Chương 3: Muốn mẹ học võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cậu chính là người bị bom nổ chết ở trên vòng quay khổng lồ ấy. 

Một cảnh sát ưu tú khác chính là anh trai ruột hiện giờ của cậu —— Hagi.

Vì vậy, họ cho rằng mình đã du hành trở lại thế giới kiếp trước và muốn tìm hiểu nên họ quyết định chuyển đến Tokyo. Chuyện xảy ra là cấp dưới của họ hàng mẹ tôi là Toyama Ginshiro phải đi công tác ở Tokyo nên mẹ tôi đã nhờ ông ấy đưa Hagi về nhà họ hàng ở Tokyo trước.

Hiện giờ nhìn thấy Furuya Rei xuất hiện trong bức ảnh, họ hoàn toàn chắc chắn rằng họ đã du hành trở lại thế giới kiếp trước.

Nói thật, thế giới của họ kém yên bình hơn nhiều so với thế giới của mẹ. Mẹ trông có vẻ mềm yếu và không có lực sát thương như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì sao?

Hiromitsu khẽ thở dài một cái: "Matsuda, chúng ta nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt."

Matsuda cũng nghiêm túc gật đầu: "Có chúng ta ở đây, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Đúng rồi, Hiro, ngày mai ngày mai cậu hãy ra vẻ dễ thương và chỉ vào nữ cảnh sát trong phim truyền hình bằng ánh mắt ngây thơ và mong đợi nhất, để mẹ học kỹ năng tự vệ." Matsuda bắt đầu động viên, sắp xếp rõ ràng.

Hiromitsu chớp chớp mắt, mắt mèo mở tròn xoe: "Matsuda, cậu cũng có thể mà, cậu mà làm nũng với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ càng vui vẻ hơn."

"Xí, tớ đâu phải là trẻ con thật, làm nũng mất mặt lắm." Matsuda ngạo kiều quay đầu đi.

Hiromitsu:...... Cậu không phải là trẻ con thật, vậy tớ là thật chắc?! Lúc trước tớ đã giúp cậu bao lần rồi, cậu không thể để tớ làm điều đó một mình.

Hiromitsu ôn nhu mà cười, nhìn giống như thiên sứ nhỏ thuần khiết không tỳ vết: "Matsuda, kiếp trước tớ sống lâu hơn cậu một tháng, cho nên tớ lớn hơn, người bé hơn làm nũng hiệu quả càng cao."

Matsuda tức khắc nổi giận: "Hiro! Tớ là anh trai!"

"Anh trai nên yêu thương và bảo vệ em trai mình." Dù sao lần này cậu cũng không làm, phải khiến cho Matsuda làm nũng nhiều với mẹ mới được!

Wataru nằm bên cạnh giả vờ như không nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, cứ để hai người cãi nhau. Tốt nhất là Hiromitsu nên thuyết phục được Matsuda. Thành thật mà nói, cậu chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt trong hình dạng đứa trẻ hiện tại của mình. Sẽ rất thú vị nếu Matsuda làm nũng như một đứa trẻ.

Suy nghĩ trong chốc lát, cậu liền không khống chế được bản năng của trẻ con mà ngủ say.

Về phần hai kẻ ồn ào này cũng đã phân ra cao thấp. Là một người từng nằm vùng trong một tổ chức, Hiromitsu có cách đối phó của riêng mình.

"Matsuda, cậu có làm nũng với mẹ cũng không sao đâu. Dù sao thì người khác cũng chỉ coi cậu như một đứa trẻ bình thường. Tuy bọn tớ biết tuổi thật của cậu nhưng bọn tớ sẽ không bao giờ nói ra."

"Hơn nữa, chúng ta đều quan tâm đến sự an toàn của mẹ."

Hiromitsu mặt nghiêm túc trịnh trọng bảo đảm, cậu lại liếc mắt nhìn lớp trưởng Date đang ngủ say cười khẽ: "Cậu xem, lớp trưởng hiện tại cũng chưa nói chuyện được."

"Huống chi cậu làm nũng với mẹ, mẹ sẽ càng thích cậu, nói không chừng liền mua di động cho cậu." Cậu nắm bắt được mong muốn có một chiếc điện thoại di động cho riêng mình của Matsuda để kiểm tra mọi thứ, như thể cậu đang lừa một đứa trẻ bằng một chiếc kẹo ngọt trên tay vậy.

Matsuda cho dù biết Hiromitsu đang giăng bẫy cậu, nhưng Hiromitsu nói không hề sai chút nào.

Đáng ghét, thật sự phải tự nhảy vào bẫy sao?

Cậu nghiến răng nghiến lợi, liều mạng, dù sao bây giờ cậu là Kisaki Hiromatsu, bộ mặt của Matsuda Jinpei có liên quan gì đến Kisaki Hiromatsu này đâu? Làm nũng thì làm nũng.

Matsuda biết rằng Hiromitsu từng nằm vùng ở tổ chức hắc ám, nhưng cậu ấy thực sự rất hiền lành và ngay thẳng, cậu ấy nói sẽ không nói ra thì chắc chắn sẽ tuyệt đối giữ kín.

Kết quả kết thúc với chiến thắng thuộc về Hiromitsu.

Kisaki Rai vào phòng, dùng tay xoa xoa bình sữa, cô nhìn thấy khung cảnh hài hòa và thân thiện hai anh em, Matsuda đang tháo dỡ những món đồ chơi Lego mà cậu đã ghép lại với nhau, còn Hiromitsu đang đưa cho cậu những bộ phận để lắp ghép.

Sau khi xoa bình sữa, cô bước đến bên giường, thả sữa ra mu bàn tay để cảm nhận nhiệt độ. Cô đã pha rất nhiều sữa và có thể kiểm soát chính xác nhiệt độ, độ ấm hiện tại rất phù hợp.

Một bé gái khác mặc quần áo màu hồng đang ngủ trên giường lúc này cũng mở mắt ra. Một đôi mắt sapphire vô cùng đặc biệt phản chiếu khuôn mặt tràn đầy vui sướng của Kisaki Rai.

"A, a."

Cô bé vừa vẫy tay vừa bập bẹ gọi Kisaki Rai. Kisaki Rai trìu mến ôm cô bé Hiromi vào lòng, xoa xoa.

"Hiromi tỉnh lại liền muốn nhìn thấy mẹ sao." Kisaki Rai chạm nhẹ vào chóp mũi Hiromi rồi lại sờ vào bụng nhỏ cô bé.

Cô đem bình sữa đưa tới bên môi Hiromi, Hiromi liền tự mình cắn mạnh và uống sữa nhiệt tình.

So với mấy cậu nhóc ban đầu ngại uống sữa trước đây, bé Hiromi đã bú sữa rất hăng hái ngay khi mới chào đời và có thể bú hết bình trong thời gian ngắn.

Ục ục, ục ục, sữa trong bình lăn mạnh, chỉ chốc lát là sữa đã cạn bình.

Hiromi cũng thỏa mãn mà ợ hơi một cái.

"Nấc ~"

Bé con thoải mái nép mình trong vòng tay của Kisaki Rai. Cô bé thực sự rất thích cuộc sống mới này. Kiếp này cô sinh ra trong một gia đình bình thường có bốn người anh trai, tuy không có cha nhưng cô có một người mẹ yêu thương cô.

Mẹ giống như mặt trời nhỏ vậy, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, luôn nở nụ cười rạng rỡ và luôn sưởi ấm cho họ.

Gia đình bình thường rất tốt nha, sẽ không bị tổ chức áo đen theo dõi, sẽ không gặp chuyện bất trắc, sinh hoạt đơn giản thật tốt. Cô thực sự thích những ngày tháng như vậy, nhưng đáy lòng vẫn luôn nhớ đến cô em gái ở kiếp trước, Miyano Shiho.

Không biết em ấy bây giờ thế nào rồi? Nhưng trước khi cô thực hiện nhiệm vụ được tổ chức giao phó, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

Cũng cho an bài cho em gái một cái đường lui, bạn trai cũ của cô là FBI từng nằm vùng trong tổ chức, nếu biết cô đã chết, anh ấy hẳn là sẽ giúp cô chiếu cố  tốt cho em gái.

Nghĩ đến đây cô lại ợ lên.

Mẹ giúp cô vỗ lưng làm cô cảm thấy dễ chịu và muốn ngủ tiếp, mí mắt lại sụp xuống.

Khi Kisaki Rai nhìn thấy cơ thể Hiromi lại mềm oặt xìu xuống, cô đặt bé con xuống để bé tiếp tục ngủ. Cô quay lại, nhìn thấy Wataru đang mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình, sau đó Wataru đã hoàn toàn tỉnh táo, cô liền bế Wataru đi ăn cháo bột đã hâm nóng.

Nhóc Wataru hai chân rất có lực, ăn cháo bột xong liền làm ầm ĩ muốn học đi.

Cô cẩn thận đỡ nhóc Wataru chậm rãi đi lại.

"Wataru thật giỏi, mẹ ôm con nhẹ nhàng vậy mà con có thể bước đi vững vàng như vậy!" Bộ lọc trong mắt mẹ luôn rất dày, rõ ràng nhóc Wataru lúc đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, chân trái vướng chân phải, mông nhỏ uốn éo uốn éo, cô lại không ngừng khích lệ.

Wataru nghĩ thầm: Này tính cái gì? Cậu tốt xấu cũng là người sống lâu nhất trong mấy người bọn họ, là lớp trưởng, bị nắm đi vài bước là quá đơn giản.

Cậu tự làm khó mình hơn, buông tay Kisaki Rai ra, loạng choạng bước về phía trước vài bước, thậm chí còn nhanh hơn.

Kisaki Rai sửng sốt, trong nháy mắt ngắn ngủi này mà cậu đã lảo đảo xiêu vẹo đi về phía trước vài bước, thân thể ngã về phía trước như lúa mì bị gió thổi bay.

Kisaki Rai cả kinh lập tức túm người, nhưng mà cô chưa kịp.

"......"

Date Wataru: Xong đời, đánh giá cao chính mình!

Sau khi trở thành một em bé, cậu dường như đã trở nên giống một đứa trẻ ở một số khía cạnh, chẳng hạn như cậu cực kỳ tự tin vào khả năng của mình và dễ bị "lừa gạt" bởi lời khen ngợi của mẹ.

Cũng may trên sàn nhà được lót bằng miếng bọt biển, Date Wataru nằm đó, khuôn mặt đầy thịt trải ra hai bên mặt đất, biến khuôn mặt thành hình thang có bốn góc tròn.

Kisaki Rai sốt ruột bế cậu lên kiểm tra cẩn thận, thằng bé không có vấn đề gì, chỉ là cậu biết mình đã phạm sai lầm và gục đầu vào vai cô.

"Wataru, chúng ta từ từ thôi nhé." Cô nhìn chằm chằm vào con trao beo béo giống như củ sen và đôi chân như những chiếc đinh vít tròn trịa, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Thành thật mà nói, đôi chân của Wataru thực sự tốt hơn so với những đứa trẻ khác, bước đi cũng càng có lực. Chỉ là Wataru có vẻ rất muốn mạnh hơn nên muốn học thật nhanh.

Lúc ấy Matsu và Hiro, một đứa mỗi ngày bò tới bò lui, một đứa nằm yên bất động.

Matsu không chỉ có bò mà còn thích lấy đồ vật, chỉ chớp mắt đồ vật đã bị tháo ra thành những linh kiện.

Bất quá Matsu lại sợ Hagi, Hagi sau khi bắt được Matsu, Matsu liền sẽ an tĩnh một đoạn thời gian.

Còn với Hiro, cậu thật sự thực ngoan ngoãn nghe lời, không hề gây rắc rối, có thể chơi với sách như một món đồ chơi trong thời gian dài.

Kisaki Rai không biết bọn họ có ký ức kiếp trước cho nên căn bản không thể biết được rằng Hiromitsu đang nghiêm túc đọc sách.

Hai nhóc con sinh đôi này, một động một tĩnh, có lẽ sau này là một võ một văn.

Cô tiếp tục tập đi cùng Wataru một lúc, thấy cậu vẫn muốn tập đi, Kisaki Rai nghiêm túc lắc đầu từ chối: “Không được, bé con đi nhiều quá sẽ bị thương.” trẻ con tầm này theo lý thuyết sẽ chưa hiểu được lời nói, chỉ có thể cảm nhận ngữ khí của câu đó.

Nhưng Wataru không phải là một đứa trẻ thực sự, chính cậu cũng hiểu rằng Kisaki Rai nói có đạo lý.

Cậu từ hai chân đi đường biến thành thằn lằn, tốc độ bò nhanh hơn so với tập đi nhiều, tạch tạch tạch, cậu bò từ phòng khách vào phòng ngủ.

Kisaki Rai sờ đầu, nghiêng người vào phòng, dặn dò một chút: "Matsu, Hiro, các con có thể giúp mẹ để ý em được không? Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn trưa."

"Mẹ, không thành vấn đề."

Trong không gian trống của căn phòng, Wataru vẫn đang bò, nhưng ngẩng đầu nhìn hai anh trai xấu xa.

Huyên thuyên nói một đống ngôn ngữ trẻ con, cậu thay đổi tư thế ngồi xuống đệm xốp, cánh tay đầy thịt của cậu thể hiện một tư thế Judo không được chuẩn cho lắm.

Matsuda cùng Hiromitsu nghiền ngẫm ý của cậu, Matsuda đặt câu hỏi: "Để mẹ học Judo? Tớ cảm thấy vẫn là quyền anh tốt hơn."

"Quyền anh?" Hiromitsu sửng sốt, "Matsuda, cậu đang nghiêm túc đấy à?"

"...... Hình như là không thích hợp cho lắm." Nhưng cậu là cao thủ quyền anh đó, nếu mẹ có thể học quyền anh, chắc chắn sẽ ngầu y như cậu.

Hiromitsu đưa ra đề nghị thích hợp: "Aikido không tồi, có lẽ sẽ phù hợp với mẹ?"

Wataru chỉ chỉ vào Hiromitsu gật gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Matsuda lắc lắc đầu. Quả nhiên, Hiromitsu đáng tin cậy hơn Matsuda nhiều.

"Chúng ta nói nhiều cũng vô dụng, tóm lại còn phải xem ý của mẹ nữa." Bọn họ tôn trọng quyết định của Kisaki Rai, với tư cách là những người trưởng thành, họ không thể ép buộc ý muốn của cô.

Hiromitsu chân thành vỗ nhẹ lên vai Matsuda: "Matsuda, trông cậy vào cậu đấy."

Nhìn cơ thể của đứa trẻ đi với những lời này, Matsuda ghét bỏ nói: "Hiro, cậu đừng như ông cụ non nữa có được không?"

Kết quả Date Wataru còn nhỏ tuổi hơn cũng đặt tay lên đôi chân vắt chéo của Matsuda, đồng dạng vỗ vỗ còn gật đầu: "#&*#*&¥#."

Matsuda không nói nên lời, sau đó hai mắt sáng lên tấm tắc tự khen ngợi mình: "Các cậu xem, những việc quan trọng trong nhà này vẫn phải phụ thuộc vào tớ."

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Matsuda: Những việc quan trọng trong nhà này vẫn phải phụ thuộc vào tớ! (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Hiromitsu: nụ cười.jpg (⁠◔⁠‿⁠◔⁠)

Wataru: Không! (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ

Chú Amuro: Xuất diễn nam chính của tôi đâu? ಠಿ⁠_⁠ಠ

Lũ trẻ trong lòng luôn nhớ đến anh! Hẹn gặp lại sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro