Chương 17: Bức ảnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhấp vào ảnh, nó vẫn là hình thu nhỏ, dần dần được làm mới và trở nên rõ ràng, hình ảnh xuất hiện trong tầm nhìn.

Trong nháy mắt, trong đầu trời đất quay cuồng, hai tròng mắt trừng đến mức không thể mở lớn hơn nữa, hô hấp cũng gắt gao ngừng lại, bên trong xe mọi thứ đều trở nên vô cùng yên tĩnh. Đọng lại ở trên mặt biểu tình tựa hồ muốn nói: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Sao có thể!"

Cơn thủy triều hỗn loạn cuồn cuộn gào thét trong lòng anh, tạo ra một làn sóng lớn sắp nuốt chửng anh. Cú sốc mà anh nhận được không kém gì việc biết thân phận ngầm của mình đã hoàn toàn bị vạch trần trước mặt tổ chức cả.

Anh tựa lưng vào ghế, giơ tay lên, dùng mu bàn tay che trán, nhắm chặt mắt.

Ngừng lại hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng thất thường. Một lúc sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Có lẽ anh đã sai về những gì nghĩ trong đầu không chừng? Ôm suy nghĩ như vậy, ánh mắt anh di chuyển xuống màn hình của chiếc điện thoại di động đang sáng đèn.

Trong bức ảnh gia đình này, Kisaki Rai ôm hai đứa trẻ đứng ở giữa, Hagi ngồi xổm ở phía trước hai ngón tay phải khép lại đặt trên trán làm tư thế đẹp trai, Matsu còn lại là dựa vào bên trái Kisaki Rai lười biếng cắm tay vào túi quần, Kisaki Rai bên phải......

Thân ảnh đứng đó và gây ra một đòn chí mạng cho anh.

Cậu bé mắt mèo so với Matsu lùn hơn một chút, diện mạo trông giống hệt người bạn thân Hiromitsu mà anh biết khi còn nhỏ.

Khi anh quen biết với Hiromitsu là lúc tuổi tác Hiromitsu so với cậu bé trong tấm ảnh này lớn hơn một chút, nhưng Hiromitsu từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi, chỉ là càng tuấn mỹ, càng thành thục mà thôi.

Huống chi, anh còn xem qua ảnh hồi còn nhỏ của Hiromitsu.

Anh có thể nhận sai những người khác nhưng Hiromitsu anh chắc chắn sẽ không nhận sai.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót mãnh liệt, anh ước gì Hiromitsu còn sống. Trong những đêm Hiromitsu vừa mới chết, đêm nào anh cũng mơ thấy cảnh sân thượng đầy máu, cơ thể bạn anh trở nên lạnh lẽo và hơi thở biến mất.

Thật khó tin biết bao, anh hy vọng cậu ấy không chết thật mà chỉ là giả thôi. Sau nhiều ngày với tâm lý này, thi thể vẫn chỉ là thi thể. Theo lệnh của tổ chức, anh đã đích thân xử lý xác của bạn mình.

Hiro, sẽ không bao giờ sống lại.

Hy vọng như vậy tan biến.

Sẽ không ai biết được nỗi đau mà anh cảm thấy khi tận mắt nhìn thấy thi thể của người bạn thân nhất và cũng không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.

Trong ảnh, đứa trẻ đang cười tươi đến mức mắt cong lên, khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung tựa như bầu trời ngày mai, ánh sáng rực rỡ thắp sáng cả thế giới.

Giai điệu tươi sáng đột nhiên lọt vào tai. Amuro phải mất một lúc mới thoát khỏi cảm xúc, anh tập trung nhìn vào điện thoại.

Lúc này, giai điệu đột nhiên dừng lại.

Kisaki Rai thu hồi di động nghĩ thầm: Anh Amuro có lẽ đang bận, bây giờ cô gọi điện tới sẽ làm phiền anh ấy mất.

Bất quá vài giây sau, di động của cô vang lên tiếng chuông, trên màn hình hiện lên tên 'ngài thám tử'.

"Amuro-san, xin lỗi, vừa mới quấy rầy anh rồi." Khi cuộc gọi được kết nối, cô liền bày tỏ lời xin lỗi.

Thanh âm Amuro Tooru trầm thấp, mơ hồ mang theo điểm mất tiếng: "Nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, cô là khách hàng của tôi mà. Bất kể thời gian nào, tôi cũng nên trả lời cuộc gọi của cô càng sớm càng tốt."

Kisaki Rai cảm thấy anh đáp lại đã rất nhanh rồi, anh Amuro lại không hài lòng, anh ấy quả nhiên là một người có yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân mình.

"Kisaki-san, cô muốn nói gì với tôi sao?"

"Tôi muốn hỏi anh xem bức ảnh này có ổn không? Anh có muốn tôi gửi cho anh những bức ảnh riêng xem không?" Bức ảnh tập thể chắc chắn không rõ ràng bằng những bức ảnh đơn lẻ. Chính vì nghĩ đến điều này nên Kisaki Rai mới chủ động gọi cho anh ấy.

Ảnh riêng? Amuro Tooru đương nhiên sẽ không từ chối.

Ngoài việc cần những bức ảnh riêng, Amuro Tooru còn hỏi: "Kisaki-san, cô có thể cho tôi biết tên của mấy đứa trẻ không? Khi có chuyện, tôi cũng có thể gọi cho chúng."

Kisaki Rai gật đầu, càng thêm cảm thấy anh Amuro là người có trách nhiệm trong công việc nên tiếp tục nói: "Anh đã gặp qua bé cả tên Kisaki Hirohagi, bé hai tên Kisaki Hiromatsu, đôi mắt trông giống tôi là bé thứ ba tên Kisaki Hiromitsu, nhóc con trông lớn hơn một chút là Kisaki Hirowataru, bé gái nhỏ nhất tên Kisaki Hiromi."

Nếu nói nhìn thấy bức ảnh làm anh tâm thần không yên, như vậy hiện tại khi nghe được tên, cả khuôn mặt anh đều tối sầm lại. Không chỉ có ngoại hình giống nhau mà đến tên cũng giống, muốn nói Kisaki Rai không quen biết mấy người bạn thân của anh thì anh mới là không tin!

Trước đây khi nhìn thấy hai cậu nhóc kia, anh chỉ có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ khi nhìn thấy ảnh của Hiromitsu, sự nghi ngờ của anh đã lên đến đỉnh điểm.

Một người phụ nữ, mang theo nhiều đứa trẻ trông giống y như những người bạn của anh. Anh phải nghi ngờ rằng những đứa trẻ này là của họ!

Tam quan của anh lung lay sắp đổ rồi.

Đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng ngọt ngào hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"

Giọng nói này khác với những gì anh đã nghe trước đây từ Hagi và Matsu. Hai đứa bé còn nhỏ chưa biết nói nên chỉ còn lại đứa con thứ ba -- Kisaki Hiromitsu!

Sau khi Kisaki Rai trả lời cái tên "Amuro Tooru", Hiromitsu dương đuôi lông mày cười cười. Vừa rồi vẫn là cậu nói với mẹ nhờ Zero hỗ trợ, xem ra bọn họ quan hệ không tệ, mẹ cũng không hề sợ hãi, nói chuyện rất vui vẻ

"Hiro, co có muốn chào chú Amuro một tiếng không?" Tên biết, giọng cũng có thể nghe một chút! Sẽ càng chắc chắn hơn.

Không lộ mặt có thể trò chuyện một chút cũng không tồi! Hiromitsu vội vàng nhấc điện thoại lên áp vào tai.

Cách quá hai cái thế giới, một lần tử vong, Amuro Tooru cuối cùng cũng liên lạc được với anh.

Giọng Amuro Tooru trở nên có chút kỳ quái, sâu thẳm mà lâu dài, cất giấu sự tưởng niệm: "Xin chào." Đứa trẻ ở đầu bên kia điện thoại rất có thể là con của người bạn tốt của anh.

"Chào chú Amuro."

Một vẻ ngoan ngoãn và dễ thương lập tức hiện lên trong đầu Amuro Tooru. Anh biết rằng người bạn thân nhất của mình đã qua đời và đứa trẻ này không phải là người bạn thân nhất của anh. Tuy nhiên, vào lúc này, anh có cảm giác rằng mình đã trở lại những ngày tháng có Hiromitsu ở bên.

Vì thế -- càng thêm hoài nghi đây là con của Hiromitsu.

Kisaki Rai nửa cúi đầu nói với Hiromitsu: "Con có muốn nói thêm vài lời nữa không?"

Hiromitsu gật đầu tiếp tục nói: "Chú Amuro, mẹ nói rằng chú là người tốt, chú hãy nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé." Liếc nhìn vài cái, cậu nhìn thấy quầng thâm không sâu lắm dưới mí mắt của Zero. Chắc chắn không nhìn nhầm, tay bắn tỉa như cậu có thị lực cực kỳ tốt.

Không có cậu ở cạnh, Zero sẽ không mỗi ngày xằng bậy đâu đúng không.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu vô cùng nghi hoặc.

Sau khi nghe được lời này, hốc mắt Amuro Tooru chua xót, đứa nhỏ này thật là thú vị, bảo hắn chăm sóc bản thân. Trong chốc lát, nụ cười vô cùng cay đắng rơi xuống trên khuôn mặt anh.

Nếu Hiro còn sống, Hiro hẳn cũng sẽ nói như vậy với anh, bảo anh chú ý thân thể.

Tính cách của nhóc con này thực sự rất giống với Hiro, có lẽ thật sự là con của Hiro.

"Cảm ơn."

Di động về lại trong tay Kisaki Rai, cô nhìn thời gian kết thúc cuộc gọi.

Đã đến giờ ăn cơm của bọn nhỏ rồi!

Ngồi trong xe đã lâu mà chưa lái xe đi, Amuro Tooru đặt điện thoại xuống và chuẩn bị khởi động xe. Tuy nhiên, anh vẫn không hề di chuyển. Anh đang chờ đợi những bức ảnh riêng của những đứa trẻ.

Thật không thể tưởng tượng nổi, ba đứa con của Kisaki đều giống bạn của anh, không hề nghĩ đến chuyện này, cũng không nghĩ đến nỗi đau khi phải tiễn bạn bè, khi nhìn thấy những đứa trẻ này, trong lòng anh vui mừng nói không thành lời.

Kisaki Rai hai tay cùng sử dụng, một tay cầm những bức ảnh đáng yêu của cục cưng gửi đi, tay kia lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, đang suy nghĩ xem nên làm món gì cho bữa tối nay.

Một đầu khác, Amuro Tooru nghe được một tiếng "ting ting", mặt gần sát di động, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong bức ảnh.

"?!"

Anh đã bị "tấn công bởi sự dễ thương cực lớn" khi mở màn hình.

Đôi mắt anh lần lượt run rẩy, anh ngồi phịch xuống ghế ô tô.

Ảnh chụp Hiromitsu-chan được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Cậu bé hơi nghiêng đầu và nhìn sang một bên. Nhìn từ phía sau, đó là một công viên.

Nụ cười ngây thơ khiến cậu giống một thiên sứ nhỏ từ thiên đường đến trần gian và có thể chữa lành nỗi đau trên thế giới này.

Khi còn nhỉ anh quen biết Hiro cũng là như vậy.

Bấm để tải và lưu vào album ảnh, Amuro Tooru vô cùng u sầu, nếu Hiro còn sống, chắc chắn cậu ấy sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy bức ảnh này.

Trông họ giống nhau quá, đúng là con của Hiro mà......

Tiếp tục ấn xem những bức ảnh khác, anh nhìn thấy bức ảnh của bé trai, nghĩ đến tên của bé trai: Hirowataru, anh bắt đầu nghĩ đến lớp trưởng Date mà anh quen biết, Date Wataru.

...... Chẳng lẽ đôi mắt với đầu óc của anh xảy ra vấn đề?

Tại sao anh cảm thấy cậu bé này trông rất giống với lớp trưởng cơ chứ?

Anh có nên tắm nước lạnh và rửa mặt để bình tĩnh lại không?

Cuối cùng anh không nhịn được nữa, tam quan vỡ vụn, cả người như bị xẻ làm đôi, như bị sét đánh biến thành than cốc.

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói:

Amuro Tooru: Hoài nghi nhân sinh, chớ cue. ლ⁠(⁠ʘ⁠ᗩ⁠ʘ⁠'⁠ლ⁠)

Hiro · mẹ trẻ · mitsu: Tên ngốc Zero này không biết tự chăm sóc bản thân, bị cậu nhìn thấy cả quầng thâm mắt! <⁠(⁠ಠ⁠︵⁠ಠ)⁠>

Kisaki Rai · ngoại lệ: Anh Amuro là người tốt! Ꮚ⁠˘⁠ ⁠ꈊ⁠ ⁠˘⁠ ⁠Ꮚ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro