Chương 6: Chuyển đến Tokyo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi cái ý tưởng này xuất hiện, cậu sợ hãi đến mức lập tức lấy điện thoại di động ra và tìm một cái đề trinh thám, cậu nhanh chóng hoàn thành câu trả lời trong một phút và câu trả lời là chính xác.

Heiji nhìn Kisaki Rai đang nói chuyện nhẹ nhàng cùng hai đứa con với vẻ mặt bối rối. Cậu cảm thấy có lẽ không phải chỉ số IQ của cậu giảm xuống mà là gia đình này hoàn toàn không phải người bình thường.

Chị Rai căn bản không có ý thức được năng lực của bản thân, cảm thấy mấy đứa trẻ nhà mình cũng chỉ là những đứa trẻ bình thường, trên thực tế không có một đứa nào là người thường cả.

Về mặt nhận thức, dường như có điều gì đó không đúng.

Đồ vật trong nhà đều được công ty chuyển nhà chuyển hết lên xe, muốn ở nhà nấu cơm cũng không được bởi vì đồ bếp dọn đi rồi.

Kisaki Rai thu dọn đồ chơi của Matsuda, cô chuẩn bị đồ dùng cho bọn trẻ đi chơi và đưa Heiji bọn họ cùng ra ngoài.

Dọc theo đường đi, họ nhìn thấy nhiều đứa trẻ của nhà khác chạy nhảy, khóc lóc, la lối om xòm, nhưng nhìn đàn con của mình đều cực kỳ ngoan ngoãn.

Hiromi nằm ở trong xe đẩy điềm tĩnh ngủ say, Wataru ghé vào vai Kazuha đưa đôi mắt quan sát khắp nơi, rất tò mò đối với toàn bộ thế giới. Về phần Matsuda và Hiromitsu, hai đứa có thể tự đi lại, chúng đều bước theo bước của chúng một cách vững vàng.

Ngoan thật! Heiji khẳng định thêm sự phi thường của những đứa trẻ, mấy đứa này trong tương lai sẽ không hề đơn giản.

Bên trong quán cà phê Poirot ở tầng dưới của Văn phòng thám tử Mori.

Amuro Tooru đang trò chuyện với Mori Kogoro, người đang đọc báo trong khi ăn tối ở đây: "Thầy Mori, thầy đang giúp mẹ của Hagi xem nhà phải không?"

Anh nhận thấy ông Mori không đọc từng mục báo mà lại lướt qua, chỉ đọc những thông tin liên quan đến việc thuê nhà.

Mori Kogoro đặt tờ báo xuống và dùng một tay chống cằm: "Ừ, tìm được một ngôi nhà phù hợp cho Rai thật sự rất khó khăn."

"Cái này không phải khá tốt sao?" Amuro Tooru chỉ vào thông tin cho thuê trên một trong những tờ báo trải trên bàn.

Nó nói có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Giá rất ưu đãi và vị trí cũng rất thuận tiện cho trẻ em đi học, khám bệnh hoặc đi mua sắm.

Mori Kogoro thấy được hai phòng ngủ liền trực tiếp bỏ qua, yếu ớt cụp mắt thở dài: "Nhà Rai có nhiều trẻ con, hai phòng ngủ sẽ không đủ."

Amuro Tooru hơi giật mình: "Nhiều trẻ con?"

"Cũng không biết đứa nhỏ Rai này làm thế nào có thể nuôi được năm đứa trẻ" Nuôi mội hai đứa còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là năm đứa!

Năm đứa?! Tuy Amuro Tooru kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy cái số lượng này có chút làm cho người ta sợ hãi.

Cùng tầm tuổi với Ran, có lẽ chỉ mới hai mươi mà đã sinh ra năm đứa con. Cơ thể cô ấy có chịu được không? Cha của đứa trẻ cũng thật quá đáng.

Amuro Tooru tò mò hỏi thăm: "Cha của mấy đứa trẻ có đi cùng không?"

Mori Kogoro bày tỏ sự tức giận, vì người trong nhà mà bênh vực: "Mặc dù có năm đứa con, nhưng Rai mới 26 tuổi và chưa bao giờ kết hôn, lấy đâu ra cha của mấy đứa trẻ. Con bé chắc chắn đã bị một tên khốn nào đó lừa dối rồi sau đó vứt bỏ."

Loại chuyện này không phải là hiếm trong xã hội hiện nay.

Tim Amuro Tooru lỡ nhịp, tính toán tuổi tác, Hagi năm nay 7 tuổi, Kisaki Rai 26 tuổi, tức là 19 tuổi sinh con. Cô gái nhỏ 19 tuổi, thật sự rất dễ dàng bị tra nam lừa gạt.

Lại nghe Mori Kogoro kể về chuyện gia đình của Kisaki Rai, Amuro Tooru mới biết được Kisaki Rai trở thành cô nhi khi cô 18 tuổi.

Anh có thể hiểu rõ hơn lý do tại sao Kisaki Rai bị lừa dối và khao khát tình yêu, dễ dàng bị biểu hiện giả dối lừa gạt.

Tuy nhiên khi nhìn đến Hagi được nuôi dưỡng hoạt bát sôi nổi như vậy, cha mẹ là những người thầy đầu tiên của con cái, hiển nhiên Kisaki Rai không phải loại người tự oán tự ngải mà là tràn ngập nhiệt huyết với cuộc sống.

Trong lúc lơ đãng, anh bắt đầu thích thú thăm dò Kisaki Rai mà không hề nhận ra.

Mori Kogoro lại thở dài một hơi, tiếp tục tìm phòng, cuối cùng vẫn là Amuro Tooru hỗ trợ tìm kiếm ở trên mạng một hồi, tìm được một căn nhà có ba phòng ngủ, rồi tam phòng ở, vị trí tốt mà giá cả phải chăng.

"Amuro, lần này cảm ơn cậu nhé."

Amuro Tooru cong mắt mỉm cười: "Đây điều tôi nên làm với tư cách là học trò của thầy Mori!"

Mọi việc được hoàn thành suôn sẻ. Sau khi nhận được địa chỉ cho thuê, Kisaki Rai hào hứng nói với mấy đứa nhỏ về ngôi nhà mới của họ. Cô vô cùng kỳ vọng vào cuộc sống tương lai của họ.

Đêm đó cô cùng các con ngủ chung một phòng, căn nhà trống rỗng, chỉ còn lại một ít đồ dùng cần thiết.

Sau khi bọn trẻ rửa mặt sạch sẽ và ăn sáng vào ngày hôm sau, hai bé con ngỏ nhất cũng đã uống xong sữa, cô thu dọn những thứ cần thiết còn lại và cho vào cốp xe ô tô của mình.

Bởi vì trong nhà có nhiều trẻ con, nên cô mua một chiếc xe khá to, chỗ ngồi cũng nhiều, tất cả các ghế đều được trang bị ghế trẻ em

"Xuất phát thôi."

Sau khi bọn trẻ đã ngồi yên vị, cô nhấn ga và bắt đầu lái xe trên đường một cách thuần thục.

Nếu ở trong không gian hệ thống hoặc không có trẻ em trên xe, cô có lẽ có thể đạt tốc độ rất nhanh, nhưng khi các con ở trong xe, cô luôn lái xe rất êm.

Các kỹ năng lái xe được tập luyện trong hệ thống khiến họ không cảm thấy xóc nảy trên đường đi, như thể đang giẫm trên đất bằng.

Hiromitsu thỉnh thoảng chăm sóc hai đứa bé bên cạnh, lại phát hiện lớp trưởng và em gái đang ngủ rất say, không khác gì ngủ trên giường ở nhà.

Mẹ tính toán lại thời gian và dừng lại ở trạm xăng khi họ chuẩn bị uống sữa. Sau đó tiện tay thay tã cho hai đứa út ở cửa hàng tiện lợi của cây xăng và pha sữa bột cho chúng.

Cậu và Matsuda không có gì để làm. Họ chán đến mức cứ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ cho đến khi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Kisaki Rai nghe thấy tiếng hít thở từ phía sau truyền đến, thấp giọng tự nói: “Vậy mà đều ngủ cả rồi.” Không có biện pháp, cô là tài xế mà, không thể ngủ, chỉ có thể phấn chấn tinh thần tiếp tục đi tới Tokyo.

Mấy tiếng sau, khi đã nghỉ ngơi một lúc ở trạm xăng dầu, cô đã tới Tokyo.

Có rất nhiều tòa nhà cao tầng ở Tokyo, lượng xe cộ qua lại cũng rất nhiều. Tốc độ của cô không thể tăng lên được. Cô tốn kha khá thời gian khi đi trong thành phố so với ở ngoại thành.

Khi xe dừng lại cũng đánh thức bọn nhỏ đang mơ màng ngủ, Matsuda mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa xe, những toà nhà cao tầng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Matsuda vô cùng im lặng, đôi mắt nheo lại, cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên tòa nhà cao tầng này, chính là nơi Hagi qua đời.

Cậu thực sự không ngờ rằng đây là tòa nhà đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy ở Tokyo.

Cảnh tượng vụ nổ khiến cậu ù tai và choáng váng trong lòng lại ám ảnh cậu một lần nữa. Matsuda nhắm mắt và nắm chặt tay. Quá khứ đã qua đi, bọn họ đã có một cuộc sống mới.

Tuy nhiên, một lúc sau, cậu nhìn thấy vòng đu quay cao có 72 chỗ ngồi cách đó không xa, cảm giác đối mặt với cái chết khi vụ nổ xảy ra hiện lên rất rõ ràng trong đầu cậu.

Trở thành anh hùng thì tuyệt vời đấy, nhưng bị nổ tung thì chẳng phải là một kỷ niệm đẹp gì cả.

Ánh mắt Matsuda tối lại, sắc mặt cũng trầm xuống không ít.

Trực giác của Kisaki Rai rất chính xác, cô dường như có mối liên hệ thần giao cách cảm với con và cảm nhận được tâm trạng chán nản của đứa nhỏ.

"Matsu, sao vậy con? Có chuyện gì không vui à? Có thể nói với mẹ được không."

Sự mơ hồ trong lòng Matsuda lập tức bị chiếm giữ khi tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng của mẹ mình. Cậu thả lỏng và trả lời: "Mẹ, con không sao."

Kisaki Rai nghe xong không khỏi tăng tốc, liên tiếp vượt qua nhiều ô tô, rời khỏi quận Haido với tốc độ nhanh nhất và đến đích của họ là quận Beika.

Khi đến quận Beika, họ cách Văn phòng thám tử Mori không xa. Chú Mori nói rằng hôm nay chú ấy có việc phải làm nên đã để lại chìa khóa nhà ở quán cà phê Poirot tầng dưới.

Sau khi xe dừng ở gần đó, Kisaki Rai cởi bỏ đai an toàn và hỏi bọn nhỏ: "Matsu, Hiro, mẹ đi sang quán cà phê lấy chìa khóa, các con ngoan ngoãn ở trên xe chờ mẹ một chút có được không?"

"Hay là chúng ta cùng đi lấy nhé?” Cô vẫn là không yên tâm khi để bọn trẻ trên xe nên cô muốn đưa tất cả đến đó.

Matsuda và Hiromitsu vừa nghe đến quán cà phê liền lập tức từ chối.

Bọn họ biết rằng cậu bạn thân kiếp trước - Furuya Rei của họ hiện đang làm việc trong quán cà phê này. Nếu tất cả đều đến đó, họ có thể bị anh phát hiện.

Có lẽ sau này họ sẽ nói cho Furuya Rei, nhưng bây giờ thì chưa được.

"Mẹ, bọn con sẽ ở trên xe sẽ chăm sóc cho em trai và em gái, mẹ đi nhanh về nhanh nhé." Hiromitsu lập tức trấn an Kisaki Rai.

Kisaki Rai giãn mày ra: "Được rồi, mẹ sẽ quay lại sớm."

Vừa xuống xe, cô chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa quán cà phê. Sau khi vào cửa, cô bắt đầu tìm kiếm người phục vụ tóc vàng mà chú Mori nói, nhưng chỉ cần liếc mắt là cô đã tìm ra vị trí của anh ta.

Amuro Tooru cũng nhanh chóng chú ý đến cô, khi cô đến gần và định nói chuyện thì anh đã chủ động hỏi trước: "Cô có phải là Kisaki Rai, họ hàng của thầy Mori không?"

Cô ấy có mái tóc đen tuyệt đẹp, cặp mắt mèo rực rỡ cùng dáng người xinh xắn thon thả giống như một thiếu nữ trẻ tuổi. Thật khó để tưởng tượng rằng đây là người mẹ 5 con.

Kisaki Rai nhìn anh chàng đẹp trai với khuôn mặt trẻ con này, mái tóc vàng nhạt trông rất mềm mại, làn da màu lúa mạch không hề xấu xí mà trái lại còn tăng thêm sắc màu, khiến anh ta có khí chất đặc biệt.

Cô trực tiếp bị kinh diễm một phen, một lúc sau mới đáp lại.

"Đúng vậy, tôi là Kisaki Rai, anh chính là Amuro-san sao?"

Giọng nói trong trẻo như nước suối, không lẫn tạp chất làm người nghe rất thoải mái.

Amuro Tooru mỉm cười đưa chìa khóa đưa tới trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên như một chú mèo con được nhận thức ăn cho mèo, nở một nụ cười vô cùng đáng yêu: “Cảm ơn anh, Amuro-san.”

Chẳng qua sau khi lấy được chìa khóa, giọng cô lại cao lên vài độ.

Chỉ cần nghe thôi, người khác cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô.

"Amuro-san, tôi phải đi trước đây, bọn nhỏ còn đang đợi tôi, lần sau tôi nhất định cảm ơn anh một cách tốt hơn!" Kisaki Rai cảm thấy Amuro-san là người tốt, đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy cũng rất biết ơn đều bày tỏ ra ngoài.

Khi người khác giúp đỡ cô, cô sẽ bày tỏ lòng biết ơn bằng những hành động thiết thực. Thật không may, điều đó bây giờ không thể thực hiện được nên cô đã nói vào lần sau.

Cô vội vàng tạm biệt Amuro Tooru rồi bước ra khỏi quán cà phê. Vừa ra khỏi cửa, cô chạy về phía bãi đậu xe với tốc độ như một cuộc đua 100m.

Amuro Tooru nhìn bóng lưng cô, nghĩ đến phản ứng và biểu cảm vừa rồi của cô, cho rằng suy đoán của anh là đúng. Cô là một cô gái giản dị, nhiệt huyết với cuộc sống, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể bị người khác nhìn thấu.

Anh bất quá chỉ giúp giao chìa khóa, cô liền dần có thiện cảm với anh và cảm thấy anh  là một người rất tốt.

Cũng không biết là ai nhẫn tâm lừa dối một cô gái như vậy?

Nếu để anh gặp được loại người này, chắc chắn sẽ dạy cho hắn một bài học.

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Bây giờ.

Amuro Tooru: Cha của mấy đứa trẻ thực sự quá đáng.

Sau đó.

Khi Amuro Tooru phát hiện ra "kẻ cặn bã" chính là bạn mình:... Nghi ngờ về cuộc sống.jpg
ತ⁠_⁠ʖ⁠ತ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro