Chương 11: Rất nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếm thêm một miếng nữa, anh nhướng mày suy nghĩ và tính toán xem mình cần thêm bao nhiêu muối để có được hương vị vừa phải.

Conan cười khan vài tiếng rồi lại hô to: "Akai-san, Akai-san."

"Không cần sốt ruột, chú không nhận thấy khí chất của tổ chức trên người cô ấy." Cô ấy có một bí mật, nhưng nó có lẽ không liên quan gì đến những gì họ cần quan tâm.

Nói xong, bàn tay giơ lên ​​hơi rơi xuống bàn bếp, anh cầm lọ muối lên lắc hai lần.

Những bông hoa muối trắng như tuyết rơi từ lỗ trên đầu lọ và biến mất không dấu vết ngay khi nhúng vào món cà ri màu nâu. Bong bóng nổi lên làm tăng tốc độ lan tỏa của muối trong nồi.

Akai Shuichi khuấy động, lại múc thêm một thìa nếm thử, lông mày đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Haizz -- Akai-san dạo gần đây thật sự là trầm mê nấu ăn, Conan chống cằm ở phía sau chăm chú nhìn động tác của anh.

Về phần chị Kisaki Rai, Akai-san cũng cho cậu đáp án rồi, nếu Akai-san đã nói như vậy, Conan đương nhiên là tin tưởng phán đoán của anh.

Không thể nào tất cả những người có điều gì đó kỳ lạ đều là người của tổ chức, nếu đúng như vậy thì thật khủng khiếp. Nếu thực sự đến mức đó, Gin đã có thể giết chết cậu chỉ bằng một phát súng mà không cần lo lắng nhiều đến thế.

Vì không liên quan gì đến tổ chức nên không cần thiết phải khám phá bí mật của người khác. Conan cũng hạ tâm xuống.

Suy cho cùng...... Ai mà chẳng có điều gì đó mà họ không muốn người khác biết.

Kisaki Rai không biết chuyện gì đang bí mật xảy ra, ở trong nhà vui vẻ biết bao nhiêu.

Sau bữa tối, cô ôm năm bé con hít một hơi thật sâu. Bọn trẻ không có việc gì làm nên chúng lấy đồ chơi mua ở siêu thị ra chơi.

Tay cô bắt đầu ngứa ngáy khi nhìn bọn trẻ chơi, cô lịch sự nói với nụ cười trên môi: "Hiro, con chơi một mình có ổn không? Mẹ có thể chơi cùng con được không?"

Nói đến "đường hoàng", thực tế là cô cũng muốn chơi một phen.

Ở chung ba năm, Hiromitsu cực kỳ quen thuộc ngây thơ mà cười: "Mẹ, tới chơi với con đi, con không biết chơi."

Đám nhóc giả này hầu hết đều cảm thấy hình thức ở chung kiểu này rất thú vị. Mặt ngoài thì mẹ của họ là người yêu thương họ, nhưng thật ra phải ngược lại mới đúng.

Bọn họ cũng nguyện ý chiều chuộng người mẹ vẫn còn tâm tính như một đứa trẻ.

Kisaki Rai sau khi trải qua huấn luyện trong không gian hệ thống, giả làm một tay bắn tỉa và xạ thủ, nhưng làm điều đó một cách dễ dàng thì thật nhàm chán. Cô luôn tuân thủ các quy tắc và quy định trong không gian hệ thống, nhưng hôm nay cô quyết định thử chơi đồ chơi.

Cô sẽ thử đảo ngược nó và xem nó sẽ có hình dạng kỳ lạ như thế nào.

Bước đầu tiên làm xong, Hiromitsu liền vội nói: "Mẹ ơi, hình như ngược rồi."

Đôi mắt của người chuyên nghiệp tối sầm lại khi nhìn thấy Kisaki Rai lắp ráp linh tinh như vậy.

"Hiro! Bảo bối! Con đừng nói, để mẹ thử xem! Mẹ cảm thấy mẹ có thể làm được." Cô biết nên lắp như thế nào, nhưng cô không muốn làm như vậy. Ai nói chơi lắp ráp thì phải chính xác như bản vẽ.

"Được rồi, vậy...... Mẹ, mẹ cố lên."

Cô nhìn vào những bộ phận đang được cầm trên tay, nhìn chúng rồi đặt chúng xuống. Có lẽ cô đang nghĩ xem bộ phận nào có thể thẳng hàng với bộ phận nào. Phải mất nhiều thời gian để lắp đặt một bộ phận và các chuyển động rất lạ. Sau khi lắp đặt một phần, Hiromitsu nhìn mô hình súng bắn tỉa, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, hồi lâu không thể phun ra.

Hagiwara xem náo nhiệt đến mặt mày cười rộ cả lên, cậu còn vỗ tay: "Mẹ ơi, mẹ lắp nhanh thật đấy!"

Hiromitsu tức khắc hỗn độn.

Xoa xoa mắt, quả thực nhìn thấy Kisaki Rai đang cầm mô hình đã lắp ráp và sắp xếp nó một cách tùy ý.

Cổ họng cậu như nghẹn lại, mô hình bề ngoài nhìn qua không hề khác so với ảnh mẫu, nhưng là!! Cậu cực kỳ rõ ràng, tất cả cấu tạo bên trong đều rối loạn lung tung.

Ở một khía cạnh nào đó, mẹ quả thật rất ưu tú.

Hiromi ôm quả cam tròn vo trong lòng cảm thán: Kỹ năng bắn tỉa của Dai-kun là tốt nhất, và thời gian để anh ấy lắp ráp một khẩu súng bắn tỉa là không thể tin được. Nhưng mẹ cũng khéo tay lắm. Lần đầu chơi mô hình mà mẹ đã có thể ghép được!

Không biết vì sao nhưng cô cực kỳ tin tưởng Kisaki Rai. Mẹ chính là người lợi hại nhất trên thế giới này.

"A, nha!" Cô giơ quả cam lên trong lòng bàn tay nhỏ nhắn và duỗi nó ra trước mặt Kisaki Rai. Phần thân dưới của cô vẫn dán chặt vào chiếc đệm mềm, và phần thân trên nghiêng về phía trước một góc 45 độ.

Nhưng vì cô quá nhỏ và tay không khỏe nên màu cam 'lộc cộc' rơi khỏi lòng bàn tay và lăn vài vòng trên đệm, cuối cùng bị khuôn mặt thịt của Wataru chặn lại.

Mùi cam xộc thẳng vào mặt, Date Wataru nhất thời không thể khống chế được bản tính của đứa bé, liền mở miệng cắn một miếng.

Những chiếc răng sữa mọc lên để lại vết nông trên vỏ cam, vị chua chát của vỏ cam lập tức khiến cậu choáng váng.

"Phốc, phì, phì." Sắc mặt nhóc Wataru điên cuồng, cái lưỡi nhỏ không ngừng thè ra, nước bọt dọc theo hai bên lưỡi chảy ra.

Kisaki Rai nhặt quả cam lên, lại xách nhóc Wataru ôm vào ngực đút nước cho cậu, còn chụp lại ảnh làm kỷ niệm cho nhóc Wataru.

Cô dở khóc dở cười, nhẹ điểm điểm mặt nhóc Wataru: "Wataru, không thể cắn linh tinh con nhé, vạn nhất cắn phải đồ cứng sẽ bị đau."

Cô trịnh trọng đưa một chiếc bánh quy dài cứng có mùi rau củ cho Wataru: "Nếu ngứa răng thì cứ cắn cái que nghiến răng này."

Nhóc Wataru:...... thực sự muốn lớn lên bằng tuổi của Matsuda và những người khác chỉ sau một đêm.

Lúc Matsuda bọn họ tầm tuổi này, bọn họ có làm mấy cái hành động giống mình không? Bỏ lỡ thời trẻ con Matsuda với Hiromitsu, thật đáng tiếc.

Thời gian nhàn hạ tốt đẹp đều là một loại mỹ diệu.

Kisaki Rai nhân cơ hội này hỏi mấy nhóc con nhà mình về việc thuê bảo mẫu.

Con cái của người khác ít nhất sẽ nghĩ về điều đó và hỏi bảo mẫu là gì mà không đề cập đến sự đồng ý. Tuy nhiên, những đứa con của cô ấy dường như trở nên thoải mái hơn sau khi cô đề nghị và chúng lập tức gật đầu đồng ý.

"Các con không muốn hỏi bảo mẫu là gì à?" Kisaki Rai mặt mờ mịt.

Matsuda: "Còn không phải là người chăm sóc bọn con sai, trong TV thật nhiều."

"......" Kisaki Rai hồ nghi nói, "Các bảo bối, các con sẽ không cảm thấy không quen khi có người lạ ở trong nhà sao?"

Hagiwara và Hiromitsu một trái một phải: "Mẹ ơi, nếu có người giúp mẹ thì mẹ có thể ngủ ngon!"

Kisaki Rai lần lượt vò bọn nhãi con một chút, trong lòng không chỉ như có dòng nước ấm chảy qua, mà là ngọn lửa bốc cháy hừng hực, cháy đến nóng rực.

Cái gì bạn trai, đều không bằng bảo bối nhà cô.

Một lúc sau, cô không nhịn được nữa, ôm đàn con vui vẻ đề nghị: "Hôm nào chúng ta ngủ cùng nhau như một gia đình nhé!"

Bầu không khí ấm áp bị vỡ tan thành từng mảnh, bọn nhóc con nhanh chóng tìm lý do.

Hagiwara khoa tay múa chân nói: "Mẹ, cô giáo nói các bạn học sinh lớp một cần phải tự lập."

"Mẹ, tư thế ngủ của con không tốt!" Matsuda vèo một chút vọt tới cửa phòng, phòng khách chỉ để lại âm cuối, "Con đi ngủ đây!"

Một cái, hai cái không muốn, ánh mắt dừng lại trên người Hiromitsu.

Hiromitsu cũng mở miệng: "Mẹ, giường quá nhỏ, con sợ đè vào các em."

Kisaki Rai tâm vỡ thành một mảnh một mảnh, vừa rồi cảm động tất cả đều ném cho chó cả. Ô ô ô, đó là điều không tốt ở con mình. Mẹ muốn gần gũi với các con của mình, cơ mà chuyện gì vậy?! Kết quả là mấy đứa nhóc của cô ấy quá chu đáo.

"Đi thôi, đi ngủ sớm đi."

Kisaki Rai xua xua tay bất đắc dĩ cười khẽ, nhìn theo bọn họ vào phòng, sau đó tay trái là Wataru, tay phải là Hiromi, trực tiếp ôm lên trên giường.

Giường ngủ này của cô có rào chắn, không sợ nửa đêm nhóc con rơi xuống giường.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho các con và bản thân, cô nằm xuống giữa hai bé con và quyết định tận hưởng một đêm tự do mà không cần phải vào không gian hệ thống để huấn luyện.

Hôn hôn mặt Hiromi, xoa xoa, thơm thơm cánh tay đầy đặn của Wataru, hoàn mỹ.

Trước khi đi ngủ, cô mơ hồ nghĩ đến những món ngon ở quán cà phê Poirot mà Hagi đã nhắc đến, trong đầu cô mơ hồ nghĩ xem ngày mai mình có nên gọi món của Poirot không......

Bỗng nhiên, cô tiến vào mộng đẹp.

Trong khi họ đang ngủ say, Amuro Tooru đang ngồi một mình trên mép giường trong một căn hộ, thỉnh thoảng dùng ngón tay bấm chuột. Bức ảnh tiếp theo hiện lên, nhưng mắt anh vẫn dán chặt vào bức ảnh đó một lúc lâu.

Trong căn phòng tối, đèn đã tắt, chỉ có ánh sáng của notebook chiếu vào mặt anh, ánh sáng ấm áp không thể lọt vào đôi mắt đen như màn đêm, xa và sâu.

"Hiro, mọi người, tớ rất nhớ các cậu."

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Kisaki Rai: Hãy ngủ cùng nhau như một gia đình nào! (Đàn con vội vã giải tán) Khóc.jpg ಥ⁠‿⁠ಥ

Vai trò của Tooru sắp bắt đầu thú vị hơn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro