Chương 13: Amuro đến nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng mi dài cong cong không ngừng rung rinh, chứng tỏ trong lòng Hiromi đang không bình tĩnh.

Nhưng mà đâu chỉ không bình tĩnh, cô quả thực muốn vui sướng đến ngất, lúc trước còn lo lắng mẹ đi vào cái thế giới nguy hiểm này sẽ xảy ra chuyện. Hiện tại nhìn lên, mẹ còn có thể triệu hồi ra "người", kể cả không phải ma pháp thiếu nữ cũng không phải người mặc ai xâu xé.

Người của tổ chức có lợi hại hơn mẹ được sao! Không có! Bọn họ không thể biến ra một người!

Có lẽ vì quá vui mừng nên Hiromi đang giả vờ ngủ đã phun ra một bong bóng trong suốt, rực rỡ và bắt mắt dưới ánh nắng.

Kisaki Rai giúp cô bé xoa xoa khóe môi: "Ngủ đến thật vui vẻ."

Trên đường về, cô bấm số của quán cà phê Poirot, ngay sau đó một giọng nam trong trẻo, nhẹ nhàng và lịch sự vang lên từ đầu bên kia: “Cafe Poirot xin nghe.”

"Amuro-san, anh khoẻ chứ."

Amuro Tooru có chút kinh ngạc: "Cô Kisaki Rai, là cô sao."

Nghe giọng nói của anh giống như nghe âm thanh của một con suối trong trẻo, rất thoải mái, Kisaki Rai cũng không câu nệ: "Amuro-san, Hagi đã mấy lần khen ngợi kỹ năng nấu nướng của anh. Hôm nay tôi muốn nếm thử, nên xin anh Amuro giới thiệu cho tôi một số món ăn đặc biệt được chứ."

Cậu nhóc Hagi kia khen anh? Tưởng tượng thấy hình ảnh, Amuro Tooru cười ngâm ngâm nói: "Không thành vấn đề."

Lần trước, Hagi ăn một số món ăn không nhiều, trong khi những người khác lại ăn nhiều. Amuro Tooru dựa vào những món này mà đưa ra gợi ý, đồng thời hỏi thăm sở thích của cô và những đứa trẻ khác, cuối cùng đề xuất sáu món.

"Cảm ơn Amuro-san ~" trò chuyện có một đoạn thời gian, Amuro Tooru không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ngược lại rất nghiêm túc mà đề cử món ăn cho cô, cô không tự chủ được mềm mại nói cảm ơn anh đã trợ giúp.

Amuro Tooru nghĩ đến lần trước nhìn thấy cô, với khuôn mặt trái xoan và đôi mắt trong veo hơi tròn, giọng nói mà cô cảm ơn anh hôm nay cũng nhẹ nhàng như vẻ ngoài của cô vậy.

Không biết như thế nào, anh lại là cảm thấy cô giống như một chú mèo con dễ thương.

"Kisaki-san, đại khái một tiếng rưỡi sau có thể đưa đến, cô cảm thấy có thể chứ?" Anh thích động vật nhỏ lông xù, trong nhà cũng nuôi một chú chó trắng tên Haro, cho nên đối với Kisaki Rai có chút giống mèo, ngữ khí của anh cực kỳ nhu hòa.

Kisaki Rai vui vê trả lời: "Đương nhiên có thể, Amuro-san, anh vất vả rồi."

Điện thoại có thể che giấu cảm xúc trong giọng nói của một người, nhưng Amuro Toru có thể cảm nhận rõ ràng niềm vui của cô, điều đó có nghĩa là cô cảm thấy vui vẻ hơn so với những gì anh cảm nhận được.

Tại sao cô có thể vui mừng vì một điều nhỏ nhặt như vậy?

Amuro Tooru tự đáy lòng hâm mộ tâm thái của cô, bị tâm trạng của cô lây nhiễm, anh không khỏi cảm thấy thoải mái.

Sau khi cúp điện thoại, Kisaki Rai vừa đẩy xe vừa nói chuyện với Hiromi, dù biết con bé còn nhỏ và cô chỉ đang nói chuyện một mình nhưng cô vẫn muốn nói chuyện một chút.

"Hiromi, anh Amuro là một người rất dịu dàng, còn là đồ đệ của chú Mori, đang học cách trở thành một thám tử lợi hại. Mẹ đã nói với Hiromi về chú Mori rồi đó, chính là đặc biệt nổi tiếng với biệt danh 'Kogoro ngủ gật'."

Người tên Amuro thì Hiromi không biết, nhưng Mori Kogoro thì cô biết nha!

Khi đó cô còn giả làm học sinh ủy thác Mori Kogoro giúp cô tìm người, còn phát hiện đứa bé Conan này rất đặc biệt. Nếu nói là Mori Kogoro lợi hại, không bằng nói là đứa bé bên người ông ấy không bình thường.

Cô tự nhận mình không phải là người thông minh, nhưng dựa trên những thông tin hiện giờ cô biết về loại thuốc có thể khiến con người nhỏ lại, cô phỏng đoán Conan có lẽ chính là một thám tử nổi tiếng nào đó bị tổ chức cho uống thuốc nên mới biến thành dáng vẻ này.

Kisaki Rai tiếp tục nói: "Quá hai ngày nữa, sau khi sắp xếp mọi thứ xong, gia đình chúng ta sẽ đến thăm chú Mori."

Chú Mori trừ bỏ là thám tử ra, lúc trước cũng là cảnh sát hình sự, không thể không nói, cô rất có hảo cảm với cảnh sát, cho nên cũng rất tò mò về Mori Kogoro, người mà cô chưa từng gặp mặt trực tiếp.

Hiromi có thể nghe thấy sự mong đợi và khao khát trong giọng điệu của mẹ, trong lòng cảm thấy lo lắng vuốt mồ hôi, mong mẹ cô vẫn có thể giữ được tâm thái bình thản sau khi gặp họ ngoài đời.

"Hiromi, chúng ta mau về nhà thôi!"

Hiromi hừ một tiếng, giả vờ tỉnh dậy, không để Kisaki Rai một mình nói chuyện buồn chán.

Những lời thì thầm bên đường đột nhiên lọt vào tai họ, Hiromi vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, Kisaki Rai cũng dừng lại và chăm chú lắng nghe.

【 Này, cô đã nghe chưa? Một người phụ nữ mang theo nhiều đứa trẻ đã chết gần đó, và thậm chí cả những đứa trẻ...... Haizz ——】

Một tiếng thở dài tiết lộ kết quả.

【 Đã bắt được hung thủ chưa? 】

【 Vẫn chưa. Tôi nghe có người nói lúc đó anh ấy đi ngang qua và nhìn thấy cảnh sát đang bao vây hiện trường, họ vẫn đang điều tra. 】

Nghe vậy, Kisaki Rai cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như bị rắn bì quanh chân, tóc gáy nhất thời dựng đứng. Trước đây cô chỉ từng thấy những vụ án trên phim truyền hình, ngoài đời cô sống rất yên bình, chưa từng nghe nói có người bị giết, nhưng hôm nay cô lại nghe được tin tức như vậy.

Chân tay không chỉ lạnh lẽo mà cơ thể cũng trở nên cứng đờ, tốc độ đẩy xe đẩy chậm đi rất nhiều.

Thế giới này có vẻ nguy hiểm hơn thế giới trước đây của cô.

Sau khi bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu rồi siết chặt tay vào xe, lặp đi lặp lại trong đầu: Đừng sợ, đừng sợ, học được nhiều chương trình học trong hệ thống như vậy, ngay cả khi bị theo dõi cũng có thể hạ gục đối thủ.

Buổi tối hôm nay phải vào hệ thống tập luyện thêm mới được!

Sau khi bình tĩnh lại, tốc độ đẩy xe của cô đã ổn định trở lại.

Hiromi ở xe đẩy không ồn ào cũng không nháo, cô chỉ tiếp tục suy nghĩ về những gì mình vừa nghe. Khi đến trước cửa nhà, trái tim cô như treo lên tận cổ họng.

Bọn họ bàn tán người bị hại là mẹ của nhiều đứa trẻ, mà mẹ của họ vừa lúc cũng phù hợp hết những điều này, bếu chưa bắt được hung thủ, liệu kẻ đó có tiếp tục gây án nữa hay không? Liệu kẻ đó có theo dõi mẹ của bọn họ hay không?

Lúc này, tiếng kim loại va chạm vang lên, cô chớp mắt nhìn lên, Kisaki Rai đang cầm chìa khóa mở cửa.

Đúng rồi, các anh đời trước đều là cảnh sát, phải đem chuyện này nói cho bọn họ!

Vào trong nhà, Kisaki Rai ôm cô và định đi đến ghế sofa trong phòng khách.

Thật bất ngờ, Hiromi mở miệng hét lên "ê ê a a" và chỉ bàn tay nhỏ bé của mình về phía căn phòng nơi Hagiwara và những người khác đang ở.

Kisaki Rai giả vờ cắn vào bàn tay nhỏ bé của Hiromi, cười nói: “Này, Hiromi muốn chơi với anh trai vậy sao?”

"A."

Anh em có quan hệ tốt, Kisaki Rai thấy vậy liền vui mừng, thay đổi hướng di chuyển.

Hagi bọn họ nghe được tiếng gõ cửa, mỗi người đều nhặt những tờ giấy lộn xộn mà họ đặt trên đệm xốp có ghi kế hoạch cho cuộc gặp mặt với Zero, cả di động lẫn máy tính bảng đều nhét vào chăn hoặc gầm giường.

Đôi tai nhạy cảm của Kisaki Rai nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên trong.

A? Bọn nhỏ đang làm gì bên trong vậy?? Chạy lung tung cái gì?

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, cô hạ ánh mắt nhìn bọn trẻ và đưa mắt nhìn chiếc giường nhăn nhúm. Cô thấy Matsuda đang lén lút giật mạnh góc chăn trên giường như thể cậu đã làm điều gì xấu xa.

Động tác bí mật vẫn bị cô phát hiện.

"Matsu, chẳng lẽ lúc tỉnh lại ngươi không trải chăn ra, là sợ mẹ mắng sao? Chẳng lẽ vừa rồi con vội vàng bận thu dọn chăn bông sao?"

Mấy người họ tưởng mẹ sẽ tìm thấy thứ gì đó dưới chăn nên đã mở to mắt:...... Chúng ta còn chưa kịp mở miệng, mẹ đã nghĩ được lý do hợp lý hộ rồi.

Nhưng mẹ nghĩ như vậy là điều đương nhiên. Anh chàng Matsuda này luôn không dọn dẹp chăn bông sau khi ngủ dậy, không giống như Hiromitsu, người luôn làm việc đó một cách gọn gàng chỉnh tề.

Kisaki Rai mím môi than nhẹ một hơi: "Các con đều là những đứa trẻ ngoan, biết phải gấp chăn nữa, lát nữa mẹ sẽ đến xem, nếu con làm được thì mẹ sẽ không trách con nữa."

Dứt lời cô đem Hiromi ôm tới tấm đệm mềm: "Hiromi muốn chơi cùng mấy đứa, các con có nguyện ý chơi với em gái một lát không?"

"Dạ vâng!" Lại đúng ý họ quá, bọn họ đang có chuyện muốn hỏi Hiromi.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Hiromi đã đưa tay về phía họ nhiều lần, điều này rất khác so với thường lệ. Có lẽ Hiromi cũng có điều gì đó muốn nói với họ.

"Mẹ, bọn con sẽ chơi với các em, cũng sẽ dọn dẹp phòng ngăn nắp."

"Vậy mẹ ra ngoài trước nhé? Chờ lát nữa tới nhìn mấy đứa." Cho đâm nhóc một chút không gian và mặt mũi, để chúng tự mình làm, tin tưởng chúng có thể làm tốt.

Cửa phòng đóng lại nhưng không khoá, bọn họ rất tin tưởng Kisaki Rai, Kisaki Rai cũng sẽ không cảm thấy nên quản mọi chuyện của con. Cô rất tôn trọng bọn nhỏ và sẽ chỉ can thiệp nếu chúng thực sự làm sai điều gì đó hoặc có khuynh hướng sai trái

Kisaki Rai tận dụng thời gian rảnh rỗi này để tập vài động tác judo trong phòng khách.

Nếu có người muốn đánh lén sau lưng thì phải làm sao? Nếu mang theo dao thì nên làm cái gì bây giờ?

Cô cố gắng tưởng tượng một tình huống như vậy xảy ra xung quanh mình và sử dụng những hành động khác nhau tùy theo những tình huống khác nhau.

Cô hướng lên không trung nhưng không cảm thấy gì. Đột nhiên cô nhìn thấy chiếc gối cà rốt trên ghế sofa, mắt cô sáng lên và nhanh chóng chạy tới nhặt nó lên.

Hãy coi những chiếc lá xanh trên đầu gối cà rốt là cánh tay của kẻ thù và phần thân chính của củ cà rốt là thân. Cô phối hợp tay trái và tay phải với cơ thể để thực hiện cú ném ngược hoàn hảo, và chiếc gối cà rốt tội nghiệp vừa rơi xuống thảm.

Mọi người trong phòng không hề nhàn rỗi một giây phút nào.

Kisaki Rai vừa rời khỏi, Hiromi liền dùng cánh tay nhỏ khoa tay múa chân đặt bút viết lên giấy.

"Lập tức." Hagiwara gật đầu, sau đó nằm xuống đất, thò tay xuống gầm giường lấy điện thoại di động ra.

Ghi chú điện thoại sáng lên và lưới chín ô vuông của phương thức nhập xuất hiện ở cuối màn hình.

Date Wataru nháy mắt giơ ngón tay cái lên, phương pháp này dễ hơn việc cầm bút viết và rất nhiều thông tin có thể được viết trong thời gian ngắn.

Còn về Matsuda và Hiromitsu, hai người một người bên trái, một người bên phải, kéo chăn căng ra bằng phẳng.

Khi họ thu dọn xong đồ đạc và vội vã chạy tới, Hiromi đã thò đầu ngón tay tròn trịa ra gõ một đoạn chữ.

"Các anh! Có chuyện lớn rồi! Vừa rồi khi đi ra ngoài, em nghe thấy gần đây có án mạng xảy ra."

"Án tử?" Ý tưởng ẩn giấu trong DNA sắp bị khuấy động.

Hiromi khuôn mặt nhỏ nghiêm túc và tiếp tục chọc từng ngón tay vào, giải thích rõ ràng sự việc. Sau đó, mấy người bọn họ mỗi người một câu, đủ loại khả năng đều được họ đề cập đến.

Hiromi nghe được liền sửng sốt đến không thể sửng sốt hơn.

Các anh đều là thần tiên sao? Phân tích đến độ rất có đạo lý.

Thật tiếc khi Sở Cảnh sát Tokyo thực sự đã mất đi một đống trí tuệ khi để mất họ.

Sau khi Hiromi nói xong những điều muốn nói thì đến lượt họ đặt câu hỏi.

"Hiromi, lần trước em còn chưa nói cho bọn anh biết vì sao lần trước em lại phản ứng lớn như vậy." Điện thoại vẫn đặt trước mặt Hiromi, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào coi, hy vọng có thể biết ngay câu trả lời.

Hiromi nằm trên đệm xốp, dùng mu bàn tay ôm mặt, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng nhớ ra. Thông tin được gõ chậm rãi trên điện thoại, cuối cùng có thêm dòng chữ “Đây chỉ là suy đoán của em”.

Nhưng hình như cô đã quên điều gì đó? Trước khi chết, cô hỏi đứa trẻ là ai. Nhưng tôi không thể nhớ chi tiết cụ thể. Có lẽ đó là di chứng của cái chết.

"Không ngờ tổ chức lại sản xuất ra loại thuốc này.” Hiromitsu không thể tin được, cậu khi hoạt động bí mật ở tổ chức cũng không tìm được thứ này. Cậu chỉ biết tổ chức sẽ chế ra một ít độc dược dùng để giết người, nhưng cậu thực sự không biết thuốc sẽ có tác dụng khiến người bị teo nhỏ lại.

Hagiwara tấm tắc nói: "Ta vừa mới nói cậu nhóc Conan kia không đơn giản, có lẽ là bị cho ăn loại thuốc này để teo nhỏ lại, nếu không em gái của Hiromi cũng sẽ không ở bên cạnh cậu nhóc đấy. Tớ nghĩ hẳn là cô bé muốn quan sát xem thuốc thu nhỏ người có tác dụng như thế nào."

Nhắc tới ngày đó gặp được Conan, Matsuda còn nói thêm: "Ngày đó nhìn thấy nghiên cứu sinh tên Okiya Subaru kia, tớ luôn cảm thấy anh ấy cố ý đến bắt chuyện, hừ, có chuyện gì đó không đúng."

"Vẫn là phải có chứng cứ."

Hiromi chớp chớp đôi mắt nhìn mỗi người phát biểu ý kiến của mình, trò chuyện thật sôi nổi, sau đó cô nhớ ra có một điều cực kỳ quan trọng mà cô chưa nói nên vội vàng di chuyển cơ thể mềm nhũn của mình để kéo quần áo của họ xuống.

"Bah, bah, bah!" Có thể nghe thấy sự kích động và sốt ruột trong giọng điệu của cô bé.

Mấy cậu bé cúi đầu nhìn Hiromi, người đang ngước mắt khao khát: “Em nói đi.”

Hiromi vui vẻ kể về việc mẹ có thể biến ra bảo mẫu AI, nói rằng cô sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì xảy ra với mẹ mình trong tương lai. Mấy đứa trẻ chợt nhận ra: “Ánh sáng đó ở trong mẹ, mẹ biết rõ điều đó”.

Trong chốc lát, bọn họ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ Hiromi: "An toàn? Điều đó không chắc chắn."

Hiromitsu lo lắng: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(*). Mẹ có được thứ thần kỳ như vậy, nếu bị người khác biết, đó không phải là chuyện tốt."

(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội): Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị.

Tất cả mọi người gật đầu, tâm tình có một chút trầm trọng.

Rốt cuộc, họ không biết ánh sáng đó có thể bảo vệ mẹ mình tốt đến mức nào, Hiromi nghĩ đến quá đơn giản.

Trong lúc trò chuyện, Kisaki Rai đến gõ cửa một lần và họ giả vờ chơi đồ chơi. Kisaki Rai thấy mọi việc vẫn ổn và cũng đã muộn, cách thời gian anh Amuro nói không xa, cô vào phòng tắm rửa mặt và rửa tay rồi chuẩn bị dọn bát đĩa.

"Ding dong, ding dong", chuông cửa lúc này vang lên.

Matsuda tình cờ ra khỏi phòng và đang định rót một cốc nước thì nghe thấy tiếng chuông, cậu di chuyển một chiếc ghế đẩu cao bằng nửa người đến gần cửa và nhìn qua mắt mèo để xem người đó là ai.

Mái tóc vàng sáng, làn da màu lúa mì.

Ôi chao, là "Tên khốn tóc vàng"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro