Chương 14: Theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiromitsu cũng bước nhỏ ra khỏi phòng và dẫm lên ghế. Matsuda quay lại và nói khẩu hình với Hiromitsu: "Là Zero."

Sau đó cậu vẫy bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt ra hiệu cho Hiromitsu, Hiromitsu miễn cưỡng lui về phòng.

Thời cơ vẫn chưa đến, cho dù osananajimi có đến thì cũng chỉ có thể tạm thời tránh né.

Tuy nói trở về phòng, Hiromitsu vẫn đem cửa phòng khép hờ để lại chút khe hở, đến lúc đó có thể trộm nhìn Furuya Rei một cái.

"A, chuông cửa" Kisaki Rai ở trong bếp nhanh chóng lau tay, vừa chạy vừa nói, “Amuro-san, tôi sẽ mở cửa cho anh ngay đây!”

Chưa kịp chạy đến cửa, cô liền nghe được tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" cửa bị mở ra, chạy nhanh qua nhìn.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng cởi hai cúc đầu, Amuro Tooru trông rất bảnh bao, mỉm cười vẫy tay với cô từ phía cửa đến tủ giày: "Đồ ăn mang về từ quán cà phê Poirot đã được giao rồi đây. Cô Kisaki Rai, vui lòng ký vào đây."

Kisaki Rai nhìn lên trên đồng hồ treo tường, tính toán thời gian, trùng với thời gian Amuro Tooru đã nói trước đó.

"Amuro-san, anh đúng giờ thật đó!" Kisaki Rai tới nhận đồ ăn. Khi đến gần, cô nhận thấy hơi thở của Amuro Tooru có vẻ hơi rối loạn. Cô đoán rằng anh ấy mệt mỏi vì phải vội vã giao đồ ăn mang về. Vì vậy, cô lập tức mời: "Amuro-san, anh vào nhà ngồi một lát, tôi giúp anh pha một tách trà."

Amuro Tooru vốn định cự tuyệt, tới đây chỉ là vì đưa cơm, không định ở lại lâu, nhưng anh bỗng nhiên chú ý tới nhóc con mở cửa cho anh.

Anh chàng nhỏ bé dường như đang nhìn anh với vẻ hơi cau mày? Trong nháy mắt, mái tóc vốn mượt mà trên đầu của cậu bé dường như trở nên xoăn hơn như lò xo.

Không chỉ một sợi tóc đó mà mỗi sợi tóc đều có độ cong khác nhau.

À, ra là một bé con tóc xoăn.

Lại nhìn vào mái tóc của Kisaki Rai, nó mượt đến mức có thể dùng trong quảng cáo dầu gội đầu, độ tương tự là bằng không. Nếu không giống mẹ thì có lẽ là giống cha?

Matsuda...... Mái tóc xoăn này rất giống Matsuda.

Amuro Tooru ma xui quỷ khiến liền đồng ý lời mời của Kisaki Rai, Anh chàng nhỏ bé đi phía trước. Dây đeo bên trái của quần yếm không phải trên vai mà buông thõng trên thắt lưng.

Cậu bé dẫn anh đến ghế sofa trong phòng khách, thỉnh thoảng lén nhìn anh.

Amuro Tooru không để ý đến điều này mà thay vào đó lại chú ý đến đồ đạc hình tròn trong nhà của Kisaki Rai, những bức tranh màu sắc rực rỡ nhưng không hung dữ mà lại trông rất ấm áp.

Sau vài cái nhìn, anh chú ý đến nhiều nơi trong nhà, đặc biệt là hộp đồ chơi với nhiều đồ chơi khác nhau bên cạnh ghế sofa. Trong đó có rất nhiều đồ chơi, một số trong đó không hề đơn giản và dễ chơi, thậm chí còn có thể nói là phức tạp.

"Anh Amuro, anh có muốn chơi đồ chơi của em không?" Matsuda thoáng nhìn thấy ánh mắt của Amuro Tooru, nhếch miệng cười.

Anh chàng Zero này thực sự rất “trẻ con” và rất “có hứng thú” với đồ chơi.

Amuro Tooru ngồi xổm xuống, cố gắng giữ tầm mắt ngang tầm với anh chàng nhỏ bé: "Không phải anh Amuro, mà là chú Amuro. Mẹ cháu và chú là cùng một thế hệ."

Đôi mắt trong veo của Matsuda lập tức cụp xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc như bị sét đánh.

Chú? Gọi bạn thân là chú? Này làm sao mà nói ra khỏi miệng được, nhiều nhất gọi là anh thôi, gọi là anh đã là nhượng bộ lớn nhất rồi đó.

"?"Amuro Tooru có chút không hiểu ra sao, gọi chú thì có chỗ nào không đúng?

Nếu không muốn nói gì khác thì đành bỏ qua chủ đề chào hỏi.

"Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?" Hỏi cái tên chắc không sai đâu ha.

Matsuda đã không gặp trực tiếp Amuro Tooru trong nhiều năm, sau khi gặp anh, cậu thực sự không muốn trả lời câu hỏi của anh một cách dễ dàng. Cậu cố tình làm khó dễ: “Mẹ nói anh rất thông minh! Anh thử đoán xem!”

Sau khi nói xong, cậu vui cười lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, thân mình còn ưỡn lên.

Matsuda: Zero, không thể tưởng được đúng không, đứng ở trước mặt cậu chính là tớ —— Matsuda Jinpei, Matsuda mới tinh này sẽ không để cậu đấm rụng răng nữa đâu!

Amuro Tooru ngượng nghịu nhưng lại rất lịch sự. Những đứa trẻ nhà Kisaki Rai có vẻ hơi “thù địch” với anh? Làm sao anh có thể phát hiện được sự “khiêu khích” trong nụ cười của đứa trẻ ngây thơ đó?

Các bạn nhỏ có thể tò mò về anh ấy và chơi đùa anh.

Anh nhướng mày không nghe theo lời của cậu bé đoán: "Đoán không có manh mối cũng chỉ là vô ích. Cách dễ nhất là không đoán."

Matsuda nháy mắt có một tia dự cảm không tốt.

Amuro Tooru cao cao giọng: "Kisaki-san, anh chàng bé nhỉ đáng yêu này tên là gì vậy?"

Kisaki Rai đang chuẩn bị nước trà lập tức trả lời Amuro Tooru: "Matsu, tên đầy đủ là Kisaki Hiromatsu."

Matsuda muốn nhảy lên túm lấy góc áo của Amuro Tooru, đồng thời cũng muốn bịt miệng anh ấy lại để ngăn anh hỏi, nhưng toàn thân cậu như nổ tung.

Nhiều năm không gặp, tên khốn tóc vàng quả nhiên vẫn là tên khốn tóc vàng, thế nhưng trực tiếp trộm nhà, quả thực vô sỉ đến cực điểm!

Matsuda khó có thể tin nhéo quần anh, bắt đầu không ngừng "la lối khóc lóc": "Không được, không được, này không tính, sao anh lại hỏi mẹ em chứ?!"

"Anh bạn nhỏ Kisaki Hiromatsu, cháu cũng không có nói là không thể, có đúng hay không?" Tính trẻ con của Amuro Tooru cũng nhảy lên, nói với giọng điệu có chút đắc ý.

Vừa dứt lời, anh sửng sốt, lập tức đè lại vai Matsuda, trái phải đánh giá.

Kisaki Hiromatsu? Matsu? Một đầu tóc xoăn giống y chang Matsuda?

Mấy ngày hôm trước mới nhìn cậu nhóc Hagi, có đôi mắt giống với Hagiwara, như thế nào hiện tại lại gặp được một cậu nhóc có cùng kiểu tóc với Matsuda nữa rồi? Hai người lại còn là anh em......

Là anh đang nằm mơ? Hay là thế giới này xảy ra vấn đề?

Matsuda bị anh ấn xuống tỏ vẻ cự tuyệt mãnh liệt, nhìn thấy tay Amuro Tooru muốn nhéo mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi ngăn cản anh thực hiện thêm động tác nào: "Không cho chạm vào mặt em!"

Nhìn qua cánh cửa hé mở, Hagiwara và Hiromitsu không biết phải nói gì hơn, tại sao ngay từ đầu cậu luôn nghĩ đến việc khiêu khích Zero vậy? Zero có phải là loại người dễ bị trêu chọc đâu? Còn nhớ mình bị đấm vào mặt và mất răng vào năm đó không đấy.

Đứa trẻ tỏ ra phản kháng rõ ràng nên Amuro Tooru sẽ không tiến xa hơn nữa. Mặc dù anh thực sự muốn nhìn đứa trẻ từ đầu đến chân và tìm ra điểm chung giữa cậu bé với Matsuda Jinpei. "Xin lỗi, chú chỉ là cảm thấy cháu có chút giống một người quen của chú." Amuro Tooru giải thích nói.

Matsuda:...... Chậc, tên khốn tóc vàng vẫn luôn nhớ tới mình, tạm tha cho cậu ta một lần.

Kisaki Rai sau khi rót trà đi tới, nghe được câu này thì tỏ ra nghi ngờ: "Hả? Amuro-san, Matsu trông giống người anh từng gặp sao?"

Amuro Tooru ho nhẹ một tiếng: "Thất lễ."

Trà vừa đúng nhiệt độ được đưa đến tay anh, Kisaki Rai mỉm cười nói: “Cổ họng anh khó chịu quá thì uống thêm đi.” Sau đó cô cũng đưa cho Matsu một cốc nước ấm, kéo Matsu ngồi cùng cô trên ghế sofa bên trái của Amuro Tooru.

Cô rất có hứng thú mà tiếp tục hỏi: "Người kia là bạn của Amuro-san sao? Anh ấy chắc cũng là người dịu dàng giống như Amuro-san nhỉ?"

Tức khắc, Amuro Tooru cảm thấy mặt mình đau nhức, và khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng của Matsuda hiện lên trong tâm trí anh.

Amuro Tooru: Dịu dàng?

Matsuda lúc này cũng có cùng suy nghĩ với anh y như đúc: Xí, Zero dịu dàng ở chỗ nào.

Khi anh nghe những lời này, Amuro Tooru mím môi cười: "Xin lỗi, tôi mới là gặp qua anh ấy nên cũng không rõ. Nhưng tôi nghĩ đối phương hẳn là một người dịu dàng."

Dịu dàng sao? Hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ sự an toàn của mọi người chắc chắn là sự dịu dàng tột cùng.

Matsuda xác thật là một người dịu dàng.

"Nếu có cơ hội tôi cũng rất muốn gặp." Kisaki Rai rất tò mò, người giống với Matsu sẽ là như thế nào?

Hagiwara đang rình nghe lén đỡ đỡ trán, ghé vào bên tai Hiromitsu than phiền nói: "Mẹ mà biết người này là Jinpei-chan, tuyệt đối sẽ khiếp sợ đến nói không nên lời."

Matsuda này một năm còn đỡ, thời điểm khi mới tập đi đã cầm thùng dụng cụ trong nhà hủy nhiều đồ vật để chơi, sau khi mẹ nhìn thấy liền gấp đến phát khóc.

Sau khi đem đồ vật lắp ghép lại, lần đầu tiên mẹ tức giận tét vài cái vào mông Matsuda. Kết quả mới đánh có hai cái, Matsuda còn chưa có phản ứng gì, mẹ đã trực tiếp gào khóc, một bên nghẹn ngào xin lỗi Matsuda, một bên tiến hành giáo dục tư tưởng cho Matsuda.

Qua lời kể của cô, họ biết được rằng một trong những đồ vật mà Matsuda phá dỡ có chứa một di vật do ông bà ngoại để lại cho mẹ, trông có vẻ bình thường nhưng mẹ lại rất trân trọng nó

Trong số mấy nhóc con, khả năng phá nhà bẩm sinh của Matsuda là đáng lo ngại nhất.

Hiromitsu ngưng ánh mắt nhìn ba người trên ghế sofa, nhẹ giọng nói: "Mẹ rất yêu chúng ta, chắc chắn mẹ cũng sẽ cảm thấy Matsuda thật dịu dàng."

"Cũng đúng, bất quá Zero nói Matsuda dịu dàng làm tớ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc khi đó quan hệ bọn họ tốt đến mức trúc mã như tớ cũng thấy ghen tị." Hagiwara cười trộm một tiếng.

Hiromitsu ngước mắt lên tiếp tục nhìn Amuro Tooru, cười mà không nói gì.

Đúng là quan hệ quá tốt, mới có thể nói giỡn, cùng nhau lăn lộn, lớn mật làm càn không phải sao?

Bên này, Amuro Tooru cũng đáp lại suy nghĩ của Kisaki Rai.

"Đáng tiếc tôi cũng không biết anh ta là ai, bằng không là có thể giới thiệu cho cô làm bạn bè rồi." Amuro Tooru nhấp một ngụm trà, kinh diễm nói, "Trà thơm quá."

Amuro Tooru trong lòng thầm nghĩ: "Đáng tiếc, không có cơ hội này, cậu ta đã không còn trên đời nữa."

Kisaki Rai nghe được Amuro Tooru nói, mất mát chợt lóe qua, sự chú ý đặt vào tách trà. Thấy Amuro Tooru thích, cô liền giới thiệu một chút, gửi link mua hàng cho Amuro Tooru rồi lấy một hộp nhỏ để anh mang về nhà uống dần.

Niềm vui được chia sẻ những điều tốt đẹp nở rộ trên khuôn mặt nhuốm mây hồng, Amuro Tooru gật đầu chấp nhận lòng tốt của cô.

Trong chớp mắt, anh lại một lần nữa nhận ra ánh mắt từ khe cửa truyền tới, nhưng lần này cảm giác càng nóng hơn.

Anh đã giúp cô thuê căn nhà này, đương nhiên anh biết kết cấu của căn phòng này hẳn là phòng của bọn trẻ.

Các bạn nhỏ đều tò mò về sự xuất hiện của anh sao? Vừa rồi không biết nhìn lén bao lâu rồi.

Trong khi trò chuyện với Kisaki Rai, ánh mắt trong phòng trẻ em trở nên táo bạo hơn. Anh liếc nhìn nhẹ nhàng bằng tầm nhìn ngoại vi. Khe hở của cánh cửa hé mở rộng hơn, mái tóc đen và đôi mắt sáng như mèo con vụt qua.

Tốc độ rất nhanh, do anh không tập trung mắt nhìn nên cũng không nhìn rõ.

Nhưng anh đoán đó là một anh chàng nhỏ bé có kích thước tương đương Matsu, nhanh nhẹn đến mức trông giống một con mèo.

Amuro Toru khóe miệng mỉm cười: "Kisaki-san, các con của cô đều rất đáng yêu."

Kisaki Rai cũng cực kỳ đồng ý với điều đó, nghiêm túc vui vẻ gật đầu: "Bọn họ thiên sứ nhỏ mà trời cao ban tặng cho tôi."

"Năm bé con liệu có cảm thấy mệt mỏi hay không?" Amuro Tooru hỏi câu hỏi này, không chỉ hỏi cô ấy có mệt không mà còn cố gắng moi mọi thông tin về những đứa trẻ.

Anh gặp liên tiếp hai cậu nhóc giống với những người bạn cũ của mình và có những chữ giống nhau trong tên. Anh cho rằng đó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng anh cũng cảm thấy rằng đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi? Vì vậy, trong chớp mắt, anh quyết định đến gần gia đình họ và điều tra. Nếu có thể xác nhận rằng đó chỉ là sự trùng hợp, anh có thể bình tĩnh lại tâm trí đang rối bời của mình.

Kisaki Rai dùng sức lắc đầu, trong đôi mắt mèo của cô tỏa ra ánh sáng vô tận: "Không đâu ——"

Matsuda trong khoảnh khắc tiếp theo nắm bắt được suy nghĩ và thủ đoạn của Amuro Tooru, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu. Mấy năm không gặp, Zero, cậu không đứng đắn! Thủ đoạn lôi kéo làm quen như vậy gần giống như moi thông tin từ miệng mẹ cậu vậy! Vì thế câuh cử động thân thể, chen vào giữa hai người, ngẩng đầu lên hỏi: "Chú Amuro, chú không bận làm việc à?"

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc trước.

Matsuda: Không gọi chú đâu! Không gọi chú đâu! (⁠╯⁠ರ⁠ ⁠~⁠ ⁠ರ⁠)⁠╯

Lúc sau.

Matsuda: Chú Amuro. ಠ⁠ ͜⁠ʖ⁠ ⁠ಠ

Đây là cách mọi người nhượng bộ từng bước một, ahhh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro