Chương 16: Tam quan vỡ nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kisaki Rai càng nghĩ càng sợ hãi. Trước đó, cô từng nghĩ đến việc dùng vũ lực của mình để đánh bại kẻ xấu, nhưng cô có năm đứa con!

Nếu mấy đứa nhỏ bị thương chỗ nào, cô đều sẽ tự trách.

Cho dù bao phủ sợ hãi nhưng khi cô vừa thấy Hiromitsu đang ở bên cạnh mình liền cố gắng hết sức không để con phải sợ hãi: "Hiro, là mẹ vừa mới nhìn nhầm thôi."

Dứt lời, cô xoa xoa mắt: "Hôm nay ánh mặt trời thật sáng quá, mắt mẹ hoa hết cả lên."

Trong lòng Hiromitsu nói: Mẹ, mẹ không có cảm giác sai đâu, xác thật có người!

Bất quá cậu cũng không muốn khiến tinh thần của mẹ căng thẳng nên không nói với mẹ rằng đó không phải là ảo giác mà đáp lại lời mẹ: "Ừm ừm."

Vừa trả lời xong, cậu lại nói thêm một câu: "Mẹ ơi, chú Amuro lúc đi có nói nếu có việc gì có thể gọi chú ấy giúp đỡ, mẹ có muốn gọi cho chú ấy không?"

Zero là osananajimi của cậu, Hiromitsu tín nhiệm năng lực của Zero.

Nghĩ nếu có Zero ở đây, mẹ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc cậu hiện tại chỉ là đứa trẻ 3 tuổi, bằng không cũng không cần làm phiền đến Zero, cậu có thể tự mình xử lý.

Kisaki Rai xoa eo vui vẻ mà nâng gương mặt tươi cười: "Ha, Hiro, bị mẹ phát hiện rồi nhé."

Hiromitsu trên đầu toát ra dấu chấm hỏi.

Cô cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, xoa nhẹ mặt Hiromitsu một phen: "Con cũng nghĩ giống mẹ, đều cảm thấy anh Amuro thật tốt có đúng hay không? Ở trong phòng còn nhìn lén anh Amuro nữa."

Lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cậu thực sự ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của Kisaki Rai, gần như giỏi ngang ngửa với một tay bắn tỉa. Mẹ cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực này.

"Mẹ, làm sao mẹ lại biết được vậy?" Hiromitsu thành thật gật đầu, "Con rất thích chú Amuro, chú ấy là người tốt."

Nhân phẩm của osananajimi, cậu có thể dùng tính mạng của mình ra bảo đảm.

Đôi mắt mèo sáng bóng đối diện với một đôi mắt mèo tròn xoe và tò mò khác. Kisaki Rai che cằm đắc ý cười nói: "Bởi vì chúng ta là mẹ con, tâm linh tương thông."

Cái đáp án này thật là cực kỳ phù hợp với tính cách của mẹ, Hiromitsu cũng thả lỏng mà cười.

Hiromitsu ngoan ngoãn ngẩng đầu nhỏ lên: "Mẹ, con giúp mẹ cùng nhau phơi quần áo, mẹ có thể cho con một vài cái kẹp không?"

"Được chứ, chúng ta cùng nhau làm nhé." Hiro nói chuyện ôn ôn nhu nhu, thong thả ung dung, hiểu lễ phép đến mức làm trái tim Kisaki Rai như tan chảy. Cô đang rất cần bình oxy! Những đứa trẻ tấn công cô bằng sự dễ thương mỗi ngày.

Cậu kiên nhẫn lại cẩn thận, quần áo được kẹp chắc chắn lại còn được vuốt phẳng không có nếp gấp.

Hiện giờ là đứa trẻ vóc dáng nhỏ bé, kẹp xong cũng không treo được lên giá treo, nhưng cậu có đầu óc, dùng sào phơi đồ nhẹ nhàng treo lên.

Kisaki Rai ở một bên chú ý, nếu đứa trẻ muốn làm điều gì đó, cô sẽ không thể nắm lấy và làm giảm đi sự nhiệt tình của đứa trẻ. Trong giai đoạn này, cô không cần phải lên tiếng nhắc nhở hay giúp đỡ gì cả, thằng bé có thể tự mình làm tốt công việc đó.

Ngón tay cái dựng thẳng lên, mắt phải nhẹ chớp: "Hiro, con thật giỏi vận dụng trí óc, mẹ cũng sẽ học tập con."

Làm trẻ con cũng có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như những chuyện đơn giản cũng sẽ được mẹ hoặc những người khác khen ngợi không thôi, tâm tình sẽ trở nên càng vui sướng.

Ở bên mẹ, mỗi ngày tâm trạng vui vẻ có thể kéo dài tuổi thọ

Từ ban công đi đến sofa trong phòng khách, Hiromitsu trở về phòng, cô cuộn tròn trên ghế sofa và gửi tin nhắn đến hộp thư của Amuro Tooru.

Amuro Tooru trừ bỏ làm phục vụ và đệ tử của chú Mori ra thì còn có thân phận là thám tử tư. Cho nên Kisaki Rai gửi nó cho anh, nếu không cô thực sự không muốn gây rắc rối.

"Amuro-san, xin hỏi phí thám tử tư cho một cuộc điều tra là bao nhiêu?"

Amuro Tooru nghiêng đầu một lúc, sắp xếp từ ngữ gửi cho cô dò hỏi: "Kisaki-san, cô gặp phải rắc rối gì sao?"

Rất nhanh anh nhận được tin nhắn trả lời của Kisaki Rai: "Lúc tôi phơi quần áo ở ban công cảm giác có người theo dõi tôi."

Lời nói nhìn qua rất bình thường, bình tĩnh, nhưng khi anh nghĩ đến vẻ mặt mềm mại dịu dàng của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh cô hoảng sợ rút điện thoại ra cầu cứu với vẻ mặt kinh hoảng.

Anh nhanh chóng từ bỏ ý định này. Mặc dù Kisaki Rai trông mềm mại như bánh bao nhưng trái tim cô lại vô cùng kiên cường, nếu không cô đã không thể nuôi dạy nhiều đứa trẻ khỏe mạnh và hoạt bát như vậy.

Anh vừa chỉnh sửa tin nhắn, đang định gửi đi, chợt nghĩ người đó có thể là Kazami? Sau cùng là anh nhờ Kazami kiểm tra thông tin của cô và cũng nhờ Kazami bí mật chăm sóc cô.

Vì vậy, anh đã hỏi Kazami trước.

"Kazami, vừa rồi anh có đến gần nhà cô ấy không?"

Kazami rất là giật mình: "Đúng vậy sếp Furuya, tôi ở gần đó. Nhưng tôi còn chưa báo cáo lại tình huống cho sếp mà sao sếp lại biết được vậy?"

Amuro Tooru đè đè giữa mày, may mắn anh đã hỏi Kazami trước, nếu không sẽ rất vi diệu.

Đến lúc đó chính mình bắt được cấp dưới của mình...... Thật là.

"Anh không ẩn nấp kỹ sao?" Khi bí mật điều tra loại chuyện này, điều đầu tiên và quan trọng nhất là không để lộ bản thân, Kazami học cái chương trình này kiểu gì vậy?

Kazami giải thích: "Sếp Furuya, tôi ẩn nấp khá tốt, tôi đặc biệt tìm ra một điểm mù. Nhưng chỉ cần tôi liếc nhìn cô ấy, cô ấy dường như có thể phát hiện ra tôi, nên tôi đành phải trốn lần nữa." Anh cảm thấy có chút ủy khuất, anh đã ẩn mình theo phương pháp đã học, nhưng anh vẫn sẽ bị phát hiện.

Nghe xong lời này, không khí xung quanh Amuro Tooru như ngưng đọng, không thể lưu thông khiến người ta khó thở. Anh vẫn nhận thức được khả năng của Kazami, theo logic mà nói, người bình thường sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh ấy.

Kisaki Rai......

Lặp lại tên này nhiều lần, cảm giác như nhìn thấy hoa trong sương mù.

Anh đã ở trong tổ chức lâu như vậy, cho nên anh chưa bao giờ đánh giá sai người. Kisaki Rai thực sự giống như một tờ giấy trắng trước mặt, anh có thể nhìn rõ mọi thứ.

Sự tình có lẽ càng thêm phức tạp, đã đến lúc cần phải làm rõ.

Nếu Kisaki Rai có thể che giấu đến mức anh không thể phát hiện thì thật sự rất khủng khiếp. Tuy nhiên, anh thực sự sẵn sàng tin vào một lý do khác, đó là Kisaki Rai có giác quan thứ sáu khác với người thường.

Không phải trên thế giới không có những người như vậy mà chỉ có một số người có tài năng vô song khiến người ta phải hâm mộ, ghen tị.

Thật lâu sau không nghe thấy giọng nói của sếp Furuya, anh hạ giọng nói: "Sếp Furuya, tôi đã gây rắc rối cho anh phải không?" Đến việc nhỏ như này mà anh cũng làm không xong, sếp Furuya nhất định sẽ cho rằng anh quá cùi bắp, tức khắc trong lòng tràn ngập bi phẫn.

"Anh đi về trước đi, chuyện ở chỗ đó giao cho tôi." Sau khi thở ra, anh véo sống mũi, quyết định tự mình làm.

Anh lại dặn dò Kazami một chút: "Hãy gửi cho tôi một bản sao tài liệu điều tra sau khi anh hoàn thành nó."

"Vâng ——" lời còn chưa dứt, điện thoại đã cắt đứt.

Ai, thông tin có lùi lại, chỉ sợ sếp Furuya cũng chưa nghe được giọng anh.

Kazami nhịn không được cúi đầu rũ mi, hốc mắt tựa hồ quá mức dùng sức trợn tròn mắt mà nhiễm một vòng màu đỏ. Dựa vào tường hít một hơi thật sâu, anh lấy lại tinh thần, siết chặt điện thoại di động: "Nhất định phải điều tra thông tin thật tốt! Không thể để sếp Furuya thất vọng nữa!"

Sau khi cúp máy với Kazami, Amuro Tooru trực tiếp gọi vào điện thoại di động của Kisaki Rai mà không gửi tin qua email. Xó một số việc, nói chuyện sẽ tiện hơn.

Khi cuộc gọi được kết nối, nghe thấy giọng nói của Kisaki Rai không hề sợ hãi mà đồng thời cũng có chút vui mừng khi nhận cuộc gọi.

Trong lòng anh bình tĩnh lại một chút, anh không muốn Kisaki Rai phải sợ hãi trước khi tình hình rõ ràng. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ ánh sáng của mọi người từ trong bóng tối, không gây hoảng sợ cho mọi người.

"Chào anh, Amuro-san."

Giọng nói cao lên cũng dễ thương như những đứa con của cô.

Amuro Tooru mỉm cười đáp lại: "Kisaki-san, tâm trạng của cô hiện tại rất tốt. Càng gặp phải tình huống này, cô càng không thể hoảng sợ. Tối nay khi đi ngủ, cô nhớ đóng cửa chính và cửa sổ lại nhé, nhớ đóng cả rèm lại."

"Cảnh sát sẽ phải mất một thời gian để giải quyết vụ án, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể bắt được kẻ sát nhân trong vài ngày tới. Tôi sẽ xin phép Poirot vắng mặt để kiểm tra tình hình và âm thầm bảo vệ sự an toàn của gia đình cô, cô xem như vậy có thể chứ?"

Kisaki Rai rất là kinh hỉ, anh Amuro thật sự tâm tư tỉ mỉ, làm việc kín thật chu đáo.

Tìm đúng thám tử tư rồi!

"Nói như vậy, cụ thể giá cả như nào thế?" Kisaki Rai không quan tâm đến việc chi bao nhiêu tiền để bảo vệ sự an toàn của gia đình họ, điều quan trọng nhất là cô sợ mấy đứa con của mình xảy ra chuyện gì.

Amuro Tooru cũng không quan tâm có tiền hay không, nhưng để ngụy trang hoàn hảo thì chắc chắn sẽ không thành công nếu không thu tiền. Anh kiếm cớ: “Vì Kisaki-san là họ hàng của thầy Mori nên cô hoàn trả tiền lương nghỉ phép ở Poirot cho tôi nhé?”

Một miếng bánh lớn rơi xuống đầu, Kisaki Rai do dự nói: "Amuro-san, như vậy không phải anh sẽ lỗ lớn hay sao?"

Giây tiếp theo cô nghiêm túc nói: "Anh phải được trao những gì mà anh xứng đáng. Nhân tình là nhân tình, giao dịch là giao dịch, không thể gộp lại làm một được."

Một khi đã như vậy, Amuro Tooru lấy mức phí thấp nhất cho cô. Từ mấy câu ngắn ngủi này có thể nhìn ra cô ấy có những quy tắc riêng và có thể tuân thủ chúng. Anh rất ngưỡng mộ những người như vậy.

"Đúng rồi, Kisaki-san, nếu tôi muốn bí mật bảo vệ gia đình cô, trước tiên tôi cần phải biết khuôn mặt của bọn trẻ. Cô có thể cho tôi một bức ảnh của bọn trẻ được không? Nếu thực sự không tiện thì cũng không sao, sẽ chỉ rắc rối một chút thôi."

Nắm chắc được cơ hội, anh muốn moi thông tin về bọn trẻ. Sau khi nghe điều này, Kisaki Rai nhanh chóng tìm một bức ảnh gia đình chụp ở Osaka và gửi cho anh.

"Amuro-san, anh xem cái này có được không?"

Mọi việc quả thực quá thuận lợi, điểm này chính Amuro Tooru cũng chưa nghĩ đến.

Vốn định nếu cô không đồng ý thì thử cái phương pháp khác, kết quả...... Thật nhẹ nhàng.

Bản thân Kisaki Rai đối với anh có vẻ rất mâu thuẫn, cô rất nhạy cảm với việc Kazami lén lút theo dõi cô, nhưng cô lại có vẻ thiếu cảnh giác khi anh muốn moi thông tin.

Cô hành động như thể cô tin tưởng anh trong mọi việc, nghĩ đến điều đó, anh không khỏi cảm thấy có lỗi.

Anh đã lừa dối cô.

Nhưng có lẽ anh cũng sẽ làm điều tương tự trong hoàn cảnh như vậy. Sống trong nơm nớp lo sợ, như dưới vực sâu, anh thật sự khó có thể tin tưởng người khác.

Ảnh chụp đã gửi tới, anh lừa cũng đã lừa, không bằng trước tiên nhìn xem năm đứa nhỏ trông như thế nào.

Một cậu nhóc bảy tuổi tên Hagi, đôi mắt giống Hagiwara; một cậu nhóc ba tuổi tên Matsu, kiểu tóc giống Matsuda như từ một cái khuôn khắc ra, ba đứa nhóc còn lại chắc sẽ không giống mấy người bạn thân còn lại của anh đâu ha?

Khẳng định sẽ không! Những người khác thì anh không biết, nhưng Hiromitsu tuyệt đối sẽ không có con.

Còn có lớp trưởng, si tình với Natalie như vậy, cũng không có khả năng.

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói: 

Kisaki Rai: Wow, anh Amuro thật đáng tin cậy! ✧⁠\⁠(⁠>⁠o⁠<⁠)⁠ノ⁠✧

Amuro Tooru:...... Cô ấy thật tín nhiệm mình, kế hoạch trực tiếp bị quấy rầy. (⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄;)

Hiro đại khái không nghĩ tới là cậu "dẫn sói vào nhà", ahhh. ノ⁠(⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠ノ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro