Chương 18: Bức ảnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh cao ráo, nam tính của lớp trưởng luôn in sâu vào trái tim Amuro Tooru.

Anh cảm thấy cái suy nghĩ này đến chính mình cũng cảm thấy không thích hợp. Chẳng lẽ tất cả sự kích thích mà anh phải chịu hôm nay thực sự khiến anh bắt đầu tìm phương hướng chạy đi sao?

Nhóc Wataru nhà Kisaki Rai vẫn là nhóc con bánh bao, cậu bé chỉ trông giống lớp trưởng ở khoản mạnh mẽ rắn chắc, ngũ quan chưa nảy nở vẫn có chút giống lớp trưởng ở một số chỗ, nhưng kết hợp với nhiều điểm khác biệt, gần như không khiến mọi người nghĩ rằng họ giống nhau.

Amuro Tooru liên tục lang thang giữa những điểm tương đồng và khác biệt, không ngừng tìm kiếm sự khác biệt nhưng anh vẫn không thể thay đổi quan điểm của mình và luôn cảm thấy chúng rất giống nhau. Nếu là thật, ý nghĩ lớp trưởng trở thành tra nam thật sự không khỏi lan rộng.

Ôm trán bật cười một tiếng: "Đây là tự ám chỉ tâm lý cho bản thân sao?"

Có lẽ anh thực sự muốn nhìn thấy bóng dáng những người bạn của mình từ tận đáy lòng… Mới có thể có ảo giác như vậy.

Chiếc xe đỗ đã lâu cuối cùng cũng khởi động, động cơ quay phát ra tiếng gầm rú.

Việc điều khiển chiếc xe của mình đối với Amuro Tooru cũng dễ dàng như việc sử dụng một phần cơ thể của mình vậy. Trong khi lái xe, anh đã nghĩ về sự không không đúng khi nhìn thấy bức ảnh.

Hóa ra sự chênh lệch tuổi tác giữa bé trai và bé gái chỉ vài tháng. Xét về mặt sinh học, việc Kisaki Rai tự mình sinh cả hai đứa bé là điều không thể.

Với những nghi hoặc như vậy, anh đã dừng xe ở bãi đậu xe tầng dưới của chung cư chỗ Kisaki Rai.

Nhìn vào cửa sổ tầng cô ở, Amuro Tooru gửi tin nhắn cho Kisaki Rai: "Kisaki-san, tôi đã tới tầng dưới nhà cô và chưa thấy có người khả nghi nào."

"Ps: Tôi đang đi chiếc Mazda màu trắng."

Kisaki Rai đang cắt rau cũng vội vàng đặt con dao làm bếp xuống, kiễng chân nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc Mazda RX7 đã được lái nhiều lần trong không gian hệ thống đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.

"Oa, đẹp trai quá."

Vừa rồi khi xem tin nhắn, sự chú ý của cô đều đặt vào chiếc Mazda.

Không, cô không khỏi thở dài khi nhìn thấy nước sơn sáng bóng và những đường nét thân xe mượt mà của chiếc Mazda.

Hiromitsu, người đang giúp Kisaki Rai nhặt rau, đã choáng váng khi nghe những lời của cô phát ra từ trong lòng.

Đẹp trai??!

Ở thế giới trước không phải không có ai đuổi theo mẹ, nhưng mẹ lại chẳng có hứng thú gì cả. Bình thường nhìn thấy đủ loại đàn ông đẹp trai trên đường nhưng mẹ lại không để ý chút nào chứ đừng nói đến việc khen họ “đẹp trai” một cách nghiêm túc như vậy.

Không biết lúc nào, Hagiwara lao tới đây, bước lên một chiếc ghế đẩu và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hagiwara cũng hưng phấn nói: "Thật sự rất đẹp!"

Tuy Hiromitsu cũng không tính là người hay tò mò, giờ khắc này cũng tò mò mà đặt câu hỏi: "Mẹ, anh, cái gì đẹp cơ?"

Kisaki Rai kẹp dưới nách Hiromitsu bế cậu lên, tầm nhìn của Hiromitsu được mở rộng, cậu thoáng thấy chiếc Mazda bóng loáng ở bãi đậu xe.

"......" Cái mẫu xe này, cái biển số xe quen thuộc này.

Người trong xe là Zero nha! Có phải mẹ đang khen Zero đẹp trai không? Zero đúng thật là lớn lên rất đẹp, nhưng phát ra từ miệng mẹ thì lại thập phần quái dị.

Kisaki Rai ức chế không được kích động trong lòng, hai mắt đăm đăm: "Vừa trắng vừa bóng!"

Hiromitsu: Không phải đen?

"Hình dáng hoàn hảo!"

Hiromitsu: Ở trong xe cũng có thể thấy? Bất quá dáng người Zero đúng thật là rất xuất sắc, khi làm nhiệm vụ có yêu cầu ngụy trang cũng được Vermouth khen.

Còn về phần dáng người đẹp đẽ của mình chỉ có thể chờ đến lúc lớn lên tập luyện lần nữa.

Cố gắng bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, phấn đấu kiếp này cao hơn kiếp trước và phát triển cơ bụng 8 múi.

"Mẹ cũng rất muốn mua một chiếc!"

Từ từ, một chiếc?

Một chiếc cái gì? Còn có thể là cái gì? Còn không phải là một chiếc xe sao.

Nháy mắt, Hiromitsu kinh ngạc. Hợp lại là cậu nghĩ sai rồi, mẹ nói căn bản không phải Zero, mà là xe Zero. Cậu vô tình hiểu lầm vì suy nghĩ sai lầm, có lẽ là do quá quan tâm đến người bạn Zero của mình, nhìn thấy xe trực tiếp bỏ qua xe nghĩ đến người.

Hagiwara so với ngày thường càng hưng phấn, con ngươi lập loè ánh sáng sao trời: "Mẹ ơi, mẹ thích thì liền lớn mật đi mua đi!" Nếu mẹ mua một chiếc, bốn bỏ lên năm, cậu cũng là người có được nó.

Cô thích, con cô cũng thích, và niềm vui của cô cứ thế tăng lên. Người lớn và người nhỏ nhìn thẳng và đập tay với nhau. Hagiwara nắm chặt tay và mỉm cười.

Kisaki Rai: A —— không hổ là con trai mẹ! Thẩm mỹ giống mẹ y như đúc.

Hagiwara: Thẩm mỹ của mẹ vô cùng hoàn hảo, không hổ là mẹ cậu! Tiến lên, mua nó!

Hiromitsu kẹp ở giữa chân tay luống cuống, cậu trăm triệu không nghĩ tới mẹ giống với Hagi thích mẫu xe này, nhìn ánh mắt si mê này xem.

Cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh.

Sau khi Kisaki Rai bình tĩnh lại và suy nghĩ, cô nói: “Ở nhà đã có xe rồi, vẫn là không mua. Hơn nữa, chiếc xe này chỉ chở được vài người nên không thực tế chút nào."

Nói xong, lòng cô lúc này như xoắn lại.

Chiếc xe rất đẹp và cô ấy rất thích nó, nhưng trong nhà không cần nó.

Nếu muốn tận hưởng chiếc xe, cô vẫn nên vào không gian hệ thống ban đêm để thử những thao tác mới.

Ý tưởng không đạt thành, Hagiwara cũng không có làm ầm ĩ, ngược lại cười tủm tỉm nói: "Vâng, không mua xe, xe thực sự đắt tiền. Nếu thích thì mua một mô hình để nhìn là được. Mẹ hãy dùng tiền để mua cho mình thêm những bộ quần áo mà mẹ thích, ăn mặc thật xinh đẹp!"

"Đến lúc đó mọi người nhìn thấy mẹ con đều sẽ nói, mẹ là tiểu tiên nữ từ trên trời bay xuống!"

Kisaki Rai vui tươi hớn hở cười, nhẹ nhàng đẩy hai nhãi con phía sau lưng: "Được rồi, mẹ đi nấu cơm, các con ngồi chơi một lát."

Đưa hai nhãi con đến cửa phòng bếp, cô nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ. Đầu tiên cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, sau đó đặt điện thoại di động xuống và cầm con dao làm bếp cắt rau thành những miếng có độ dày và kích thước đồng đều.

【 Amuro-san, tôi hiểu rồi! Tôi hiện tại đặc biệt an tâm, có Amuro-san ở đây, tôi và các con chắc chắn sẽ an toàn. Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều! 】

Nhìn tin nhắn gửi đến, Amuro Tooru mỉm cười nhẹ.

Trên đường tới đây, bởi vì mấy nhóc con suýt nữa phá vỡ phòng ngự của anh, anh nảy sinh ý tưởng lập tức muốn biết rõ tình huống phía sau.

Nhưng suy cho cùng, với tư cách là một đặc vụ ngầm, sự tỉnh táo của anh vẫn chưa bị phá hủy. Giờ đây anh đã dừng xe và trông rất bình tĩnh. Sau khi nhận được tin nhắn của Kisaki Rai, anh nhớ lại rằng những lời nói và hành động của cô không chỉ giúp anh hiểu được tình mẫu tử của cô dành cho các con mà còn vẽ cho anh bức tranh một cô gái sôi nổi với cảm giác ngây thơ hồn nhiên.

Trừ cái này ra còn có thể cảm nhận được sự tin tưởng trọn vẹn mà Kisaki Rai đã dành cho mình.

Niềm tin là một thứ quý giá đến thế, thực sự không muốn bị anh phá hủy nó.

Cho nên, trên cơ sở bảo vệ cô ấy cùng các con của cô ấy và không để lộ bản thân, tốt hơn là nên liên lạc với cô ấy từ từ để cô ấy không nhận thấy điều gì kỳ lạ và tự mình điều tra để tìm ra câu trả lời bản thân muốn biết, cũng không nên làm việc gì quá vội vàng.

Anh thực sự hy vọng rằng tất cả những gì Kisaki Rai thể hiện không phải là diễn xuất, nếu không... anh thực sự sẽ phải quay lại trường học để học lại, thuận tiện đi gặp bác sĩ nhãn khoa.

Thời gian không còn sớm nên anh chợp mắt một lát trên xe, loại bỏ phần lớn mệt mỏi trong cơ thể.

Trong khoảng thời gian này, bên ngoài không có kẻ lén lút nào đi qua. Nếu có động tĩnh gì, anh cảnh giác sẽ lập tức tỉnh lại.

Ngồi yên lặng trong xe.

Amuro Tooru trầm tư: Kisaki Rai liệu có quen biết với những người bạn của anh hay không? Những đứa trẻ đó là con của họ hay sao? Bạn tốt là tra nam sao? Kisaki Rai là tra nữ sao? Lấy nhận thức của chính mình, điều này rất kỳ quái? Thực tế là như thế nào?

Vô số câu hỏi lấp đầy tâm trí anh.

Không biết qua đi bao lâu, anh nhận được tin nhắn của Kisaki Rai.

【 Amuro-san, tất cả cửa sổ trong nhà đều đã khoá trái, rất an toàn. Đã trễ thế này, anh đi về trước nghỉ ngơi đi! 】

Amuro Tooru nhắn tin hồi đáp: "Được."

Trả lời là trả lời, nhưng anh thực sự không rời đi.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, nhìn qua cửa sổ ô tô, anh thấy rèm phía sau cửa sổ nhà Kisaki Rai đã được đóng kín.

Không có một chút ánh sáng nào ở khoảng cách vài centimet giữa tấm rèm và sàn nhà, chỉ có màu đen không thể nhìn rõ được gì.

Có lẽ cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh ấy trong phòng sau khi tắt đèn. Ngay cả khi anh không thực sự rời đi, cô ấy vẫn có thể ngủ ngon sau khi thấy từ "Được" trong câu trả lời.

Tắt đèn và đi ngủ sau chín giờ, anh không thể hâm mộ hay yêu cầu một lịch trình lành mạnh như vậy.

Có lẽ chỉ có vài ngày trong năm là anh có thể ngủ sớm như vậy.

Vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ anh suy nghĩ và giải quyết, cho nên đi cái gì đi? Thứ nhất, anh đã giao dịch với Kisaki Rai và anh phải bảo vệ họ nên anh không đi; thứ hai, hôm nay anh đã chịu nhiều chấn động đến mức không thể ngủ được nên cũng không cần đi.

Lưu lại nơi này, một đêm không ngủ.

Trong phòng trẻ em nhà Kisaki Rai.

Ba nhóc con chui ở trong chăn không ngủ, trò chuyện vài chuyện mà Zero là nhân vật chính.

Hagiwara: "Zero chính là người đứng đầu trong số chúng ta, nói không chừng đều đem chúng ta quét sạch."

Zero chắc chắn đã nhận ra vấn đề về ngoại hình và tên tuổi của cậu và Matsuda nên đã bí mật đến quan sát họ.

"Định cứ ở mãi dưới đấy hay sao? Muộn như này rồi còn không về nhà ngủ? A, khó trách không đẹp trai như ngày trước!" Matsuda khẽ hừ nhẹ tự nói.

Kỳ thật, cậu cũng biết tình huống hiện giờ của Zero, quan tâm cậu ta một chút thôi.

Hiromitsu ngẩn ra: "Zero luôn luôn ngủ muộn...... Thường xuyên...... Thức đêm."

Ai —— hiện tại chỉ sợ còn muộn hơn nữa.

Trước khi chủ đề đi sâu hơn vào "Chính xác thì Zero nên làm gì và chúng ta nên giải quyết nó như thế nào?" thì họ nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách từ phòng bên cạnh và dường như đến gần phòng bếp.

Bước chân của mỗi người đều khác nhau, này là ——

Bọn họ trăm miệng một lời nói: "Mẹ vào phòng bếp?!"

Kisaki Rai đích xác đi tới phòng bếp, nghiêng người nhìn chỗ đậu xe ở tầng dưới. Chiếc Mazda màu trắng đậu ở đó không hề có ý định rời đi.

Trong căn bếp im lặng, cô thở dài một hơi rồi biến mất trong bóng tối, cau mày lẩm bẩm: "Biết ngay là anh Amuro không rời đi mà."

Anh ấy thật là...... một người sẽ chịu trách nhiệm về kết quả cuối cùng sau khi nhận việc, và sẽ rất nghiêm túc trong việc hoàn thành các mục tiêu mình đã đặt ra. Mặc dù là giao dịch, nhưng trong một đêm yên tĩnh như vậy, một loại cảm giác ấm áp được người khác quan tâm dâng lên trong lòng Kisaki Rai, khiến cô không khỏi có chút cảm động.

Nghĩ lại tưởng tượng.

Cô có phải bị lừa hay không?!

Chính mình nhìn dễ lừa như vậy sao? Xe mộ chút cũng không xe dịch vậy mà còn lừa cô nói "Được", cô không thông minh nhưng cũng không ngốc như vậy.

Âm thanh khởi động của chiếc Mazda có thể khiến toàn bộ chung cư đều nghe được. Thính giác của cô không phải quá tốt, cho dù căn phòng có cách âm tốt thì cô cũng không thể không nghe được một chút âm thanh nào của xe cộ đang chạy đi.

"Nếu hỏi lại một lần, liệu Amuro-san có về nghỉ ngơi không?"

Mặc dù cô chỉ mới quen biết anh Amuro một thời gian ngắn nhưng cô có cảm giác mơ hồ rằng anh sẽ không rời đi.

-- -- -- -- --

Tác giả có lời muốn nói: 

Kisaki Rai: Xe thật là đẹp quá đi! Thật đẹp! (⁠つ⁠✧⁠ω⁠✧⁠)⁠つ

Hagiwara: Mẹ, mẹ đúng là có mắt nhìn! (⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧

Amuro Tooru:...... Chỉ cần chúng ta trở thành người một nhà, xe của anh chính là xe của em và con. (⁠◡⁠ ⁠ω⁠ ⁠◡⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro