Chương 20: Hiểu nhầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cười như tiếng chuông bạc quanh quẩn quanh hai người, Kisaki Rai đột nhiên nhận ra mình không xuống chỉ để trò chuyện.

"Amuro-san, tôi mang theo sandwich cho anh, chờ lát nữa anh nếm thử xem." Bọn nhỏ đều rất thích cô làm sandwich, không biết anh Amuro sẽ cảm thấy thế nào?

Cô muốn nghe anh Amuro, đáng tiếc cô phải lên nhà thôi. Nếu trở về muộn, vạn nhất bị mấy nhóc phát hiện cô không ở nhà chỉ sợ sẽ sốt ruột, Hiromi không chừng lại nước mắt lưng tròng.

Chia tay Amuro Tooru, cô ba bước cũng thành hai bước, đi vào toà nhà trong chớp mắt.

Làm mẹ thật sự rất vất vả, thời gian cá nhân liên tục bị siết chặt. Ngay cả khi muốn ra ngoài một lúc cũng phải lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với con mình hay không.

Với ý tưởng này thoáng qua trong đầu, Amuro Tooru cảm thấy trọng lượng của chiếc chăn và các vật dụng khác trên tay anh tăng lên, khiến nó có cảm giác nặng nề trong tay anh.

Trở lại trong xe anh chỉnh lại ghế rồi đắp chăn lên ngực. Sự đụng chạm mềm mại mang lại cho người ta cảm giác được quan tâm. Anh đang ngồi thoải mái, với ít thức ăn để lấp đầy dạ dày bắt đầu làm ầm ĩ.

Lúc trước còn không cảm thấy đói, giờ phút này lại là gầm gừ kêu.

Amuro Tooru mím đôi môi hơi nhếch lên, một tay cầm chiếc bánh sandwich và tay kia cầm sữa nóng. Sau khi xem hết, anh có cảm giác như đã từng nhìn thấy loại sandwich này ở đâu đó rồi, nhưng về cơ bản anh đã ăn hết tất cả các loại sandwich trên thị trường và xem hướng dẫn trực tuyến nên việc cảm thấy quen thuộc là điều bình thường.

Không đợi anh suy nghĩ sâu xa, cái bụng không biết cố gắng mà dùng sức lăn lộn anh.

Sau một ngụm sữa nóng và một miếng bánh sandwich, tình hình đã dịu đi rất nhiều.

"?!" Đuôi lông mày Amuro Tooru nhếch lên, "Ngon thật."

Nhân phô mai trong bánh sandwich rất mịn và vị ngọt không xung đột với nó, thay vào đó lại hòa quyện rất tốt với các thành phần khác, làm tăng hương vị của các thành phần khác, nó thậm chí còn ngon hơn.

Ăn liên tiếp vài miếng, chiếc bánh sandwich này thậm chí không còn một mẩu vụn nào, nhưng anh vẫn chưa đã thèm.

Ăn không no, ngược lại càng đói.

Sau khi xem qua những thứ cô ấy mang đến, phải nói rằng cô ấy là người chu đáo và có lẽ biết rằng là một người đàn ông trưởng thành lượng ăn không nhỏ nên đã đặt ba chiếc bánh sandwich.

Lại ăn một cái, còn có thêm cả cốc sữa nóng khiến anh cảm thấy chắc bụng hơn hẳn.

Ngay khi chuẩn bị ăn chiếc thứ ba, đôi mắt của Amuro Tooru đột nhiên mờ đi, trông có vẻ hơi đáng sợ trong đêm tối.

Anh nhớ lại sự quen thuộc của chiếc sandwich từ đâu mà đến......

Đã nhiều năm trước, khi Hiromitsu còn sống đã dạy anh làm loại sandwich này.

"Zero, tớ mới vừa cải tiến sandwich, có chút khác biệt so với trước đây, nhưng gần đây ở tổ chức tớ muốn nếm một ít vị ngọt."

Chiếc bánh sandwich lần đó rất giống với chiếc bánh sandwich do Kisaki Rai làm.

Sở dĩ anh không nghĩ tới ngay là vì anh chỉ ăn có một lần. Ngày hôm sau khi đang làm sandwich, Hiromitsu không làm lại loại sandwich đó nên anh tò mò hỏi.

Hiromitsu lắc lắc đầu, mắt mèo sáng lấp lánh nhìn anh giải thích: "Zero, tớ đã đưa công thức món sandwich này cho người khác. Khụ, thực ra gần đây tớ muốn thử món sandwich vị chua chua đắng đắng đắng một chút."

Ký ức tụ tập.

Amuro Tooru đỡ cằm nhíu mày trầm tư.

Chẳng lẽ lúc trước Hiro đem công thức đưa cho Kisaki Rai? Cho nên Kisaki Rai mới có thể làm ra loại sandwich giống với Hiro.

Ban đầu, đứa trẻ trông giống Hiro và tên của đứa trẻ khiến anh nghĩ rằng giữa họ có mối quan hệ nào đó. Bây giờ bổ sung thêm việc chiếc bánh sandwich, anh ngay lập tức tưởng tượng ra một kịch bản có thể so sánh với phim truyền hình nhiều tập.

Kisaki Rai nằm ở trên giường trong nhà cũng có chút mất ngủ, nhìn hai nhóc con đang ngủ ngon lành, tiếp theo bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Rốt cuộc, cô không nhịn được cầm lấy di động nhìn một lát, sau đó hỏi Amuro Tooru hương vị sandwich thế nào? Có thích không?

Cô lại vô tình làm phiền anh Amuro, nhưng cô không biết phải trò chuyện với ai, huống chi anh Amuro lúc này chắc chắn chưa ngủ. Hơn nữa, anh Amuro nấu ăn ngon như vậy, cô muốn nhận được lời khuyên và hướng dẫn của anh Amuro để làm ra những món ăn ngon hơn nữa.

Tóm lại, Amuro Tooru đã nhận được tin nhắn của Kisaki Rai thành công.

Còn chưa ngủ?

Đang loay hoay suy nghĩ về mối quan hệ giữa Kisaki Rai và Hiromitsu, đôi mắt màu tím xám của Amuro Tooru chợt lóe lên: "Kisaki-san, tôi rất thích, đây là công thức cô tự nghĩ ra sao? Tôi rất muốn học hỏi từ cô!"

Thiết kế nhân vật của người phục vụ tại quán cà phê Poirot yêu thích học nấu ăn, rất logic và sẽ không khiến ai nghi ngờ có điều gì sai trái.

Kisaki Rai sau khi xem xong, xoay người nằm trên giường, đôi tay nhanh chóng gõ chữ đáp lại: "Amuro-san thích tôi có thể dạy anh. Bất quá, cũng không phải tôi tự mình nghiên cứu ra, tôi không có lợi hại như vậy đâu. Hương vị đặc biệt như vậy là nhờ một người nấu ăn rất giỏi dạy cho tôi."

Về phần đó là ai thì khó nói vì nó liên quan đến hệ thống của cô. Người đó là giáo viên AI trong không gian hệ thống của cô.

Người nấu ăn rất giỏi? Ừm...... Cũng rất giống Hiro.

Nếu anh chỉ là người thường, chỉ sợ hiện tại liền sẽ gấp đến nỗi không chờ nổi trực tiếp dò hỏi cô có phải quen biết Morofushi Hiromitsu hay không? Cùng Morofushi Hiromitsu có quan hệ gì?

Phát xong lời này Kisaki Rai vỗ vỗ đầu mình, nói chính mình là đồ ngốc, nếu không ngủ được thì có thể vào không gian truyền thống để rèn luyện mà!

Vội vàng cảm ơn Amuro Tooru, cô gửi công thức làm sandwich  cho Amuro Tooru, ngay sau đó nằm thẳng tiến vào không gian hệ thống.

So với Kisaki Rai, người đã tìm ra giải pháp để ngủ và trở nên thoải mái, vui vẻ hơn thì Amuro Tooru, người đang ngồi trên xe, không chỉ không thể ngủ đêm nay mà còn trong vài ngày tới.

Anh đã định sẵn là không thể ngủ được nên không muốn lãng phí cả đêm.

Tư liệu Kazami gửi đến anh còn chưa xem xong, tiếp tục nhìn, nếu những đứa trẻ này thật sự là con của bạn anh, anh với tư cách là một người chú dù có cược cả mạng sống của mình cũng sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện gì, còn muốn tận lực chiếu cố sinh hoạt của họ.

Kisaki Rai sau khi tiến vào không gian hệ thống liền bắt đầu huấn luyện trong môi trường mô phỏng của hệ thống.

Mở ra chương trình học judo, huấn luyện viên AI mặc đồng phục judo uy vũ nghiêm túc bày xong tư thế mời cô đối chiến.

Kisaki Rai thần sắc không hoảng không loạn, một chút cũng không sợ hãi. Sau khi bị tra tấn trong thực tế suốt một năm và trong không gian hệ thống trong sáu năm, một người cùi bắp cũng có thể luyện ra được chút bản lĩnh.

Ngay cả một đứa trẻ hay khóc nhè cũng có thể được huấn luyện đến mức không thể khóc, cho nên khóc cái gì, bình tĩnh là được.

Cô dùng tất cả các chiêu thức như chém lớn trong, chém lớn ngoài, vật, v.v. và nện búa vào huấn luyện viên AI đã bạo hành cô bấy lâu nay. Tuy nhiên, huấn luyện viên do hệ thống đưa ra thực sự vô cùng tàn nhẫn, mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với huấn luyện viên ngoài đời thực. Sau hàng chục động tác, cô bất lực ngã xuống trong cảnh mô phỏng, khuôn mặt nhăn nheo như quả mướp đắng.

Quả nhiên tập luyện lâu như vậy cô vẫn muốn khóc một trận.

Tưởng tượng chênh lệch so với hiện thực, làm đau lòng không thôi.

"Hệ thống, đổi mới hạng mục huấn luyện" cô gian nan bò dậy, xoa xoa khuôn mặt sắp vỡ nát trong giây lát, "Bắn tỉa."

Trong khoảnh khắc, thế giới sụp đổ và khung cảnh thay đổi. Nhiều loại vũ khí khác nhau xuất hiện trước mặt, cô bấm vào một trong số chúng để bắt đầu luyện tập. Sau khi tìm được vị trí bắn tỉa tốt nhất của mình, cô tính toán hướng gió, nhiệt độ, độ ẩm của hiện trường rồi nhắm chuẩn vào mục tiêu.

Thời gian học tập judo của cô ngắn nhất, khả năng tự nhận thức của cô ấy chỉ có thể được coi là người mới bắt đầu. Nhưng bắn tỉa thì khác. Kisaki Rai đã luyện tập được ba năm ở thế giới thực và mười tám năm trong không gian hệ thống. Có thể bắn trúng mục tiêu hay không đều nắm chắc ở trong lòng bàn tay.

Mục tiêu trong cảnh mô phỏng đang di chuyển và cô phải nắm bắt cơ hội thoáng qua mà không do dự.

Do dự sẽ thất bại.

"Tới rồi!" Kisaki Rai ánh mắt kiên định, tay vững vàng nhanh nhẹn, bóp cò, thành công bắn trúng mục tiêu.

Sau khi luyện tập các kỹ năng khác nhau, Kisaki Rai mới bước ra khỏi không gian hệ thống.

Các bài tập trong không gian hệ thống cũng có tác dụng đối với cơ thể thật. Sau khi luyện tập lâu như vậy, cơ thể cô luôn trong trạng thái căng cứng, lưng được nâng đỡ toàn diện, khi ổn định xong, sự mệt mỏi tràn ngập toàn thân.

Mí mắt trên dưới chạm vào nhau, một giây đi vào giấc ngủ.

Trong phòng ba cậu nhóc thành công nhìn lén cảnh tượng mẹ và Zero nói chuyện phiếm với nhau, từng người nằm vật ra giường.

"Bọn họ hình như không có phát hiện ra chúng ta."

"Khả năng đối với ánh mắt của chúng ta quá quen thuộc, những ánh mắt ác ý hoặc xa lạ sẽ tương đối dễ bị phát hiện hơn."

"Chúng ta cũng có thể che giấu bản thân rất tốt."

Mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng chính là bọn họ không bị phát hiện, tránh thoát một kiếp bị mẹ giáo huấn.

Amuro Tooru tinh tế nhấm nháp chiếc sandwich cuối cùng, mỗi lần nhai một miếng, anh lại nhớ lại chuyện đã qua với người bạn thân nhất của mình. Những chuyện đã qua giống như nước chảy, đánh bóng những viên sỏi trong lòng anh thành những viên đá cuội ấm áp và mịn màng.

Ngày sinh của bọn trẻ hiện ra trong mắt, điều đầu tiên anh chú ý đến chính là ngày sinh của Hiromitsu.

"Ngày 14 tháng 12!"

Một ngày vĩnh viễn không quên, khắc cốt ghi tâm, osananajimi của anh chết ngày đó là ngày 7 tháng 12.

Cách nhau bảy ngày.

Không khỏi quá mức trùng hợp......

Hoài thai mười tháng, trước đó mười tháng, khi đó Hiro đang làm gì?

Nỗ lực nhớ lại một phen, Hiro xác thật có đôi khi sẽ đơn độc ra ngoài, trừ cái này ra, Hiro còn xem một số sách như thế nào làm bạn trai tốt, làm cha tốt.

"Zero, xem xong mấy cái này, tớ là có thể sắm vai nhân vật càng tốt, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức."

Dòng thời gian tiếp tục trôi qua, Hiro cũng đọc rất nhiều sách, có nhiều sách về các vai trò khác nhau, trong đó có sách hướng dẫn thời gian mang thai.

Hiro làm việc nghiêm túc không thể nghi ngờ, cho nên lúc ấy Amuro Tooru vẫn chưa cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào.

Nhưng sau khi đoán Hiro và Kisaki Rai có quan hệ và có một đứa con, anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Hiro nhất định sẽ cảm thấy đáng tiếc bản thân không thể nhìn thấy con ra đời, không có thể tự mình chăm sóc con trưởng thành. Rõ ràng hy vọng làm một người cha tốt như vậy, cuối cùng lại không có cơ hội này.

Sau khi nảy ra ý nghĩ đó, anh mới bình tĩnh lại: Không đúng, nếu là sự thật thì sao Hiro lại giấu anh. Chuyện quan trọng như vậy, nếu Hiro biết mình không thể sống sót thì cuối cùng cũng sẽ giao phó cho anh chứ?

Tiếp tục ngẫm lại: Có lẽ là Hiro không muốn phiền toái anh, hoặc có thể không nghĩ bại lộ bất kể tin tức gì về Kisaki Rai cùng đứa trẻ.

Lại tiếp tục trầm tư: Khi đang nằm vùng lại yêu đương, Hiro điên rồi sao?

Ngay sau đó tự hỏi: Vạn nhất ngay từ đầu là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn nếu đã phát sinh, lấy tính cách của Hiro khẳng định sẽ phụ trách đến cùng.

Điều Amuro Tooru không biết chính là, các bạn thân của anh đều là trong sạch đến không thể trong sạch hơn, hết thảy chỉ là bởi vì hệ thống nhúng tay giúp các bạn thân trọng sinh, mới dẫn đến một số suy đoán của anh trái ngược với kiến thức hiện có của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro