Chương 7: Bận tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Matsuda và Hiromitsu ngồi đợi trong xe thấy Kisaki Rai liền biết mẹ đã lấy được chìa khoá.

"Matsu, Hiro! Cộp cộp cộp, nhìn nè, chìa khoá nhà mới của chúng ta đó! Amuro-san thật sự rất tuyệt vời, nhiều khách ra vào như vậy, thế mà liếc mắt một cái liền nhận ra mẹ tới lấy chìa khóa."

Ngay khi lên xe, cô không ngừng khen ngợi Amuro Tooru, người mà cô ấy cho rằng đã giúp đỡ cô rất nhiều nên phát vài cái thẻ người tốt.

Hiromitsu nghe vậy cảm thấy tự hào, đó chính là bạn thân nhất của cậu, osananajimi của cậu đó! Sao có thể không lợi hại cơ chứ?!

(osananajimi: người bạn thời thơ ấu. Có thể hiểu như thanh mai trúc mã.)

Nhưng sau khi nghe những lời khen ngợi quá nhiều về Amuro Tooru, Matsuda bĩu môi. Tại sao mẹ lại khen ngợi tên khốn tóc vàng đó nhiều như thế khi mới gặp cậu ta lần đầu? Đó chỉ là cái nhìn cơ bản mà thôi, bọn họ cũng có thể mà, không cần thiết phải khen ngợi tên khốn tóc vàng đó đến mức lên đến tận trời thế chứ.

Đương nhiên cậu cũng biết mẹ cậu dễ dàng có hảo cảm với người khác.

Trong mắt mẹ, những người mag mẹ gặp có lẽ đều là người tốt. May mắn thay, những năm này mẹ chưa bao giờ nhìn thấy người xấu thực sự, nếu không họ sẽ thực sự sợ mẹ bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

Khoảng mười phút sau, họ đến nhà mới, mở cửa bước vào nhà, không khí trong nhà không ngừng lưu chuyển, ấn tượng đầu tiên là rất sảng khoái.

Tất cả các cửa sổ đều được mở để thông gió, bên trong được làm sạch rất tốt. Không có vấn đề gì nếu trực tiếp vào ở luôn.

"Tuyệt thật!" Cô đoán rằng chú Mori đã giúp cô dọn dẹp nhà sau khi thuê nó. "Chú Mori chu đáo thật đấy."

Sau khi tiếp nhận tâm ý, cô chỉ đơn giản duỗi người và đem những tấm ga trải giường cũng như chăn bông cô mang theo và đồ dùng của trẻ em sắp xếp ổn thoả.

Sau đó trải một tấm thảm xốp xuống sàn, đặt đồ chơi và sách lên tấm thảm xốp để Matsuda và Hiromitsu chơi.

Hôn lên trán hai đứa một cái, đôi mắt cô cong cong: "Các bảo bối, mẹ đi cài đặt máy tính một chút nhé."

Matsuda lập tức đứng thẳng chạy tới: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ với.” Chơi đồ chơi và xem truyện tranh có gì vui, cài đặt máy tính vui hơn nhiều.

Kisaki Rai thụ sủng nhược kinh, nhéo cặp má béo ú của Matsuda: "Cảm ơn bảo bối, mẹ có thể tự mình làm được mà, tin tưởng vào năng lực của mẹ nhé."

Sao bé con nhà mình lại tri kỷ đến thế, chắc chắn là sợ cô mệt nên muốn giúp đỡ cô đây mà.

“Mẹ, con chỉ muốn giúp mẹ thôi.” Matsuda đứng thẳng và oai nghiêm nói rất có khí thế.

Kisaki Rai chớp mắt, cẩn thận lấy dụng cụ ra hỏi: "Matsu, vậy con đưa đồ giúp mẹ được chứ?"

Hai người giống như lùi lại một bước, Matsuda gật đầu, Kisaki Rai không cần nói dụng cụ gì, cậu nhìn như vừa nhặt một cái tùy tiện nhưng thực ra biết cô cần cái đó nên đưa cho.

Chỉ chốc lát sau, dưới sự ăn ý của hai mẹ con, máy tính đã được lắp xong.

Kisaki Rai nhẹ nhàng mang những thứ này và đặt chúng lên bàn máy tính, cô sắp xếp các sợi dây phía sau một cách gọn gàng và buộc chúng bằng dây buộc đồ để chúng không bị vương vãi.

Matsuda rửa tay rồi ngồi xuống cạnh Hiromitsu khe khẽ thì thầm.

"Hiro, cậu thấy không, mẹ di chuyển máy tính khá nhẹ nhàng.” Phải nói là họ nghĩ Kisaki Rai gầy, nhưng cô quả thực không phải là loại con gái mong manh yếu đuối.

Hiromitsu than nhẹ một tiếng: "Ngày trước mẹ mỗi ngày bế hai chúng ta, không làm được cũng có thể luyện được."

Một nhóc con mười mấy cân, hai đứa nhóc con cũng trên dưới 30 cân, không nhẹ chút nào.

Làm mẹ thực sự vất vả cả từ trong ra ngoài. Chẳng trách mẹ Rai không tăng cân dù ngày nào cô cũng ăn rất nhiều.

Những đồ cô mang theo cũng không nhiều lắm, chờ Kisaki Rai dọn dẹp xong hết cũng không khỏi thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi, những hạt mồ hôi mịn trên trán tụ lại thành những hạt lớn nhỏ xuống.

Chiếc khăn ướt được áp lên mặt cô ngay lúc cô ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi vai căng thẳng của cô cũng bị đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt đến tê dại.

Matsu và Hiro vây quanh cô, một đứa giúp cô lau mồ hôi, một đứa giúp cô bóp vai đấm lưng.

"Mẹ vất vả rồi."

Lúc này Matsuda còn cầm lấy điều khiển từ xa mở TV: "Mẹ ơi, xem TV nghỉ ngơi một chút."

Nhóc Wataru và Hiromi còn đang ngủ, ba người bọn họ cùng nhau xem phim truyền hình trên TV. Cốt truyện trong phim truyền hình khiến trái tim mọi người như thót lại. Kisaki Rai mở to mắt và nín thở.

Bộ phim truyền hình này là một bộ phim thần bí, sự xuất hiện của người chết là chuyện rất bình thường.

Sau khi bật TV lên, cô tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang trên đường đi làm về, bóng đen phía sau càng ngày càng gần, tiếng nhạc nền dần dần trở nên quỷ dị và đáng sợ như nhịp tim đập nhanh của người phụ nữ.

Kisaki Rai khẩn trương đến mức ôm lấy hai bé con bên cạnh.

Con dao sáng chói trong tay bóng đen lộ ra, Kisaki Rai không khỏi siết chặt cánh tay ôm chặt bọn nhỏ: “Xong rồi.”

Hàm răng đang cười toe toét của bóng đen dưới ánh sáng có vẻ đáng sợ, đầu răng của hắn đang tiến đến định đâm sau lưng người phụ nữ.

Khi Kisaki Rai nghĩ rằng người phụ nữ sắp chết, khí chất của cô ấy đột nhiên thay đổi, cô quay người và đá ngang chân phải của mình. Bóng đen hét lên, con dao trong tay hắn rơi xuống phát ra tiếng "cạch".

"A?"

Trong lòng Kisaki Rai bình tĩnh lại một chút, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Người phụ nữ trong phim truyền hình dễ dàng bắt được đối phương và lấy giấy tờ tùy thân trên tay ra: “Tôi là Đội điều tra số 1 của Sở Cảnh sát Tokyo...…”

"Mẹ ơi! Oa, chị gái này thật ngầu quá!" Matsuda nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Kisaki Rai, nỗ lực đem đôi mắt mở to tròn xoe, nhìn qua đáng yêu giống như búp bê barbie trong cửa hàng vậy, giọng nói cũng thật dễ thương.

Cậu đã hy sinh thể diện của mình vì sự an toàn trong tương lai của mẹ.

Đã từng là anh chàng ngầu nhất và ngổ ngáo nhất Sở Cảnh sát Tokyo, giờ đây lại đang tỏ ra dễ thương một cách đáng xấu hổ.

Kisaki Rai theo tiếng: "Ừ, thật sự rất ngầu."

Matsuda thừa thắng xông lên, ánh mắt háo hức mong đợi bao phủ Kisaki Rai: "Mẹ ơi, mẹ có muốn đi học một loại võ nào không?"

Kisaki Rai không có trả lời mà chạm vào đầu tóc xoăn của Matsuda, nói chuyện với bọn trẻ.

"Trong phim truyền hình có rất nhiều kỹ năng lợi hại, nếu thấy ngầu thì cứ học đi. Nhưng mẹ sẽ không có thời gian học cùng con đâu. Con yêu, chúng ta không cần lo lắng về an toàn. Có cảnh sát đến rồi! Nếu con gặp phải vấn đề gì thì hãy gọi cảnh sát nhé."

Cảnh sát Matsuda và cảnh sát Hiromitsu đều im lặng.

Nếu họ vẫn như cũ giống kiếp trước thì bọn họ sẽ không lo lắng, đáng tiếc, máy cánh tay cẳng chân nhỏ bé này không đối phó được kẻ xấu mạnh mẽ nào cả.

Sau đó Kisaki Rai lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm đồng phục cảnh sát để dạy cho các con: “Nhìn xem, người mặc quần áo như vậy chính là các cô chú cảnh sát. Nếu Matsu và Hiro không tìm thấy mẹ thì có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ."

Đối với bộ đồng phục vạn phần quen thuộc này, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không biết nên nói gì tiếp.

Hôm nay thôi vậy, lần sau phải bàn bạc kỹ hơn.

Lần này sự dễ thương coi như vô ích rồi, không nghĩ tới mẹ lại không trúng chiêu này.

Trên thực tế Kisaki Rai cảm thấy học võ để tự vệ là lựa chọn đúng đắn, nhưng sở dĩ cô từ chối bọn nhỏ là vì trong không gian hệ thống có giáo trình dạy judo nên không cần tốn thêm thời gian nữa.

Dòng thời gian trong không gian hệ thống trôi rất chậm và hệ thống cung cấp những giáo viên giỏi nhất.

Cô mỗi ngày chỉ ngủ một giờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô học tập trong không gian hệ thống, nhưng trong không gian hệ thống đã trôi qua sáu giờ. Tốc độ chậm sáu giờ này rất thích hợp để cô chăm chỉ học tập, rèn luyện.

Cô vô thức ngáp dài. Hôm nay cô lái xe sớm rồi lại thu dọn đồ đạc khi đến nhà mới. Sau khi thả lỏng, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Bọn nhỏ cũng rất phối hợp dụi mắt nói: "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá."

Cơn buồn ngủ thực sự rất dễ lây lan. Kisaki Rai ôm từng đứa một rồi nằm xuống ngủ. Cô sau khi tắm rửa thay quần áo xong rồi cùng các con chìm vào mộng đẹp.

Sau khi cô chìm vào giấc ngủ sâu, Matsuda và Hiromitsu đáng lẽ đang ngủ say sưa đột nhiên trèo xuống.

Hai người lén lút vào một căn phòng trống khác, nhìn nhau chằm chằm: “Phải làm sao bây giờ?”

“Tớ nghĩ mẹ không muốn học. Nguyên nhân lớn nhất là do chúng ta, mẹ bận rộn chăm sóc chúng ta hàng ngày, làm sao có thể có nhiều thời gian như vậy?" Matsuda gãi gãi mái tóc xoăn của mình, cảm thấy hối hận không thể giải thích được.

Hiromitsu trầm tư một lát: "Hay chúng ta bảo mẹ mời bảo mẫu?"

Kisaki Rai là người có tiếng nói mạnh mẽ nhất trong gia đình, và người có ảnh hưởng lớn thứ hai trong gia đình chính là người anh trai tiện nghi hiện tại, bạn thân kiếp trước của họ, Hagiwara Kenji. Vấn đề này cần có sự giúp đỡ của Hagiwara.

"Chờ Hagi trở về, chúng ta sẽ thương lượng với cậu ấy một chút."

Hagiwara, người được bọn họ nhớ mong, đang tham gia lớp thể chất với Conan và những người khác, Hagiwara không nghĩ việc vào lớp một là vấn đề lớn. Dù sao cậu cũng còn vượt qua khoảng thời gian học mẫu giáo nhàm chán rồi.

Hoà mình vào chung với mấy đứa học sinh tiểu học này cậu vẫn rất thăng hoa, hô mưa gọi gió.

Vào ngày thứ hai sau khi đến trường, cậu đã có một khoảng thời gian vui vẻ với tất cả học sinh trong lớp khi nhiều học sinh nhìn thấy cậu đã tặng đồ ăn nhẹ, sữa và thậm chí cả những tấm thẻ siêu nhân Kamen mà mấy đứa nhóc yêu quý.

Nhưng điều cậu chú ý nhất vẫn là Conan và Haibara Ai.

Hai đứa trẻ này thực sự trông không giống trẻ con và một số chi tiết bộc lộ sự trưởng thành vượt thời gian. Ví dụ, trong lớp thể dục lúc này, mọi người đều cùng nhau chơi bóng đá, và kỹ năng đá bóng cực điêu luyện của Conan rất đáng kinh ngạc.

Không phải trẻ em chơi bóng đá không giỏi, mà ở tầm tuổi này dù giỏi bóng đá nhưng kỹ thuật chắc chắn không tốt lắm. Nhưng —— Conan chơi bóng rất giỏi, khả năng làm quen và kiểm soát cơ thể của cậu ấy vượt xa những gì một đứa trẻ có thể sánh được.

"Hagi, cậu đang nhìn tớ à?" Conan nhìn sang Hagiwara, hai người đã gọi thẳng bằng tên.

Hagiwara vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy, tớ đang nhìn cậu"

Nhìn một cách công khai, người ta sẽ không phát hiện ra tiểu tử Conan này quả thực rất thông minh, khó có thể giấu được cậu ta.

Conan xấu hổ mà cười cười: "Sao cậu lại nhìn tớ?"

"Tớ cảm giác Conan thật sự rất là lợi hại, cậu đá bóng giỏi như một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp vậy." Hagiwara quả thật thưởng thức kỹ năng chơi bóng của Conan, cho nên cậu nói nghe không ra nửa phần giả ý.

Bên cạnh họ, người bạn mới và cũng là bạn cùng lớp của họ, Yoshida Ayumi, xen vào: "Những quả bóng của Conan đặc biệt đáng sợ và có thể khiến phạm nhân bất tỉnh."

Hagiwara:...... Điều này không bình thường chút nào.

"Không, không thể nào, bóng đá sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy được." Cậu giả vờ khó tin hơn những gì cậu cảm thấy trong lòng.

Một cậu bé có tàn nhang khác tên Tsuburaya Mitsuhiko giải thích: "Đó là đạo cụ bác tiến sĩ làm cho Conan. Giày của Conan là đôi giày tăng cường sức mạnh cho đôi chân do bác tiến sĩ chế tạo ra."

Tiến sĩ.

Giày tăng cường sức mạnh cho bàn chân.

Huy hiệu đội thám tử nhí.

Để đến gần bọn họ, Hagiwara lúc này đã chủ động đề nghị: “Nghe nói các cậu thành lập một đội thám tử nhí, có thể cho tớ tham gia cùng được không?”

Trước khi Conan kịp nói gì, Genta và những người khác đã đồng ý, đặc biệt là Ayumi. : "Chúng tớ cũng đặc biệt muốn mời cậu tham gia cùng đó!"

"Đội thám tử nhí, xông lên!"

Họ giơ tay thành nắm đấm một cách hào hứng và chạy nhanh hơn sau khi đuổi theo quả bóng.

Conan hoàn toàn không nói nên lời, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt. Hagi đã thành công được nhận vào Đội thám tử nhí, sau này cậu sẽ phải chăm sóc thêm một đứa trẻ khác.

-- -- -- -- --

Tác giả có điều muốn nói:

Mẹ Rai: Nếu con có việc gì, hãy đến gặp chú cảnh sát, chú cảnh sát sẽ giải quyết cho con. <⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠↗

Đội Học Viện Cảnh Sát: Silence.jpg (⁠ー⁠_⁠ー⁠゛⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro