Chương 15: Giác quan thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, Amuro Tooru quét mắt về phía đồng hồ ở cổ tay: "Thời gian đã không còn sớm, Kisaki-san, tôi phải quay lại Poirot, sau này có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."

Kisaki Rai tiễn anh tới cửa, gật đầu chào tạm biệt.

"Đúng rồi, mấy hôm nay tôi nghe được có người nói gần chỗ này xảy ra chuyện, Kisaki-san nếu có ra ngoài hãy cẩn thận một chút. Nếu gặp được chỗ nào không ổn có thể tìm tôi, tốt xấu gì tôi cũng là một thám tử." Còn về phương thức liên hệ, anh nhanh chóng trao đổi với Kisaki Rai.

Có liên hệ, còn sợ về sau không có cơ hội tiếp xúc sao?

Kisaki Rai gật đầu: "Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn Amuro-san đã nhắc nhở."

Bóng người biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Kisaki Rai đóng cửa cẩn thận, đi đến trước mặt Matsuda ngồi xổm xuống nhẹ vỗ về trán cậu.

Có những điều cô chưa nói với Matsuda vừa rồi nhưng bây giờ cô có thể nói chúng.

"Matsu, con có phải ——" cô dừng một chút, "Không thích anh Amuro?"

Matsuda: "?" Cậu cũng không phải không thích Zero! Vì sao mẹ lại nghĩ như vậy?

Kisaki Rai nhăn mày: "Vừa rồi Matsu cô ý không muốn cho mẹ nói chuyện với anh Amuro có đúng không?" Phương diện khác cô không đề cập tới, nhưng phương diện về cảm xúc của bọn trẻ thì trực giác của cô có thể so với thần thám.

Bị mẹ phát hiện cậu cố ý chặn cuộc nói chuyện của hai người, cậu không nói dối, gật gật đầu.

Cô than nhẹ một hơi, lường trước cậu nhóc là đang lo lắng cho mình. Nhớ rõ lúc còn ở thế giới kia, bởi vì cô không kết hôn đã có thai, lại còn có mấy đứa nhóc, bị mấy người mồm miệng rảnh rỗi mắng một hồi, khiến cho Matsu mới hai tuổi tiến lên đánh nhau với người ta.

Trong bọn trẻ, Matsu tính tình nóng nảy nhất, nhưng mà chính là mạnh miệng mềm lòng, cũng rất quan tâm cô.

Matsu cũng là trân bảo của cô, cô cũng sợ các con về sau sẽ bởi vì tính cách mà xảy ra chuyện.

"Anh Amuro là người tốt, mẹ biết Matsu khẳng định là lo lắng cho mẹ. Con yên tâm, mẹ đây siêu cấp lợi hại! Có thể bảo vệ tốt chính mình!"

"Matsu có thể đáp ứng với mẹ, lần sau có việc trực thì phải nói rõ với mẹ, làm một cậu bé lễ phép nhé."

Kisaki Rai liên tục bảo đảm với  Matsuda, lại giảng giải cho Matsuda hiểu.

Matsuda: Thì ra là mẹ hiểu lầm.

Nói xong, Matsuda đưa cho Kisaki Rai một cốc nước để nhuận họng. Nếu những người khác cứ dài dòng trước mặt cậu, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng mẹ nói cậu sẽ nghiêm túc lắng nghe.

Kisaki Rai thực sự quan tâm đến cậu, và cô không cố gắng rập khuôn cậu theo một khuôn mẫu nào mà dạy cậu cách cư xử phù hợp với bản chất của mình.

Mấy nhóc con trong phòng cũng đi tới phòng khách, Kisaki Rai vỗ tay nói: "Hôm nay mẹ gọi đồ ăn ở Poirot. Cùng nhau ăn thử đi."

Đồ ăn mang về của Poirot đã bày sẵn trên bàn. Màu sắc, hương thơm đều không tệ, còn vị phải ăn mới biết được.

Trong nhà chỉ Wataru và Hiromi là không ăn được, Hagiwara thì đã từng ăn nên Hiromitsu cũng không nhắc đến. Kỹ năng nấu ăn của Amuro Tooru được dạy bởi Hiromitsu, người đã nếm thử chúng vô số lần.

Cho nên nhiều người như vậy, tò mò về hương vị nhất đương nhiên thuộc về Kisaki Rai và Matsuda rồi.

Ăn một miếng, mắt Matsuda rung chuyển như động đất: Đây là đồ ăn Zero có thể làm được sao?! Hố đen nấu ăn đó, một tân binh thuần túy hóa ra lại có thể giỏi đến mức này!

Ăn ngon đến mức đầu lưỡi đều có thể trực tiếp nuốt vào, nó có sự hòa quyện giữa kết cấu phong phú và nhiều lớp khiến người ta không muốn dừng lại.

Kisaki Rai không hề che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt, khen không dứt miệng: "Anh Amuro thật tuyệt!" Cô ấy đánh giá Amuro Tooru là một bậc thầy nấu ăn.

Nhóm nhóc con:...... Mẹ thích đồ ăn ngon, hảo cảm với Zero chỉ sợ lại nâng cao thêm một bậc. Chưa nói đến mẹ, chính mình cũng cảm thấy bên ngoài không có mấy cửa hàng sẽ ăn ngon hơn Poirot.

Zero giỏi quá!

Với hương vị tươi mát, bụng của mọi người căng lên như quả bóng sau khi ăn bữa ăn này. Kisaki Rai hít một hơi thật sâu nhưng bụng vẫn không xẹp xuống là bao.

Không có biện pháp, một lớn ba nhỏ đi đi lại lại trong phòng khách, cố gắng tiêu hóa thức ăn, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu.

"Ôi chao ——"

Các chàng trai nhỏ tỏ vẻ buồn bã và trách móc Amuro Tooru: Tất cả là do Zero làm ngon quá.

Cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc khi đi loanh quanh, Kisaki Rai bật TV lên. Đúng lúc, kết quả của một vụ án trẻ em tử vong được công bố trên TV.

Kisaki Rai lập tức thay đổi kênh khác.

Hagiwara, người có tuổi xấp xỉ với đứa trẻ không may kia mở miệng: "Mẹ ơi, nếu con đụng phải người xấu thì mẹ sẽ làm gì?"

"Đương nhiên lập tức gọi cảnh sát cứu người."

Hiromitsu sầu cau mày: "Nếu cảnh sát không đến kịp thì phải làm sao ạ?"

Giờ phút này bọn họ đã ở rất gần hộp đồ chơi, Kisaki Rai đi tới nhặt mô hình súng bắn tỉa lên và đặt nó lên vai, khí thế tăng cao mấy chục mét: "Vậy mẹ liền chạy tới cứu các con, hung hăng đem người xấu đánh ngã xuống đất."

Con cừu nhỏ lúc này dường như đã biến thành một con hổ lớn.

Không ai có thể làm tổn thương mấy đứa trẻ nhà cô được!

Bọn họ bao quanh ôm lấy Kisaki Rai, Kisaki Rai ôn nhu khẽ vuốt ve đầu bọn họ: "Yên tâm, hết thảy có mẹ ở đây."

Mấy đứa đột nhiên ngẩng đầu, rú vào nhau "Mẹ, cọn con sẽ bảo vệ mẹ!"

Trong quán cà phê Poirot.

Tiếng nước ào ào, anh nhìn chăm chú dòng nước trong suốt kia, tay bận rộn lau rửa bát đĩa. Bất giác hoảng hốt, chiếc đĩa dính đầy nước rửa chén tuột khỏi tay anh, sức lực của cơ thể giúp anh phản ứng nhanh chóng và kẹp chặt nó.

Trong giây lát, đồng tử của anh nheo lại, ánh mắt tối sầm.

Tâm trí anh lúc này không yên, hình ảnh hai đứa trẻ cứ quay cuồng trong đầu anh.

Có một nói một, trong cảm nhận của anh, bạn bè anh đều độc thân từ lúc gặp nhau đến lúc hy sinh, họ cũng nói những câu như “yêu nhau để làm gì, chúng ta cùng nhau chơi vui vẻ biết bao”.

Cho nên lúc mới đầu nhìn thấy Hagi anh đã không nghĩ theo hướng ý tưởng hiện tại của mình, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy đứa trẻ nhỉ hơn có kiểu tóc giống Matsuda......

Nó có thể chỉ là trùng khớp nếu chỉ có một đứa trẻ trông giống nhau, nhưng nếu cả hai đứa trẻ đều giống hai người bạn thân thì xác suất còn thấp hơn xác suất trúng xổ số.

Bàn tay cầm chiếc đĩa vẫn bất động khi anh đang rửa nó dưới nước. Anh nheo mắt nhìn xuống đáy bồn. Hình ảnh của những người bạn hiện lên trong mắt anh.

Chẳng lẽ cha của hai cậu nhóc đó là —— bạn tốt của mình sao?!

Amuro Tooru cho rằng ý nghĩ như vậy quả thực hoang đường, bạn tốt của anh cho dù có một ít khuyết điểm, tỷ như sự sáng suốt của Hagi không tập trung vào việc chính, tính cách của Matsuda quá mức táo bạo, nhưng nếu thực sự ở bên một cô gái, họ sẽ không bao giờ làm điều gì để phải xin lỗi đối phương.

Anh lấy nhân cách của mình ra bảo đảm! Các bạn thân không phải loại người không chịu trách nhiệm.

Một lực nào đó tóm lấy trái tim anh và kéo nó đi, đôi lông mày vốn hiền lành của anh khẽ cau lại.

"Amuro-san? Amuro-san?"

Enomoto Azusa, một người phục vụ khác ở quán cà phê Poirot, nhận thấy nước đã chảy quá lâu và để ý đến Amuro Tooru đang trầm tư nên liên tục gọi anh.

Amuro Tooru hồi thần, nén xấu hổ thành một nụ cười, rồi lặng lẽ nhanh chóng rửa hết bát đĩa, lau khô rồi cho vào máy tiệt trùng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh tiếp tục làm nhiều việc.

Bất kể cha của đứa trẻ có phải là bạn thân của mình hay không thì cũng phải nói rằng hai đứa trẻ này đều được thừa hưởng gen ưu tú và có ngoại hình vô cùng nổi bật.

Bọn họ nho nhỏ một đoàn, bất luận là phẫn nộ hay là tức giận đều mang theo mùi sữa nồng đậm, vừa hung dữ vừa dễ thương.

Có...... Một sự xúc động muốn xoa nắn mấy đứa một phen

Nếu anh thực sự muốn ra tay, đứa trẻ tên Matsu kia sẽ liều mạng với anh mất, không chừng có thể sẽ cắn vào cánh tay anh. Rốt cuộc anh còn chưa chạm vào vào mà cậu nhóc đã có phản ứng lớn như vậy.

Cái tính tình này càng nghĩ càng cảm thấy giống Matsuda.

Xong rồi, anh không thể thoát ra được, hai nhóc con giống như phiên bản thu nhỏ của những người bạn của mình cứ quay quay trong tâm trí anh.

Nghĩ đến đây, anh lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Nếu bạn bè anh có cơ hội thu nhỏ lại thành bộ dạng này thì họ sẽ không dễ thương như vậy. Vấn đề không phải là ngoại hình mà là tính cách và cảm giác.

Hãy tưởng tượng rằng bạn bè của anh đang có hành động làm nũng với Kisaki Rai giống như mấy đứa nhóc con mũm mĩm. Mạc danh đôi mắt như bị ớt hun khói cần phải bịt mắt và rửa sạch bằng nước một phen.

Bất tri bất giác suy nghĩ rất nhiều, anh quay lưng lại với mọi người và lấy điện thoại di động ra bí mật gửi tin nhắn cho cấp dưới Kazami Yuya.

【 Kazami, giúp tôi điều tra một người. 】

Không đợi Kazami trả lời, anh lại bỏ thêm một câu.

【 Gần chỗ ở của cô ấy có án mạng, cô ấy và nạn nhân khá tương đồng nhau. Kazami, âm thầm chăm sóc một chút, không cần để cô ấy phát hiện sẽ dọa sợ cô ấy. 】

Đầu bên kia, Kazami Yuya, người liên tiếp nhận được hai tin nhắn từ sếp, đang ở trong phòng vệ sinh, đáng tiếc là anh đang ở trong phòng vệ sinh để giải quyết chuyện quan trọng, khi nhìn thấy hai tin nhắn này, trong đầu anh tràn ngập dấu hỏi chấm thắc mắc.

Anh nhanh chóng bổ não, người phụ nữ này có phải là nhân chứng quan trọng không? Cho nên sếp Furuya cần phải điều tra chi tiết và cử người đến để đảm bảo an toàn.

Tức khắc, nhiệt huyết sôi trào.

Một luồng nhiệt dâng lên từ trái tim khiến mặt anh đỏ bừng.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Sếp Furuya giao cho anh chuyện quan trọng lớn đến như vậy, nếu không làm tốt, anh thật sự sẽ xấu hổ trước mặt sếp Furuya.

Cho cơ hội, liền phải nắm chắc, tranh thủ trở thành phụ tá đắc lực mạnh mẽ nhất của sếp Furuya.

Kisaki Rai, người bị điều tra, đang gõ bàn phím và dịch bản thảo. Mấy nhóc con ngồi cạnh thỉnh thoảng hỏi cô vài từ và cô đã dạy chúng rất nghiêm túc.

Năng khiếu về ngôn ngữ của mấy đứa nhỉ không tồi, dạy một lần đã nhớ, Kisaki Rai tự hào mà giương cằm lên.

Nhóc con nhà cô thật ưu tú!

Nghĩ đến người ưu tú, cô nghĩ tới Amuro Tooru, tiếp theo lại nghĩ tới hôm nay Amuro Tooru vài nhà uống trà. Đừng tưởng rằng cô không biết, hai nhóc con trong phòng từng đứa đều nhìn lén.

Đặc biệt là Hiro, cơ hồ vẫn luôn ghé vào kẹt cửa mà nhìn không dời mắt.

Chẳng lẽ là nhìn ngoại hình anh Amuro không giống bọn họ? Hẳn là không đến mức đó.

Sau khi suy nghĩ, Kisaki Rai tự hỏi liệu mấy đứa trẻ chỉ có mẹ mà không có bố. Khi nhìn thấy anh Amuro trạc tuổi cô liền sinh ra tâm lý tò mò chăng.

Tiếp tục miên man suy nghĩ, một đoạn thời gian sau, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghĩ nhiều thì có ích lợi gì, nói chuyện nhiều hơn là điều nên làm.

Di động đúng giờ vang lên, 4 giờ chiều, nhóc Wataru cùng Hiromi đúng giờ tỉnh ngủ.

"Rầm rì" một tiếng, sau khi nhận được phản hồi, hai nhóc con đều cười khanh khách không ngừng.

Kisaki Rai nhẹ nhàng gãi gãi bụng nhỏ bọn họ, tiếp tục cho hai đứa uống sữa, đổi tã mới. Kết quả hôm nay thật không khéo, khi vừa mới tháo tã cũ ra để thay, cơ thể em bé khống chế không được, trực tiếp tiểu ra.

"......"

Hiromi "Ô ô ô" gào vài tiếng, đặt bàn tay nhỏ bé lên khuôn mặt "đậu phụ mềm" của mình.

"Không khóc, không khóc, không có việc gì cả."

Cô đã trải qua chuyện này rất nhiều rồi, tựa như chưa có đứa trẻ nào từng trải qua.

Cô an ủi Hiromi: "Các anh trai trước đây cũng như vậy, Hiromi đừng sợ, chuyện này vô cùng bình thường."

Các anh trai:...... Mẹ à, bọn con không cần mặt mũi sao, hiện tại Hiromi đã biết thân phận thật sự của bọn con.

Bất quá, bọn họ sớm đã không sợ gì cả, người tổn hại nhất lại không phải là bạn bè họ, họ đã sớm vạch trần nhau nhiều cái rồi.

Sau khi lau chùi cho Hiromi, thay tã và bộ quần áo mới, cô liền vội vàng đi giặt quần áo, ngay sau đó đi đến ban công phơi dưới nắng.

Hiromitsu cũng tung ta tung tăng đi theo phía sau cô hỗ trợ, giúp cô lấy mấy đồ vật trong khả năng cho phép.

Đang lúc Kisaki Rai đang sắp xếp quần áo, cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ánh mắt cô vô tình quét qua ban công nhìn xuống con đường bên dưới.

Bất quá không nhìn thấy gì cả, cô chỉ thấy một bóng đen vụt qua từ góc nhà, có lẽ là một con mèo đang chạy tới.

Khi cô quay lại, định tiếp tục nghịch quần áo, nhưng chưa kịp ổn định dáng người, cô nhận thấy ánh mắt lại rơi vào mình. Quay người lại, vẫn không thấy gì, cô không khỏi xem xét kỹ lưỡng đôi mắt mình, lẩm bẩm: “Ai đang nhìn mình sao?”

Hiromitsu nheo mắt nhìn điểm mù phía dưới tầng dưới, nơi không thể nhìn rõ: Hẳn là ở đằng kia, có người đang theo dõi mẹ.

Là ai? Là Okiya Subaru đang cố tiếp cận mẹ? Là phạm nhân giết người? Hay là người nào khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro