Chương 19: Đồ ăn khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kisaki Rai nghĩ như vậy lại thử gửi tin nhắn cho Amuro Tooru: "Amuro-san, anh đã về nhà chưa?"

Sau một lát, Amuro Tooru vẫn ngồi trong xe như cũ, xe vẫn không nhúc nhích, trả lời Kisaki Rai: "Kisaki-san không cần lo lắng đâu, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đang đi trên đường."

......

Kisaki Rai cụp mắt xuống và lắc đầu bất lực.

Chiếc xe vẫn an ổn dừng ở bãi đậu xe, nào có di chuyển.

Còn có ——

Cô nghiêm túc gửi tin nhắn: "Amuro-san, chạm vào điện thoại di động khi đang lái xe sẽ khiến anh mất tập trung, dễ gây ra tai nạn. Xin hãy đặt tính mạng của anh lên hàng đầu!"

Ký ức chợt hiện lên trong đầu cô, cô nhớ tới điều gì đó khi học mô phỏng lái xe trong không gian hệ thống.

Trong số đó, nhiều vụ tai nạn đã xảy ra khi lái xe mô phỏng, nguyên nhân chính là do người ngồi trên xe sử dụng điện thoại di động khi đang lái xe và không kịp thời phát hiện ra những thay đổi của môi trường và tình huống xung quanh nên đã gây ra thảm kịch.

Với tư cách là một người được huấn luyện, cô muốn thoát khỏi tình huống khó tránh khỏi này và sử dụng kỹ năng lái xe tuyệt vời của mình để tránh những phương tiện mất kiểm soát.

Khuyên nhủ cho Amuro Tooru xong, cô vì chứng minh lời nói của mình là chính xác, tra cứu luật giao thông tương ứng và tìm kiếm bản phân tích lý do giao thông rồi đưa cho anh.

Amuro Tooru không nhịn được cười khi nhìn thấy điều này. Anh không ngờ rằng có một ngày mình sẽ được một cô gái nhỏ tuổi hơn mình “dạy dỗ”. Giọng điệu nghiêm túc này nghe có vẻ hơi giống lớp trưởng Date.

Nhưng, gửi tin nhắn cho người đang lái xe như này ổn sao?

Amuro Tooru mỉm cười nói không nên lời đáp trả tin nhắn: "Kisaki-san gửi tin nhắn cho tôi nên tôi phải kịp thời trả lời. Bất quá, Kisaki-san nhắc nhở tôi sẽ nhớ kỹ, lần sau an toàn lái xe."

Đáp lại xong, anh thấy u sầu vô tận. Kisaki Rai giống với lớp trưởng, điều này không cái tin tức gì tốt, càng thêm cảm giác lớp trưởng là tra nam.

"?!"

Kisaki Rai trong lòng cả kinh, nghĩ rằng đúng là như vậy, anh Amuro có trách nhiệm như vậy, cô gửi tin nhắn đến nhất định sẽ trả lời. Đúng vậy, tốt nhất là đừng làm phiền người khác khi họ đang lái xe. Nhất thời cô lại vòng vào nhà, nhưng cô lại nhìn thấy chiếc Mazda đậu ở đó, phản ứng lại.

Đúng rồi! Anh Amuro căn bản không có lái xe! Cho nên cô mới gửi tin nhắn cho anh Amuro!

Cô phồng má khẽ hừ nhẹ một tiếng: Anh Amuro là kẻ dối trá.

Một lát sau cô lại phụng phịu:...... Là một kẻ nói dối có trách nhiệm.

Cô đã thử nói chuyện lại nhưng kết quả là anh Amuro vẫn chưa rời đi, vẫn hoàn thành thỏa thuận giữa họ. Anh muốn làm chuyện tốt nên cô cũng không cản được anh.

Một khi đã như vậy, cô cũng nên làm những gì có thể.

Cô lấy chiếc bánh sandwich trong tủ lạnh ra, hâm nóng một ly sữa nữa rồi cho vào chiếc cốc mới mua, sau đó cô vội lấy một gói khăn ướt và một chiếc chăn nhỏ.

Chẳng mấy chốc, cánh tay trái đã chất đầy đồ đạc, còn cánh tay phải đang bận tìm chìa khóa trong hộp đựng đồ trên tủ giày. Kisaki Rai quay lại nhìn căn phòng yên tĩnh, vội vàng đóng mở cửa rồi lao xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Sau khi cô rời đi, bọn trẻ trong phòng lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng ngủ, trầm tư khi nhìn thấy phòng khách trống rỗng.

"Chẳng lẽ là mẹ xuống gặp Zero?" Hagiwara nhướng mày nghi ngờ nói.

Matsuda tức giận dựng cả tóc: "Không được, tớ cũng phải xuống đó." Làm sao mẹ biết về Zero,buổi tối ra cửa vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao đây? Cậu còn nhớ rõ khi cậu và Hiromitsu còn nhỏ, mẹ đưa họ đi chơi, kết quả có một người đàn ông vô tình đâm vào họ, vì bảo vệ hai đứa, mẹ đã hoảng sợ bảo vệ và ổn định xe đẩy, bản thân thì lại bị thương không nhẹ.

Sau khi về nhà an ủi bọn họ, mẹ kiếm cớ trốn vào phòng xịt thuốc rồi khóc lóc đau đớn. Mẹ chưa bao giờ nói ra nhưng cậu biết mẹ cậu rất sợ đau và là người hay khóc nhè.

Mẹ là người không biết võ, gặp kẻ xấu làm sao có thể chống cự? Chắc chắn sẽ khóc thét, bị thương nặng hoặc thậm chí mất mạng.

Cậu vung tay chân định đi ra ngoài, lại bị Hiromitsu kéo lại, lắc đầu: “Matsuda, chỉ cần Zero ở đây thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mẹ biết người trong xe là Zero. Nếu chúng ta còn nhỏ như vậy mà đi theo mẹ ra ngoài, mẹ sẽ lo lắng."

Matsuda: "Hả?"

Hiromitsu liền đem chuyện Kisaki Rai tìm Amuro Tooru trợ giúp nói ra, nhướng mày cười khẽ rất tự tin: "Mẹ không còn sợ hãi bởi ánh mắt rình trộm như lúc chiều nữa, chứng tỏ mẹ biết Zero ở dưới tầng, bọn họ đã thương lượng tốt."

"Thực lực của Zero tuyệt đối không thành vấn đề."

Phụ cận khẳng định rất an toàn, mẹ xuống lầu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Matsuda khóe môi trừu động vài cái nhưng cũng không muốn xuống lầu đuổi theo Kisaki Rai. Cậu liếc nhìn Hiromitsu: “Hai người các cậu không hổ danh là trúc mã, tin tưởng Zero kinh ha."

Hiromitsu che miệng cười trộm: "Không phải cậu cũng vậy sao?"

Matsuda "chậc" một tiếng, khẩu thị tâm phi nói: "Mới không có đâu! Zero đánh còn không lại tớ, thực lực còn phải tiếp tục rèn luyện."

Nói xong cậu chạy vào trong phòng kéo một góc rèm ra, mở to hai mắt nhìn tình huống bên xe. Mặc dù có Zero âm thầm bảo vệ, gọi điện thoại không phải là được rồi sao, nửa đêm nửa hôm còn xuống gặp mặt làm gì? Tối đen như mực cũng rất đáng sợ.

Cho dù ở trong lòng hỏi như vậy, lại cũng đã có đáp án, vừa rồi ở phòng khách, cậu chú ý tới khăn ướt trên bàn và chăn trên sofa không thấy đâu nữa.

Mẹ quá tốt bụng, phỏng chừng là sợ Zero ở trong xe nghỉ ngơi không thoải mái.

Ai —— trong chốc lát, hai bên Matsuda lại nhiều thêm hai cái đầu lông xù xù, kẹp cậu ở giữa như nhân bánh quy.

Ba người tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm, ba đôi mắt đều sáng ngời có thần.

Khi Kisaki Rai xuống đến dưới tầng, Amuro Tooru đang xem tin tức mà Kazami Yuya điều tra về Kisaki Rai gửi đến cho anh. Bối cảnh gia đình Kisaki Rai rất rõ ràng, đúng như những gì thầy Mori nói.

Về mấy đứa con của cô, bé thứ tư Kisaki Hirowataru không giống với những đứa trẻ còn lại, Kisaki Hirowataru là được cô nhận nuôi.

Nhận nuôi?

Nhận nuôi?!

Amuro Tooru vuốt ngón tay trên màn hình, mắt nhanh chóng quét qua địa điểm nhận nuôi và phát hiện ra rằng đó là Hokkaido. Anh ấy nhớ rằng nhà của bạn gái lớp trưởng Natalie ở Hokkaido, liệu có mối liên hệ nào không?

Nhìn thấy nơi này, anh thở phào nhẹ nhõm, quan điểm của anh về mọi việc đã thay đổi ở một mức độ nhỏ.

Trong đó một cái không phải con ruột, mà là nhận nuôi, điều này giải thích hợp lý cho phép lạ sinh học khủng khiếp là Kisaki Rai sinh em bé chỉ cách nhau sáu tháng. Tất nhiên, vừa rồi khi lái xe trên đường, anh thực sự đã có nghi ngờ này, bây giờ đã được xác nhận, nó đã loại bỏ hoàn toàn một ý tưởng khiến anh vô cùng bối rối.

Anh vẫn luôn cảm thấy nhóc Wataru giống lớp trưởng, cho nên anh có ý tưởng rằng lớp trưởng là tra nam. Nếu đúng như vậy, tam quan của anh sẽ bị đảo lộn mất, lớp trưởng luôn đáng tin cậy hóa ra lại là một kẻ cặn bã bỏ rơi bạn gái của mình, ngẫm lại đều cảm thấy muốn rùng mình.

Lớp trưởng đã chết, Natalie tuẫn tình, đứa trẻ trông giống lớp trưởng này liệu có thể là con của hai người họ hay không? Sau khi bọn họ chết, trùng hợp được Kisaki Rai nhận nuôi.

Lúc này, sự trong sạch cùng nhân phẩm của lớp trưởng xem như bảo vệ.

Một lát sau, trong đầu anh lại nảy ra một ý nghĩ khác, vậy mấy nhóc con còn lại nên giải thích như thế nào?

Chẳng lẽ là Hagiwara và Kisaki Rai yêu nhau, sau đó chia tay, Kisaki Rai phát hiện bản thân mang thai rồi sinh con; tiếp theo sau lại cùng Matsuda yêu đương rồi chia tay......

Nháy mắt ngắn ngủi, anh cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Ngay cả với những vụ án phức tạp, anh cũng chưa bao giờ kiệt sức mệt mỏi như bây giờ.

Amuro Tooru thở dài một hơi, sắp xếp lại tâm trạng không tốt của mình và định tiếp tục xem ngày sinh của bọn trẻ.

Tuy nhiên, lúc này, anh nhận thấy tiếng bước chân đang đến gần, anh nhanh chóng giấu điện thoại đi, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén, liếc nhìn về phía âm thanh phát ra của tiếng bước chân.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh có thể nhìn rõ dung mạo người này, không khỏi kinh ngạc há hốc miệng.

Người đến vậy mà lại là Kisaki Rai.

Đôi mắt hơi hơi híp lại, anh đã hiểu được chỗ nào mình làm chưa tốt, xem nhẹ người khác chính là lỗ hổng lớn nhất của anh. Anh ấy đã nhận thấy giác quan thứ sáu của Kisaki Rai từ trải nghiệm của Kazami, nhưng anh không để tâm và cũng thua tại điều đó.

Matsuda đã từng nói: Nóng nảy và thiếu kiên nhẫn là điều cấm kỵ.

Lần này, là anh đã mất kiên nhẫn.

Kisaki Rai cách anh chỉ có mấy mét nên anh đi trước một bước, xuống xe nghênh đón cô đến. Lời nói dối của bản thân bị chọc thủng anh cũng sẽ ngượng ngùng, trước tiên xin lỗi cô: "Kisaki-san, thật xin lỗi."

Vốn dĩ trong lòng cô vẫn có chút oán niệm, nhưng sau khi nghe được những lời này thì nó đã trực tiếp tan thành mây khói.

"Amuro-san, mặc kệ làm chuyện gì đều lấy trăm phần trăm tinh thần để làm, bằng không cũng không có khả năng làm ra đồ ăn ngon như vậy, cũng sẽ không nguyện ý thức đêm ở chỗ này bảo hộ gia đình tôi." Đôi mắt cười sáng như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời.

Kisaki Rai trịnh trọng nói: "Anh vất vả rồi."

Vừa dứt lời, bàn tay giấu sau lưng của cô liền đưa ra phía trước, lấy ra thứ cô mang theo.

Nhiều đồ vật như vậy...... Đều là cô chuẩn bị cho anh. Amuro Tooru không khỏi kinh ngạc vài phần, vẻ mặt không khỏi dao động: "Kisaki-san, chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau, sao cô lại tốt với tôi như vậy?"

Làm thế nào cô ấy có thể chu đáo như vậy?

Cô nghiêng nghiêng đầu sau đó lắc lắc đầu: "Thời gian chúng ta quen nhau không có ý nghĩa gì cả. Dù thời gian có ngắn ngủi nhưng tôi có thể thấy Amuro-san là một người rất ân cần và chu đáo. Tôi rất muốn được làm bạn với Amuro-san!"

"Đối xử tốt với bạn bè là đúng phải không?"

Giữa bạn bè với nhau, dành cho nhau sự ấm áp và quan tâm. Trước đây anh và Hiromitsu không phải cũng như vậy sao, đối xử tốt với bạn bè cần gì lý do.

Anh thoải mái cười, nhận đồ: "Kisaki-san cũng là một người khoan dung và tri kỷ, tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt."

"Thật tốt quá!" Amuro Tooru là người bạn thực sự đầu tiên mà cô làm quen được khi đến thế giới này.

Những người cô gặp ở Osaka, chẳng hạn như Kazuya, đều là tiền bối hoặc hậu bối, nên cô luôn cảm thấy họ bị ngăn cách bởi một tầng lớp. Giờ đây, cuối cùng cô cũng có một người bạn mà cô có thể giao lưu hoàn toàn bình đẳng.

Bầu không khí tràn ngập niềm vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kisaki Rai trở nên đỏ bừng.

Amuro Tooru nhìn Kisaki Rai vô cùng đơn giản phát ra nghi vấn: "Cô không sợ tôi lừa cô sao? Trước đó không lâu tôi mới lừa cô, không phải sao?"

Cô ngẩn người.

Ngay sau đó vỗ vỗ ngực mặt giãn ra nói: "Không sợ, trực giác của tôi rất chuẩn!"

Giờ phút này cô cảm thấy thật sâu trong lòng.

Sẽ bị lừa sao? Amuro-san là người tốt, lúc trước cũng là lời nói dối thiện ý.

...... Nhưng nhỡ vạn nhất thì sao?

Chớ sợ chớ sợ, nếu bị lừa thì sau này đánh lại là được, đấm một cái cô hẳn là vẫn làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro