Chương 4: Học trượt ván

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Matsuda, cậu thật xuất sắc, không hổ là người muốn đấm cảnh sát trưởng trong tương lai." Hiromitsu che cằm để không ai có thể nhìn thấy khoé môi đang nhếch lên.

Matsuda tức khắc cứng đờ ngồi tại chỗ, ngay sau đó cậu trực tiếp ấn ngã Hiromitsu xuống mặt đất, làm bộ giơ nắm đấm lên: "Hiro!"

Còn đấm cái gì cảnh sát trưởng?! Nhìn bộ dạng trẻ con của cậu bây giờ đi, chờ đến khi cậu lớn lên lại trở thành cảnh sát, nói không chừng khi đó cảnh sát trưởng sẽ là người quen của cậu trước kia.

"Xem tớ có đánh mông cậu không!" Matsuda nói những lời 'tàn nhẫn' với nụ cười trên môi, "Tớ là anh trai của cậu, em trai không nghe lời, anh trai phải dạy dỗ tử tế."

Date Wataru nằm ở trên giường:...... Tôi không nhìn thấy gì cả, họ là một đám quỷ ấu trĩ.

Cuối cùng Matsuda vẫn là không đánh mông Hiromitsu, Date Wataru phàn nàn trong lòng: Matsuda chính là cái khẩu thị tâm phi, mạnh miệng mềm lòng, quỷ nhỏ ngạo kiều, rõ ràng rất muốn Hiromitsu làm em trai mình, đương nhiên cũng ngượng ngùng thật sự động thủ đánh Hiro.

Kisaki Rai gọi bọn họ ra ăn cơm, hai người liền từ trong phòng chạy vọt ra, thi đấu giống như xem ai là người ngồi vào vị trí của mình nhanh nhất.

"Từ từ, Hiro, sao tóc con lại lộn xộn như này?" Hiromitsu mượt như lụa đen, Kisaki Rai rất ít nhìn bộ dạng tóc rối tung như này, cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng

Về phần Matsuda, vốn dĩ chính là tóc xoăn từ khi sinh ra, dù tóc có rối loạn một chút cũng nhìn không ra.

Cô một bên hỏi một bên cầm lược giúp hai cậu nhóc này chải đầu, nhìn đầu tóc mượt mà, cô vừa lòng gật gật đầu.

Lúc này Hiromitsu cũng giải thích một chút: "Vừa rồi con cùng anh chơi trò chơi."

Đôi mắt phượng ngấn nước thực sự có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người. Kisaki Rai nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Hiromitsu, chăm chú lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng chạm vào đầu hai đứa trẻ: “Được rồi, chúng ta ăn cơm đi.”

Không thể không nói, hai ông nhõi này tuy rằng sẽ cãi nhau ầm ĩ nhưng không hề làm tổn thương tình cảm của nhau, là không thương cảm tình, cả hai đều rất giỏi ăn nói và sẽ giúp đỡ nhau nói chuyện.

Lúc này nếu người lớn can thiệp vào, ngược lại sẽ xúc phạm tới hai đứa.

Cô cũng không phải một người quá thông minh, nếu đối mặt với người khác có thể sẽ không phát hiện ra điều gì lạ, nhưng cô rất nhạy cảm với trẻ con và có thể phát hiện ra một số điều đặc biệt.

"Mẹ ơi, đồ ăn mẹ nấu ngon quá, Hiro thích nhất." Hiromitsu là người ôn nhu đến tận xương tủy, cảm giác như sinh ra đã thế, đối xử với thế giới và những người xứng đáng trong đó đều rất dịu dàng.

Cậu có tâm hồn là một người trưởng thành nên có thể sẽ cảm thấy hơi ghê tởm khi phát ra âm thanh như vậy. Nhưng cậu muốn làm như vậy, nếu mẹ cậu trao tình yêu mà không nhận được sự đáp lại, mẹ sẽ cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc.

Trong mắt Kisaki Rai đầy những ngôi sao nhỏ sáng ngời, cô hưng phấn ôm lấy cằm, còn vỗ vỗ mặt: "Thật vậy sao?!"

Matsuda cũng hùa theo gật đầu: "Thật đó mẹ."

Sau khi hai nhóc con nói xong, Kisaki Rai nhanh chóng phục vụ những món ăn yêu thích của cả hai, hành động như một bậc thầy.

Trong bữa ăn, cô cảm thấy ngọt ngọt trong miệng sau khi ăn miếng sườn heo chua ngọt. Thật đáng giá khi cô đắm mình vào việc học tập trong không gian hệ thống mỗi ngày và sự chăm chỉ của cô thực sự đã được đền đáp.

Mỗi lần nuôi thêm một đứa trẻ, hệ thống sẽ cho mở ra chương trình học mới cho cô.

Nói thật thì cô thật sự cảm thấy chương trình học mà hệ thống cho cô rất kỳ lạ, ban đầu cho cô học lái xe, nó không phải đơn giản là lái xe bình thường trơn tru, mà là muốn đem cô trở thành thần xe.

Làm thần xe, đương nhiên cô không chỉ có lái xe mà chiếc xe còn bị đập nát thành từng mảnh, cô phải vừa khóc vừa cầm dụng cụ sửa xe.

May mắn là học trong không gian hệ thống, nếu ở thực tế, cô chắc chắn sẽ bị chú cảnh sát mời đi uống trà, còn có thể phá sản.

Sau đó, hệ thống yêu cầu cô học cách gỡ bom. Nói thật, cô có thể hiểu được việc lái xe, nhưng còn gỡ bom?! Cô có phải là cảnh sát đâu? Học cái này có ích lợi gì chứ?

An ninh tốt như vậy, bom chỉ là đồ vật có thể nhìn thấy trong phim truyền hình.

Nhưng thôi cứ học đi, với ý nghĩ rằng học thêm một kiến ​​thức nữa cũng chẳng có hại gì, cô lao đầu vào học tập chăm chỉ.

Ngay sau đó, cô nhận được thông báo từ hệ thống rằng cô có thể học một kỹ năng mới, đó là bắn tỉa, việc còn kinh khủng hơn cả gỡ bom.

Không đúng, hệ thống, có phải là có nhầm lẫn gì hay không?!

Đây là hệ thống nuôi con thật sao? Có chắc đó không phải là hướng dẫn huấn luyện lính đặc chủng nào đó không?

Kisaki Rai nhịn không được mà hỏi hệ thống, hệ thống trả lời lại là để bảo vệ nhóc con an toàn.

Cảm giác có chút đạo lý, Kisaki Rai cảm thấy rằng cơ hội này dù có được người khác yêu cầu cũng không thể có được. Hơn nữa, nhiều người khi còn nhỏ đều có ước mơ trở thành cảnh sát, và cô cũng không ngoại lệ.

Súng bắn tỉa sao, cô khá tò mò đấy.

Sau khi bị hệ thống dụ dỗ học tập, cô mới phát hiện đây thực sự là một con đường không thể quay lại, chỉ có thể dùng một từ "Thảm".

Luyện tập bắn tỉa được nửa đường, cô lại bắt đầu học nấu ăn, cuối cùng cô cũng cảm thấy hệ thống này đã giống hệ thống nuôi con hơn rồi đấy.

Nhưng mà, sau khi Wataru đến, hệ thống lại bắt đầu dạy judo. Kisaki Rai: ...... Có lẽ đây là một hệ thống nuôi dạy con đi chệch hướng.

Hiromi được cô nuôi dưỡng, cô đang suy nghĩ hệ thống sẽ cho cô những bài học kỳ quái gì, nhưng kết quả!

Trong thẻ của cô có một tài sản thừa kế trị giá một tỷ yên. Ngay lúc cô phát hiện ra, đồng tử của cô rung động và linh hồn như bay lên trời. Hệ thống đã được sửa chữa thay đổi tính tình sao? Thứ được trao không phải chương trình học mà là tiền.

Số tiền này thực sự đến rất đúng lúc. Cô thường kiếm được kha khá tiền từ công việc của mình, nhưng rất khó để chu cấp cho năm đứa con một cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ cô có một tỷ trong tay, hơn nữa cô cũng làm việc chăm chỉ để kiếm được một số tiền nhỏ, không có vấn đề gì cả.

"Matsu, Hiro, ăn nhiều một chút nhé, ăn nhiều để nhanh cao lên." Cô hiện tại có tiền, các con muốn ăn gì mua gì cô đều có thể.

Cô ấy cũng có thể mua trái cây yêu thích của mình, cũng không cần do dự mua đồ trang sức và quần áo yêu thích của mình.

Mấy đứa trẻ vẫn cần mua một số quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày sau khi chuyển đi. Sau khi đến Tokyo, cô đã hỏi cô Eri, người đã được hệ thống ở thế giới này sắp xếp cho cô.

Người cô này có vẻ là một luật sư rất lợi hại, ngay cả trước khi gặp cô ấy, cô đã có một sự ngưỡng mộ không thể giải thích được.

Cô Eri là nữ hoàng bất bại nổi tiếng! Đó thật sự không phải là cảnh giới mà người thường có thể đạt tới.

Hai ngày nữa là cô có thể tận mắt nhìn thấy, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến mặt cô đỏ bừng và tim đập nhanh hơn. Ai không biết cho rằng cô muốn đi gặp bạn trai đã lâu không thấy mất.

Thời gian trôi nhanh quá, bọn trẻ nên ngủ trưa, cô cũng tranh thủ thời gian này để làm việc, dịch bản thảo không ngừng nghỉ. Sau khi dịch xong, cô tiếp tục chỉnh sửa và trau chuốt.

Cô rất thích công việc này, chủ yếu là vì thời gian linh hoạt và tiền kiếm được khá tốt.

-- -- -- -- --

Nhà Agasa, số 5 quận Beika, Tokyo.

Sau khi ăn xong, Hagi theo Conan đến nhà Agasa chơi. Cậu gặp cô bé tóc nâu tên Haibara Ai sống ở nhà Agasa. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã cảm thấy cô bé này là 'đồng loại'.

Cái 'đồng loại' gì?

Chính là thân thể trẻ con nhưng linh hồn người lớn.

Còn có —— cậu bạn Conan này...... Đủ loại nghi ngờ đang hiện lên trong đầu cậu, nhưng cậu không phải là loại người bỏ cuộc khi không hiểu được, lần sau cậu sẽ tận dụng tốt cơ hội để hiểu rõ tình hình của họ.

"Chào cậu, Haibara."

"Xin chào." Cô bé rất lạnh lùng, sau khi nói xin chào liền biến mất, chắc chắn đã chạy về phòng.

Conan đã quen với cách cư xử của Haibara. Cậu giải thích tính cách của Haibara cho Hagi và sau đó tiếp tục giới thiệu cậu với tiến sĩ Agasa.

Tiến sĩ Agasa rất thích trẻ con, Hagi cũng biết dỗ dành làm tiến sĩ Agasa cười ân cần và đưa cho cậu một huy hiệu giống với huy hiệu của Đội thám tử nhí.

Hagi thưởng thức, vuốt cằm thầm nghĩ. Nếu Jinpei-chan ở đây, nhất định cậu ấy sẽ muốn tháo dỡ cái huy hiệu này ra ngay lập tức, huy hiệu do tiến sĩ Agasa làm quả thật rất xuất sắc.

Nó có rất nhiều công dụng trong cuộc sống.

Họ không coi Hagi như người ngoài, chỉ nghĩ cậu là một đứa trẻ dễ thương và có giọng nói ngọt ngào. Không, cậu đã nghe được điều gì đó thú vị.

Cậu tựa lưng vào ghế sofa một cách thích thú và lắng nghe, đồng thời cũng trở nên hứng thú với những gì Conan nói về ván trượt.

"Tiến sĩ Agasa, ván trượt của cháu thế nào rồi?" Lần trước ván trượt bị hỏng, Conan đã gửi nó cho bác sĩ sửa chữa, hiện tại không biết đã sửa được chưa. Đi ra ngoài không có ván trượt liền trở nên bất tiện.

Tiến sĩ Agasa vỗ đầu: "Ngày hôm qua đã sửa xong rồi, bác quên mất không gọi cháu tới lấy, đợi bác mang ra cho."

Bác tiến sĩ tự hào giới thiệu những chức năng cải tiến cho Conan nghe. Những chức năng này bất kỳ đứa trẻ nào nghe thấy cũng sẽ thấy rất ngầu. Chiếc ván trượt có thể biến thành ván trượt tuyết, có thể sạc bằng năng lượng mặt trời, và......

Nghe đến đó, Hagi cũng thấy ngứa ngáy khó nhịn, có trời mới biết từ khi cậu trở thành một đứa trẻ và không thể lái xe thì có bao nhiêu oán hận.

Cậu và xe yêu quý bị âm dương ngăn cách, cho dù bây giờ không chia cắt, xe cũng không phải của cậu, trẻ vị thành niên cũng không được lái xe chứ đừng nói đến một đứa nhỏ tiểu học.

Sau khi Conan và bác tiến sĩ nói xong, họ quay lại và nhìn thấy đôi mắt khao khát của Hagi.

Mắt cậu dán chặt vào chiếc ván trượt, không rời nó lấy một giây.

"Cậu muốn thử không?" Conan hỏi.

Hagi không khách khí với Conan, lập tức gật đầu, sợ Conan sẽ nói không được ngay sau đó: "Ừm! Tớ rất muốn thử trượt ván."

Conan nghĩ bản thân cũng đã là một thanh niên 17 tuổi, nhìn thấy em trai nhỏ mong chờ được trượt ván như vậy, cậu lập tức đồng ý, lôi kéo tay Hagi đi ra sân, chuẩn bị tay cầm tay chỉ đạo.

Một lát sau.

Cậu đã thay đổi từ một người hướng dẫn nhiệt tình biến thành người xem chết lặng, kỹ thuật trượt ván của Hagi tốt hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi, cậu ấy có khả năng kiểm soát cơ thể mạnh mẽ, ván trượt giống như một bộ phận trong thân thể Hagi vậy, thật sự dễ dàng điều khiển.

Đột nhiên một cục đá xuất hiện ở trên đường Hagi sắp trượt, Conan hô lớn: "Hagi! Có cục đá! Vòng qua đi!"

Trọng tâm của Hagi dịch chuyển về phía sau, và mặt trước của ván trượt nghiêng lên, như thể cậu ấy sắp trượt ngã về phía sau.

Conan vội vàng muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng nhìn thấy chiếc ván trượt lướt qua những tảng đá gồ ghề. Giây tiếp theo, bánh trước của ván trượt chạm đất, trọng tâm của Hagi di chuyển về phía trước, mặt sau của ván trượt nhếch lên mà không chạm vào đá.

Ngay sau đó, bánh trước và bánh sau lăn đều trên mặt đất, Hagi nhàn nhã lắc lư trước mặt cậu: "Conan, ván trượt của cậu thật dễ sử dụng!"

"Ván trượt do tiến sĩ chế tạo rất dễ sử dụng."

Conan:...... Nhưng càng quan trọng hơn là người sử dụng.

Cậu vốn tưởng rằng Hagi còn nhỏ tuổi sẽ không thể chơi được, kết quả cậu ấy còn chơi trôi chảy hơn cả người lớn.

Từ từ, ý của Hagi là ——

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Kisaki Rai: Không phải là nuôi con sao? Có chắc là không nhầm không? ಠಿ⁠_⁠ಠಿ

Đàn con nghĩ về mẹ là người: dịu dàng, ngọt ngào và mềm mại.
(⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡

Kisaki Rai nghĩ thầm: Hệ thống thật quá đáng! Wuwuwuwu, khóa học quá khó, quá đáng sợ, ugh, tôi khổ quá mà (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro