Chương 21: Bữa sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Hiro tạm thời không nghĩ đến, sự ra đời của những đứa trẻ khác cũng rất có ý vị.

Hagi sinh ngày 14 tháng 11, Matsu và Hiromitsu-chan vậy mà lại là anh em song sinh...... Nhóc Wataru sinh cách bảy ngày so với ngày lớp trưởng Date chết.

Thời gian "bảy ngày" này vừa rồi xuất hiện mấy lần, nhưng có thêm Matsu lại không đúng rồi. Giống như có cái quy luật gì đó, lại giống như không có gì.

Dù sao Kisaki Rai chắc chắn có mới liên hệ chặt chẽ nào đó với các bạn của anh, anh cũng tin tưởng nhân phẩm của những người bạn thân này, một số điều mà anh ấy không thể hiểu được chắc chắn có liên quan đến họ.

Mặc kệ cụ thể mọi chuyện như thế nào, an toàn của bọn nhỏ cùng mẹ của chúng phải được bảo đảm đến nguyên vẹn.

Anh muốn thay những người bạn thân đã hy sinh nhìn bọn họ khỏe mạnh trưởng thành, vui vẻ mà sinh hoạt, muốn làm được điều này, đầu tiên anh cần phải bảo đảm được cái mạng của mình.

Cho dù có một ngày anh bất hạnh hy sinh, trước khi hy sinh cũng phải an bài tốt một nhà của cô có tương lại sáng lạn.

Sáng sớm hôm sau.

Amuro Tooru tỉnh dậy sau giấc ngủ nông, không ngờ hôm qua anh vẫn ngủ quên, nhưng đêm qua anh không thấy ai lạ ở gần đó.

Liên quan đến tin tức liên quan đến vụ án này, trong lúc đang chợp mắt, Kazumi đã thức khuya để gửi cho anh tình hình mới nhất. Một nghi phạm đã được xác định trong vụ án và Tổ điều tra số 1 đã có kế hoạch bắt giữ.

Là một tin tức tốt, Kisaki Rai nếu biết điều đó, cô ấy sẽ không còn sợ hãi hay không thể làm được điều mình muốn nữa.

Hai nhóc con trên giường quay lại bò đến bên cạnh Kisaki Rai, thấy cô bất động, thậm chí còn dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình để thăm dò mũi cô. Trải qua cái chết, họ lo sợ một ngày nào đó sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Kisaki Rai.

Cô ngủ thật sự quá sâu, sâu đến mức làm cho bọn họ vừa kinh vừa sợ.

Cũng may hơi thở ổn định, hai nhóc con cũng thả lỏng và nằm bên cạnh cô, đồng thời tắt đồng hồ báo thức sắp reo trên điện thoại di động của chúng.

Hôm qua, cô thức dậy vào lúc nửa đêm để kiểm tra, thay tã cho hai đứa như thường lệ, cho ăn đến khi bụng bầu mũm mĩm rồi vỗ nhẹ cho cả hai ngủ say mới tiếp tục nghỉ ngơi. Vậy nên để cho mẹ ngủ thêm một lát nữa đi, dù sao bây giờ họ cũng không đói đâu.

Ba cậu nhóc trong phòng tỉnh dậy so với Kisaki Rai sớm hơn một chút, bọn họ mở cửa cảm nhận được toàn bộ phòng ốc an tĩnh, liền không tự chủ được rón ra rón rén bước đi.

Không thể làm ra động tĩnh quấy rầy đến người đang ngủ say, còn về chuyện rửa mặt, ăn sáng, đối với bọn họ mà nói là dễ như trở bàn tay.

Ba người đi từ phòng vệ sinh vào bếp. Hai nhóc con mỗi người di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ lấy thức ăn và sữa trong tủ lạnh ra. Hagi lớn nhất giúp hai nhóc con hâm nóng.

Cùng lúc đó, cậu liếc mắt một cái xuống bãi đậu xe, chiếc Mazda cậu yêu thích vẫn còn đỗ ở chỗ đó.

Hiromitsu nhẹ giọng lo lắng nói: "Zero còn chưa trở về sao?"

"Thật có thể thức đêm, cậu ta mà còn tiếp tục như vậy, qua không bao lâu, chúng ta nói không chừng lại phải có thêm một đứa em trai. Trẻ con trong nhà đã đủ nhiều rồi, lại thêm một đứa nữa, mẹ sao còn có sinh hoạt của bản thân nữa?" Matsuda khẽ hừ một tiếng, biệt nữu mà quan tâm Amuro Tooru, lên án thói quen xấu thức đêm này.

Hagiwara tán đồng gật đầu, thuận tiện lại bỏ thêm dầu vào lửa: "Đừng nói không ngủ, cậu ấy như vậy cơm sáng cũng không ăn."

Hiromitsu lại lần nữa vì osananajimi nhọc lòng: "Không ăn cơm sáng đối với cơ thể không tốt, Zero sao lại cứ tự lăn lộn bản thân vậy chứ." Dứt lời, nhìn đồ ăn nóng hổi đều cảm thấy không hề ngon miệng nữa.

Không khí trầm xuống, Hagiwara không lên tiếng đem cơm sáng đã hâm nóng mang tới thấp chỗ ghế sofa.

Cậu đem bữa sáng đẩy đến trước mặt Hiromitsu: "Cậu ăn trước, chờ lát nữa tớ sẽ mang cho Zero."

Còn về việc trộm xuống dưới nhà khi mẹ đang ngủ, chỉ cần mẹ không biết thì liền thành chưa từng xảy ra. Hai người còn lại ở trong nhà yểm trợ cho cậu, khi mẹ tỉnh lại mà cậu còn chưa về thì cố gắng giữ chân mẹ ở trong phòng là được.

Năm phút sau.

Cậu cầm những chiếc bánh bao nóng hổi được gói trong túi có khóa kéo ở tay trái, vòng tay ôm lấy chiếc ván trượt rồi nhanh chóng rời khỏi nhà mà không hề giấu diếm kỹ năng của mình.

Cậu đi tới đi lui giữa các bậc thang, chống đỡ cơ thể và xuống tầng trong thời gian rất ngắn.

Trước khi xuất hiện, cậu ung dung ném ván trượt xuống đất và trượt vòng quanh, giả vờ tò mò nhìn vài chiếc ô tô trước khi chuyển sự chú ý sang chiếc Mazda.

Lại lần nữa ôm lấy ván trượt chạy đến bên cạnh chiếc Mazda, cậu vươn tay sờ giống như vuốt ve bảo bối, sự yêu thích đều bày tỏ không hề che giấu.

Khoảnh khắc chạm vào nó, đôi mắt cậu lập tức mở to.

Amuro Tooru ngồi ở trong xe:...... Này không phải là Hagi nhà Kisaki Rai sao, thằng bé chạy xuống dưới nhà mà không có người lớn bên cạnh?! Vừa mới một đường lại đây, nhìn thật nhiều xe, lại tới sờ xe anh.

Nhóc con có biết làm như vậy là một chuyện rất nguy hiểm hay không.

Anh lập tức mở cửa xuống xe, nhìn xuống Hagi, người đang ngước nhìn anh khi nghe thấy tiếng động.

Nhẹ giọng anh nói: "Hagi, đi cạnh xe rất nguy hiểm. Người lái xe có thể không nhìn thấy cháu sẽ khởi động xe và vô tình tông vào cháu."

Hagi nhận sai so với ai khác đều tích cực, nói sang chuyện khác cũng là một phen chuyển dời mượt mà: "Chú Amuro, cháu biết sai rồi. Chính là cháu cảm thấy mấy chiếc xe này rất đẹp! Đặc biệt là xe của chú, đẹp nhất luôn!"

Tay cậu đã ở rất gần chiếc xe. Cậu muốn tiếp tục chạm vào nó nhưng lại ngại Amuro Tooru nên không dám chạm vào, nhìn thật nhỏ bé đáng thương.

Amuro Tooru nhẹ thở một hơi: "Vì  Hagi biết sai liền sửa, cháu thích liền sờ đi, cũng có thể vào bên trong xe ngồi."

Đứa nhỏ Hagi này yêu thích xe, ưu ái Mazda RX7 lại giống cha nó y ngư đúc. Amuro Tooru càng nhìn càng phát ra từ ái, quan tâm, không nhanh không chậm đi theo phía sau Hagi hưng phấn vuốt xe.

Đi một vòng, anh bế Hagi lên ghế phụ ngồi.

Hagi kích động ngồi trên ghế, tay ấn cái đệm, ánh mắt ở một chỗ dừng lại không vượt qua vài giây, không ngừng đổi mới tầm mắt, muốn đem mọi đồ vật trong xe thu hết vào tầm mắt.

Amuro Tooru ôn nhu mà cong eo, cúi đầu giúp Hagi cài dây an toàn: "Rất tuyệt đúng không!"

Hagi gật đầu như giã tỏi.

Nhưng chỉ ngồi thôi cũng không thể thỏa mãn được cậu. Nếu một ngày nào đó cậu có thể lớn lên, cậu thực sự muốn lái xe nửa ngày trên núi Haruna.

Sau khi đóng cửa cho cậu, Amuro Tooru đi vòng ra phía trước xe và ngồi vào ghế lái. Anh chỉ cho cậu nhóc một số kỹ năng cầm lái giống như một người cha chăm sóc con mình.

Bất quá không phải thật sự cầm vào vô lăng, mà làm động tác giả bằng cách đưa lòng bàn tay ra trước vô lăng.

Hagi: Tớ có thể làm việc này!

Cậu sắp ghen tị chết với Amuro Tooru mất thôi. Cậu! Cũng! Muốn! Lái!

Nhưng mà muốn làm bộ một đứa trẻ thật sự, Hagi vội vàng vỗ tay dùng ánh mắt sùng bái bao phủ Amuro Tooru: "Oa ~ chú Amuro, chú đúng là xe thần!"

Sự hư vinh bắt đầu phồng lên nhưng bị lý trí kìm nén. Amuro Tooru cong môi khiêm nhường: "Ahem, vậy thôi, vậy thôi."

"A? Chú Amuro, cái chăn này hình như là ——"

Hagi vô tội tỏ vẻ nghi hoặc mà chỉ chỉ vào chiếc chăn ở ghế, sau lại kinh hô một tiếng: "Này không phải nước súc miệng mẹ mua sao? Còn có......"

"Đồ vật trong nhà với đồ của mẹ sao lại ở đây?" Đôi mắt đa tình rũ xuống chứ sự khó hiểu to lớn.

Amuro Tooru trong lòng cả kinh, những thứ bị chỉ ra đều là của Kisaki Rai, mạc danh có loại cảm giác chột dạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết dùng lý do thoái thác nào.

Dù sao cũng lén lút gặp mẹ đứa trẻ vào đêm khuya, nếu nói cho đứa trẻ biết thì sẽ không tốt.

Ngây người một lát, anh sắp xếp lại lời nói, nhấn mạnh điểm an toàn của họ và làm mờ thời gian gặp mặt

Sau khi giải thích một phen, Hagi tự hào không thôi: "Mẹ cháu chính là người mẹ tốt nhất thế giới."

"Chú Amuro, chắc bây giờ chú cũng đói bụng đúng không!" Rốt cuộc tiến vào chủ đề, Hagi vẻ mặt đầy ý cười đem bữa sáng đưa cho anh, "mẹ nói, buổi sáng nhất định, nhất định, nhất định phải ăn sáng."

Trong nháy mắt, Amuro Tooru sinh ra ảo giác, hoài nghi liệu có phải cậu nhóc cố tình xuống đây đưa bữa sáng cho anh hay không.

Ngay sau đó anh lại phàn nàn về những suy nghĩ ngẫu hứng của mình. Không phải đứa trẻ nào cũng giống Conan, Hagi nào có đa tâm như vậy.

Có lẽ là Hagi mang bữa sáng của mình xuống chơi ván trượt, hiện tại nhìn anh chưa ăn sáng nên mới tốt bụng đưa cho anh.

"Chú Amuro, chú an tâm ăn, cháu về nhà lại lấy."

Thành công đạt thành mục đích, Hagi cũng không ở lại lâu, vì tránh làm Zero sinh ra nghi ngờ, lần này cậu mang đò ăn sáng xuống là lượng đồ ăn phù hợp với cậu.

Anh phải đi lên và lấy thêm mang xuống.

Cậu nhóc hấp tấp trở về nhà, Amuro Tooru vuốt bánh bao nóng hổi khẽ cười nói: "Điểm này thì lại giống y như mẹ."

Hai cậu nhóc trong nhà trước tiên giúp hâm nóng lại đồ ăn sáng, Hagi mới vừa lên nhà, nhóc con bên trong cánh cửa liền mở ra, đưa ra một túi to đủ đồ ăn cho Zero cùng với một chai nước khoáng.

Thưởng thức món bánh bao cùng món súp thơm ngon, đám mây đen trong lòng Amuro Tooru đã tan biến.

Anh bắt đầu nghĩ về chuyện của Hiro cùng Matsuda.

Một cái ý tưởng hình thành.

Hai cậu nhóc kia ba tuổi không sai biệt lắm có thể đi nhà trẻ, Kisaki Rai tạm thời còn chưa đưa đi học, Amuro Tooru đoán cô cảm thấy tháng sinh của hai cậu nhóc khá nhỉ, tính toán học kỳ sau mới đưa bọn họ đi.

Kisaki Rai bận chiếu cố các con, nhìn thoáng qua anh có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

Trên thực tế, sẽ tốt hơn cho sự tăng trưởng và phát triển của trẻ nếu trẻ trên 3 tuổi được đi học mẫu giáo để được tiếp xúc nhiều hơn với các bạn khác. Trong môi trường nhóm, trẻ con có thể tiến bộ và phát triển nhanh chóng.

Trừ cái này ra, trẻ con đến nhà trẻ đi học, Kisaki Rai cũng có thể giảm bớt một ít gánh nặng.

Rốt cuộc ——

Trong nhà Kisaki Rai còn có hai đứa nhỏ hơn cần phải chăm sóc, tùy tiện ngẫm lại đều có cảm giác bận to cả đầu.

Nghĩ đến đây, Hagi vừa vội đi lên lại vội vàng chạy xuống dưới, chạy đến bên cửa ghế lái gõ gõ, khẩu hình có thể thấy được là đang gọi anh.

Amuro Tooru hạ cửa sổ xe, bữa sáng và nước, thậm chí còn nóng hơn cả chiếc bánh bao ấm vừa rồi lại được giao cho anh.

Bọn nhỏ thực sự rất tốt với anh, khiến anh cảm động đến mức cảm thấy mình nên nghĩ đến bọn nhỏ nhiều hơn. Vì sự phát triển của đàn con và mẹ chúng, sau một thời gian anh sẽ cố gắng đề cập đến chuyện đó một cách khéo léo với Kisaki Rai.

Đi nhà trẻ mà thôi, chuyện rất đơn giản, chỉ cần Kisaki Rai có ý tưởng như vậy, anh có thể hỗ trợ an bài tốt mọi thứ.

Đương nhiên này chỉ là cái kiến nghị.

Anh cũng chỉ mới quen biết Kisaki Rai cùng mấy đứa nhỏ, rất nhiều phương diện còn chưa hiểu biết. Vạn nhất Kisaki Rai có cái suy tính khác thích hợp với mấy đứa nhỏ hơn, như vậy vẫn là lấy suy tính của cô làm trọng.

Sau khi hít một hơi, Amuro Tooru sững sờ ngồi trên ghế.

Chỉ trong vài giờ, anh đã đạt được một sự thay đổi lớn trong tâm lý. Ý nghĩ vừa rồi… không thể giải thích được đã đảm nhận vai trò cha của mấy nhóc con. Khi còn ở Học Viện Cảnh Sát, tuy có lúc nói sẽ không kết hôn nhưng họ cũng nói đùa rằng nếu sau này có con, họ sẽ trở thành cha nuôi của mấy đứa.

Bây giờ cha ruột của mấy nhóc con đã qua đời, chỉ còn lại anh một mình.

Cha nuôi cũng là ba, làm cha nuôi của mấy đứa nhóc, trên người cũng mang theo gánh nặng ngọt ngào như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro