Chương 2: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy cho cùng, dù bạn tốt của anh thích dùng năng lực xuất sắc của mình để hòa nhập với các cô gái, nhưng cậu ấy sẽ không hành động liều lĩnh như một tay chơi và sẽ không tạo ra đứa nhóc nào đâu ha.

Hagiwara đã chết nhiều năm rồi...... Vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, liền rời đi nhân thế.

Dù trong lòng anh có khó chịu như thế nào, Amuro Tooru vui vẻ vẫn xuất hiện trước mặt mọi người.

Một lúc sau, theo lời giới thiệu của Amuro Tooru, Hagi khá tò mò về kỹ năng nấu nướng của anh và nhìn dáng vẻ bận rộn ấy với vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Amuro Tooru là một người nhạy bén như vậy, làm sao anh có thể không cảm nhận được ánh mắt không không hề che giấu này.

Khi một đứa trẻ đến một nơi mới, chắc chắn nó sẽ tò mò, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, anh cũng bị nhìn nhiều rồi, anh cũng không ghét ánh nhìn của đứa trẻ này.

Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, Hagi hỏi ý kiến của mọi người rồi lấy điện thoại di động mẹ mua cho cậu ra để chụp ảnh cùng mọi người và đồ ăn trên bàn.

Cậu lặng lẽ quay lưng lại với Amuro Tooru, người đang rửa bát và chụp ảnh nhóm thành công.

Mọi người có thể hiểu việc chụp ảnh để mẹ yên tâm phần nào, nhưng họ không để ý rằng khi Hagi chụp ảnh đã cố tình chụp một góc của Amuro Tooru. Để không để Amuro Tooru phát hiện, cậu thực sự không thể chụp ảnh toàn thân.

Sau khi bấm gửi thành công, Hagi hài lòng và bắt đầu cùng mọi người thưởng thức đồ ăn thơm ngon.

Nhìn vào bàn ăn thơm ngon hấp dẫn này, cậu thực sự không ngờ rằng người bạn Furuya Rei, người kiếp trước không biết nấu ăn, lại trở thành đầu bếp với danh Amuro Tooru.

Lúc này tại một căn hộ ở Osaka.

Biết con mình đã đến Tokyo an toàn, Kisaki Rai ngân nga một bài hát và nướng những chiếc bánh thơm ngon trong bếp.

Cô không để điện thoại trong người mà để trong phòng sạc pin nên không nghe thấy tiếng báo tin nhắn trên điện thoại.

Trong phòng có hai đứa trẻ khoảng 3 tuổi đang ngồi trên tấm đệm mềm, một đứa có đôi mắt mèo to để ngăn cản đứa còn lại cũng có đôi mắt tròn tương tự nhưng trông nghịch ngợm hơn.

Chỉ thấy một đứa trong số chúng đưa tay ra lấy điện thoại và một đứa còn lại cố kéo mạnh cánh tay người kia.

"Matsuda, không thể xem trộm điện thoại của mẹ."

Đứa trẻ bị gọi là Matsuda tạm thời dừng động tác lấy điện thoại, quay đầu lại nhìn đứa bé mắt mèo: "Hiro (Hiromitsu), nói không chừng là Hagi gửi tin nhắn, cậu thật sự không muốn xem sao?"

Đứa bé mắt mèo tên là Hiro vẫn giữ chặt không chịu buông tay ra: "Tuy rằng tớ cũng rất muốn xem, nhưng chúng ta không thể tùy tiện xem điện thoại của mẹ được đâu."

Lúc này chiếc giường rất gần với họ, một cậu bé cứng cáp nằm trên giường hét lên, như đang gọi ai đó, nhưng cậu không thể kiểm soát được cách phát âm của mình khiến âm thanh trở nên kỳ lạ.

Hai người hướng sự chú ý về phía chiếc giường, cả hai đều bì đến bên cạnh cậu bé, mỉm cười chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn của cậu.

"Há há, lớp trưởng, cậu thực sự được nuôi rất tốt đấy, thật nhiều thịt."

Matsuda cười xấu xa, không ngừng chế nhạo cậu bé, tay cũng không nhàn rỗi, dùng sức lay động bé con.

Cậu bé giận dữ phun bong bóng tại chỗ, trừng mắt nhìn chằm chằm vào kẻ xấu xa đang cười kia.

Ngay sau đó cậu bé lại cau mày nhìn Hiro, cánh tay Hiro đang chọc khuôn mặt cậu bé chột dạ mà rụt trở về, cúi đầu ho nhẹ một tiếng: "Thực xin lỗi lớp trưởng! Bất quá cậu hiện tại thật sự rất đáng yêu."

Đáng yêu cái qq ◉⁠‿⁠◉! Cậu bé chỉ muốn nhanh chóng trở lại là bộ dáng cường tráng dũng mãnh ở kiếp trước để có thể một tay bế nhóc con và cho nó một bài học. Đặc biệt là Matsuda, tên này quả thật quá đáng, nếu không phải cậu ta dạy hư hoại Hiromitsu thì cậu đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Hiện tại có thể làm sao bây giờ?

Cậu bé trực tiếp gào khóc khiến Kisaki Rai đang nấu ăn vội vàng tắt bếp chạy vào phòng.

"Wataru, ngoan, mẹ ở đây rồi." Kisaki Rai vừa chạy vào trong phòng liền bế đứa bé lên ôm dỗ dành. Cậu bé trong lòng cô dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt đáng thương nắm lấy quần áo trên vai cô, mồm miệng không rõ gọi: "Mẹ, mẹ."

Mặt sau còn nhiều nữa, nhưng vì mới học nói cách đây không lâu nên nói chuyện thật sự khiến người nghe không rõ.

Matsuda mặt không đổi sắc: "Mẹ ơi, có phải em trai đói bụng hay không? Con đi pha sữa cho em ấy!"

Kisaki Rai tính toán thời gian, phát hiện cách lần ăn trước mới 1 tiếng, có lẽ vẫn chưa đói. Cô nghĩ đã đến lúc phải thay tã nên đã bế đứa bé lên và định thay tã cho cậu nhóc.

Hiro ngoan ngoãn đã mở miệng: "Mẹ, con và anh trai sẽ giúp em trai thay tã. Vừa rồi điện thoại của mẹ vang lên."

Vì bọn họ đã có cuộc sống mới và dần lớn lên từ khi còn bé nên trí nhớ của anh ấy vẫn còn. ở đó, tính cách của anh quả thực đã trở nên trẻ con hơn rất nhiều.
Từ khi bọn họ một lần nữa có được cuộc sống mới và dần dần lớn lên, tuy rằng ký ức bọn họ vẫn còn nhưng tính cách xác thật cũng trở nên trẻ con không ít.

Bọn họ là thật sự thích em trai lớp trưởng này, không muốn cậu ấy quá mức nhàm chán, cho nên mới thích vò em bé lớp trưởng, trêu cậu ấy, đương nhiên sẽ không trêu quá đáng.

Biết lớp trưởng kháng cự việc để mẹ thay tã, hai anh em bọn họ liền nhận trọng trách nặng nề này.

Kisaki Rai rất yên tâm về những đứa con của mình, chúng có tính cách khác nhau, cũng sẽ nghịch ngợm, nhưng đều rất thông minh.

"Cảm ơn Matsu và Hiro nhé." Các con của cô đều là những chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, không những biết tự chăm sóc bản thân mà còn chủ động giúp đỡ người lớn.

Cô ngồi xổm xuống cười nói: "Mẹ thật sự rất hạnh phúc."

Lời này là thật sự không giả, các con đã mang đến cho cô niềm hạnh phúc vô tận. Trong những năm qua, cô lục tục chăm sóc nhiều đứa bé như vậy, nói là vất vả nhưng dường như cũng không đến nỗi khó khăn đến thế.

Bởi vì mấy đứa nhóc này thật sự thông minh chu đáo đáng yêu, đều là những thiên sứ nhỏ.

Cô thực sự cảm ơn hệ thống đã mang tới cho cô nhiều ấm áp như vậy.

Đúng, cô có được một cái hệ thống chỉ có trong tiểu thuyết.

Hệ thống tên 【 Nuông dưỡng bé con 】.

Năm 18 tuổi ấy, vốn có một gia đình trọn vẹn, cô đột nhiên mất đi người thân và trở thành trẻ mồ côi.

Vào ngày sinh nhật của mình, cô lẻ loi nhìn chiếc bánh mình mua cho bản thân và ước, mong rằng mình sẽ có một đứa con dễ thương như thiên thần nhỏ mà không cần yêu đương.

Ngày hôm sau, hệ thống liền trói buộc với cô. Trong tám năm qua, năm bé con lần lượt được đưa tới cho cô nuôi dưỡng.

Bé con đầu tiên là Kisaki Hirohagi, năm nay bảy tuổi, thằng bé được trao cho cô một năm sau khi bị ràng buộc với hệ thống, không chỉ có diện mạo đẹp trai, thông minh à còn rất biết cách tán tỉnh, cô thực lo lắng nếu cô không dạy dỗ tốt sẽ khiến cậu trở thành một playboy trong tương lai.

Bé thứ hai tên Kisaki Hiromatsu, là một cậu bé tóc xoăn dễ thương. Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài ấy lại có một trái tim nghịch ngợm, đồ vật trong nhà đều bị cậu tháo ra lắp lại hết cả.

Bé thứ ba tên Kisaki Hiromitsu, cũng ba tuổi và được gửi cùng với Matsu, hai đứa xem như là song sinh, tuyệt đối là thiên sứ nhỏ mắt mèo! Nhưng cô rất lo lắng cậu sẽ phải chịu thiệt thòi.

Bé thứ tư tên Kisaki Hirowataru, năm nay mới một tuổi, khi mới đến đây, bé không chịu ngậm bình sữa, suýt chút nữa làm cô sầu chết. Tuy nhiên, sau khi dỗ thành công cho con bú, thoạt nhìn cậu đã trở nên rất khỏe mạnh và có sức lực.

Bé con thứ năm là con út, cũng là bé gái duy nhất tên Kisaki Hiromi! Cục cưng nhỏ dịu dàng không ai khác chính là cô bé. Khi đi ngủ vô cùng ngoan ngoãn, khi uống sữa tay chân cùng dùng sức ôm bình sữa uống.

Sau khi nhớ lại những đứa trẻ này khi mới đến trông như thế nào, giữa mày cô đều là ấm áp.

Matsu và Hiro giúp em trai đổi tã giấy trong khi cô đứng dậy đi đến chỗ điện thoại, mở máy lên và đọc tin nhắn. Khi mở lên cô thấy Hagi gửi cho cô một tấm ảnh ăn cơm đầy ấm áp.

"Là Hagi đã gửi ảnh." Kisaki Rai vui vẻ chạy đến chỗ các con cùng xem.

Nhìn thoáng qua, mấy nhóc con đều mỉm cười, kiếp trước bọn họ chơi chung với Hagi, sao có thể không biết Hagi người có năng lực giao tiếp tuyệt vời. Cũng chỉ có mẹ không biết mới lo lắng Hagi sẽ lạ không quen.

Sau khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt bọn họ mở to.

"Mẹ ơi, con muốn nhìn kỹ anh trai!" Hai người nhìn nhau, Hiromitsu hiểu ý của Matsuda.

Kisaki Rai nhẹ nhàng sờ đầu bọn nhỏ: "Ừ."

Tã lót của Wataru đã được thay. Cô liếc nhìn hai đứa đang nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để phóng to ảnh nhìn Hagi, mỉm cười nhẹ, sau đó ôm bé con nằm xuống ngủ.

Mối quan hệ giữa mấy đứa nhóc thật sự rất tốt, lúc này mới nửa ngày không gặp Hagi, Matsu với Hiro đã nhớ Hagi rồi.

Không sao cả, vài ngày nữa gia đình cô sẽ chuyển đến đó, và sau đó mấy nhóc con lại có thể vui vẻ cùng nhau.

Nhưng mà cô cũng không biết bọn họ phóng to bức ảnh không phải để nhìn thấy Hagi mà là để nhìn thấy Amuro Tooru với nửa cơ thể lộ ra.

Wataru, người đang nhắm mắt giả vờ ngủ trong phòng bắt đầu rên rỉ và đá văng chăn bông ra, Matsuda và Hiromitsu liền đưa điện thoại di động đến trước mặt cậu để cậu nhìn rõ ràng.

Nếu không thỏa mãn lớp trưởng bé con này, cậu ấy khẳng định lại muốn giả vờ khóc gọi mẹ tới.

Ai -- đã từng là lớp trưởng thông minh mạnh mẽ cũng có một ngày nghịch ngợm như vậy.

"!" Wataru xem xong bức ảnh, ngũ quan của cậu đều bay lên.

Hiromitsu trong mắt tràn đầy tưởng niệm: "Thật sự là Zero."

Matsuda nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt phiếm hồng: "Tên khốn tóc vàng này không thay đổi chút nào."

"Chúng ta thật sự đã trở lại thế giới kiếp trước."

Sau khi chết ở kiếp trước, họ dường như đã rơi vào bóng tối, ý thức hỗn loạn. Sau một khoảng thời gian không xác định, trước mắt họ xuất hiện một tia sáng, hỏi họ có hối tiếc gì không và có muốn sống cuộc sống mới không.

Này còn phải hỏi? Đương nhiên là muốn sống thêm một lần nữa.

Ánh sáng trắng ấm áp bao trùm lấy họ, cho đến khi họ tỉnh dậy, thứ họ nghe thấy là giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng của Kisaki Rai.

"Con yêu, mẹ là mẹ của con đây."

Sau đó, họ dần dần lớn lên, đồng thời họ cũng phát hiện ra rằng ngoài cuộc sống mới của chính mình, những người anh em từ Học Viện Cảnh Sát ở kiếp trước cũng sống lại và trở thành anh em ruột của họ.

Có thể sống lại đồng nghĩa với việc họ đều đã chết, mấy người bọn họ cũng thực sự quá thảm mà, nhóm năm người bạn thân thì bốn người đều tới.

Khi bọn họ còn đang lo lắng sợ Furuya Rei không được mấy năm cũng tới đây làm anh em với bọn họ nhưng em năm tới lại là một bé gái.

Lại sau đó, cả nhà bọn họ liền xuyên qua.

Tưởng mình sẽ trở thành vô gia cư không hộ khẩu nhưng hóa ra mẹ vẫn còn người thân ở thế giới này?! Họ đoán chính ánh sáng đó đã giúp họ.

Tuy nhiên, họ đương nhiên muốn tìm hiểu xem thế giới này như thế nào sau khi thay đổi thế giới. Kết quả là khi tìm kiếm trên internet trên điện thoại di động của Hagi, họ tìm thấy một tin tức đã cũ, đó là tên tội phạm đánh bom hại chết hai sĩ quan cảnh sát ưu tú đã bị bắt.

Về phần hai sĩ quan cảnh sát xuất sắc đã chết, họ không nói họ là ai, nhưng Matsuda không thể không đoán ra khi nhìn thấy hình ảnh chiếc vòng đu quay 72 chỗ ngồi sao?

Không ai biết rõ hơn cậu!

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Hagi: Nhìn tớ lén chụp ảnh Zero này. Tên này giỏi ẩn nấp thật, chỉ chụp được một phần thôi. Cái này gửi cho mọi người, chắc chắn họ sẽ nhận ra. (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

Wataru: (⁠ᗒ⁠ᗩ⁠ᗕ⁠) đồ không có lương tâm, đồ khốn kiếp, răng sữa của tớ sẽ cắn cậu chảy nước mắt.

Matsuda: Ồ, màn hình dễ thương quá. ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ

Hiromitsu: +1, màn hình thật dễ thương. 。⁠(◕⁠‿⁠◕⁠)。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro