Chương 5: Nghi ngờ trí thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Conan ngập ngừng hỏi: "Hagi, cậu chơi xong có thể đưa cho tớ không?"

Trong nháy mắt, 'bông hoa nhỏ' tràn đầy sức sống đã bị bão tố đánh héo thành nấm kim châm, Hagi đôi mắt mất mát của Hagi vẫn nhìn chằm chằm vào ván trượt nhưng vẫn đem nó trả lại cho cậu.

"Cậu thích trượt ván đến vậy sao?"

Ánh sáng trong mắt đứa trẻ vụt tắt, bất kể ai nhìn cũng không đành lòng, Conan trong lòng than nhẹ, sau đó tiếp tục hỏi.

Hagi hai mắt sáng lên, cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Tớ rất thích!"

Không thể không nói, cậu thật sự thèm cái ván trượt này, nếu có một cái ván trượt, cậu có thể dựa vào nó để đi đến nơi cậu muốn, như vậy chẳng phải sẽ tiện hơn rất nhiều sao.

Huống chi cậu thật sự thích cái cảm giác lái xe tốc độ cao với tiếng gió rít bên tai!

Trẻ con thích có thể có biện pháp nào? Tính toán bối phận, Hagi gọi Ran là dì, như vậy cũng với cậu kém một thế hệ. Conan cảm thấy mình cũng là trưởng bối, đương nhiên phải chăm sóc trẻ con thật tốt.

Mà phần lớn xem như là vì Ran.

Sau một lúc lâu, Hagi thành công lấy được chiếc ván trượt tương tự, đây là phiên bản cập nhật mà Conan đã dùng trước đó, chức năng của nó tương đối bình thường. Tiến sĩ Agasa đồng ý với bọn họ, chờ mấy ngày sau sẽ thay một cái mới cho Hagi.

Là người chủ động đưa cho Hagi một chiếc ván trượt, Conan cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề, đó là dạy dỗ 'cháu trai nhỏ' chú ý hơn đến sự an toàn khi trượt ván.

Hai người nắm tay nhau, mỗi người cầm một chiếc ván trượt và đến công viên Beika gần đó để chơi.

Họ chơi đùa cho đến chiều tối, khi những đám mây ở phía chân trời được nhuộm một màu đỏ cam ấm áp bởi ánh hoàng hôn, cả hai dẫm lên ván trượt một đường trở lại tầng dưới của Văn phòng hám tử Mori.

Muốn tới Văn phòng thám tử Mori nhất định sẽ đi ngang qua quán cà phê Poirot tầng dưới, Hagi dừng lại ở cửa quán cà phê, móc chân một cái, ván trượt liền đứng dậy bị cậu tóm lấy.

Trùng hợp Amuro Tooru cũng tan làm, anh mới vừa dọn dẹp đồ đạc trong quán và đi ra ngoài với áo khoác trong tay.

Bốn mắt nhìn nhau, Amuro Tooru từ trong trung lấy ra một cái keo thơm mùi sữa bò, cười đưa cho Hagi: "Hagi, cùng Conan chơi có vui không?"

Hagi móc tay anh, Amuro Tooru nghiêng người về phía trước.

"Chú Amuro, cảm ơn chú vì chiếc kẹo." Hagi nhận lấy chiếc kẹo từ tay Amuro Tooru và nhét vào miệng.

Bạn của cậu, Furuya Rei kiếp trước chỉ biết cậu đã chết, làm sao có thể biết được cậu đã tái sinh? Tuy nhiên, có lẽ anh vẫn cảm thấy dung mạo của cậu quen thuộc nên sẽ gần gũi với cậu hơn những người khác.

Cậu phải thảo luận với Jinpei-chan và Hiromitsu về việc có nên nói với Furuya Rei và những người khác về cuộc sống mới của họ hay không, việc tiết lộ điều này có lẽ sẽ làm liên lụy đến mẹ của họ.

Mẹ Rai vì nuôi nấng bọn họ đã hy sinh quá nhiều, bọn họ không thể ích kỷ chỉ lo bản thân vui vẻ như vậy được, cho nên trước khi quyết định nhất định phải cân nhắc đến cảm xúc và sự an toàn của mẹ.

"Kẹo thơm ngọt thật đó." Hương sữa đậm đà nhảy múa giữa khóe môi, thực sự rất ngon.

Amuro Tooru thể xác và tinh thần thả lỏng, nhìn ý cười của cậu bé, anh ấy có thể là con người thật của mình.

"Lần sau chú Amuro sẽ mang thêm cho cháu."

Hagi lắc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, mẹ không cho cháu ăn nhiều kẹo." Cậu lộ ra hàm răng trắng sáng chỉ chỉ: "Sẽ sâu răng."

Amuro Tooru sửng sốt, ngay sau đó nhấp môi cười: "Ừ, chú biết rồi."

Anh chỉnh lại quần áo trên khuỷu tay, từ từ đứng dậy và chào tạm biệt, Hagi đi về phía trước vài bước và vẫy tay chào anh, sau đó Hagi nhìn thấy Amuro Tooru ngồi vào chiếc Mazda RX7 yêu thích nhất của mình.

Trong khoảnh khắc, Hagi tâm nhãn đều là hâm mộ, Zero lúc trước còn nói không thích một chiếc xe hoa hòe loè loẹt như vậy, kết quả hiện tại lại lái mẫu xe này.

Tên đàn ông dối trá, cậu ấy nói rằng không có người đàn ông nào sẽ yêu thích chiếc xe này.

Ngày đầu tiên tới Tokyo đã trôi qua như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Mori Kogoro trở thành một vị phụ huynh đáng tin cậy, mang theo Hagi tới Trường tiểu học Teitan xử lý thủ tục nhập học, Hagi thành công trở thành bạn cùng lớp với Conan.

Cùng lúc ở Osaka, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, dây buộc tóc màu xanh lá cây đang bận rộn giúp dọn nhà cho Kisaki Rai.

"Kazuha, chị có thể tự mình dọn những thứ này mà."

Kisaki Rai vốn định tự mình thu dọn đồ đạc, kết quả họ hàng ở Osaka là Toyama Kazuha trực tiếp tới đây chủ động giúp cô. Còn gọi theo một thiếu niên da đen, bạn thời thơ ấu của cô, Hattori Heiji.

Kazuha là là một cô gái trẻ tràn đầy sức sống, tốt bụng lại rất ấm áp: "Chị Rai, đúng lúc hôm nay em không có việc gì, chị một mình nuôi nhiều con đã đủ vất vả rồi, em giúp một tay là chuyện nên làm mà."

Heiji từ trong đống thùng chui ra: "Chị Kisaki, không cần khách khí."

"À, thật sự không cần đâu, chị đã gọi công ty chuyển nhà rồi." Kisaki Rai rất cảm động trước sự sẵn lòng giúp đỡ của họ, cười khúc khích: "Hai đứa chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé. Heiji cứ gọi chị là Rai."

Nói xong cô đẩy hai người ra sofa bên kia nghỉ ngơi, còn gọi mấy đứa trẻ chơi cùng bọn họ.

Lúc này công ty chuyển nhà cũng đã tới rồi, cô liền không ngừng chỉ đạo công ty chuyển nhà đóng gói đồ đạc mang đi. Cô cũng đang thu thập một số quần áo để thay, tã trẻ em, sữa bột cần phải mang theo.

Heiji là lần đầu tiên nhà Kisaki Rai, lúc trước cậu chỉ nghe qua về năm đứa trẻ mà Kazuha kể, hôm nay xem như chính mắt gặp được bốn đứa trong chúng.

Cậu nhìn xong sau cả người thật sự ngốc, không thể tưởng tượng nổi chị Rai này so với Kazuha không lớn hơn là bao, sao lại có nhiều con đến như vậy. Hai củ cải nhỏ sắp đi nhà trẻ, phỏng chừng còn phải nhờ mẹ mặc hộ quần áo, không có khả năng tự chăm sóc bản thân.

Càng đừng nói đến hai đứa nhóc còn đang ăn sữa kia, này bận rộn biết chừng nào.

Sau khi chăm sóc hết đứa này đến đứa khác, nếu chúng cùng nhau khóc thì đó sẽ là địa ngục trần gian mất.

Nhóc Wataru trên đệm mềm bò tới bên cạnh bàn trà, dùng tay vịn vào góc bàn trà định đứng lên, Heiji nhìn thấy liền vội vàng chạy qua muốn đỡ cậu.

Kazuha lại không hề ngạc nhiên, cô mỉm cười đưa tay ra và nói với Wataru: "Wataru, nhanh đến chỗ dì nào!"

"Heiji, không cần khẩn trương như vậy, mấy đứa nhóc nhà chị Rai đều rất thông minh! So với cậu khi còn nhỏ thông minh hơn nhiều!" Kazuha gặp được Heiji bộ dáng có chút chân tay luống cuống, lập tức trấn an cậu.

Thông minh hơn nhiều? Cậu tốt xấu cũng nổi danh là một thám tử trung học, thám tử miền Tây Hattori Heiji! Bởi vậy có thể thấy được, cậu lúc nhỉ thông minh cỡ nào.

Lời này cậu không phục.

Đứng cạnh bàn trà, Heiji tiếp tục nhìn Wataru đang cố gắng bám vào các góc bàn và thành công bước đến chỗ Kazuha, rút lại bàn tay vô dụng của mình.

Cậu lại nhìn một bên Matsuda và Hiromitsu đang tháo dỡ đồ chơi, tìm đề tài: "Matsu, Hiro, hai đứa đang làm gì vậy?"

"Chú chơi cùng hai đứa có được không?"

Matsuda cùng Hiromitsu nhàn nhạt mà nói: "Chơi cái gì?"

Có lẽ lại là mấy trò chơi ấu trĩ của trẻ con, bọn họ với tâm hồn trưởng thành sẽ không cảm thấy hứng thú.

Quả nhiên Heiji dựng ngón tay lên bắt đầu dạy bọn họ phép cộng, trái phải mỗi bên một ngón: "Hai đứa nhìn xem, hiện tại có mấy ngón tay?"

Vừa dứt lời, bọn nhỏ lộ ra thần sắc phức tạp, thuận miệng trả lời "hai" Sau đó hai bé quay đi và tiếp tục chơi đồ chơi.

Các bộ phận của món đồ chơi bị tháo rời khắp nơi, Heiji nhướng mày nói: "Để chú giúp cháu lắp ráp nó nhé?!" Vừa rồi thật sự quá tẻ nhạt, cậu muốn thể hiện thực lực của mình một chút.

Matsuda đem linh kiện đẩy đến bên người Heiji, Heiji hứng thú hừng hực tính toán lắp ráp.

Tuy nhiên chỉ sau vài bước, Matsuda nói: "Sai rồi."

"Không thể nào?" Heiji mở to mắt nhìn những bộ phận mình đã lắp. Cậu nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng một trong những bộ phận mình đã lắp thực sự là sai. Nó phải là một bộ phận tương tự khác.

Trên làn da đen của Heiji hiện lên một vệt ửng hồng: "Lần sau chú sẽ không sai nữa đâu."

Kazuha cũng ôm Wataru ở bên cạnh, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Wataru và vẫy tay về phía Heiji: "Heiji, tớ đã nói là mấy đứa trẻ nhà chị Rai rất thông minh mà."

Hiromitsu ngồi yên lặng quan sát, nhìn Heiji, cậu thanh niên da đen trông không khác Zero là bao, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Đồ chơi của Matsuda không dễ lắp ráp vì đồ chơi này là đồ chơi mới được Matsuda cải tiến bằng cách sử dụng các bộ phận của nhiều đồ chơi khác nhau.

Sau một hồi loay hoay, Heiji miễn cưỡng lắp xong, phát hiện bên cạnh còn thật nhiều linh kiện. Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một cách để nói, chính là cậu đã lắp sai rồi.

Nội tâm thiếu niên rít gào, sao đồ chơi trẻ em thời nay khó lắp thế!? Có phải các nhà sản xuất đồ chơi đang cố gắng phá sản bằng cách này không? Có bao nhiêu người có thể lắp ráp được một món đồ chơi khó như vậy chứ?

"Hai đứa có thể lắp được sao?" Heiji cảm thấy bản thân còn làm không được, hai đứa nhóc còn chưa đi nhà trẻ này cũng sẽ cảm thấy khó khăn lăn lộn một phen.

Hiromitsu dùng ngữ khí cự kỳ tín nhiệm nói: "Anh trai có thể."

Những ngón tay nhanh nhẹn của Matsuda nhanh chóng tháo dỡ món đồ chơi lắp sai của Heiji, trong thời gian ngắn chúng đều bị tháo ra đầy đất.

Heiji hít hà một hơi, đôi mắt không ngừng mở to, mở to, lại mở to, thẳng đến khi cậu không thể mở to hơn được nữa mới thôi. Cậu sốc đến mức nói không ra lời, vẻ mặt Matsu vẫn bình tĩnh và không nhìn kỹ vào các bộ phận trên tay, trông như thể cậu bé đang lắp đặt chúng một cách tùy tiện - một lúc sau, món đồ chơi đã được lắp ráp hoàn chỉnh, không thừa lại một linh kiện nào.

Xong đời, cậu thực sự bị một tên nhóc con đè bẹp, lại còn ở trước mặt Kazuha nữa chứ!!

Kazuha hưng phấn hơn bất cứ ai, cô kích động nói: "Matsu, cháu thật lợi hại quá!"

Heiji như đang bay lộn xộn trong gió. Cậu không tin rằng mình thậm chí còn không thể lấy lại mặt mũi. Đến một đứa trẻ còn có thể làm được thì cậu cũng phải làm được. Kết quả là chuỗi thời gian sau đó cậu đều giằng co với mấy món đồ chơi.

Sau khi tháo ra và lắp lại nhiều lần, cuối cùng Heiji cảm thấy rất mệt mỏi vào lúc này.

"Matsu, Hiro, chú mang hai đứa đi mua đồ chơi!" Tuyệt đối không mua cái loại đồ chơi cấp bậc địa ngục này nữa, loại đồ chơi kiểu này chẳng phải là tra tấn bản thân hay sao.

Lúc này, Kisaki Rai vội trở về xem bọn họ chơi như nào.

"Sao cơ? Mua đồ chơi mới?"

Heiji lập tức tiến đến bên tai Kisaki Rai nói: "Chị Rai, chị không cảm thấy mấy món đồ chơi này không thích hợp cho mấy đứa nhóc chơi hay sao?"

Kisaki Rai nghi hoặc nghiêng đầu: "Có sao?"

"Thật sự rất khó."

"Khó?" Kisaki Rai càng nghi hoặc, cầm lấy món đồ chơi, chỉ trong chốc lát tháo ra rồi lắp lại, "Heiji, không phải là như vậy sao?"

Cô có chút không hiểu ra làm sao, cô và mấy đứa nhóc đều có thể dễ dàng tháo lắp mà, cũng không tính là quá khó.

Heiji ngây ra như phỗng, thật lâu nói không nên lời, nhất là khi nhìn đôi mắt mèo trong veo và khó hiểu của Kisaki Rai, cậu không khỏi tự hỏi liệu đó có phải là vấn đề của bản thân hay không, chẳng lẽ chỉ số IQ của cậu sụt giảm rồi?

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Heiji sắp điên rồi: Gia đình này không bình thường chút nào!
ಠ⁠∀⁠ಠ

Kisaki Rai: o((⊙﹏⊙))o Tôi đang bối rối, thật vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro