của Kisaki Eri vậy mà thằng bé cũng tên là Hagi. Anh che giấu cảm xúc và nhẹ nhàng cụp mắt xuống.

"Xin chào, Hagi, anh là Amuro Tooru, đệ tự của thám tử Mori, em muốn ăn cái gì đây?" Khi nói chuyện với đứa trẻ, Amuro Tooru cố tình nói chậm lại, giọng điệu càng trở nên trẻ con hơn.

Đôi mắt tươi cười của anh cứ nhìn đứa trẻ đang nhìn mình, em nhìn anh, anh nhìn em.

Amuro Tooru chợt cảm giác đứa trẻ này không chỉ có tên giống mà đôi mắt này cũng có chút giống.

Người ta nói rằng con gái 18 sẽ thay đổi, và con trai cũng vậy. Ngoại hình của họ khi lớn lên cũng giống như khi còn nhỏ, nhưng về cơ bản thì sẽ không giống hệt nhau. Khi còn nhỏ, xương chưa được định hình. Ai biết được sau này chúng sẽ phát triển tốt hơn hay bị tàn tật nặng nề.

Đứa trẻ tên Hagi này có đường quai hàm mịn màng như hình trái xoan, đó là sự đáng yêu của trẻ con. Cậu bé không giống người bạn tốt Hagi (Hagiwara) có khuôn mặt góc cạnh, đầy nam tính khi lớn lên và chiếc mũi cao thẳng. Ngoại trừ đôi mắt đa tình cụp xuống có hơi tròn một chút, về cơ bản những chỗ khác đều giống nhau.

Bạn của anh đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, trên đời người giống người cũng không phải không có. Anh chỉ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro