Chương 12: Mẹ là Mahou shoujo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mahou shoujo: Ma pháp thiếu nữ

-- -- -- -- --

Sau khi tỉnh dậy, Kisaki Rai rón rén xuống giường nhìn phòng trẻ em đang đóng cửa, cô tưởng bọn trẻ còn đang ngủ nên đi đánh răng.

Tuy nhiên, căn phòng sống động hơn cô nghĩ rất nhiều. Ba người họ đang ngồi giữa giường, trùm chăn bông, trò chuyện rôm rả.

"Ngày hôm qua tớ mơ thấy Zero." Hiromitsu ánh mắt ảm đạm nói.

Matsuda bĩu môi: "Về sau cũng không phải không thấy được."

Từ miệng họ, Hagiwara biết rằng hai người này chưa tận mắt nhìn thấy Amuro Tooru hiện tại. Khi được hỏi tại sao, họ nói rằng họ sợ bị Zero nhận ra ngay lập tức, lại sợ chuyện tái sinh bị người khác ngoài Zero biết sẽ gây ra rắc rối lớn cho Kisaki Rai.

Hagiwara ôm bụng cười, cười ngặt nghẽo đến mức suýt ngã xuống giường.

"Đầu óc của các cậu thông minh như vậy, tại sao lại mắc kẹt ở chỗ này? Nghĩ kỹ xem, chúng ta đều là người chết, đã chết đến không thể chết được nữa. Cho dù nói là từ cõi chết trở về, chỉ sợ chúng ta sẽ bị coi là có vấn đề về não." Tuy nhiên, không loại trừ khả năng một số người bị bệnh tâm thần và cho rằng đó là sự thật, nhưng không phải là Zero. Dù Zero có nhìn vào họ cũng sẽ không nghĩ rằng họ đã sống lại lần nữa.

Chỉ cần bọn họ không đâm thủng tầng giấy này, cho dù Zero có cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ sẽ suy nghĩ trong lòng, thuận tiện ngầm điều tra mẹ một chút mà thôi.

Thân phận của mẹ ngay cả mấy người Toyama Ginshiro đều cảm thấy không có vấn đề, cho nên không phải cái vấn đề to tát gì cả.

Hagiwara cười nhạt thở dài một cái, nhướng đuôi lông mày: "Đã tới Tokyo rồi, muốn tránh Zero là không thực tế. Kỳ thật trong mấy người chúng ta, Zero cũng chỉ gặp qua bộ dáng khi còn nhỏ của Hiro."

Nhìn thấy bọn họ, Zero nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy giống, nhưng nếu nhìn thấy Hiro, đó chính là cảm thấy giống y như đúc.

Sau khi nghe xong, Matsuda đột nhiên vỗ vai Hiromitsu nói: "Nếu gặp Zero, cậu hãy tránh đi một chút."

"......"

Người muốn gặp Zero nhất chính là Hiromitsu, nhưng cậu lại là người không thể bất cẩn xuất hiện trước mặt Zero nhất.

Hagiwara ý vị thâm trường mà liếc hướng về phía Hiromitsu: "Tạm thời không nói những chuyện này nữa, hãy nói về một người đặc biệt mà tớ phát hiện được."

Hình ảnh một cậu bé đeo kính không thể không hiện lên trong tâm trí, cậu ta có rất nhiều đồ vật thú vị và không ít bí mật.

"Từ từ, ngày hôm qua chúng ta hình như đã quên hỏi Hiromi một chuyện."

Đúng rồi...... Cái chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất.

Cơ thể trẻ em đôi khi dễ xúc động và rất dễ quên đi những điều quan trọng.

Hôm nay nếu có thời gian rảnh, lại đem Hiromi qua hỏi. Sợ sau này sẽ quên, Hagiwara ghi lại vào bản ghi nhớ trên điện thoại.

Cùng lúc đó, sau khi đánh răng và rửa mặt, Kisaki Rai vươn vai, đối mặt với gương và bắt đầu thực hiện các động tác judo mà cô đã học được trong không gian. Đôi chân thon thả của cô bộc phát sức mạnh phi thường.

Hình ảnh phản chiếu trong gương đập vào mắt cô, cô giật mình lùi lại một bước và vấp phải chân trái. Với sức mạnh cốt lõi mạnh mẽ cùng phản xạ nhanh nhạy, cô nhanh chóng tìm ra cách giữ thăng bằng cơ thể và ổn định lại.

Cô lập tức che mặt lại, tự nhủ: “May là không có ai nhìn.”

Nếu các con nhìn thấy cô bị vấp ngã xuống đất, chúng nhất định sẽ cả kinh trừng mắt và cho rằng cô đã trưởng thành rồi mà vẫn ngốc nghếch.

Cô vỗ nhẹ vào trái tim đang đập thình thịch của mình rồi chậm rãi bước về phía cửa, Kisaki Rai nhìn đồng hồ và ngạc nhiên nhận ra hôm nay họ dậy muộn hơn thường lệ nên cô giơ tay gõ cửa.

"Các bảo bối, mau dậy nào ——"

Đàn con vừa mới trò chuyện trong chăn lập tức giật mình, lần lượt bắt đầu nói: "Mẹ, con sẽ đến ngay!"

"Mẹ, con đang mặc quần áo rồi!"

Mặc quần áo? Phụt, cô thấy có khi là đang chọn quần áo đi.

Kisaki Rai đoán Hagi lại bắt đầu chưng diện, nghĩ lại, có lẽ nên mua quần áo mới cho mấy đứa, bọn trẻ vóc dáng cao rất nhanh, quần áo lúc trước vẫn mặc được nhưng có hơi ngắn một chút.

Ngay khi cô quay lại bận rộn, hệ thống trong đầu cô bắt đầu đếm ngược.

Hệ thống cập nhật 24 giờ ước tính hiện đã gần như được cập nhật xong.

Kisaki Rai hô vang khi hệ thống đếm ngược.

Cánh cửa "Kẽo kẹt" mở ra và mấy đứa trẻ vừa nghe thấy từ "zero" phát ra từ miệng cô.

Nhẩm xong cô vui vẻ giơ tay lên. Bọn nhóc nhìn nhau thắc mắc, phải chăng cách âm của nhà kém quá?

Cảm thấy chột dạ, bọn họ không ngừng chú ý đến động tác và biểu cảm của Kisaki Rai, trên mặt chỉ có vui mừng và hưng phấn sau khi hạ lòng bàn tay xuống, cô cong mắt cười. Sau đó cô phát hiện ba nhóc con đang nhìn mình. Cô sửng sốt một chút, cũng chột dạ mà nói: “Mẹ đoán lúc này các con sẽ ra khỏi phòng.”

"......" Bọn họ dễ lừa như vậy sao?

Nếu lúc đếm ngược mà nhìn cửa thì bọn họ sẽ tin, nhưng mẹ không phát hiện ánh mắt của mẹ lúc đó mơ hồ hay sao?! Hừ, chắc chắn là nói dối.

Từng cái đều đã nhìn ra, từng cái cũng không chọc phá lời nói dối vụng về của cô.

"Mẹ, mẹ đoán chuẩn thật đấy!"

Nhìn bọn nhỏ ánh mắt sùng bái, Kisaki Rai mắc cỡ đỏ mặt: "Mẹ, mẹ không có đâu, mau đi đánh răng rửa mặt ăn sáng."

Bọn trẻ lũ lượt lao vào phòng vệ sinh, cô cũng bắt đầu tìm hiểu các chức năng của hệ thống 2.0 sau khi được nâng cấp.

Trước hết, giao diện hệ thống đã trở nên lấp lánh hơn, với một số hình đại diện của các con phiên bản chibi được phản chiếu trên đó. Thứ hai, các khóa đào tạo trong không gian vẫn được giữ lại. Một lần nữa, có một tính năng mới —— lưu trữ hệ thống.

Sau khi đọc hướng dẫn lưu trữ hệ thống, cô rất ngạc nhiên. Này còn cần bảo mẫu gì nữa? Nếu cô ra ngoài và lo lắng cho em bé, cô có thể bật hệ thống lưu trữ và hệ thống sẽ thả một bảo mẫu AI để giúp chăm sóc em bé.

Nhìn bề ngoài, bảo mẫu AI không khác gì con người, cô ấy có kỹ năng giao tiếp bình thường và trông như một người bình thường, nhưng! Bảo mẫu AI sẽ không làm gì thêm ngoại trừ việc chăm sóc sinh hoạt và sự an toàn của em bé tại nhà, hơn nữa lại được hệ thống quản lý nên không cần điều tra chi tiết về bảo mẫu và lo lắng về vấn đề an toàn.

Mẹ bình thường rất vui vẻ, nhưng sau khi họ ra khỏi phòng vệ sinh mới phát hiện hôm nay Kisaki Rai hưng phấn khó hiểu hơn.

Ai —— tóm lại vui vẻ so với không vui thì tốt hơn nhiều.

Kisaki Rai sau khi cho bọn trẻ ăn no, liền bắt đầu cân nhắc làm thế nào đem bảo mẫu AI về nhà. Một lát sau, cô nói cho mấy đứa: "Mẹ chuẩn bị ra nhoài tìm một bảo mẫu, các con thấy ổn không?"

"Được ạ."

Này có cái gì không tốt? Thuê baoe mẫu không phải là kế hoạch của bọn họ hay sao.

Kisaki Rai gật đầu bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, tã, bình sữa đều bỏ vào túi nhỏ, sau đó đem Hiromi ôm vào trong ngực, đẩy xe đẩy ra cửa.

Về phần Wataru liền nhờ Hagi và mấy đứa để ý, Hagi bảy tuổi có thể làm được, nghiễm nhiên bày ra tư thái anh cả như cha.

Sau khi ra khỏi của, Kisaki Rai tìm một nơi không có người nào cả thả xuống bảo mẫu AI, ánh sáng lưu chuyển rồi đột nhiên bảo mẫu AI chân nhân đứng trước mặt cô.

Bảo mẫu trông như một người phụ nữ trung niên hiền lành, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy tin tưởng.

Hiromi đang nằm trong xe đẩy ôm bình sữa với đôi chân nhỏ co lại uống rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người sống, cô rùng mình, bình sữa trực tiếp rơi khỏi miệng cô đổ thẳng vào người. Không phải là ma đâu đúng không...... Cơ mà bọn họ đều có thể sống lại, chứng tỏ có linh hồn tồn tại, vậy có ma là bình thường.

Vừa định lên tiếng thúc giục Kisaki Rai rời đi, cô lại chết lặng khi nghe được những lời như vậy.

"Xin chào, cô Kisaki Rai, tôi là  bảo mẫu AI, xin cô hãy đặt tên cho tôi."

Bảo mẫu AI mỉm cười.

Kisaki Rai suy nghĩ, cảm giác thật khó, cô chính là người đặt tên phế.

"Nếu không thì gọi là Yanagi Eda?"

Mẹ không hề sợ hãi chút nào. Hiromi nuốt nước bọt và lặng lẽ đặt bình sữa trở lại vào miệng. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mẹ mình có phải là cô gái phép thuật huyền thoại không? Bằng không thì làm sao giải thích được cảnh tượng này.

"Xin hỏi cô Kisaki Rai có chuyện gì tìm Eda?" Eda vẫn giữ nụ cười đặc trưng trên khuôn mặt

Kisaki Rai trả lời: "Thỉnh thoảng tôi phải ra ngoài, tôi sợ bọn trẻ ở nhà có thể gặp tai nạn do các thiết bị điện, v.v. Vậy nên hãy giúp tôi chăm sóc chúng."

Eda từ trong lòng ngực lấy ra di động: "Trao đổi số di động, đến lúc đó cần tôi liền gửi tin nhắn cho tôi."

"A."

"Không thể để người khác hoài nghi." Eda nhẹ giọng nói.

Kisaki Rai nghiêm túc gật đầu, lập tức trao đổi dãy số, sau đó sau đó ký hợp đồng với Eda theo quy trình thực tế.

Eda cũng không bị thu hồi về hệ thống, mà rời khỏi đây như một người bình thường và bình thường, sử dụng danh tính do hệ thống sắp xếp và số tiền đưa cho bà để sống trong một căn phòng gần nhà Kisaki Rai ở quận Beika.

Cong một chuyện khiến Kisaki Rai muốn chúc mừng một chút.

Cô nói với Hiromi đang giả vờ ngủ trong xe đẩy: "Hiromi, sau này sẽ có bảo mẫu giúp chăm sóc con tốt hơn. Được rồi —— mẹ sẽ đặt mua đồ ăn mang về từ Poirot để giao đến tận nhà!"

"Nghe Hagi nói, đồ ăn ở Poirot rất ngon, cũng giúp mấy đứa thay đổi khẩu vị."

Hiromi vẫn còn choáng váng muốn về nhà thật nhanh, cô muốn nói cho các anh mình biết bí mật lớn này.

Trời đất ơi, mẹ tôi thế nhưng không phải là người thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro