Chương 8: Đội thám tử nhí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một giấc ngủ cũng là lúc học sinh tiểu học tan học, Kisaki Rai tỉnh dậy và nhìn thời gian.

"Mẹ, sao mẹ lại khẩn trương vậy?" Hiromitsu nâng đầu nhỉ lên, giọng ấm áp hỏi.

Kisaki Rai vội vàng nói: "Wataru và Hiromi chắc là đói rồi, Hagi cũng sắp tan học, tối hôm qua khi nói chuyện với Hagi, mẹ đã hứa sẽ đón thằng bé."

Ánh mắt Hiromitsu hơi nheo lại: "Mẹ bận rộn quá."

Trong giọng điệu của cậu có chút đau lòng và ủy khuất dành cho mẹ.

"Dì Kazuha nói qua có thể tìm một dì giúp việc nhà! Mẹ ơi, mẹ có cần tìm một người giúp việc không?" Đôi mắt mèo của bé con trở nên ngấn nước, thoáng có chút tò mò.

Trước khi cặp song sinh chào đời, cô phải đưa Hagi đi học nên thực sự không thể thuê bảo mẫu trong một thời gian. Tuy nhiên, khi Hagi đi học mẫu giáo và sau khi cặp song sinh tới, cô có thể tự do làm việc ở nhà và có thể tự mình giải quyết mọi việc.

Hiện giờ Hiro nhắc tới việc mời bảo mẫu, Kisaki Rai suy tư một hồi.

Matsu và Hiro là những đứa trẻ có khả năng tự chăm sóc bản thân và có thể chăm sóc các em nhỏ, nhưng cô lại lo lắng về việc trẻ em chăm sóc em bé. Cô thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài, mỗi lần ra ngoài cô ấy không thể mang theo đàn con của mình. Ngay cả khi lũ trẻ ở nhà, dù có hệ thống theo dõi tình hình, hệ thống cũng sẽ chỉ nhắc nhở cô có điều gì đó không ổn.

Nếu thực sự có chuyện gì đó thì đã muộn.

Tìm một bảo mẫu để giúp chăm sóc mấy đứa là một lựa chọn không tồi.

Nhưng liệu tất cả bọn trẻ đều đồng ý không? Sau khi đón Hagi về, cô sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với tất cả các con.

Nhóc Wataru với Hiromi ngủ lâu như vậy, bọn họ bị Kisaki Rai đặt lên xe đẩy và ôm bình sữa uống không ngừng.

Hiromitsu mặc áo liền quần một bên vai và mang theo một chiếc ba lô nhỏ, trong đó có tã lót và khăn giấy cho em trai và em gái.

Matsuda đội một chiếc mũ lưỡi trai nhưng cậu luôn đội ngược hoặc chéo. Đối với người lớn, điều này sẽ khiến mọi người cảm thấy ngang bướng, nhưng đối với trẻ em thì nó chỉ trông dễ thương.

Trường học cách ngôi nhà thuê của họ không xa, bọn trẻ không muốn đi ô tô. Với hai cái đuôi nhỏ của Kisaki Rai đi phía sau và hai bé con bị đẩy ở phía trước, cả gia đình tiến về phía cổng trường tiểu học Teitan.

Sau giờ học, Đội thám tử nhí mời Hagi cùng đi chơi. Hagi vừa đi vừa mỉm cười: "Hôm nay mẹ và những người khác cũng đến Tokyo. Mẹ sẽ đến đón tớ."

"Mẹ của Hagi?!" Không phải chỉ là phụ huynh tới đón thôi sao, các bạn nhỏ kích động thế.

Ayumi mạnh dạn tưởng tượng: "Hagi lớn lên đẹp như vậy, mẹ của Hagi chắc chắn phải là một mỹ nhân tuyệt vời."

Bọn nhỏ không ai mà không thích đẹp, Mitsuhiko cũng tưởng tượng khuôn mặt của Kisaki Rai, nhưng lời nói của Genta mới là bất ngờ nhưng lại phù hợp với tính cách của cậu ấy: "Mẹ cậu nấu cơm lươn có ngon không?"

Hagiwara chỉ mới gặp Genta vào ngày thứ hai, cậu đã nghe Genta nói về lươn rất nhiều lần. Cậu bé này thích ăn đến mức nào --

Thành thật mà nói, gia đình họ không ăn lươn nhiều cho lắm. Họ chỉ có sở thích chung về món lươn. Nếu bọn trẻ không nhắc đến, mẹ cũng sẽ không nghĩ đến việc nấu món lươn.

Nói chuyện suốt từ lớp học đến cổng trường, tầm nhìn của Hagiwara thật phi thường, chỉ liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn thấy cả gia đình giữa dòng người đến người đi.

Conan và Haibara xem như đi cùng bọn nhỏ chạy qua.

Hagiwara không hề có gánh nặng tâm lý nào, ngay cả trước mặt Matsuda và Hiromitsu, cậu cũng vui vẻ lao vào vòng tay của Kisaki Rai và nói đủ thứ lời ngọt ngào.

"Mẹ ơi, đã lâu không gặp, con nhớ mẹ quá đi!"

Hiromitsu mắt mèo kinh hãi: Mới có hai ba ngày thôi, Hagi, cậu đang trợn mắt nói dối à?

Kisaki Rai che miệng, chớp chớp mắt phải: "Hagi, con nhớ bao nhiêu?" Tiếng cười không khỏi thoát ra từ khóe môi.

Hagiwara bẻ ngón tay, tựa hồ đang chật vật đếm, chỉ lắc đầu: "Một ngày không gặp tựa như một năm không thấy, con đã ba ngày không gặp mẹ rồi."

Ba ngày, đó chính là ba năm!

Conan và Haibara với trái tim trưởng thành không cảm thấy gì khác. Họ chỉ bị sốc trước bộ dạng làm nũng của tiểu đại nhân Hagi. So với bộ dạng lúc trước như hai người khác nhau.

Matsuda lặng lẽ híp nửa mắt, mặt của Hagi dày hơn bức tường gấp mười lần.

Ánh mắt này lọt vào mắt Hagiwara, Hagiwara mỉm cười lẻn đến bên cạnh em trai mình, bế Matsuda lên cao rồi xoay vòng vòng: “Matsu, anh cũng rất nhớ em.”

Matsuda vẫy tay phành phạch, đầu dùng sức lắc tránh khỏi Hagiwara nhưng đáng tiếc là không được.

Cậu mới có ba tuổi, còn Hagiwara bảy tuổi, giãy giụa cũng không giãy giụa được, chỉ có thể dùng sức dùng trừng lớn đôi mắt đang không ngừng lên án Hagiwara: "Hagi xấu xa, mau thả em xuống, em muốn đánh anh!"

"Bỏ em xuống!"

Nếu mẹ cậu không có mặt, cậu chắc chắn sẽ đánh nhau với Hagiwara.

Hagiwara chỉ dám lăn lộn cậu khi có mẹ ở cạnh thôi.

【 Hagi, cậu cứ chờ đấy! Mẹ mà không ở đây thì cậu chết với tớ. 】

Nhìn thấy ánh mắt tức giận, đáng yêu đến muốn giết người của Matsuda, Hagiwara đem thả cậu xuống đất, thuận thế nhéo khuôn mặt mềm mại, xoa nhẹ mái tóc xoăn của Matsuda.

Hiromitsu yên lặng bước lại gần Kisaki Rai hai bước, cậu không nghĩ giống Matsuda bị Hagiwara "yêu thương" như vậy, cố gắng hạ thấm cảm giác tồn tại của bản thân.

Hagiwara là người lớn tuổi nhất trong số họ, và việc trở thành trẻ con càng kích phát bản tính vui chơi của cậu. Hagiwara thực sự thích những đứa em trai và em gái này, nhưng! Nó cũng trở nên tồi tệ hơn.

Dù biết rõ bọn họ có ký ức kiếp trước nhưng cậu vẫn coi họ như những đứa trẻ.

"Mẹ và các em cũng nhớ Hagi nhiều." Nói xong cô và Hagi hôn lên má nhau, thậm chí còn cầm lấy tay mấy đứa bé ra và vẫy vẫy.

Date Wataru bây giờ vẫn chưa ngủ, "Ê ê a a" nói chuyện với Hagi, sau đó vươn tay ra chỗ Hagi.

Kisaki Rai ở bên cạnh giải thích câu chuyện của đứa trẻ: "Wataru đang nói rằng con rất nhớ anh trai mình phải không?"

Wataru liếc nhìn Matsuda đang âm thầm hừ nhẹ một tiếng, mỉm cười gật đầu phù hợp với lời nói của Kisaki Rai. Tất nhiên, điều cậu thực sự muốn nói là hagi đã làm rất tốt.

Ai bảo Matsuda với Hiromitsu lúc trước ở nhà lấy cậu ra làm chò đùa, hiện tại đến phiên bọn họ bị Hagi trêu, nhìn vui biết bao.

Conan và những người khác tiếp tục đứng nhìn khiến mọi người càng thêm ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt tròn xoe. "Mẹ Hagi cũng xinh đẹp như chị Ran vậy!" Ayumi là người đầu tiên phản ứng, ngửi mùi sữa ngọt ngào trên người Kisaki Rai và khen ngợi vẻ ngoài của cô ấy.

Kisaki Rai cũng mỉm cười khen lại: "Em cũng rất dễ thương."

"Xin chào, chị là mẹ của Hagi, chị tên là Kisaki Rai, các em có thể gọi chị là chị Rai." Bọn họ gọi Ran là chị, mà Ran là em họ cô, cho nên cô cũng là chị.

Chỉ là Hagi bé nhỏ của cô cũng bằng tuổi bọn trẻ nên cô nói thêm: 'Nhưng mà, mấy đứa không cần quan tâm đến việc người lớn bọn chị gọi nhau đâu, cứ gọi tên nhau là được."

Khóe môi Conan giật giật, như này cũng khá tốt. Nếu Hagi và mấy đứa nhóc này gọi cậu là chú, cậu sẽ nghi ngờ nhân sinh mất.

Đội thám tử nhí không có nghĩ nhiều như vậy, bọn họ đều gọi Rai là chị và gọi tên của mấy đứa nhóc.

Sau khi làm quen, đội thám tử nhí hỏi: “Chị Rai, chị chuẩn bị về nhà sao?”

Kisaki Rai ngồi xổm xuống cùng bọn họ nói chuyện: "Vẫn chưa. Hôm nay chị mới chuyển đến. Sau khi dọn dẹp xong, trong nhà vẫn còn thiếu một số nhu yếu phẩm hàng ngày, à, chị còn phải mua một ít đồ ăn."

Bọn nhỏ lập tức tranh nhau nói: “Em biết mua ở đâu, chị Rai, để bọn em dẫn chị đi.”

Sau đó Kisaki Rai được bao quanh bởi những đứa trẻ đang đẩy xe đẩy, vừa đi bộ vừa trò chuyện đến siêu thị gần nhất.

Siêu thị lớn nhất quận Beika, những đồ vật muốn mua đều có ở trong đó, Khi Kisaki Rai tới nơi, ngoài việc chú ý đến chuyển động của đàn con, cô còn tò mò xem xét mọi thứ xung quanh.

Sau khi cô đã nhìn đủ và trí tò mò giảm dần, cô đột nhiên quay đầu nhìn quanh góc phố, bước chân dừng lại tại chỗ.

Ayumi và những người khác không rõ: "Chị Rai? Sao chị lại dừng lại vậy ạ?"

"Chị cảm thấy dường như có ai đó đang theo dõi chúng ta." Tuy nhiên, cảm giác đó thoáng qua, cô nghi ngờ liệu đó có phải là trí tưởng tượng của mình hay không. "Có lẽ những người khác tò mò về việc có rất nhiều trẻ con dễ thương xung quanh chị."

Sau khi tự mình tìm được lời giải thích hợp lý, cô tiếp tục bước đi.

Conan vô ý liếc nhìn một góc, sau đó lấy điện thoại di động ra giả vờ trò chuyện với một người bạn, gửi tin nhắn.

Ở góc khuất khuất tầm mắt, người đàn ông mặc áo cao cổ chỉnh lại cặp kính gọng đen, sau đó lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn trên đó.

"Anh Subaru, là anh đúng chứ."

Anh cong môi đáp: "Ừ."

Conan thở phào nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời. Hóa ra là anh Okiya Subaru nên sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, trực giác của chị Rai thực sự vượt quá độ chính xác của người khác. Okiya Subaru không phải là người bình thường. Anh ấy là đặc vụ FBI nổi tiếng - Akai Shuichi.

Akai Shuichi che giấu bản lĩnh, tuyệt đối số một số hai.

Ngay cả anh ấy cũng không nhận ra rằng chị Rai có thể nắm bắt được hướng nhìn của anh ấy.

Điểm này, Akai Shuichi cũng rất kinh ngạc, nếu không nhanh chóng trốn đi, anh đã trực tiếp bị thiếu nữ bắt được. Liệu cô ấy... có phải là một người bình thường không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, thấy Kisaki Rai và những người khác bước đi. Anh đút hai tay vào túi và tiếp tục đi theo, lần này anh che giấu ánh mắt mình kỹ hơn.

Hàng loạt sản phẩm rực rỡ trong siêu thị thật rực rỡ. Hagi và đội thám tử nhí đã giúp đẩy xe đẩy trẻ em vào siêu thị. Kisaki Rai rất thích họ, và điều đầu tiên cô làm khi đến siêu thị là mua cho họ một món quà gặp mặt.

"Hôm nay chị mời khách, các em thích món nào thì cho vào xe đẩy nhé."

Bọn nhỏ hoan hô: "Cảm ơn chị Rai."

Ayumi và những người khác đều chọn một món đồ chơi nào đó, trong khi Conan và Haibara Ai vẫn im lặng, cả hai đứa đều nói: "Em không muốn mua gì cả".

Được rồi, tùy ý bọn nhỏ đi.

Đội thám tử nhí có, khẳng định mấy đứa nhóc nhà mình cũng không thể bỏ qua.

Hagiwara cầm một mô hình xe đua, Matsuda chọn Lego còn Hiromitsu chọn súng bắn tỉa đồ chơi.

Kisaki Rai chính mình tuy rằng là người lớn nhưng cũng có chút tính trẻ con, nhìn mấy món đồ chơi cô cũng thích cho nên lấy lý do mua quà cho Hiromi chọn hai con gấu bông.

Hiện tại chỉ còn mỗi nhóc Wataru là chưa có quà gì, bị ôm vào trong ngực, nhóc Wataru hoàn toàn không có hứng thú với những đồ chơi này, kết quả khi đi ngang qua một hàng tăm, cậu liền duỗi ra cánh tay đầy thịt của mình.

"A ê a."

Kisaki Rai mặt toát mồ hôi nói: "Wataru, con rất thích tăm xỉa răng sao." Cô không hiểu tại sao thằng bé lại thích tăm xỉa răng như vậy. Thôi con thích thì cứ mua đi. Nếu bé không mở bao bì ra, cây tăm sẽ không lấy ra và chẳng ích gì khi để bé cầm và chơi với nó.

Một lọ tăm xỉa răng được để vào xe đẩy trẻ em, nhóc Wataru cười cười.

Chợt Kisaki Rai cảm thấy trên cổ mình có hơi ẩm ướt. Khi cô nhìn kỹ, nhóc Wataru  đang cố ngậm chặt miệng lại và dùng bàn tay nhỏ bé lau sạch bằng chứng trên miệng.

Nước dãi không tự chủ được chảy ra từ miệng, Wataru vùi đầu im lặng tại chỗ.

"A, Wataru đừng xấu hổ mà con, răng mọc ra sẽ chảy nước miếng." Cô lấy khăn giấy mềm mại giúp cậu lau đi, còn khảy khảy đầu nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh của cậu.

Nhưng mà nhóc con Wataru bi phẫn cực kỳ, có đánh chết cậu cậu cũng không ngẩng đầu lên.

Tiếng cười vui vẻ bên cạnh tựa như âm thanh thần kỳ tràn vào tai cậu, cậu không nghe, không nghe.

Lúc này, Matsuda lấy núm vú giả trong ba lô của Hiromitsu ra và đưa cho Kisaki Rai. Sau khi bé được một tuổi, thời gian sử dụng núm vú giả bắt đầu giảm đi nhưng không phải là không thể sử dụng được.

Trước tiên cầm núm vú giả ngậm để đỡ nghiến răng, khi đi ra ngoài đã quên mất không mang theo đồ nghiến răng.

Kisaki Rai nhẹ giọng dỗ dành nhóc Wataru, cẩn thận đưa núm vú cao su cho cậu, so với không ngừng chảy nước miếng, cậu lựa chọn ngậm.

"Trong giai đoạn này, cô có thể mua một số máng chống nghiến răng cho bé.” Người đàn ông cao đeo kính với mái tóc màu nâu nhạt đến hồng chậm rãi bước đến gần, cuối cùng đưa tầm mắt về phía bé Wataru.

Đôi mắt cười tủm tỉm đôi nhìn không ra cảm xúc gì khác.

"Anh Subaru

"Subaru-san."

Haibara Ai híp mắt, lãnh đạm cảnh giác: "Tại sao anh lại ở đây?" Người đàn ông này luôn xuất hiện xung quanh họ, và họ không biết ý định của anh ta là gì.

Như thể nghe thấy một giọng nói và ngữ khí quen thuộc, Hiromi trong xe vươn vai và phát ra vài tiếng "cạch cạch".

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Kẻ thù của Matsuda: — Hagi. (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

Akemi cũng đã gặp Subaru, nhưng tiếc là cô ấy vẫn chưa biết đó là Akai Shuichi. ¯⁠\⁠_⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠_⁠/⁠¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro